CHÚNG TA CHIA TAY ĐI (CẨU CÁO - ADS)

Đại Thiên Cẩu lại tới Hồ tộc. Thân thể vừa khôi phục liền tới cầu kiến, không để ý tới lời can ngăn của đội hộ vệ.

So với lần trước, Hồ tộc dường như đã ra luật giới nghiêm hơn rất nhiều, trong rừng không còn bóng dáng bọn tiểu hồ ly chơi đùa nữa, chỉ thấy một đoàn người mặc trường bào xanh đậm, trên mặt mang mặt nạ hồ ly, tụm năm tụm ba ở trong núi, không biết đang làm gì.

Bọn họ trông thấy Đại Thiên Cẩu cũng không kinh ngạc, không bài xích, chỉ chú tâm làm việc của mình. Có vài người biết chuyện của hắn thì gật đầu coi như chào hỏi.

Lần này Hồ tộc không chặn Đại Thiên Cẩu ngoài cửa nữa. Trưởng lão Hồ tộc đích thân dẫn hắn vào nhà chính, gặp vị vốn nên đang ở trong hoàng cung.

Đi dọc hành lang, Đại Thiên Cẩu để ý thấy phía xa xa có một thân ảnh cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như ẩn như hiện dưới lớp màn sa đen mỏng, vẫn cao ngạo như lần trước gặp mặt, nhưng thấy Đại Thiên Cẩu nhìn qua lại hơi khom người tỏ ý chào hỏi.

Đại Thiên Cẩu nghiêm túc đáp lễ.

Ngọc Tảo Tiền đại nhân của Hồ tộc đang trong nhà chính đích thân tiếp kiến Đại Thiên Cẩu.

Bên trong chỉ có hai người họ, trưởng lão Hồ tộc sau khi đưa Đại Thiên Cẩu tới liền cung kính cáo lui.

Trong phòng khá tối, chỉ có hai ngọn nến hai bên, tản mát ra mùi hương dễ ngửi, làm người ta buông lỏng tinh thần. Ngọc Tảo Tiền ngồi trên một tấm nệm, sau lưng là bức bích hoạ được chạm trổ tinh tế, khắc họa hình ảnh cửu vĩ thiên hồ giáng xuống thiên phạt, nơi nơi chìm trong biển lửa, ai cũng mang vẻ mặt sợ hãi, khổ ải, mà cửu vĩ thiên hồ cao cao tại thượng chỉ lạnh lùng nhìn xuống.

Bức tranh tà ác cỡ này khó làm người ta bình tâm mà thưởng thức tay nghề điêu khắc lão luyện, mà Ngọc Tảo Tiền ngồi trước bức bích hoạ, không hề cố kỵ xòe ra chín cái đuôi, giống hệt như cửu vĩ thiên hồ trong tranh.

Tuy đã nghe danh Ngọc Tảo Tiền từ lâu, đây vẫn là lần đầu tiên Đại Thiên Cẩu nhìn thấy diện mạo thật của y.

Quả thật xinh đẹp cường đại như trong lời đồn. Gương mặt tuyệt sắc không còn bị che đậy bởi mặt nạ nữa, da thịt tái nhợt tương phản với đôi môi đỏ như máu, mang theo mỹ cảm quỷ dị.

Đại Thiên Cẩu tuy không màng thế sự đã lâu, nhưng có nghe qua sự sủng ái của đương kim đế vương dành cho y.

Nếu hắn vẫn tại vị quốc sư, e là đã muốn đi mật đàm với vị bệ hạ xưa nay ôn nhu ngây thơ kia rồi, nhưng giờ...

Ngọc Tảo Tiền gấp cây quạt trong tay, khẽ cười với Đại Thiên Cẩu, "Đại Thiên Cẩu đại nhân tới nhanh hơn ta nghĩ, xem ra ta đánh giá thấp thực lực của ngài rồi. Biến thành sinh hồn vào U Minh Gian mà khôi phục nhanh như vậy, thật sự là... khiến người khác phải thán phục."

