CHÚ LÀ CỦA EM



Tô Noãn Tâm trừng mắt nhìn anh nói: "Chú, chuyện của phụ nữ rất phức tạp, đừng quá tò mò, nếu chú biết quá nhiều, sau này | lúc chung đụng với phụ nữ, không khéo bị ám ảnh tâm lí đó."

Tô Noãn Tâm cũng coi như là hiểu biết, những cô cậu ấm nhà giàu có này, đều hào phóng như nhau, thích khám phá những thứ kích thích.

Lệ Minh Viện quả nhiên là một con hoạ mi hư hỏng. Cô nghĩ trong lòng mà buồn nôn, vô ý tát một cái vào tay của Lệ Minh Viên đang giả bộ vô cùng thân thiết với mình. Lệ Minh Viễn khó hiểu liếc nhìn cô, đúng lúc thấy được khuôn mặt đáng ghét kia... Lập tức nhíu mày. Con nhóc này, còn dám trở mặt! Làm cái gì vậy, xem anh và Tân Viên là cùng một loại người sao? Lệ Minh Viễn anh là một người bừa bãi như thế sao? Trong lòng Lệ Minh Viễn vô cùng khó chịu, vẻ vui mừng trong mắt không khỏi lạnh đi vài phần.

Sắc mặt của Tần Viên thoáng trắng bệch, cô ta cau mày trừng mắt nhìn Tô Noãn Tâm: "Tôi không hiểu cô đang nói gì! Có điều... Tô Noãn Tâm đúng không? Tôi sẽ nhớ kỹ cô!”.


Khi nói câu cuối cùng, giọng nói kia chẳng khác nào có độc. Sắc mặt của Tô Noãn Tâm trắng nhợt đi... Mãi đến khi trơ mắt nhìn Tần Viện trước khi đi còn bất chợt ai oán nhìn Lệ Minh Viên, cô đột nhiên như được khai sáng. Hay cho một mầm tai hoạ!

Tâm trạng Tô Noãn Tâm trầm xuống, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, cô sâu xa nhìn về phía Lệ Minh Viễn: "Chú à, không nhìn ra, khi đó nha."

| Lệ Minh Viễn từ nhỏ đã tài giỏi hơn người, đương nhiên không thể thiếu chỗ xuất sắc, năng lực lý giải càng là số một số hai, thế nhưng, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể hiểu được lời cô nói.

Cái gì mà "khá đỏ"? Anh chăm chú nhìn cô, chân mày thoáng chốc nhấc lên. Con nhóc này, mới lớn được bao nhiêu, trước sau đã nhìn lén anh mấy lần!

Sắc mặt càng âm u hơn, không để ý câu nói kia của Tô Noãn Tâm rốt cuộc có ý gì, oán giận nói: "Khen sại chỗ rồi, cô cũng không kém đâu."

Tô Noãn Tâm bị anh đâm chọc suýt thì giậm chân, cười lạnh nói: "Không so được với giám đốc như chủ, bản thân không đắc | tội người ta nói còn đẩy tôi ra làm bia chán! Kẻ có tiền các người đều chơi như thế sao?"

Lời nói rõ ràng như vậy, hiện giờ Lệ Minh Viễn còn không hiểu rõ sao, thì ra trong lòng cô, anh không có tí ấn tượng tốt nào? Coi anh là của lạ đây.


Trong lòng anh bùng cháy, nói chuyện càng lúc càng không nể nang: "Người nghèo mấy cô đều sợ chết thế sao?" "Người nghèo mấy cô", mấy từ này gay gắt đến nỗi khiến Tô Noãn Tâm nổi điên..

Hơi thở của cô thoáng gấp gáp: "Đúng đấy, người nghèo chúng tôi sợ chết đấy... Bộ dáng kẻ có tiền của các người ấy à, có tiền thì buông thả, thích chơi đùa, cuối cùng xảy ra chuyện thì đến cầu xin người nghèo chúng tôi cứu mạng!".

"Cô Tô đừng tự nói mình cao thượng như thế, nếu không phải là vì tiền, cô có cứu tôi không?"

"Đương nhiên là không! Nếu không phải chủ mở miệng nói rằng cửu chủ thì sẽ cho tôi ba trăm năm mươi tỷ, chủ vốn chẳng có cái gì đáng để tôi cứu cả!".

Khóe miệng của Lệ Minh Viễn co quắp lại. Được. Miệng đủ độc. Đây là nói anh trừ tiền ra, còn lại đều vô dụng đúng không!

Lệ Minh Viễn sống đã hai mươi tám năm, đây là lần đầu bị một cô nhóc chọc tức thành như vậy... Đang muốn ra oai cho con nhóc này biết tay một chút.

Đã thấy cô nhóc kia cầm hộp giữ nhiệt thở phì phò đi khỏi... Anh nhẫn nhịn lắm, mới không xông ra kéo người lại trừng phạt một trận. Rất nhanh, Lý Mạnh chật vật cười khổ đi vào. "Giám đốc, cô chủ Tần đã dẫn người rời đi, cô Tô cũng đi rồi." Hai chữ "cô Tô", thành công khiến lửa giận trong Lệ Minh Viễn vừa bình thường lại lâm râm bùng lên. Cuối cùng lại nhẫn nhịn, người lớn như anh đại lượng, không đáng so đo với một cô nhóc chưa đủ lông đủ cảnh.


Thế nhưng trong đầu đột nhiên lại nhở ra một chuyện, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, anh chậm rãi ngước mắt hỏi: "Hình khiêu dâm của Tân Viên, đến lúc phanh phui rồi."

"Khụ khụ.." Lý Mạnh sặc nước miếng: "Giám đốc, không phải ngài nói, thời cơ chưa tới sao?"

----------------------------






Bình luận

Truyện đang đọc