CHÚNG TA CHIA TAY ĐI (CẨU CÁO - ADS)

"A Đăng, xin ngươi đừng bao giờ nói cho Đại Thiên Cẩu đại nhân." Trong trí nhớ, Yêu Hồ đứng ngược ánh đèn nói với nàng như vậy.

Y cúi đầu, chân không an phận mà đá một cục đá, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng bởi nghĩ tới người kia, mà nét mặt liền nhu hòa lại.

"Đại Thiên Cẩu ấy à, tuy luôn làm mặt lạnh lùng, không thích nói nhiều, thật ra vô cùng ôn nhu. Ta vốn muốn ở bên cạnh bồi hắn tới những giây phút cuối cùng nên mới đi cầu thân, coi như một giấc mộng cũng được, ít ra còn lưu cho ta chút niệm tưởng."

"Ai mà ngờ được, tên ngốc ấy lại thích ta."

"Hại ta chỉ có thể đóng vai ác, nói chưa bao giờ thích hắn, còn đuổi hắn đi."

"Hắn còn có một đời dài như vậy, nên gặp được một người thật tốt, cùng hắn chậm rãi đi đến cuối đời."

"... Cho nên đừng để hắn biết chuyện. Cái gì cũng không được nói."

Khóe mắt Yêu Hồ loang loáng ánh nước, rốt cuộc cũng không khóc.

Đây là con đường y đã chọn, chính y tự đẩy mình lên bước đường này.

Sau này Đại Thiên Cẩu yêu ai, cùng ai bạch đầu giai lão, cùng ai sinh con đẻ cái, vừa nghĩ tới thôi tim đã đau như bị khoét, nhưng đến cùng cũng không liên quan gì tới y nữa.

"A Đăng, ngoéo tay nhé, thay ta giữ bí mật."

Yêu Hồ vươn ngón tay út, khom thành hình móc câu trong gió đêm.

Thanh Hành Đăng nhìn y, nhìn mái tóc bạc tung bay trong gió, nhìn đôi mắt màu hổ phách, nhìn yêu văn trên trán còn đỏ thẫm.

Nàng chậm rãi móc ngón tay mình vào tay hắn.

Tại sao ta lại phải thay ngươi giữ bí mật?

Ngươi đem câu đố đau lòng nhất đời này ném cho ta, còn muốn ta giữ bí mật tới ngày ta chết hay sao.

Trên đời nào có đạo lý như vậy hả thằng nhóc này?

Ngươi nói Đại Thiên Cẩu còn một đời rất dài, sẽ gặp gỡ một người thật tốt.

Nhưng mà, đó vốn nên là cuộc đời của ngươi cơ mà.

Ta làm sao có thể nhìn kẻ khác hưởng dụng cuộc đời vốn thuộc về ngươi, vui vẻ như ý mà đi yêu người khác?

Thanh Hành Đăng dùng sức móc lấy ngón út của Yêu Hồ.

"Ta hứa."

- ------

Khói xanh trong lư hương chậm rãi tản đi.

Thanh Hành Đăng ngồi sau bàn, trang sức bên tóc mai của nàng nhẹ nhàng đung đưa, trên da thịt trắng sứ của nàng hắt lên một bóng nhỏ.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, câu chuyện này, ngài cảm thấy thế nào?"

Vừa rồi, Đại Thiên Cẩu còn lo lắng hỏi nàng tung tích của Yêu Hồ.

Nàng muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn mời Đại Thiên Cẩu ngồi xuống, châm trà, điểm hương, kể cho hắn một câu chuyện xưa.

Chuyện kể rằng trên đời có một con hồ ly ngu ngốc vô cùng.

Chuyện xưa đã kể xong, đại yêu uy danh hiển hách trước mặt nàng tâm đã như tro tàn.

Chén trà trước mặt Đại Thiên Cẩu không vơi đi chút nào, bây giờ đã lạnh thấu, hắn sơ ý chạm vào liền đổ xuống áo bào.

Hắn lại như không cảm thấy gì.

"Yêu Hồ đang ở đâu?" Hắn ngẩn người hỏi.

Trong nháy mắt, hồn phách hắn như bị quất ra khỏi người, chỉ còn thể xác ngồi đây.

Thanh Hành Đăng giễu cợt bật cười, "Ở dưới hoàng tuyền chứ đâu. Đại nhân à, ngài cũng từng lĩnh giáo uy lực ma khí rồi cơ mà, sao lại hỏi một câu ngây thơ như vậy chứ?"

Đại Thiên Cẩu run lên, nhưng hắn rất nhanh định thần lại, "Không thể nào. Y thông minh như vậy, Hồ tộc cưng chiều y như vậy, y chắc hẳn chỉ đang trốn đi thôi."

"Xin hãy nói cho ta biết, y ở đâu. Ta muốn gặp y."

Hắn nghiêm túc như vậy, khẩn thiết như vậy, người khác có tin hay không không nói, hắn ngược lại tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thanh Hành Đăng không chịu được cố chấp trong đôi mắt kia, quay đầu đi. "Ngươi vừa đi khỏi Uyển Thiên Các, Cô Hoạch Điểu đã mang y về Hồ tộc rồi."

