CHỦ TỊCH ĐANG VIẾT CHỮ



Chờ mãi không thấy người, Sở Ấu Cơ lần thứ 2 kéo cánh tay Cung Thanh Hạ .
"Tỷ tỷ, để Quách bá bá ở đây chờ, chúng ta đi ăn vặt đi."
Ý chí chiến đấu của Cung Thanh Hạ dập tắt sau khi chờ đợi quá lâu, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, cũng đã muộn, khẳng định Sở Ấu Cơ cũng đã đói, gật gù, "Được."
"Quách bá bá, nếu có người đến tìm chúng cháu, phiền bá bá gọi điện cho cháu nhé."
Dặn dò Quách bá bá một câu, Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ đi vào phố ăn vặt.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy bảng hiệu của một cửa tiệm, nhớ tới lão tiên sinh từng tán thưởng phố ăn vặt ở thành phố B là "Bữa ăn ngon nhất trên đời, dù 50 năm sau cũng không thể quên." Liền lôi kéo cánh tay Cung Thanh Hạ tiến vào cửa hàng.
Tuy rằng thơm nức mũi, nhưng là ...... nội tạng sao ?
Cung Thanh Hạ khẽ cau mày, dạ dày nàng vốn quen với đồ tây --------- món ăn tây đại đa số là không ăn nội tạng, đồ ăn do Cung mẫu nấu cũng giống vậy, nàng  không quen ăn đồ nội tạng, gắp một miếng liền không động đũa nữa.
Đôi mắt của tiểu nữ sinh bên cạnh lóe sáng như vậy, sao nàng lỡ nhẫn tâm từ chối, liền tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc người phục vụ đưa thực đơn lên, Sở Ấu Cơ hứng khởi hỏi, "Nghe nói ở đây có món được giới thiệu trong 'Sau cơn mưa trời lại sáng' ?"
"Vừa nhìn đã biết quý khách đã tìm hiểu từ trước," Người phục vụ bật cười sáng lạn, "Trong mềm ngoài giòn ..... Quý khách có muốn thử qua hay không ?"
Sở Ấu Cơ gật gù, "Được, vậy cho 1 phần." Chỉ chỉ Cung Thanh Hạ bên cạnh, "Nàng cũng như vậy." Nhìn ra Cung Thanh Hạ không chút hứng thú nào, liền làm chủ thay nàng.
Gia vị, dầu nhúng, tương vừng, giấm, dầu lạt tiêu, canh tào phớ, rau thơm, hành thái ..... từ từ được bưng lên.
Sở Ấu Cơ nhúng đồ, ăn một miếng, hưng phấn chu miệng, "Quả nhiên giòn mềm ngon miệng !" Thấy Cung Thanh Hạ ngồi ngăn ngắn nghiêm chỉnh nhìn món ăn trên bàn không chịu động đũa, liền gắp một miếng đậu phụ chấm gia vị, đưa tới trước môi Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ nếm thử một chút."
Cung Thanh Hạ hơi sợ, cảnh giác nghiêng thân thể.
Phụt, không nghĩ tới tỷ tỷ cũng có lúc khả ái như vậy....
Sở Ấu Cơ cố gắng nhịn cười, không cho nó bạo phát, làm ra dáng vẻ người mẹ đang cố gắng dụ dỗ đứa bé ăn cơm, há miệng, "A". Ra hiệu cho hài tử làm theo mình, bé ngoan ăn cơm, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh -------- không biết bắt đầu từ khi nào, Sở Ấu Cơ cảm thấy Cung Thanh Hạ vốn là Điện Hạ bảo bối, làm sao có thể không cưng yêu được -------- ước chừng là duyên nối duyên, dù đặt trong bối cảnh không giống nhau, so với Điện Hạ trước đây, Cung Thanh Hạ khá là thích giận dỗi, mà nguyên nhân cũng là do tuổi tác của nàng cách quá xa Cung Thanh Hạ ----------- tính tuổi 2 kiếp gộp lại, Cung Thanh Hạ trước mặt nàng cũng chỉ như đứa trẻ non nớt mà thôi.
Loại ánh mắt yêu thương này, Cung Thanh Hạ thậm chí chưa từng nhìn thấy Cung mẫu nhìn nàng như vậy, rất kỳ quái.
Chớp chớp đôi mắt, cắn môi, Cung Thanh Hạ rốt cục há miệng ăn đậu phụ, do dự một hồi, chậm rãi nhai nhai, ánh mắt sáng ngời, gật gù với Sở Ấu Cơ, "Cũng không tệ lắm."
Rốt cục chịu động đũa rồi.
Sở Ấu Cơ vui mừng mỉm cười, vui vẻ ăn tiếp, tiếp tục tổng tiến công bàn thức ăn này.
Cũng trong lúc đó.