Đại Thiên Cẩu không nói gì. Hắn ngồi đối diện Ngọc Tảo Tiền, đôi cánh đen thu lại sau lưng, nhưng không ẩn đi.

Ngọc Tảo Tiền cũng không giận, y cầm cây quạt vén mảnh vải đen bên người lên, lộ ra một trường minh đăng chập chờn trong bóng tối.

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, ta nghĩ ngài biết đây là gì."

Bên trong trường minh đăng, có một tia lam sắc sâu kín.

Là tàn hồn của Yêu Hồ ký thác vào ảnh nến yếu ớt, đang bất an lay động.

Sắc mặt Đại Thiên Cẩu không khỏi trầm xuống.

Yêu Hồ do hắn tự mình đưa ra khỏi U Minh Gian. Nếu không phải Ngọc Tảo Tiền bày trận triệu hoán, Yêu Hồ lẽ ra đã cùng hắn ra khỏi U Minh Gian trở lại nhân thế, dù cho chỉ còn là tàn hồn, cũng ở bên cạnh hắn.

Nhưng hắn không ngờ rằng, Ngọc Tảo Tiền nhân lúc hắn đang ở Hồ tộc bày ra trận pháp triệu hoán hồn phách. Hắn vừa mang Yêu Hồ thoát khỏi U Minh Gian, Yêu Hồ liền bị triệu hoán, làm cho hắn chỉ có thể nhìn Yêu Hồ biến mất trong lòng.

Sự sợ hãi trong nháy mắt đó, hắn đến chết cũng không quên.

Nếu không phải ngày hôm sau Hồ tộc gửi thư của Ngọc Tảo Tiền tới, báo rằng hồn phách Yêu Hồ tạm thời không sao, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì trong điên cuồng.

Nhưng hắn lại không thể xung đột với Ngọc Tảo Tiền.

Đại Thiên Cẩu kiềm chế lửa giận, chỉ là sắc mặt hắn chẳng khá lên chút nào.

Suy cho cùng, Yêu Hồ sau khi bị ma khí nhập thể liền mất mạng rồi hỏa thiêu, đã hồn phi phách tán, rõ ràng không thể chống đỡ tới ngày hắn xông vào U Minh Gian tìm về. Giờ nghĩ lại, là do Ngọc Tảo Tiền nghĩ cách giữ lại thần hồn Yêu Hồ, cho hắn cơ hội xông vào U Minh Gian.

Đây là ân tình Ngọc Tảo Tiền cho hắn và Yêu Hồ, giờ hắn phải báo đáp.

Đại Thiên Cẩu kiềm chế xung động vọt lên cướp trường minh đăng, hắn nhìn Ngọc Tảo Tiền, hỏi thẳng, "Ngài muốn gì?"

Ngọc Tảo Tiền khẽ cười, đẩy trường minh đăng lên trước.

Y không trả lời Đại Thiên Cẩu, mà nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài biết không? Trong trường minh đăng này chỉ có tàn hồn của Yêu Hồ, còn có mấy mảnh hồn khác tán loạn trong thế gian này, nếu hồn phách của nó không tụ lại trước thời hạn, thì nó không còn cách nào quay lại nhân thế nữa."

Đại Thiên Cẩu chăm chú nhìn ánh nến, thấp giọng nói, "Ta biết."

Ngọc Tảo Tiền lại nói, "Hơn nữa ngài cũng biết, thân thể Yêu Hồ đã chết rồi bị hỏa táng, lúc trước Cô Hoạch Điểu cũng không phải mang đồ giả ra lừa ngài đâu. Nếu không có thân thể, dù cho Yêu Hồ có quay lại nhân thế, thì nó biết sống thế nào?"