"Khi ta tới gặp y, ngay cả hình người y cũng không duy trì được nữa. Một con hồ ly nho nhỏ, mắt cũng không còn nhìn được."

"Nhưng đến ta cũng không được nhìn thấy y lần cuối."

Nàng chưa nói hết lời, trước mắt liền phất lên một trận gió.

Đợi nàng mở mắt ra, đã không thấy Đại Thiên Cẩu nữa.

Chỉ còn chén trà bị lật ra lăn trên bàn, rơi xuống đất, vỡ mấy cánh hoa.

- ------

Thanh Nhai Sơn, bên ngoài Hồ tộc.

"Người kia còn quỳ ở đó à?"

"Đại yêu đấy. Đáng ghét! Hắn chặn ngoài cửa làm ta không dám ra ngoài chơi."

"À, nghe nói hắn là đại yêu rất lợi hại, thế sao lại phải quỳ ngoài cửa thế?"

"Hắn dễ nhìn thế mà sao có người không muốn thấy hắn nhỉ."

Ngoài đại môn Hồ tộc, sau mấy tảng đá xanh, có mấy tiểu hồ ly còn chưa hóa hình đang nấp, len lén nhìn ra ngoài, nhỏ giọng thảo luận.

Ba ngày trước, Hồ tộc nghênh đón một vị khách kỳ quái, là một đại yêu cánh dài, dung mạo đẹp như các tiểu tỷ tỷ trong Hồ tộc.

Nhưng hắn còn chưa kịp đi vào, trưởng bối trong tộc liền hiện ra, một bước cũng không cho hắn tiến tới, nói là Cô Hoạch Điểu tiền bối phân phó.

Đại yêu rõ ràng có yêu lực cường đại này, lại một bước cũng không dám đi tiếp, càng không nói chuyện xông vào.

Hắn yên lặng nhìn đại môn Hồ tộc, đứng rất lâu, đột nhiên vén vạt áo, quỳ xuống.

"Vãn bối Đại Thiên Cẩu, cầu kiến thiếu chủ Hồ tộc Yêu Hồ."

Hắn cúi đầu, lưng vẽ ra một độ cong nhún nhường, thấp hèn trần ai.

Quỳ một cái liền quỳ hết ba ngày ba đêm.

Y phục bị sương đêm thấm ướt, lại bị mặt trời hong khô.

Hắn vẫn quỳ không chút suy suyển.

"Trời muốn mưa rồi nha." Một tiểu hồ ly lông đỏ nhìn đại yêu quái, có chút lo lắng nói, "Quỳ lâu như thế, dù là yêu quái cũng không dễ chịu đâu."

"Ai mà biết. Nếu như hắn không gặp được người muốn gặp, chẳng lẽ hắn vẫn quỳ à?" Một tiểu hồ ly khác vươn chân lên gãi cổ, "Chắc là nợ Hồ tộc nhiều tiền lắm đây, nên người ta mới không thèm gặp chứ?"

"Phải nợ nhiều lắm!" Tiểu hồ ly lông đỏ phấn chấn, "Có thể mua rất là nhiều kẹo với gà nướng đấy."

"Tối nay Tam Vỹ tỷ tỷ còn bảo làm gà nướng cho chúng ta nữa..."

Mấy con hồ ly rất nhanh liền quay ra cãi nhau ầm ĩ, quên luôn đại yêu đang quỳ ngoài cửa.

Đại Thiên Cẩu ngẩng đầu nhìn bọn nó vài lần.

Mấy con hồ ly tự cho là đã trốn kỹ, lại không biết chúng nó thập thò nói chuyện đã bị người ta nghe thấy hết,

Hắn thấy phía sau tảng đá lộ ra mấy cái đuôi nhỏ nhung nhung, không nhịn được nghĩ, Yêu Hồ khi còn bé chắc cũng như vậy nhỉ? Thân hình bé nhỏ, thanh âm tinh tế yếu ớt, lúc nào cũng như đang làm nũng.

Hắn bất giác cười cười, nhìn lại đại môn Hồ tộc đóng chặt, nụ cười liền nhạt đi.

Hắn biết Hồ tộc sẽ không cho hắn nhìn thấy Yêu Hồ dễ dàng như thế.

Yêu Hồ vốn là tiểu thiếu chủ bảo bối của họ, lớn lên trong yêu chiều bảo học, về sau vì gặp hắn mà chịu khổ như vậy.

Hắn nên quỳ ở đây, cầu xin tha thứ.

Hắn không tin Thanh Hành Đăng, sao Yêu Hồ có thể ở dưới hoàng tuyền chứ.

Y tốt như vậy, cười rộ lên như trăng thanh gió mát, đã là các chủ Uyển Thiên Các, còn là thiếu chủ Hồ tộc, làm sao lại không có ai cứu được y chứ?

Chắc là y chỉ chưa hồi phục được, e rằng còn chưa tỉnh lại.

Có lẽ y còn giận hắn, giận hắn quá trì độn, không phát hiện tâm ý của y.

Nhất định là thế.

Đại Thiên Cẩu nghĩ vậy, chăm chú nhìn đại môn của Hồ tộc, cứ như giây tiếp theo, cửa lớn màu xanh sẽ mở, mà người hắn tâm niệm đã lâu sẽ đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc