CHỦ TỊCH ĐANG VIẾT CHỮ

Phản ứng của Tần lão làm cho Cung Thanh Hạ vô cùng kinh ngạc.
Nàng cũng chỉ biết qua về thư pháp, cũng chỉ cảm thấy tác phẩm này đẹp mắt, còn để nói về chuyên môn đánh giá thư pháp, nàng một chữ cũng không biết, mà Tần lão lại là một nhà sưu tầm thư pháp nổi danh trong nước, hơn nữa còn là một chuyên gia đánh giá thư pháp, có thể làm cho Tần lão trợn tròn hai mắt như thế ............... Đứa bé kia bất quá mới 16 tuổi mà thôi, đã có trình độ cao như vậy sao ?
"Tác phẩm này, chỗ nhanh, chỗ chậm, chỗ bay, chỗ trầm, nét bút, thần thái, bố cục được bố trí vô cùng hoàn hảo, kiểu chữ, hành khí vô cùng khí thế," Tần lão ngồi một bên thì thào nói, không kìm lòng được, khẽ đứng dậy, "Thư pháp tuyệt diệu, thần thái thượng đẳng, có thể sánh ngang với các tác phẩm của Cổ Đại, thật là một tác phẩm tuyệt diệu, xuất sắc."
Cung Thanh Hạ, "................"
Nàng vốn chỉ muốn thông qua thư pháp của đứa bé kia khiến cho Tần lão có ấn tượng tốt với Hi Sở, từ đó có thể dễ dàng đàm phán về hạng mục kia hơn, bây giờ xem ra, hiệu quả đã đi thật xa so với mong đợi.
Tần lão đánh giá xong, quay người về phía Cung Thanh Hạ nói rằng, "Ta luôn tin rằng nét chữ như nết người, viết sách là  từ trái tim, xin hỏi Cung Tổng, có thể giới thiệu cho ta biết thư pháp gia này là ai không ?"
Tác phẩm của một đứa bé 16 tuổi được tôn sùng như thần thánh ------------- Mình có nên hoài nghi về năng lực đánh giá thư pháp của Tần lão này không ? Có lẽ, tên tuổi của Tần lão này 80% là dùng tiền đổi lấy ....... Nếu như mình nói ra chân tướng, Tần lão nhất định không có đất dung thân, thẹn quá hóa giận, chuyện làm ăn này khẳng định là không thể làm được, nhưng mà, nếu không nói là Ấu Ấu viết, vậy phải đi nơi nào mời cao nhân tới viết thay ? Coi như tìm được cao nhân tới, cao nhân ấy có mô phỏng được theo chữ viết của Ấu Ấu hay không ? Dù sao chữ viết cùng dấu vân tay là những thứ độc nhất vô nhị trên thế gian, vô cùng khó bắt trước........
Ba Bí nhìn vẻ do dự của Cung Thanh Hạ, cũng biết nàng đang khó xử, liền cười cười, thay sếp của mình giải vây, nàng hỏi Tần lão rằng, "Chuyện đó, Tần lão, vãn bối có một chuyện không rõ, muốn được chỉ giáo ------- Lão gia ngài làm sao có thể nhìn ra được đây là tác phẩm đương đại ?"
"Đây còn phải nói, " Tần lão ha ha cười nói, "Cô nghĩ tên tuổi trong làng thư pháp của tôi chỉ là dùng cà rốt khắc ra sao ?"
Nói xong chỉ vào tác phẩm nói, "Tôi không những có thể nhìn ra được tác phẩm này được viết không quá nửa tháng, hơn nữa, khung kim loại trang trí bên ngoài này được làm không quá một giờ đồng hồ, còn nữa, khung kim loại này không phải là làm thủ công, mà được gia cố bằng máy móc."
Ba bí, "........... Tần lão thực sự là Hỏa Nhãn Kim Tinh !"
Cung Thanh Hạ cũng vô cùng thán phục, biết không thể qua mặt Tần lão được, liền nói thẳng, "Không dám dối gạt Tần lão, bức thư pháp này là do chủ tịch của Hi Sở chúng tôi viết." Đến lúc này không thể không tự hào về tiểu búp bê sứ.
