CHÚ HÃY NGỦ VỚI TÔI

Tôn Duy đã gọi cho Ngọc Thuỳ đúng hai mươi lần nhưng vẫn không có tín hiệu bắt máy. Anh chẳng rõ vợ đang ở đâu làm gì mà ngay cả việc nhận một cuộc gọi của chồng cũng thật khó khăn. Sở dĩ nếu như bình thường thì hẳn anh đã chẳng quấy rầy cô nhiều đến thế và càng không tức giận lẫn buồn bã nhưng bởi hôm nay là ngày hết sức quan trọng của hai vợ chồng: kỷ niệm bốn năm ngày cưới. Tôn Duy biết Ngọc Thuỳ bận rộn với công việc dẫu thế cô cũng cần nhớ sự kiện trọng đại này... Lý nào anh làm tiệc kỷ niệm một mình?

Đặt chiếc điện thoại lên bàn, Tôn Duy chậm rãi đưa mắt nhìn bữa tối mình chuẩn bị thịnh soạn cách đây ba tiếng cùng cái bánh kem lạnh tanh. Thật sự chưa bao giờ, anh buồn như bây giờ. Rất buồn và thất vọng. Thậm chí có chút lo sợ. Mối quan hệ vợ chồng giữa anh với Ngọc Thuỳ tệ hơn cả tồi tệ. Đến mức, cảm tưởng như hai người đã ly hôn. Tôn Duy dù vật vã khổ sở với hàng đống giấy tờ nhưng anh luôn cố gắng về trước bảy giờ. Còn Ngọc Thuỳ thì coi trọng công việc hơn chồng. Dạo trước vẫn còn bình thường nhưng cỡ vài tháng nay thì cô vắng nhà thường xuyên, nhiều lần ngủ lại công ti để Tôn Duy cô đơn bên bữa cơm vắng. Anh không rõ rồi cái điều kinh khủng tồi tệ này sẽ kéo dài trong bao lâu. Và, nó đang đe doạ nghiêm trọng đến hạnh phúc gia đình. Chưa kể, vợ chồng không có con thì càng dễ cách xa nhau hơn.

Mệt mỏi chán nản, Tôn Duy gục đầu bên bữa tối nguội ngắt, lòng đau nhói khó chịu vô vàn. Sự tĩnh lặng của ngôi nhà càng kéo dài thời gian chờ đợi hơn.

Chợt, tiếng chuông cửa vang lên liên hồi khiến Tôn Duy sực tỉnh. Bất động vài giây rồi anh mau chóng bật dậy vì nghĩ có thể Ngọc Thuỳ về và muốn gây bất ngờ cho mình. Chẳng nhiều lời, anh bước như bay về phía cánh cửa, mở nhanh.

- Ngọc... - Niềm vui mừng trên mặt Tôn Duy biến mất mau chóng vì đứng trước mặt, sau tấm kính kia, không phải cô vợ xinh đẹp mà là Đỗ Như.

- Mặt chú vậy là sao? Không ngờ tôi đến tìm chú khuya như thế hả? - Đỗ Như khoanh tay, quan sát từng biểu hiện của anh chàng.

Đối diện, Tôn Duy dù thất vọng tràn trề nhưng vẫn cố tỏ ra chẳng có gì, hỏi khẽ:

- Cô đến đây làm gì?

- Tôi tìm chú chứ chẳng lẽ tìm vợ chú à?

Vừa nói Đỗ Như vừa lách người qua khe hở giữa Tôn Duy với cánh cửa để đi vào trong nhà. Uể oải vì cô chủ nhỏ chuyên gây phiền hà đến ngay lúc này, anh chàng họ Tôn chỉ còn biết thở dài rồi đóng cửa lại cái rầm.

Nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng lạnh tanh cùng chiếc bánh kem, Đỗ Như bảo:

- Chú có hẹn với ai sao?

Chậm rãi tiến lại bàn ăn và ngồi phịch xuống ghế, Tôn Duy đáp hời hợt:

- Nếu cô đến để yêu cầu tôi làm tình thì xin lỗi, đêm nay tâm trạng tôi không được vui hẹn lại khi khác.

Đối diện, Đỗ Như lặng im vì Tôn Duy đã nói đúng mục đích cô đến đây. Chưa mở miệng nói lời nào mà đã bị từ chối làm cô thấy cụt hứng. Đứng tần ngần hồi lâu, cô liền kéo cái ghế đối diện ra thả phịch mông lên đó, tay gõ đều đều trên mặt bàn:

- Hôm nay sinh nhật chú hả?

- Không. - Vẫn giữ kiểu đáp uể oải, Tôn Duy hơi ngả người ra sau - Kỷ niệm bốn năm ngày cưới... Chẳng có gì quan trọng.