Thấy Đại Thiên Cẩu định nói gì đó, Ngọc Tảo Tiền giơ tay cản hắn, chỉ mỉm cười nói, "Ngài là tiền nhiệm quốc sư, hẳn là có pháp thuật phàm nhân không rõ, có thể có trong tay một ít thiên trân địa bảo. Nhưng những thứ đó so ra vẫn kém tê hoa liên đã biến mất."

Ngọc Tảo Tiền tinh tường nhìn ra suy nghĩ trong mắt Đại Thiên Cẩu, tiếu ý chưa phát giác ngày càng đậm, trong mắt lại lóe lên vẻ lạnh lùng, "Trùng hợp làm sao, trên đời này chỉ còn một gốc, là ta tự nuôi dưỡng bằng máu bản thân, vốn muốn để lại cho mình. Nhưng A Tể cũng là lớn lên dưới gối ta, ta liền tặng cho nó, coi như là tâm ý của trưởng bối đi."

Trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ.

Trường minh đăng chứa tàn hồn của Yêu Hồ chập chờn bất an, phản chiếu trong đáy mắt Đại Thiên Cẩu.

Hắn nhìn chằm chằm ánh nến nho nhỏ, biết rõ A Tể giờ chỉ là tàn hồn, biết rõ y không có cảm giác, không có giác quan, nhưng vẫn cảm thấy A Tể ở trong ánh nến ấy đang trông đợi nhìn hắn.

Hắn biết lấy tê hoa liên của Ngọc Tảo Tiền là lựa chọn tốt nhất, không nói đến tê hoa liên sớm đã tuyệt tích, cho dù có, cũng không biết phải tìm bao nhiêu năm, rồi lại mất bao nhiêu năm để nuôi nó nở hoa.

Hắn không chờ nổi. Mỗi một ngày không có Yêu Hồ, đều là đang tra tấn hắn.

Nhưng hắn biết, đại yêu tâm tư thâm trầm như Ngọc Tảo Tiền tuyệt đối sẽ không nhường món hời như vậy mà không đòi thứ gì đáp trả.

"Ngài, muốn gì?" Đại Thiên Cẩu lặp lại.

Ngọc Tảo Tiền nhẹ nhàng phe phẩy quạt, chín cái đuôi sau người bất động. Y nhìn Đại Thiên Cẩu, thanh âm ôn nhu như gió xuân, từng câu từng chữ như kịch độc, "Ta muốn ngươi không nhúng tay vào triều chính nữa, không can thiệp vào thế tục, không được bảo hộ bất cứ ai ngoài Hắc Dạ Sơn. Bất cứ khi nào, bất kể là ai xin ngươi giúp đỡ, ngươi cũng không được đồng ý."

Từng lời từng chữ nói ra khiến Đại Thiên Cẩu kinh ngạc, hắn khiếp sợ nhìn Ngọc Tảo Tiền.

Trong nháy mắt, hắn nhớ tới rất nhiều người.

Hoàng đế nhu nhược trong thâm cung, Tỳ Mộc Đồng Tử đang vật lộn trong triều, còn có quốc sư tiền nhiệm Tình Minh.

Hắn cũng nhớ lại hai thế lực trong triều, tứ phương liên tục bị ma vật quấy rối, còn có mấy lần "Thiên tai."

Hắn nghĩ tới tin đồn rằng vị hoàng đế bệ hạ bị một nữ tử ngoài cung cầm tù tâm thân, nàng xuất thân yêu tộc, am hiểu âm luật, chiếm lấy toàn bộ tâm ý của đế vương.

Hắn cũng nhớ rõ, Tỳ Mộc từng gửi thư nói, gã chưa bao giờ thấy tiểu hoàng thúc vui vẻ như vậy, nếu như thế, mặc kệ cô nương này là ai, có thể khiến hoàng thúc vui vẻ là được rồi.

Từng sợi tơ dần dần được xâu chuỗi lại.

Hắn nhìn Ngọc Tảo Tiền trước mặt, có chút không thể tin, lại thêm vài phần tức giận.

Hắn nói, "Nghe nói trong cung có một nữ tử, được bệ hạ phong Viện Hoa phu nhân, nàng luôn mang một tấm mặt nạ hồ ly, yêu mị như Hồ tộc. Mà ngài, ba năm trước vào cung làm một tiểu nhạc sư. Chuyện này rất ít người biết."

"Trước đây từng có lời đồn, rằng vị kia chỉ là tôi tớ của ngài, ta lại không cho là vậy."

Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm Ngọc Tảo Tiền, "Ta cho rằng, Viện Hoa phu nhân chính là ngài."

Tiếu ý trên mặt Ngọc Tảo Tiền rốt cuộc thu liễm, y lạnh lùng nhìn Đại Thiên Cẩu, môi mỏng khẽ mở, "Chuyện này không liên quan tới ngàii."

Thấy Đại Thiên Cẩu giận dữ nhìn hắn, Ngọc Tảo Tiền lại cảm thấy nực cười, đuôi lông mày y nhướn lên, có chút kỳ quái hỏi hắn, "Ngài đang tức giận gì chứ? Ta từ trước tới nay vẫn luôn tò mò, đại nghĩa trong lòng ngài rốt cuộc là gì?"

Y hỏi, "Ngài xem, ngài vốn là quốc sư, vì sinh linh khắp thiên hạ này mà bình định tứ phương, thậm chí vì phong ấn ma khí mà còn hiến mạng mình ra. Ngài bảo hộ hoàng tộc như thế nào? Hoàng tộc lại đối với ngài ra sao? Bọn họ muốn ngài thoái lui khỏi chức vị quốc sư rồi tự sinh tự diệt. Nếu không có Yêu Hồ cứu ngài, ngài chết lâu rồi!"

"Đương nhiên, tiểu hoàng đế kia muốn bảo vệ ngài, Tỳ Mộc Đồng Tử cũng muốn bảo vệ ngài, thế nhưng bọn họ có làm được không?"

Ngọc Tảo Tiền cười ra tiếng, khóe mắt lông mày đều là trào phúng.

Đại Thiên Cẩu thản nhiên trả lời, "Những thứ ta bảo vệ chưa bao giờ là quý tộc hoàng thành."

Ngọc Tảo Tiền cười một tiếng, con ngươi vàng óng của y không biết từ bao giờ nhiễm huyết sắc, "Thế còn bạn thân Tỳ Mộc Đồng Tử của ngài? Gã vốn là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng vì có mẫu thân mang huyết thống yêu quái mà không được hoàng thất thừa nhận. Bọn chúng thà vội vã đem tiểu hoàng thúc của gã đẩy lên ngôi hoàng đế, cũng không muốn để một hoàng tử có huyết thống yêu quái kế thừa."

"Nhìn các đại thần xuất thân yêu tộc trong triều, nhìn Tửu Thôn tưởng quân suýt trên trên chiến trường, suy nghĩ xem những năm gần đây Uyển Thiên Các cùng các đại môn phái quan hệ ra sao xem." Trào phúng trong mắt Ngọc Tảo Tiền càng sâu, "Còn có trận chiến phục ma mười năm trước, cuối cùng là để trấn ma, hay trấn yêu?"

Ngọc Tảo Tiền khẽ ve vuốt trường minh đăng chứa Yêu Hồ, thở dài nói rằng, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, hòa bình giữa nhân loại và yêu tộc nói cho cùng chỉ là tạm thời. Hoàng tộc đại biểu cho loài người, các môn phái đại biểu cho yêu tộc, cũng chỉ là tạm thời hòa hoãn mà thôi. Nhân loại có thiên đạo chở che, mà yêu tộc chúng ta cường đại hơn bọn chúng rất nhiều. Thế gian này nên thay đổi rồi."

"Thế gian này quả thật nên thay đổi, sự cạnh tranh giữa nhân loại và yêu tộc cũng nên kết thúc." Đại Thiên Cẩu trầm giọng nói, từng câu từng chữ đều vang vọng mạnh mẽ, "Nhưng điều này không có nghĩa phải đánh đổi bằng số mệnh một bên."

Ngọc Tảo Tiền khẽ hừ một tiếng. Y lắc đầu, một ngón tay nằm bấc đèn trong trường minh đăng, nụ cười lộ ra ý tàn nhẫn, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài có thể bảo vệ đại nghĩa của ngài, nhưng thứ cho ta nhắc nhở ngài một câu."

"Ngài không có lựa chọn nào khác."

Thấy ngón tay Ngọc Tảo Tiền uy hiếp tới bấc đèn của trường minh đăng, Đại Thiên Cẩu liền hoảng hốt, không tự chủ được mà triệu hoán một ngọn hỏa diễm.

"Ngài đừng nghĩ cướp đèn này," Ngọc Tảo Tiền hiểu ý định của Đại Thiên Cẩu, lại cười lớn hơn, "Tất cả đệ tử Hồ tộc khi còn bé sẽ để lại một giọt tâm đầu huyết giấu trong cấm địa Hồ tộc, bây giờ trong đèn này chỉ có tàn hồn của Yêu Hồ, nó còn rất nhiều vụn hồn phách không thể tụ lại, không có giọt tâm đầu huyết kia để tụ hồn, Yêu Hồ vĩnh viễn không thể trở về.

Thấy Đại Thiên Cẩu biến sắc, Ngọc Tảo Tiền rút ngón tay đang nắm lấy bấc đèn ra, nhưng khuôn mặt y trong ánh nến âm u, mỗi một từ nói ra đều lộ ác ý.

"Nó còn một mảnh hồn phách nữa, được giấu ở nơi chỉ có ta biết được. Nếu ta có gì bất trắc, Yêu Hồ đành tan thành mây khói cùng ta vậy"

"Ngược lại, chỉ cần ngài đáp ứng ta, không tiếp xúc với hoàng tộc hay chuyện trong triều, không bảo vệ người ngoài Hắc Dạ Sơn, ta sẽ tụ hồn cho Yêu Hồ, sẽ trọng tố thân thể cho nó, để cho nó lại giống như trước kia, ngoan ngoãn trở lại trong lòng ngài."

"Ngài có thể lựa chọn. Muốn tiếp tục bảo vệ bách tính, hoặc chọn Yêu hồ?"

Đại Thiên Cẩu chán nản buông lỏng tay, ngọn lửa còn chưa kịp dấy lên đã bị dập tắt.

Hắn hiểu vì sao Ngọc Tảo Tiền lại không cố kị gì.

Hắn quả thực không có lựa chọn nào khác.

"Ta đáp ứng ngươi, sẽ không nhúng tay vào chuyện trong triều, sẽ không bảo vệ ai ngoài Hắc Dạ Sơn."

Nghe được những lời này của Đại Thiên Cẩu, gương mặt xinh đẹp của Ngọc Tảo Tiền lại lộ ra nụ cười.

Y buông lỏng bản tay đang nắm lấy trường minh đăng, làm như không có chuyện gì mà nói, "Ngài quyết định chính xác đấy."

Đại Thiên Cẩu lành lạnh nói, "Yêu Hồ có người thân như ngươi, là bất hạnh của hắn."

Ngọc Tảo Tiền cũng chẳng để ý, "Không có ta thì nó sớm biến mất rồi."

Đầu tiên Ngọc Tảo Tiền cắt cổ tay, dòng máu đỏ tươi chảy ra, tự động xếp thành văn lộ trên bàn.

Đại Thiên Cẩu cũng rạch một đường ở cổ tay như y.

Máu hai người hòa vào nhau, theo chú văn niệm lên, trên tay hai người hiện lên yêu văn quỷ dị.

Đại Thiên Cẩu nhìn trường minh đăng, A Tể của hắn, tiểu hồ ly của hắn, còn đang ở trong ngọn đèn mỏng manh leo lét kia.

