CHÚ ĐỊNH

Ở một quán vịt nướng, Bạch Ngọc đang cùng Huệ Trân tranh giành cái đùi gà cuối cùng.


"Của ta, ngươi chẳng phải rất sợ mập sao còn ăn nhiều như vậy ?", Bạch Ngọc dùng đũa chặn ở một đầu của cái đùi.


Huệ Trân liền chặn ở đầu còn lại "Một lát ta phải dạy người đánh kiếm sẽ mất rất nhiều công lực, mau buông"


Bạch Ngọc không cam tâm, lúc nãy có bao nhiêu phần ngon đều nhường hết cho Huệ Trân, nàng chỉ toàn gặm xương "Không a"


Huệ Trân lợi dụng việc Bạch Ngọc cải nam trang, liền nói "Ngươi thân là nam tử lại đi tranh thức ăn với nữ tử"


Lời nói phát ra khá lớn vì người nói là cố tình, rất nhanh chóng bị người dân xung quanh quay sang nhìn Bạch Ngọc mà chỉ trích.


Bạch Ngọc mặc kệ ai nói gì, tỏ ra uỷ khuất "Ngươi lớn hơn ta sao không nhường ta ?"


Câu nói như có tác dụng, Huệ Trân nhất thời câm nín, một lúc sau đối với Bạch Ngọc, hừ lạnh "Hay cho tiểu tử nhà ngươi", nói xong không thèm so đo với Bạch Ngọc nữa, trực tiếp bỏ hết hình tượng, đưa tay cầm đùi gà lên cho vào miệng.


Bạch Ngọc bị mất miếng ăn còn bị Huệ Trân mỉm cười khiêu khích khiến bản thân uỷ khuất thêm uỷ khuất "Gà của ta"


Ở một nơi gần đó, Lâm Vận Tài đỡ chán, hắn vốn đang đi dạo lại bắt gặp cảnh Bạch Vũ Hàm đi tranh giành thức ăn với một nữ nhân khác, dáng vẻ còn trẻ con như vậy thật sự khiến hắn sợ hãi là nhìn lầm người. Phải cần dạy dỗ lại a.


Trương Lĩnh hôm nay rảnh rỗi muốn tìm mỹ nhân đi dạo phố như mọi lần, nên tay cầm hai thanh hồ lô, vui vẻ đi đến nhà Huệ Trân. Chỉ là mới đi chưa được bao lâu đã thấy Huệ Trân đang cùng Bạch Ngọc cười nói vui vẻ, tranh nhau thức ăn. Trong lòng Trương Lĩnh liền nổi lên ghen tức với Bạch Ngọc, bởi vì khi đi cùng hắn, Huệ Trân cũng chưa từng tươi cười thoải mái như vậy.


Trương Lĩnh nở nụ cười hiền lành nhất có thể, đi đến nắm cổ tay Huệ Trân "Ta tìm ngươi sáng giờ nha"


Huệ Trân cùng Bạch Ngọc đều nhíu mày nhìn xuống bàn tay đang nắm cánh tay Huệ Trân. Bạch Ngọc không nói gì, uống trà làm ngơ còn Huệ Trân khẽ nhìn sang người bên cạnh rồi từ tốn rút tay nàng lại.


Huệ Trân nhìn hắn "Trương công tử tìm ta có việc gì gấp sao ?"


Trương Lĩnh lắc đầu "Không có việc gì, chỉ muốn cùng ngươi đi sang thôn bên cạnh chơi"


Bạch Ngọc không ngồi uống trà nổi nữa, đứng lên mỉm cười thân thiện nhìn Trương Lĩnh "Huynh đệ, có thời gian rảnh rỗi như vậy thì vào rừng kím hoa quả cho Huệ Trân đi, nàng đang rất muốn ăn a"



Như được nhắc nhở, Trương Lĩnh liền nhớ ra, nhưng vào rừng xa như vậy, hắn căn bản không có thời gian. Nhìn Huệ Trân, ái ngại nói "Lần sau nhất định sẽ đem tới cho ngươi"


