CHÚ HÃY NGỦ VỚI TÔI

Vài phút sau, bốn người ngồi đối diện với nhau ở bàn tiếp khách. Kín đáo quan sát dáng vẻ bình thản của Tôn Duy, Ngọc Thùy chốc chốc lại kéo nhẹ cổ áo sơ mi cho chỉnh tề dù biết việc này thật vô nghĩa. Bên cạnh, Thái Bá vẫn mặc bộ vest sang trọng, vẫn dùng những thứ đẹp đẽ để che đậy bản chất kinh tởm trong mình.

- Chẳng hay Đỗ giám đốc tìm tôi có chuyện gì?

Hít sâu để bình tĩnh hơn, Đỗ Như trình bày rõ ràng mục đích đến đây:

- Tất nhiên vẫn là về khoản nợ giữa Hoàng Hiệp với Bá Nghiệp. Tôi muốn biết câu trả lời của ngài cho chuyện gia hạn thời gian trả nợ.

- Vẻ như trí nhớ của Đỗ giám đốc hơi tệ. - Thái Bá nhếch mép - Chẳng phải chiều hôm qua mọi thứ đã giải quyết xong rồi sao?

Hiểu Thái Bá ám chỉ việc mình cùng Tôn Duy rời khỏi khách sạn, Đỗ Như bảo:

- Mong ngài hãy xem xét lại.

Thái Bá mau chóng đưa tay ngăn:

- Đừng nói nữa. Nếu cô không đồng ý yêu cầu tôi đưa ra thì sẽ không có thêm bất cứ cuộc bàn luận nào về vấn đề này nữa.

Thái Bá vừa dứt lời, tự dưng Tôn Duy cười khẽ. Sáu con mắt còn lại đồng loạt hướng về phía anh. Chậm rãi, anh hết nhìn Ngọc Thùy rồi nhìn qua lão giám đốc họ Nguyễn, từ tốn cho từng lời nói sắp được phát ra:

- Thời cuộc đã thay đổi rồi, Nguyễn giám đốc cao quý. Dù muốn hay không, ông cũng phải chấp nhận lời đề nghị của Đỗ giám đốc.

Rất nhanh, đôi mắt lạnh băng của Tôn Duy chiếu thẳng vào Ngọc Thùy. Hiển nhiên cô vợ trẻ thoáng giật mình. Ánh nhìn kì lạ đó, lần đầu tiên cô mới bắt gặp nơi chồng. Sắc lẻm. Hệt xuyên thấu tim gan cô. Không còn thấy hình ảnh người chồng hiền lành trầm tính nữa, cô tự nhủ lí nào chỉ vì chứng kiến cảnh làm tình ban nãy mà Tôn Duy đột ngột thay đổi trở nên đáng sợ như thế.

- Sẽ ra sao nếu mọi người biết ông đang quan hệ với vợ một nhân viên công ti Hoàng Hiệp? - Thu hồi ánh mắt vô cảm khỏi vợ, Tôn Duy thản nhiên hỏi.

Ngọc Thùy lập tức nhìn chằm chằm Tôn Duy. Đối diện, Đỗ Như không nói gì chỉ kín đáo quan sát nét biểu cảm trên mặt anh. Còn Thái Bá, ông vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, tay trái xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái của bàn tay phải. Vốn là tên cáo già, người đàn ông mưu mô đó đâu dễ sợ hãi trước lời đe dọa cỏn con kia.

- Nghĩ rằng tôi sẽ sợ ư? Ai tin chứ?

Nhẹ nhàng đặt chiếc Iphone đang ở chế độ phát lên bàn, Tôn Duy nhấn mạnh:

- Với đoạn clip quay trực tiếp cuộc làm tình của hai người thì sao?

Hốt hoảng, Ngọc Thùy kéo chiếc Iphone lại gần. Kế bên, gương mặt Thái Bá không còn vẻ thản nhiên hay kênh kiệu nữa, nó gần như mất hết cảm xúc vì các cơ mặt đanh lại khi nhìn rõ cảnh ái ân diễn ra trong màn hình cảm ứng. Thân thể trần truồng của hai người, Ngọc Thùy hưng phấn tột độ, gương mặt nhìn nghiêng đầy hoang lạc của Thái Bá, kể cả những tiếng rên rỉ đều hiện ra rất sống động.

- Ông và vợ tôi đã làm nên những cảnh quay thật đẹp.

Giận dữ trước lời nói có phần mỉa mai của Tôn Duy, Ngọc Thùy mím môi:

- Sao anh lại làm trò đê tiện này chứ?

Đến lượt Đỗ Như hỏi ngược lại cô vợ mặt dày không biết liêm sỉ này:

- Cô bảo chú ấy đê tiện? Vậy hành động làm tình ở công ti của cô thì gọi là gì?

Ngọc Thùy toan đáp trả thì Thái Bá thình lình lớn giọng: "Đủ rồi!". Sau âm thanh vang vọng ấy, sự im lặng đột ngột kéo đến. Không khí tại đây bắt đầu ngột ngạt hơn. Thái Bá giật nhẹ chiếc Iphone ra khỏi tay Ngọc Thùy, giọng sắc lạnh:

- Nếu phát tán đoạn clip này thì thiên hạ sẽ biết anh bị vợ "cắm sừng". Một gã đàn ông thất bại khi không giữ nổi người phụ nữ của mình.

Trước câu nói đả kích quá đáng đó, Đỗ Như liền nhìn qua Tôn Duy. Vốn hiểu tính anh, cô sợ anh sẽ hành động nóng nảy. Nhưng thật ngạc nhiên, sự tĩnh lặng bao phủ trên mặt Tôn Duy vẫn chẳng thay đổi. Anh điềm tĩnh đến mức khiến cô nghĩ rằng, bản thân anh chắc hẳn đang cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

- Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, đâu có danh tiếng gì mà sợ mất. Nhưng ông thì khác đấy, Nguyễn giám đốc. Muốn thử không, để xem khi đoạn clip này phát tán ra ngoài thì tôi hay ông mới là người bị thiệt.

Đỗ Như hết sức bất ngờ khi nghe câu ứng phó bình tĩnh của Tôn Duy. Trông anh giờ đây chẳng khác nào một nhà thương thuyết tài giỏi, luôn biết cách xoay chuyển tình thế để có lợi cho mình. Còn Ngọc Thùy thì mặt mày tái xanh tái xám, mồ hôi rịn ra trên trán. Cô không muốn phân nửa dân số cả nước biết mình "cắm sừng" chồng, và hơn hết là thấy cảnh cô làm tình. Tuy nhiên, bằng chứng rõ ràng cho khả năng tài tình kia chính là, anh đã khiến một giám đốc sảo quyệt như Thái Bá phải biến sắc, đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Bàn tay cầm chiếc Iphone của ông bất chợt run lên, cả cơ thể cũng vậy. Lòng ông có một trận cuồng phong.

- Mày muốn gì? - Ngay cả cách xưng hô, Thái Bá cũng kích động.

- Chấp nhận yêu cầu của chúng tôi, gia hạn thời gian trả nợ. Nhưng lần này không phải ba tháng mà là nửa năm.

Cười khỉnh, Thái Bá vung tay ném mạnh chiếc Iphone xuống đất. Vỡ tan tành. Giật mình khoảng vài giây, Ngọc Thùy thở phào nhẹ nhõm. Đáng lí phải nghĩ ra việc đập vỡ nó ngay từ đầu, tiêu hủy đoạn clip kia. Có cùng suy nghĩ với người tình, Thái Bá hả hê vào cái lúc Tôn Duy nhìn chằm chằm những mảnh vỡ nằm dưới sàn. Ông cười kẻ này ngu ngốc khi đưa chứng cứ cho tội phạm. Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi biến mất bởi ông thấy Tôn Duy quay qua, nở nụ cười kì quặc. Nó mang hàm nghĩa đừng tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

- Ban nãy quay xong, tôi đã copy vào laptop của Đỗ giám đốc. Ngoài ra còn lưu trữ trong mail. Chưa hết, tôi gửi nó cho bạn mình với lời nhắn: "Nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra với mình thì cậu hãy tung đoạn clip này lên mạng".

Ngồi chết điếng trên ghế, Ngọc Thùy bần thần. Về phía Thái Bá, ông mất bình tĩnh đến độ đứng bật dậy đồng thời chồm về trước, túm lấy cổ áo Tôn Duy. Tròng mắt hiện rõ những tia máu vằn vện, răng nghiến ken két, điên tiết đến mức khiến ông không nói được gì ngoài âm thanh gầm gừ trong cổ họng. Dẫu có thể sắp bị hành hung, ấy vậy Tôn Duy chẳng hề lo lắng, trái lại vẫn giữ nguyên nụ cười.

- Tôi có mang theo giấy gia hạn nợ đây. Nguyễn giám đốc nên kí tên đi.

