CHÚ LÀ CỦA EM



Tô Noãn Tâm thấy vẻ mặt chán ghét của Lệ Minh Viễn, trong đầu đột nhiên nghĩ, đêm kia... Một người đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn như anh, thà rằng trốn trong đống rác cũng không muốn bị người con gái này bắt được, như vậy là biết anh ghét người ta bao nhiêu!

Thế nhưng, mấy điều này không quan trọng, quan trọng là hiện giờ cô và Lệ Minh Viễn cùng trên một chiến tuyến. Đều do người con gái trước mặt này gài bẫy, lúc này chỉ muốn cùng trả thù người ngoài!.

Khóe miệng có hơi cong lên tạo thành một nụ cười mà cô tự đánh giá là vô cùng quyến rũ, vẻ mặt tràn trề nhựa xuân cười nói với Lệ Minh Viên: "Chú à, bà già này là ai vậy! Xấu không phải lỗi của cô ta... Người ta nhìn mà giật cả mình!"


| "Con khốn này, cô nói ai già, nói ai xấu đấy? Cái thứ để tiện chỉ biết quyến rũ đàn ông! Tân Viên tôi là người mà cô có thể chọc vào sao? Biết điều thì mau cút đi cho tôi!"

Tô Noãn Tâm giả bộ sợ hãi vuốt vuốt ngực nói: "Chủ à, người ta sợ chết đi được ..." Lệ Minh Viễn nghe thấy cô gái ở bên cạnh, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu mềm mại, không khỏi cảm thấy có vài phần êm tai. So với giọng Tần Viên động một chút là nổi khùng là the thé lên kia, dễ nghe hơn nhiều.

Khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên vô cùng quái dị, vui vẻ nói: "Cố Tân, nghe thấy gì chưa? Bé cưng nhà tôi, bị cô dọa sợ rồi, người nên thức thời chính là cô đấy, chính cô nên đi khỏi đây, hay là tôi kêu người đến mới có đi?"

“Lệ Minh Viễn! Em biết, đây cũng là cách mà anh dùng để đuổi em đi đúng không! Vô dụng thôi... Em yêu anh đến vậy, những chiều trò này vô dụng cả thôi, bây giờ anh đuổi cô ta đi, em cam đoan sau này sẽ không động đến cô ta"

Ý chính là không bỏ cuộc, tất sẽ làm loạn. Trong lòng Tô Noãn Tâm thoáng chẳng để tâm tới, thấp giọng nói bên tai Lệ Minh Viễn: "Chú à, người phụ nữ này là ai vậy?". Lệ Minh Viện chợt nhận ra cảm giác nóng ấm bên tai, nhất thời thấy lỗ tai ngứa râm ran, không quen mà dịch đầu ra một chút. Mở miệng đáp lời cô: “Noãn Tâm, giới thiệu một chút, đây là cô chủ nhà họ Tân, Tân Viên." Cho nên, cô nhóc phải sợ sao? Tân Viên tai nghe mình được giới thiệu, vẻ mặt kiêu ngạo hất cẳm, bắt đầu dùng lỗ mũi nhìn người. Cô chủ của nhà họ Tần? Chị gái ruột của cậu chủ nhỏ Tần Nghĩa nhà họ Tần?


Tô Noãn Tâm biết rõ liền nhướng mày nói: "À... Ra là cô chủ của nhà họ Tân... Giường của khách sạn năm sao Để Hoa, ngủ có ngon không?"

Tô Noãn Tâm bất chợt nói một câu như vậy, mặt của Tân Viên lập tức biển sắc. Còn Lệ Minh Viên mang vẻ mặt hoang mang... Cái quỷ gì vậy? Cô nhóc này đang chơi trò đoán đổ sao? "Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đấy! Khách sạn năm sao gì!” "Đâu có, tôi chỉ nghe được chút đồn đãi liên quan đến cô chủ Tần mà thôi... Cũng không biết là thật hay giả". "Ơ kìa, cô chủ Tân sao lại căng thẳng thế, tôi còn chưa nói gì cơ mà!” Lúc này Tân Viên chắc chắn đang chột dạ, đặc biệt là ở trước mặt Lệ Minh Viễn. Cô ta cực kỳ lo rằng Tô Noãn Tâm nói ra đồn đãi về mình mà cô nghe được... Tin tức đêm hôm ấy, cô ta rõ ràng đã phong tỏa hết, làm sao có người biết được! Thế nhưng cô nào nghĩ tới, những việc mà Tô Noãn Tâm biết, hoàn toàn do miệng của Tân Nghĩa say rượu phun ra hết.

Tần Nghĩa trong lúc uống say chửi Tân Viên là một người đàn bà dâm loạn, ghê tởm... Sau khi uống say thì chơi đùa với mấy người đàn ông.

Quan hệ giữa Tân Nghĩa và người chị ruột cùng cha khác mẹ này không tốt, ở trong nhà cũng tính là đối đầu nhau, thỉnh thoảng còn mở miệng giễu cợt Tân Viên, hỏi ngủ ở giường khách sạn năm sao Để Hoà có ngon không... Chơi với mấy người đàn ông đêm hôm ấy có thích không.

Câu sau Tô Noãn Tâm chưa nói, bởi vì câu trước đã đủ khiến cô chủ Tân trước mặt này kinh hồn bạt vía.


Lệ Minh Viễn cũng không hiếu kỳ, thế nhưng rất phối hợp với Tô Noãn Tâm: "Hả? Có chuyện gì mà chỉ hai người biết, không thể nói cho tôi nghe sao?"

----------------------------






Bình luận

Truyện đang đọc