Huệ Trân xem thường, hắn có thời gian rủ nàng đi chơi nhưng lại không nỡ bỏ ra một ngày để đi kím đồ cho nàng. Xem ra người ít để ý nàng cũng chính là người quan tâm nàng nhất, còn lại đều lấy lòng rồi viện cớ "Trương công tử không cần cực nhọc như vậy, ta hôm nay sẽ cùng Bạch Ngọc đi hái trái cây", nói rồi đi đến nắm tay Bạch Ngọc "Đi thôi, uống quài"


Bạch Ngọc uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng lên nhìn Trương Lĩnh đang không cảm xúc "Trương huynh đệ, tạm biệt"


Trương Lĩnh dù không muốn cũng phải rặn ra nụ cười đáp lại Bạch Ngọc "Tạm biệt", rồi nhìn sang Huệ Trân "Huệ cô nương đi cẩn thận"


Huệ Trân không nói gì, cười cũng không có hứng thú, chỉ gật nhẹ đầu với hắn sau đó cùng Bạch Ngọc đi khỏi.


Huệ Trân vừa đi vừa nghĩ đến lúc nãy Bạch Ngọc có ý định mở đường cho Trương Lĩnh cận kề nàng, liền nắm chặt bàn tay lại, cũng quên luôn là tay nàng đang nắm tay người kia.


Bạch Ngọc tự nhiên bị kéo đi còn bị bàn tay kia bóp chặt, liền nhăn mặt "Đau ... đau a"


Lời nói kéo Huệ Trân về thực tại, liền dừng lại, buông tay Bạch Ngọc ra "Ngươi có thể tự bỏ tay ta ra"


Bạch Ngọc bĩu môi, nhìn là biết Huệ Trân nàng lại sinh khí. Tính cách thất thường của nàng, hai tháng qua Bạch Ngọc đã quen rồi "Được mĩ nhân nắm tay, ai lại muốn buông"


Huệ Trân hừ lạnh "Ngươi cũng không phải nam nhân, mê luyến cái gì"


Nói xong liền có chút giật mình, gần đây giữa nàng và Bạch Ngọc cũng có những điều kì lạ. Nói chính xác là thân thiết, quan tâm hơn bình thường. Không lẽ vì nàng không có tỷ tỷ còn nhớ ca ca nên mới đem phần tình cảm đó đặt hết lên người của Bạch Ngọc. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có lý do này là hợp lý nhất, liền thả lỏng tâm tình.


Bạch Ngọc nghe Huệ Trân nói liền "A" một tiếng, không biết phải nói cái gì.


Đi được một đoạn, Huệ Trân không tự giải đáp được, lại hỏi "Khi nãy vì sao muốn để hắn đem trái cây cho ta ?"


"Bởi vì mỗi lần ngươi được ai cho thức ăn, ta đều có thể ăn ké"


"...", Huệ Trân không ngờ người được nàng cứu lại vì miếng ăn mà bán đứng nàng. Không thèm nhìn đến Bạch Ngọc, phất tay áo bỏ đi trước.


Bạch Ngọc đuổi theo sau "Đừng giận đừng giận, giỡn thôi mà"



"Ta không rảnh đùa với ngươi", vẫn không nhìn Bạch Ngọc, ngày càng đi nhanh hơn.


Bạch Ngọc không kím chuyện nữa "Được được, không giỡn, chúng ta đi luyện kiếm ha", nói xong kéo Huệ Trân chạy vào rừng.


Ở trong rừng sâu, Bạch Ngọc và Huệ Trân lấy cành cây thay kiếm. Huệ Trân đánh bước nào, Bạch Ngọc đều nhanh chóng học theo rồi biểu diễn.


"Đúng, chính là như vậy", Huệ Trân nói sau khi thấy những đường kiếm của Bạch Ngọc đã gần như chính xác.


Huệ Trân không khỏi công nhận là Bạch Ngọc rất có thiên phú bẫm sinh, những người muốn học kiếm pháp của nàng đều không được nàng để tâm. Những người có thể học lại không cách nào học được, ngay cả đại ca nàng cũng phải chịu thua vì không thể nhìn ra đường tấn công của nàng mà đánh trả. Riêng Bạch Ngọc lại khác hẳn họ, chỉ trong một ngày đã có thể thành thạo hơn một chút.


Huệ Trân ngồi xuống dưới góc cây, nhìn Bạch Ngọc đang lấy tay áo mình lau quả táo rồi đưa cho nàng.


Huệ Trân vừa nhận lấy vừa nói "Ngươi cứ chăm chỉ luyện kiếm pháp của ta, đảm bảo đánh bại nữ nhân kia"


Bạch Ngọc cũng rất cao hứng "Ngày đó trở về ta liền khao ngươi một bửa thịnh soạn"


Huệ Trân cũng cao hứng không kém "Được, ta đợi tin tốt của ngươi"


Hôm sau, Huệ Trân ra ngoài chửa bệnh vì có người nhờ, còn Bạch Ngọc muốn tìm một nơi vắng người để tiếp tục luyện võ. Khi trở về thì trời đã chập tối, Bạch Ngọc đi ngang quán rượu, thấy một thân ảnh vừa quen vừa lạ, hiếu kì liền đi vào xem.


Bạch Ngọc ngồi xuống cạnh Mục Tử Đồng, vẫn không tin đây là nàng "Nè, còn tỉnh không vậy ?", vừa nói vừa lay người nàng


Chính là không nghe thấy tiếng đáp trả.


Thở dài, Bạch Ngọc liền thuê một phòng trên lầu rồi đưa Mục Tử Đồng lên trên.


Đặt Mục Tử Đồng nằm xuống giường, Bạch Ngọc giúp nàng cởi giày, ly khai áo ngoài sau đó muốn đi về thì bàn tay bị nàng nắm chặt.


Bạch Ngọc muốn kéo ra thì nghe được giọng nói thống khổ của nàng "Mẫu thân, phụ thân đừng đi, ta ở đây chỉ còn một mình thôi"



Bạch Ngọc nhìn thấy vài giọt nước trên mặt Mục Tử Đồng chính là kinh hãi, băng lãnh mĩ nhân cũng có bộ dạng yếu đuối như vậy.


Nhìn bàn tay nắm chặt tay mình, Bạch Ngọc cảm thấy nữ nhân này thật đáng thương, từ nhỏ đã phải tự sinh tự diệt. Suy nghĩ một lúc liền ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ tay nàng. Miễn cưỡng nói "Ta không đi"


Mục Tử Đồng lập tức như một đứa trẻ ngoan, xê dịch thân mình sát vào Bạch Ngọc, gối đầu lên chân Bạch Ngọc, tay cũng nắm chặt hơn trước.


Bạch Ngọc có nghe Lâm Vận Tài nói về quá khứ của Mục Tử Đồng. Năm đó, phụ mẫu của nàng bị Bạch Vũ Gia trong một lần xuất tùng giết chết. Mẫu thân nàng bị mù nên không thấy Bạch Vũ Gia cho nên không có quỳ xuống. Phụ thân nàng sau khi nghe tin mẫu thân nàng bị bắt, liền chạy đến xin tha tội nhưng cũng bị Bạch Vũ Gia xử chết với lý do bao che. Còn mẫu thân nàng bị xử tội với lý do khi quân phạm thượng. Cả hai cứ như vậy vô cớ bị hắn ban lệnh chém đầu. Năm đó, Mục Tử Đồng chỉ vừa tròn hai tuổi.


Một tia tức giận hiện trên đôi mắt Bạch Ngọc "Hôn quân"


Ở nhà, Huệ Trân mệt mỏi đi vào phòng, trong lòng oán giận "Hay cho ngươi hôm nay còn dám không về", nói xong mặc kệ người kia, bỏ đi ngủ.


Hôm sau, Mục Tử Đồng thức dậy, nhíu mày nhìn xung quanh sau đó lại thấy có điều bất ổn. Bật dậy liền thấy Bạch Ngọc ngồi dựa vào tường ngủ, còn nàng khi nãy chính là gối đầu lên chân Bạch Ngọc mà ngủ, tay cả hai vẫn còn nắm chặt.


Mục Tử Đồng liền nhìn xung quanh mình thấy mọi thứ đều ổn, nhìn Bạch Ngọc cũng không có khác thường, lúc này mới thẳng chân đạp Bạch Ngọc xuống đất.


Bạch Ngọc đang ngủ lại bị một trận đau đớn, không khỏi bực mình "Ngươi bị điên a ?"


Mục Tử Đồng ngồi trên giường nhìn xuống "Sao ta và ngươi ở đây ?"


Bạch Ngọc đứng lên, phủi bụi sau lưng "Ngươi say như chết, ta cũng không biết nhà ngươi, không ở đây thì ở đâu ?"


Mục Tử Đồng mới nhớ lại đêm qua có chút buồn phiền mà đi uống rượu, lại không nghĩ uống đến không biết gì, nàng chưa từng để bản thân sơ suất như vậy.


"Chuyện hôm nay, cấm ngươi nói ra ngoài"


"Ta cũng không có rảnh"


Sau đó lại nhớ hôm nay đã đến ngày hẹn nàng "Ngươi muốn liền bây giờ hay chiều tối đấu kiếm ?"


Mục Tử Động nể tình đêm qua Bạch Ngọc đưa nàng lên đây, mà bây giờ nàng cũng không có tâm trạng, liền có ý định bỏ qua chuyện này nhưng cũng không có nói rõ "Từ từ đi, hôm nay ta mệt"


"Nếu vậy ta đi trước, ngày mai sẽ lại đến học hỏi ngươi"


"Ừm"



Bạch Ngọc xuống quán ăn bên dưới mua một phần bánh hấp, sau đó đem về cho Huệ Trân, trong lòng không biết phải giải thích việc cả đêm không về như thế nào.


Vào nhà, Bạch Ngọc thấy Huệ Trân đang ngồi đọc sách, liền đi tới đặt điểm tâm trước mặt nàng "Mua cho ngươi nè"


Huệ Trân ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc, hơi nhíu mày vì trên người Bạch Ngọc là mùi hương lạ "Đi đâu cả đêm vậy ?"


Bạch Ngọc liền nói đại "Cùng Lâm Vận Tài tham khảo vài quyển sách a, nghiên cứu xong thì trời cũng gần sáng nên ta lưu lại đó một lúc"


Huệ Trân gật gật đầu, lại hỏi "Lão có nữ nhi sao ?"


"Không có"


Huệ Trân im lặng, mùi hương lạ trên người Bạch Ngọc đích thị là hương thơm của nữ nhân "Ngươi thật sự ở Lâm gia ?"


Bạch Ngọc có chút chột dạ, cũng không biết tại sao lại không thể nói thật cho Huệ Trân biết "Ân"


Huệ Trân cũng không muốn so đo, có lẽ trên đường trở về Bạch Ngọc va phải cô nương nào đi. Gần đây nàng cảm thấy bản thân quá quan tâm đến Bạch Ngọc, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, không rõ đây là cảm giác gì.


Đang ăn, chợt Huệ Trân hỏi "Chẳng phải hôm nay ngươi với Mục cô nương tỉ thí sao ? Sao còn ở đây ?


Bạch Ngọc chán nãn nằm dài ra bàn "Cô ta đang có vấn đề, hẹn lần khác rồi"


Huệ Trân nghe xong cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục ăn. Bánh hấp là món khoái khẩu của nàng mà.


Lần này lại đến Bạch Ngọc như nhớ ra gì đó, liền ngồi bật dậy "Có một chuyện ta thắc mắc qua giờ, hỏi được không ?"


Huệ Trân nhìn Bạch Ngọc, châm chọc "Ngươi cũng biết ngại sao ?"


Không thèm để ý lời Huệ Trân nói, Bạch Ngọc hỏi vấn đề của mình "Ngươi giỏi võ như vậy sao không nhận đệ tử ? Sống một mình cũng thật buồn chán a. Mà ta cũng không nghe ngươi nói gì về phụ mẫu ngươi"


Huệ Trân chậm rãi ăn xong phần bánh còn lại rồi mới trả lời ngắn gọn "Khi nào về kinh thành, ngươi sẽ biết"


Bạch Ngọc bĩu môi "Bí ẩn như vậy ?"


"Không phải chuyện gì cũng cho người khác biết được đâu", Huệ Trân vừa uống trà vừa nhàn nhạt đáp lại.


Đợi Huệ Trân thưởng thức bánh ngon trà ấm xong, Bạch Ngọc lại lôi kéo nàng ra ngoài "Đi chơi đi, ở nhà chán chết được"


Bình luận

Truyện đang đọc