"Cô nói là Diêu Nhữ Ninh ?" Tần lão nhíu lông mày, vẻ mặt không thể tin nổi, "Tôi chỉ nghe nói nàng rất giỏi về kinh tế học, không nghe nói nàng rành về thư pháp."
"Không phải là chủ tịch Diêu Nhữ Ninh," Cung Thanh Hạ cười yếu ớt, "Là chủ tịch Sở Ấu Cơ."
"............" Tần lão líu lưỡi, nửa ngày nói không ra lời, ".......... Cô nói  thư pháp này là do Sở Ấu Cơ viết ?"
Cung Thanh Hạ gật đầu, "Đúng vậy."
Tần lão nheo mắt lại, "Cô chắc chắn rằng tác phẩm này là do Sở Ấu Cơ viết, không nhờ người khác viết hộ ?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Chắc chắn."
Tần lão nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ chốc lát, gật gù, lại gật gù, bỗng cười ha ha, "Cung tổng, chúng ta không cần phải vòng vèo nữa, tôi muốn cá cược với cô, nếu như tiểu Ấu Ấu này có thể ở trước mặt tôi tự tay viết thư pháp, chỉ cần chứng minh được trình độ của nàng cao thâm đến vậy, tôi không nói hai lời, liền phê duyệt hạng mục kia cho công ty Hi Sở."
"........ Nhưng cánh tay phải của Ấu Ấu đang bị thương, ước chừng phải 1 tuần nữa mới khỏi được."
"Vậy tôi sẽ chờ nàng 1 tuần."
Cung Thanh Hạ cười nhạt, "Được, Tần lão thật sự là người hảo sảng, một lời đã định."
"Một lời đã định." Tần lão nói xong, trầm ngâm phút chốc, nghiêng đầu hỏi, "Có muốn ngoắc tay hay không ?"
"Ha Ha Ha" Ba bí cười không ngừng, "Tần lão thật hài hước."
Cung Thanh Hạ cũng không nhịn được cười, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã sắp 10 giờ, liền đem tác phẩm tặng cho Tần lão, uyển chuyển cáo từ.
Đi ra khỏi Tần gia, sắc mặt Ba bí vô cùng nặng nề nói, "Cung tổng, tôi cảm thấy Tần chủ tịch căn bản không tin tưởng chúng ta."
Cung Thanh Hạ nhẹ như mây gió nói, "Rất bình thường." Ngay cả tôi cũng không tin nổi.
Ba bí nói, "Kỳ thực tôi cũng không tin cho lắm ------- Chủ tịch của chúng ta bất quá mới 16 tuổi ? Có thể viết thư pháp giỏi như vậy sao ? Thư pháp đâu phải là môn học dễ luyện, nhớ lúc tôi......"
"Cô tự thuê xe về đi."
". . . . . . Vâng."
"Hạng mục này nếu thành công, cô sẽ được thưởng một khoản."
"Cảm tạ Cung tổng."
Cung Thanh Hạ ngồi vào vị trí lái xe, vừa mới khởi động xe thì Cổ Lệ Tiệp gọi tới, "Cung tổng, họ Tần kia chắc là có bệnh trong người, tôi ngồi trong lòng hắn mà hắn không loạn, ngồi trong góc tối cũng không sờ soạng, vượt quá khả năng của tôi, đám người của Lý Thư kí cũng đã nói hết nước hết cái...."
"Chốt lại là hai người các ngươi không dành được hạng mục kia ?" Cung Thanh Hạ cũng không nể nang, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cổ Lệ Tiệp vô cùng bực bội nói, "Cô không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu ? ------------ Đó không phải vấn đề của tôi, vấn đề là từ họ Tần kia."
Khóe môi Cung Thanh Hạ co rụt lại, "Coi như là vậy đi." Cũng lười đấu khẩu cùng Cổ Lệ Tiệp.
"Cũng có một khả năng." Cổ Lệ Tiệp lại nói, "Tần Đại Thiếu muốn Cung tổng của chúng ta tự mình đến trước mặt hắn múa cột hay múa thoát y gì đó mới đồng ý."
"Tiền sinh hoạt tháng này của cô sẽ không còn nữa."
"......... Cô đúng là Bạo Quân ! Dựa vào cái gì ? Có giỏi thì đừng gác máy....."
Cung Thanh Hạ cúp điện thoại, mỉm cười, tâm tình của nàng đang rất tốt, vì vậy vẻ mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngân hàng cho vay tiền, đến lúc nước sôi lửa bỏng lại muốn đòi nợ, tình hình tài chính trước mắt hết sức căng thẳng, không trông cậy được vào ngân hàng, chỉ có thể cố gắng dành được hạng mục kia từ phía Đạt Tần để qua được cửa ải này, nhờ phúc của tiểu búp bê sứ, sự tình này căn bản đã được giải quyết, cuối cùng Cung Thanh Hạ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Cung Thanh Hạ cầm lấy điện thoại, gọi đến một dãy số, một giọng nói mềm nhẹ vang lên trong điện thoại, "Thanh Hạ tỷ tỷ ! Muộn như vậy tỷ còn chưa ngủ sao ?"
"....... Vẫn chưa, em tại sao lại ngủ muộn như vậy ?"
"Em đang viết truyện, phần mềm nhận diện giọng nói thành văn bản hình như đang bị trục trặc, chậm hơn rất nhiều......."
"........ Em viết truyện như vậy có ảnh hưởng đến học tập không ?" Đứa bé này rốt cục là viết gì chứ ?
"Vẫn còn tốt, vừa mới khai giảng không lâu, bài tập cũng không nhiều lắm."
"Cố gắng dưỡng thương để khỏi nhanh một chút."
"Vâng, cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm em."
"Không phải là tôi quan tâm em, mà đang quan tâm đến công việc của tôi."
"Ơ. . . . . ."
"Đi ngủ sớm một chút."
"Vâng."
Tuy rằng ngoài miệng thì nói là quan tâm công việc, không quan tâm người ta, thật sự là ngạo kiều mà. Không phải vậy làm sao muộn như vậy vẫn gọi điện cho người ta chứ ? Người ta hiểu rất rõ tỷ tỷ đấy.
Tiếp cuộc gọi xong, Sở Ấu Cơ vui vẻ ôm gối lăn qua lăn lại, đột nhiên nhớ tới cũng nên chia sẻ niềm vui sướng này với người khác, liền trở mình bò tới trước mặt laptop, mở ra trang web của mình, đăng nhập vào tài khoản, đăng 6 chữ ngắn gọn 'Ngày hôm nay thật vui vẻ." Sau đó ôm gối lăn qua lăn lại, liền ngồi ngăn ngắn lại, tiếp tục viết truyện ------ biên tập viên đang thúc giục bản thảo, nàng cũng không thể lười biếng được.
Cũng trong lúc đó, trong một căn hộ nhỏ cách không xa trường trung học phổ thông 14.
"Ồ, tác giả lần đầu tiên đăng Status này."
Chu Tiểu Kiều mỗi ngày đều theo dõi trạng thái của tác giả, lúc này nhìn thấy tác giả đăng Status, liền comment. "【 Ta mới thật sự là Chu Tiểu kiều 】: Tô Lang nhìn nè ! Ta là Tiểu Kiều ! Ngươi vui vẻ ta cũng cảm thấy vui vẻ !"
Khi tác giả viết những chương đầu, Chu Tiểu Kiều còn chưa theo dõi, vì vậy không phải là người đầu tiên biết đến trang web này, đợi đến khi nàng theo dõi, đã có rất nhiều người lấy tên là Chu Tiểu Kiều, cho nên nàng phải thêm vào trong tên của mình vài chữ 'Ta mới thật sự là' để khẳng định chủ quyền của mình.
Lòng luôn cho rằng sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Tô Lang, không nghĩ tới vừa mới gửi comment đã có một hàng dài comment trước đó, đến lúc nàng gửi thành công, đã là đứng ở vị trí thứ 25 rồi.
Oa a a a ! Thật sự là đáng giận mà.
Tiểu Kiều bắt đầu cảm thấy tức giận, liền cầm lấy quả táo đang bị cắn dở ném vào sọt rác, lúc này lửa giận trong lòng mới hạ được một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc