CHÚ ĐỊNH

Buổi tối, Bạch Vũ Hàm đang nằm lim dim thì Lục Huệ Trân mở cửa đi vào.


Bạch Vũ Hàm đành ngồi dậy, ra bàn ngồi tiếp nàng "Sao vậy ? Đêm khuya vào phòng ta, không sợ người ngoài dị nghị sao ?", dù sao trong mắt mọi người, Bạch Vũ Hàm cũng là một nam nhân.


Bỏ ngoài tai lời nói của người kia, Lục Huệ Trân ngồi xuống bàn trà, không muốn nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi sẽ làm hoàng đế ?"


Bạch Vũ Hàm thú vị nhìn Lục Huệ Trân "Ngươi không muốn sao ?"


Lục Huệ Trân lắc đầu, nàng đương nhiên không muốn "Ta chỉ muốn biết thôi, dù sao ta cũng không có quyền gì cấm cản ngươi"


Bạch Vũ Hàm bật cười, rót tiếp trà cho Lục Huệ Trân "Làm hoàng đế thì ta sẽ không thể cùng ngươi ung dung tự tại đi đây đi đó a"


Nghe vậy, Lục Huệ Trân liền buông chén trà trên tay đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vũ Hàm "Ý ngươi là gì ?"


Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt, mỗi lần nói chuyện với Lục Huệ Trân, chỉ toàn thấy muốn trêu chọc nàng "Nè ngày mai lo xong việc trong triều, ta đến đón ngươi đi thả diều, chịu không ?"


Lục Huệ Trân gật đầu "Vậy ta chờ ngươi"


Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ Hàm mang theo tám vạn quân bao vay khắp nơi hoàng cung. Một thân hắc bào đi vào điện cùng Lục Đàm, Cao Khiết Bình và Mặc Ân.


Bạch Vũ Gia nhìn thấy Bạch Vũ Hàm, liền đi đến nắm hai cánh tay nàng "Thành vương, là trẫm có lỗi, trẫm hồ đồ, có thể bỏ qua hay không ?"


Bạch Vũ Hàm bị lắc nên có chút đau bởi vết thương chỉ mới hôm qua xuất hiện, liền nhíu mày "Cút ra", nói rồi mạnh tay hất Bạch Vũ Gia về phía sau.



Nhìn Bạch Vũ Gia đang run sợ, Bạch Vũ Hàm cười lạnh, từng bước tiến về phía hắn.


Cao Ngọc Tuyền nhìn thấy Bạch Vũ Hàm đi tới chổ của Bạch Vũ Gia, đẩy hắn ngã xuống ghế, nhất thời lo lắng Bạch Vũ Hàm làm liều mà không suy nghĩ, rút kiếm của Mặc Ân bên cạnh rồi chỉa kiếm vào người Bạch Vũ Hàm "Ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta chuyện gì"


Bạch Vũ Hàm đau lòng nhìn Cao Ngọc Tuyền, nàng biết rõ là ta đã để yên cho hắn ? Nàng càng biết rõ là hắn mới là người gây chiến. Bây giờ nàng còn vì hắn mà đối với ta như vậy.


Bạch Vũ Hàm cố gắng ổn định hơi thở, cầm phần thân kiếm đưa lên cổ mình "Là hắn ép ta, bây giờ ta bỏ qua thì hắn vẫn muốn giết ta. Nếu nàng không muốn ta phế hắn thì giết ta đi"


Bạch Vũ Hàm nói xong liền để kiếm áp sát vào da thịt, lúc này cả tay lẫn cổ của Bạch Vũ Hàm đều đã chảy máu.


Đại thần bên dưới nhìn thấy Bạch Vũ Hàm như vậy liền kinh hải "Vương gia, đừng tự làm thương tổn chính mình"


Một số liền khuyên Cao Ngọc Tuyền "Hoàng hậu, người không thể làm bậy"


Bạch Vũ Gia nãy giờ vẫn còn run sợ ngồi trên ngai vàng, một lời cũng không dám nói.


Cao Ngọc Tuyền trợn mắt nhìn vết thương trên cổ của Bạch Vũ Hàm, tâm liền nhói lên, nàng chỉ muốn ngăn cản Bạch Vũ Hàm giết Bạch Vũ Gia, nàng không hề nghĩ sẽ làm tổn thương Bạch Vũ Hàm.


Lúc này Cao Dũng đã kịp thời vào triều, nhìn tình cảnh trước mặt không khỏi ngán ngẫm, một là hoàng hậu một nước, một là tiểu bối của nàng, giờ lại dây dưa không rõ thì còn ra thể thống gì. Liền nhìn lên Cao Ngọc Tuyền "Hoàng hậu, xin bỏ kiếm xuống"


Xuân Cát chạy đến đặt tay lên cánh tay đang cầm kiếm của Cao Ngọc Tuyền "Nương nương"


Cao Ngọc Tuyền bị lay liền bần thần hạ kiếm xuống, rồi lại đau lòng nhìn Bạch Vũ Hàm.



Bạch Vũ Hàm bật cười, khinh thường nhìn Bạch Vũ Gia rồi nhìn Cao Ngọc Tuyền. Ra lệnh cho Mặc Ân "Đem thái tử đến"


Mặc Ân ôm quyền "Tuân lệnh", sau đó lập tức chạy ra ngoài.


Cao Ngọc Tuyền nhíu mày nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi muốn làm gì ?"


Bạch Vũ Hàm bước lại gần Cao Ngọc Tuyền, nói chỉ đủ cho nàng nghe "Nàng muốn một tay che trời, ta sẽ đáp ứng nàng"


Năm 570, Bạch Vũ Hàm phế Bạch Vũ Gia. Bạch Vũ Đình lên ngôi hoàng đế, mọi việc trong triều, ngoài triều đều do một tay thái hậu chấp chính, cho đến khi Bạch Vũ Đình tròn mười bốn tuổi thì giao lại vương quyền cho hắn toàn quyền xử lý.


Bạch Vũ Hàm sau khi tuyên bố Bạch Vũ Đình thừa kế ngôi vị, lập tức đứng sang một bên, hơi khom người, ôm quyền "Hoàng thượng vạn tuế"


Quần thần bên dưới nhìn thấy Bạch Vũ Hàm đích thân đưa Bạch Vũ Đình lên ngôi, còn nể mặt cúi người. Bọn họ nào dám làm trái, đồng loạt quỳ xuống, hô lớn "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"


Đứng ở nơi cao nhất, đứa trẻ hai tuổi mặc trên người long bào màu vàng sáng chói, ngơ ngác nhìn mọi người đang quỳ lạy mình.


Suốt quá trình lên ngôi của Bạch Vũ Đình, Cao Dũng chết chân tại chổ, nắm tay thành đấm, hận không thể làm được gì với sự ngang tàn hiện tại của Bạch Vũ Hàm. Mà ngay cả Cao Ngọc Tuyền cũng không còn gì để nói, nàng chỉ biết là nàng đã hiểu lầm ý tốt của Bạch Vũ Hàm, làm Bạch Vũ Hàm bị thương. Còn Bạch Vũ Gia vẫn ngồi yên đó, thất thần nhìn nhi tử của hắn đoạt vị.


Bạch Vũ Gia trở về Khang Ngọc cung liền trốn vào một góc tối, ngồi xuống co gối, mặt úp xuống, hai tay bịt tai lại, không muốn nghe bất kì âm thành nào bên ngoài. Chỉ run sợ mà ngồi một chổ.


Cao Ngọc Tuyền về đến Y Thọ cung liền nghe Xuân Cát chạy đến nói "Nương nương, thái hoàng phát điên rồi"



Cao Ngọc Tuyền đỡ trán, nam nhân như hắn đúng là không nên giữ lại "Tìm Cao tướng quân giải quyết đi"


"Ân"


Cao Dũng sau khi bãi triều liền đi ra xe ngựa để trở về trấn An Nam, hắn không muốn liên quan đến vương triều này nữa.


Ở phía sau là Lục Kì và Phúc Vĩnh, nhìn theo bóng lưng cô đơn của Cao Dũng mà cũng có chút không đành lòng.


Lục Kì thở dài "Lúc đầu hắn theo chúng ta thì cũng không đến nỗi sẽ tự dằn vặt như vậy"


Phúc Vĩnh cũng không biết nói làm sao, đành nói sang chuyện khác "Nghe nói ngươi có ý định gả quận chúa cho Thành vương ?"


Lục Kì gật đầu "Quan hệ của chúng nó tốt như vậy, mà bây giờ cũng không ai dám xem thường Thành vương, gả nữ nhi cho vương gia, nó sẽ không bị uỷ khuất"


"Haha, ngươi đúng là quá thương nữ nhi rồi, nếu vậy ta xin chúc mừng trước"


Lục Kì tươi cười đáp lại "Hảo hảo"


Cao Khiết Bình và Lục Đàm đang định cùng Bạch Vũ Hàm xuất cung thì Xuân Cát tìm đến "Điện hạ, Cao tướng quân, Lục tướng quân"


Bạch Vũ Hàm phá vỡ lịch sử, phế Bạch Vũ Gia trước hai năm nên từ ngày hôm nay, nàng không biết mọi chuyện sẽ như thế nào. Nhìn bộ dáng chật vật của Xuân Cát, cũng đoán được Bạch Vũ Gia có vấn đề.


"Chuyện gì ?"


Xuân Cát nhìn Bạch Vũ Hàm, khẩn trương nói "Thái hoàng phát điên, không còn nhận ra ai nữa, chỉ ngồi một chổ khóc rống, la hét rồi lại hát hò"



Lục Đàm bật cười thành tiếng, vô cùng xem thường "Không phải chứ, hắn là nam nhân a, lại dễ tổn thương như vậy ?"


Cao Khiết Bình nhìn Xuân Cát "Ngươi trở về hầu hạ thái hậu, chuyện của thái hoàng cứ để bọn ta lo"


"Ân, nô tì cáo lui"


Cao Khiết Bình nhìn Bạch Vũ Hàm "Điện hạ có suy tính gì không ?"


"Hắn bị điên rồi thì tốt, coi như giữ được một mạng. Đem hắn đến Minh Hoà cung, giam lỏng đi"


Cao Khiết Bình gật đầu "Được, ta liền đi phân bố"


Lúc này chỉ còn lại Bạch Vũ Hàm cùng Lục Đàm, hắn hỏi "Ngươi có nghĩ Bạch Vũ Gia là giả điên hay không ?"


Bạch Vũ Hàm quay người nhìn cả một triều đại "Dù hắn giả điên thì cũng phải giả đến hết đời, một khi hắn tỉnh táo, các đại thần sẽ chỉ trích, ta cũng không để hắn sống yên"


Bàn giao xong công việc, Bạch Vũ Hàm như đã hứa, đi đến phủ thái sư tìm Lục Huệ Trân, đưa nàng đi chơi. Mà điều Bạch Vũ Hàm không ngờ chính là Cao Khiết Bình cùng Lục Đàm cũng muốn đi theo mình.


"Các ngươi đều là nam nhân, thả diều cái gì ?"


Cao Khiết Bình liền phản bác "Ngươi cũng là nam nhân a"


"Ta thả diều cùng nữ nhân"


Lục Đàm cảm thấy nếu cứ đứng đôi co thì khả năng tất cả đều ở nhà là rất cao, liền lên tiếng "Thì bọn ta đi theo chơi"


Sau một hồi tranh cải, cuối cùng bốn người bốn ngựa phi thẳng ra ngoại thành, lại bất ngờ khi được trùng phùng với Bạch Vũ Ngọc và Cao Doanh Tâm.


Bình luận

Truyện đang đọc