Từ tỷ lái xe ô tô màu đỏ ép xe taxi của nam nhân đeo kính mắt đen mấy lần nhưng bất thành, tiếp tục truy đuổi vào ngõ nhỏ, mà Cổ Lệ Tiệp cùng Chu Tiểu Kiều trải qua mấy lần trắc trở cũng đã có vị trí chính xác của xe taxi kia, Chu Tiểu Kiều trong tình thế cấp bách còn đuổi tài xế lái xe ra ghế sau, trực tiếp ngồi vào vị trí lái xe, hò hét dẹp đường ------- đương nhiên không gây ra tai nạn xe nào.
Tôi xin ! Khí thế kia quả thực có thể so vai với Bạo Quân rồi .......
Cổ Lệ Tiệp ngồi ở vị trí phó lái, khóc ròng ra nước mắt, nhưng không quên nhắc nhở Chu Tiểu Kiều, "Cô có nghĩ tới việc gọi viện trợ không ? Bắt giữ nam nhân kia mang ý nghĩa trọng đại."
Chu Tiểu Kiều cũng không đáp lời, "Két" một tiếng chói tai, dừng xe tại ven đường, lời ít ý nhiều, rút điện thoại ra gọi 6 cuộc, lúc này tiếp tục lái xe đi.
Hất cằm nói với người bên cạnh, "Ngoại trừ không thể điều động máy bay trực thăng, nhân lực huy động lần này đủ để hoàn thành một bộ phim."
Cổ Lệ Tiệp giơ ngón tay cái lên, "Lợi hại."
Chu Tiểu Kiều nhíu mày, "Quá khen."
Trên phố ăn vặt, trong một quán nào đó.
Sở Ấu Cơ vỗ bụng căng tròn của mình, "Không xong rồi, em bò không nổi."
Tình hình Cung Thanh Hạ cũng không khả quan hơn là bao -------- nàng cũng ăn không biết trời đâu đất đâu, "Quách bá bá không gọi điện đến, hay là người của Chu Tiểu Kiều phái tới ngủ gật trên đường rồi ?"
Sở Ấu Cơ cũng không muốn sự tình náo loạn lên, mỉm cười nói sang chuyện khác, "Nói đến Quách bá bá, hẳn bá bá vẫn chưa ăn cơm trưa, món ăn ở đây đều nguội hết rồi, mang đi cho bá bá thì thật không tiện." Suy nghĩ một chút, rút điện thoại gọi cho Quách bá bá, hỏi hắn muốn ăn cái gì, sau khi ghi lại xong liền sang quán ăn bên cạnh mua đồ.
Quách bá bá chậm rãi ăn cơm, Cung Thanh Hạ ngồi phía sau gọi điện cho Chu Tiểu Kiều, kết quả không ai nhận điện.
"Lại không nhận điện thoại của tôi ?"
Sở Ấu Cơ cảm thấy sự tình không đúng, gọi cho Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ cũng không nhận điện."
Hai người liếc nhau một chút, truyền đạt tiếng nói trong lòng cho nhau.
Xảy ra vấn đề rồi .........
Cung Thanh Hạ nói vô cùng hờ hững, "Trước tiên chờ một lát, bọn họ sẽ gọi lại."
"Ân." Sở Ấu Cơ gật gù.
Một bên khác, Chu Tiểu Kiều huy động nhân lực khắp nơi, bắt đầu giăng lưới, biến nam nhân đeo kính thành cua trong rọ.
Tuy rằng đã chắc chắn 9, 10 phần, nhưng Cổ Lệ Tiệp vẫn không dám khinh thường ------ nếu như đối phương tự tử, tất cả đều trở thành công dã tràng. Ngay lúc nàng xuống xe định tiếp cận mục tiêu, đám người Từ tỷ đã đi trước một bước, phân làm 4 hướng nhanh chóng áp sát vào đối phương, bắt được chiếc súng đối phương đang tự dí vào đầu để tự tử, nhanh chóng áp chế đối phương.
Từ Tỷ lấy xong thuốc độc nhét trong răng nam nhân đeo kính, Cổ Lệ Tiệp đi lên trước vỗ tay, "Thực sự là chuyên nghiệp a."
Chu Tiểu Kiều thì đang vội vã cảm tạ nhân sĩ giúp sức mình.
Nam nhân đeo kính rốt cục bị bằng hữu của Chu Tiểu Kiều áp giải vào nhà hoang, trong miệng còn bị nhét khăn tắm, hai tay bị trói chặt phía sau, vứt lên sàn nhà.
Chu Tiểu Kiều ngồi ngăn ngắn trên ghế, bày ra tư thế huyện thái gia thẩm án, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đeo kính.
"Xin hỏi vị tráng sĩ tôn tính đại danh ? Quê quán nơi đâu ?"
Vừa nghe đã không nghiêm chỉnh.
Cổ Lệ Tiệp lắc đầu, gọi điện cho Cung Thanh Hạ, báo địa chỉ, "Hạn cô trong vòng mười năm phút nữa phải có mặt ở đây." Dùng ngữ khí hôm nọ Cung Thanh Hạ thông báo cho nàng đi dự họp đáp trả lại Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ nhận điện thoại xong thở dài ra một hơi, nếu như đệ nhất thư kí đứng trước mặt nàng lúc này, nàng nhất định đạp thư kí của mình vài cái.