Tuy bình thường luôn mang dáng vẻ vô tâm nhưng kỳ thật, Đỗ Như là người rất tinh ý nên cô mau chóng hỏi:

- Vợ chú không về?

Nhìn Đỗ Như với vẻ ngạc nhiên trong vài giây, tiếp đôi mắt Tôn Duy dịu lại:

- Tôi đã gọi hai mươi lần nhưng cô ấy không bắt máy. Có lẽ, cô ấy quên luôn ngày kỷ niệm này. Tôi đã bỏ thời gian chuẩn bị bữa tối...

Nghe xong câu nói bỏ lửng từ đối phương, Đỗ Như hơi chồm người về phía trước, hai tay chống cằm đồng thời chậc lưỡi chán nản:

- Tôi nói thẳng: mối quan hệ của hai vợ chồng chú không tốt đẹp ha.

- Có lẽ thế. Nhiều lúc tôi không rõ mình phải làm gì.

- Sao không ly hôn?

- Không được, vì như vậy hạnh phúc gia đình tôi cố gìn giữ sẽ biến mất.

Đỗ Như nhìn Tôn Duy không chớp mắt. Rất nhanh, cô cười cười vẻ kỳ lạ:

- Hạnh phúc gia đình? Thế này mà cũng gọi là sống ư? Tôi thấy chú và vợ chỉ đang cố gắng chịu đựng nhau thôi. Cuối cùng, cả hai tồn tại vì cái gì vậy?

Thoáng bất động trước câu hỏi thẳng thừng từ Đỗ Như, cái nhìn của Tôn Duy bỗng chốc trở nên trống rỗng. Có thật, anh và Ngọc Thuỳ chỉ đang chịu đựng lẫn nhau? Cô chủ họ Đỗ nói đúng... Cả hai đang tồn tại vì điều gì? Vì hạnh phúc gia đình ư? Hạnh phúc đã từng có hay chăng. Vì con cái? Càng không thể khi suốt bốn năm qua Ngọc Thuỳ luôn yêu cầu anh phải mang bao mỗi lần gần gũi. Hay vì thứ được gọi là trách nhiệm và lòng tự trọng?... Buồn cười lẫn ngớ ngẩn làm sao.

- Nếu tôi không được hoan nghênh thì tôi về. Chúc ngủ ngon! - Đỗ Như đột ngột đứng dậy, âm thanh kéo ghế kêu lớn trong căn phòng lặng im như tờ.

Đảo mắt nghĩ ngợi, Tôn Duy liền cất giọng khi cô chủ nhỏ sắp ra đến cửa:

- Cô đã mất công đến đây thì cứ ngồi dùng bữa tối với tôi. Dù sao thức ăn cũng nhiều, một mình tôi ăn không xuể. Trừ khi, cô đã ăn tối rồi.

Từ từ xoay người lại, Đỗ Như nhìn sơ qua mấy đĩa thức ăn tuy nguội lạnh hết nhưng vẫn toát lên vẻ ngon miệng và hấp dẫn. Ngoài việc ham chơi, cô cũng là kẻ háu ăn. Được mời miễn phí như vậy dại gì không đồng ý.

- Ok! Nếu từ chối thì phụ thành ý của chú nên tôi sẽ ở lại ăn cùng. - Đỗ Như nhảy chân sáo lại bàn lần thứ hai với gương mặt hớn hở.

Cười phì trước câu đồng ý khéo léo từ cô bé tinh ranh đó, Tôn Duy bảo:

- Để tôi hâm lại thức ăn cho nóng. Cô thích bánh kem chứ?

- Thích! À mà chú có rượu không? Trời lạnh uống rượu là nhất!

- Cô bị bệnh, không được uống rượu đâu.

- Tôi uống xíu hà, chú chưa già mà khó tính quá!

- Lại ăn nói lếu láo! Thật hết nói nổi cô!

Tối nay nhờ có Đỗ Như nên Tôn Duy không phải dùng bữa tối trong cô đơn. Đêm kỷ niệm ngày cưới, anh đã ở cạnh một cô gái không phải vợ mình...

***

Sáng mở mắt tỉnh dậy, Tôn Duy thấy đầu hơi đau nhức và cứ quay cuồng. Hẳn do đêm qua nghe lời xúi giục của Đỗ Như uống rượu nên giờ anh cảm giác những dây thần kinh muốn nổ tung. Vừa rờ đầu anh vừa ngồi dậy nhìn xung quanh. Dường như còn sớm vì căn phòng chưa sáng hẳn. Chậm rãi đảo mắt sang bên phải, Tôn Duy thấy Đỗ Như nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, một chân vắt trên thành ghế, chân còn lại buông thõng xuống sàn nhà, miệng ngáy khò khò. Trông tư thế ngủ độc nhất vô nhị của cô thì anh không nhịn được cười. Đúng là trẻ con!

Nhích lại gần để nhìn Đỗ Như kỹ một chút, bỗng chốc Tôn Duy mỉm cười nhẹ nhàng. Dẫu cô luôn làm những chuyện khiến anh tức giận bực bội nhưng suy cho cùng cô lại luôn ở bên cạnh mỗi khi anh buồn. Kỳ lạ thay, cứ vào lúc Tôn Duy cần người nào đó kề cận thì Đỗ Như đều xuất hiện như một phép màu. Cảm tưởng rằng, cô biết rất rõ chàng trai đang buồn và cô đơn nên đã đến khỏa lấp đi tâm hồn trống trải trong anh. Cũng giống đêm qua, Tôn Duy chẳng ngờ cô gái ở phía sau cánh cửa lại là Đỗ Như...

- Cảm ơn cô.

Tôn Duy vừa dứt lời thì đúng lúc Đỗ Như khẽ cựa mình. Cô dụi mắt, vươn người và ngáp dài. Mấy giây sau mở mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy anh chàng họ Tôn ngồi thẫn thờ hệt kiểu đang nghĩ ngợi gì đấy. Chậm rãi ngồi dậy, cô gãi đầu hỏi:

- Mấy giờ rồi?

Chợt tỉnh, Tôn Duy quay qua nhìn Đỗ Như rồi thở ra, mau chóng đứng lên bảo:

- Cô mau rửa mặt cho tỉnh táo, tôi sắp đi làm đó.

Đối diện, Đỗ Như bắt đầu khó hiểu trước thái độ khác thường của anh.

***

Hễ thấy cuộc gọi từ Đỗ Như trong giờ làm việc là Tôn Duy oải kinh khủng.

- Gì vậy? - Dẫu cố gắng đến mấy, giọng anh vẫn cứ khó chịu khi nghe máy.

Đầu dây bên kia, chất giọng tinh ranh quen thuộc của cô bé hai mươi vang lên:

- Hôm kia chú bảo sẽ đền bù cho tôi. Giờ tôi đang buồn, chú đến ngay đi!

- Tôi sắp có cuộc họp với kế toán trưởng, rất là quan trọng. Lần khác nhé!

- Chú định thất hứa à? Quân tử nói phải giữ lời chứ!

Đồ con ranh phiền phức! Tôn Duy tức tối nhủ thầm trong bụng nhưng biết bản thân phải kiềm chế kẻo lại làm chuyện rắc rối thêm. Hiểu, nếu mình càng quát tháo thì càng khiến Đỗ Như khoái chí và tiếp tục trêu chọc vì vậy, lần này anh thử dùng qua phương án khác: chiêu nước chảy đá mềm. Nghĩ thế, anh liền hít thật sâu để có thể lấy giọng dịu dàng nhỏ nhẹ pha chút cầu khẩn nữa.

- Không phải tôi thất hứa. - Tôn Duy gật đầu vì hài lòng với âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng mình - Thật sự cuộc họp này quan trọng lắm, tôi không thể vắng mặt. Kế toán trưởng là một người khó tính, ông ấy sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, coi chừng mất việc chứ chẳng chơi. Cứ cho là tôi năn nỉ cô, để lúc khác nhé?

Nói xong, Tôn Duy im lặng chờ đợi câu trả lời cũng như phản ứng của cô. Đầu dây bên kia chẳng có bất kỳ âm thanh nào vẻ như đối phương bận suy nghĩ.

- Tôi hiểu. Xem như lần này vì công việc nên chú lỡ hẹn. Mai tôi sẽ gọi lại.

Hiển nhiên, Tôn Duy thở phào nhẹ nhõm. Vậy là phương án mềm dẻo rất hữu hiệu với con bé ương bướng ấy. Cúp điện thoại, anh nở nụ cười hứng chí. Tính đến nay cũng hơn một tháng rưỡi kể từ sau khi cả hai lập giao kèo về việc qua đêm. Tôn Duy tự nhủ phải nhẫn nại chờ đợi, rồi hai tháng sẽ qua mau thôi. Đến khi đó, anh được tự do thoát khỏi bản hợp đồng quái quỷ và cả Đỗ Như, kẻ chuyên gây phiền phức rắc rối. Đúng! Chỉ còn chưa đầy mười ngày thì anh không còn dính gì đến cái cô chủ chỉ biết làm khổ người khác. Với tâm trạng vui vẻ, chàng trai bước chân sáo vào phòng họp.

Bình luận

Truyện đang đọc