Sự giận dữ mau chóng biến mất, các cơ mặt dãn ra, đôi mắt trở nên trống rỗng khi Thái Bá nhìn vẻ mặt Tôn Duy vô cùng điềm nhiên. Có lẽ ông nhận ra rằng, trong cuộc đấu trí này, mình thực sự thua rồi.

Đỗ Như rời khỏi công ti Bá Nghiệp, riêng Tôn Duy ở lại vì có chuyện phải giải quyết. Anh nghĩ mối quan hệ vợ chồng này không thể trốn tránh được nữa, đã đến lúc cả hai đối diện thẳng thắn với nhau. Trên sân thượng lộng gió, Tôn Duy và Ngọc Thùy đứng gần nhau, cùng im lặng. Ai cũng chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang rối rắm. Đặc biệt là Ngọc Thùy. Cô hoang mang về mọi thứ, bị chồng bắt gặp cảnh mình ngoại tình, về đoạn clip anh quay, về lời đe dọa, về việc tất cả mọi người sẽ biết sự thật về mình - một người vợ giả tạo.

- Bao lâu rồi? - Tôn Duy bất chợt lên tiếng - Cô và Nguyễn Thái Bá bắt đầu quan hệ lén lút từ khi nào?

Chẳng còn gì để giấu giếm nữa, Ngọc Thùy trả lời hời hợt:

- Cách đây hai năm.

Sự tiết lộ của vợ khiến Tôn Duy thoáng bất động. Cả hai sống với nhau bốn năm vậy mà nửa khoảng thời gian đó cô đã lừa dối anh, biến anh thành kẻ ngu ngốc luôn tin tưởng vào sự chung thủy. Tôn Duy nhớ lần đầu tiên chấp nhận qua đêm với Đỗ Như, bản thân đã dằn vặt đau đớn ra sao vì phản bội vợ. Trong khi đó Ngọc Thùy, lí nào lại không mang một chút day dứt với chồng ư?

- Nếu đã không muốn ở bên tôi thì vì sao không li hôn?

- Vì Thái Bá chưa thể cưới tôi.

Có tin nổi chăng khi Tôn Duy nghe những lời tàn nhẫn đó phát ra từ chính miệng Ngọc Thùy. Dẫu giờ đây đã biết rõ bộ mặt thật của người con gái này thế nhưng anh vẫn sốc. Ngực có chút đau nhói. Và trên hết là giận dữ. Đáng ra, cuộc hôn nhân miễng cưỡng này không nên tồn tại. Có nhiều sai lầm trở thành bi kịch.

Tôn Duy nhắm mắt để giúp bản thân bình tĩnh hơn. Lát sau mau chóng mở mắt ra, anh quay qua nhìn Ngọc Thùy, đôi mắt kiên quyết mạnh mẽ:

- Vậy thì bây giờ, chúng ta li hôn!

Ban đầu là ngạc nhiên nhưng tiếp theo, ánh mắt của Ngọc Thùy trở nên bình thản. Li hôn, đây đâu phải là kết quả không đoán trước được. Thậm chí ngay cả khi cuộc đối thoại này bắt đầu cô cũng đã hiểu cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế. Vốn dĩ không thể tránh khỏi chuyện li hôn, chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi. Nhìn nét mặt điềm tĩnh đến khâm phục của vợ, Tôn Duy đã có câu trả lời sau cùng.

Đang đứng chờ đợi trong lo lắng thì Đỗ Như chợt thấy Tôn Duy xuất hiện với những bước đi chậm rãi và bóng dáng lặng lẽ ấy đổ bóng xuống nền đất trông thật cô liêu. Lúc anh đã đứng ngay trước mặt, cô lập tức hỏi ngay:

- Chú và vợ... Cuộc nói chuyện của hai người thế nào rồi?

Trái với nỗi bất an đang hiện diện trên gương mặt đối phương, Tôn Duy mang dáng vẻ hết sức bình thường, đáp nhanh chóng:

- Chúng tôi đã giải quyết xong. Mọi chuyện đã kết thúc.

- Nghĩa là sao?

Thêm lần nữa, Tôn Duy nhìn sâu vào đôi mắt Đỗ Như với sự kiên định đến kì lạ:

- Chúng tôi sẽ li hôn.

Đỗ Như kinh ngạc trong thoáng chốc, tiếp theo thì chẳng thể làm gì ngoài việc buông tiếng thở dài nặng nề. Hôm nay quả là một ngày tồi tệ!

Bình luận

Truyện đang đọc