Quách bá bá ăn cơm xong, ngồi vào vị trí lái xe, liền hỏi, "Bây giờ đi đâu ?"
Cung Thanh Hạ báo địa chỉ, "Ngài biết nơi này không ?"
Quách bá bá lập tức khởi động xe, "Yên tâm đi, giao cho tôi."
Hai mươi phút sau.
Cung Thanh Hạ xuống xe, Chu Tiểu Kiều khoanh hai tay tự đắc, vênh váo chắn trước đường Cung Thanh Hạ, mũi vểnh lên trời không nói câu nào ------- chờ Cung Thanh Hạ cầu xin nàng.
Cung Thanh Hạ khẽ mở môi đỏ, "Ấu trĩ."
"Sai !" Chu Tiểu Kiều giơ ngón trỏ lên lắc lắc, "Tôi đây là cải lão hoàn đồng."
Cung Thanh Hạ, "......"
Sở Ấu Cơ đi tới trước mặt Chu Tiểu Kiều, "Được rồi, Chu lão sư." Đừng nghịch ngợm, ngược lại hỏi Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì ?"
Cổ Lệ Tiệp vào thẳng chủ đề, "Người bị bắt nằm trong phòng khách."
"Thì ra là như vậy." Cung Thanh Hạ nhếch mép, nhìn về phía Chu Tiểu Kiều, từng chữ từng chữ, "Bảo sao thái độ của cô ngạo mạn như vậy, chẳng khác gì tiểu gà mái mới lần đầu đẻ trứng." Giọng nói mặc dù có nhiệt độ, nhưng còn chói tai hơn dao găm.
"Cô nói ai là tiểu gà mái ?" Chu Tiểu Kiều trừng mắt, "Cô thử lặp lại lần nữa ?" Nắm đấm đã nâng quá đầu, nhớ tới bốn vị tỷ muội phía sau, liền chỉ về phía Cung Thanh Hạ, "Chính là nàng, tỷ muội nhất định phải trả thù cho tôi."
Từ tỷ, "....... Bây giờ còn muốn đánh nhau hay sao ?" Phát sinh nhiều chuyện như vậy, hơn nữa -----
Lúc Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ đồng thời xuống xe, Từ tỷ cùng 3 tỷ muội còn lại đều cảm thấy trời đất này cũng hóa thành bối cảnh cho hai nàng, tất cả ánh dương chiếu xuống thế gian đều chỉ chiếu sáng hai người họ, hoa lệ lóa mắt khiến cho người ta không thể mở mắt nổi. Bảo các nàng đi phá hoại phong cảnh hào hoa mỹ lệ như vậy, làm sao xuống tay được ?
"Nhất định phải đánh." Cổ Lệ Tiệp ở một bên kích động, sau đó đan hai bàn tay vào nhau, ngoắc ngoắc cổ tay, đôi mắt chớp chớp, "Bạo Quân, cô muốn thẩm vấn nam nhân đeo kính sao ? Xin mời bước qua cửa của Tứ Đại Kim Cương này đã."
Sở Ấu Cơ dở khóc dở cười, "Cổ tỷ tỷ ........"
"Xuỵt, đừng nói chuyện, " Cổ Lệ Tiệp kéo cánh tay tiểu nữ sinh, "Người lớn đánh nhau, nữ sinh cấp 3 đứng ở một bên nhìn là được."
"Đứng xa một chút." Chu Tiểu Kiều giang tay ra, bảo hộ Sở Ấu Cơ ở phía sau, "Tránh để các nàng đụng phải."
Quách lão bá thấy sự tình không đúng, đi tới bên cạnh Cung Thanh Hạ hỏi, "Cung tổng, có chuyện gì cần hỗ trợ sao ?"
"Có." Cung Thanh Hạ đưa điện thoại di động cho hắn, "Cầm giúp tôi."
Quách lão bá, "........"
"Ơ, vẫn muốn đánh nhau sao ?" Từ tỷ cười với Cung Thanh Hạ, "Bốn đánh một không tốt cho lắm, tôi với cô 1 đánh 1 đi." Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không dám khinh thường Cung Thanh Hạ, trên người Cung Thanh Hạ có khí tràng quanh quẩn, nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm bị khí tràng này đánh bại rồi.
"Tùy cô, 4 người cùng lên hay 1 chọi 1 cũng được." Cung Thanh Hạ búng tay, "Cũng lâu rồi tôi chưa hoạt động gân cốt."
Tác giả có lời muốn nói: Bản chất con người là thay đổi, huống hồ kiếp này bối cảnh của Điện Hạ cùng phò mã đảo ngược hoàn toàn, mà linh hồn tiểu phò mã lớn hơn Điện Hạ rất nhiều ....... Ừ, đây là để trả lời cho nghi vấn của độc giả với tính cách Cung Thanh Hạ đã thay đổi, Tiểu Bình Quả mới giải thích nhiều như vậy \( ̄︶ ̄)>

Bình luận

Truyện đang đọc