Trước khi khế ước hoàn thành, đột nhiên hắn hỏi, "Thứ cho tại hạ mạo muội, nếu ngài bỏ mình mà hồn phách Yêu Hồ vẫn chưa tụ lại được thì ngài định làm gì?"

Ngọc Tảo Tiền từ tốn nói, "Ta sẽ giao trường minh đăng và tâm đầu huyết cho ngài, còn tê hoa liên thì ta sẽ giao lại cho Cô Hoạch Điểu. Đợi tới khi ngài thu thập đủ hồn phách của Yêu Hồ rồi thì nàng sẽ giao tê hoa liên cho ngài. Từ hôm nay trở đi, Hồ tộc cũng hoàn toàn phong bế, không màng thế sự, cũng không dính dáng đến thế sự. Như vậy đã đủ chưa?"

Đại Thiên Cẩu không nói nữa, chỉ nhìn khế ước hoàn thành.

Văn lộ đỏ rực trên tay hắn, là nói lên việc hắn đã từ bỏ đại nghĩa của mình.

Nhưng là để đổi lấy người hắn yêu.

Hắn ngẩng đầu nhìn Ngọc Tảo Tiền, đang muốn nói gì đó, lại thấy một sợi dây đỏ chảy xuống từ cổ của y.

Dưới dây đỏ có treo một khối ngọc, hình như là một khối ngọc Quan Thế Âm.

Đại Thiên Cẩu nhớ khối ngọc này, vốn là của mẫu thân của vị bệ hạ trong cung để lại.

Đại Thiên Cẩu nhìn thấy nó, liền nghĩ tới vị hoàng đế bị vây khốn trong cung kia, luôn sầu não buồn khổ, nhưng đối xử ôn nhu dịu dàng với mọi người.

Vị kia rõ ràng chẳng liên quan gì tới tâm địa đế vương, tự thân còn khó sống, thế nhưng vẫn cố gắng bảo vệ Tỳ Mộc Đồng Tử, bảo vệ huyết mạch duy nhất còn sót lại của đại ca mình.

Thời điểm hắn được tuyển chọn làm thần quan tại Hắc Dạ Sơn, đã từng gặp vị này, vị này còn nhét cho hắn một nắm kẹo, giống như làm chuyện xấu mà còn lén lút nhìn quanh rồi len lén cười với hắn.

Sau khi hắn trở thành quốc sư, vị kia mới liếc mắt đã nhìn ra hắn, mừng rỡ chạy tới, nói rằng ngươi lớn rồi.

"Ngọc Tảo Tiền đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?" Đại Thiên Cẩu hỏi.

Ngọc Tảo Tiền lúc này tâm tình không tệ, "Nói đi."

"Ngài đây là mang tâm tình gì mà ở bên cạnh bệ ha? Ngài thực sự chỉ muốn lợi dụng ngài ấy, để ngài ấy mặc ngài thao túng mà hóa thành nữ tử để lừa gạt hắn sao?"

Hay là vốn ngài đã bị bản tính dịu dàng của người ấy hấp dẫn, lại không thể buông xuống oán hận trong lòng, đành phải hóa thành nữ tử tiếp cận hắn, yêu thương hắn, để hắn ái mộ ngài.

Sau khi hắn hỏi, khuôn mặt Ngọc Tảo Tiền nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ, cặp mắt vàng trở nên đỏ rực.

Cuối cùng Đại Thiên Cẩu cũng không có được đáp án.

Hắn thận trọng cầm hồn đăng chứa hồn phách Yêu Hồ rời đi, giữa ngọn đèn chứa giọt tâm đầu huyết của Yêu Hồ đang lơ lửng, giống như một nốt chu sa diễm lệ.

Trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn, chỉ thấy Ngọc Tảo Tiền lại ngồi ngay ngắn trước bích họa cửu vỹ thiên hồ, đầu của cửu vỹ nhưng đang cúi xuống bên gò má y, giống như chỉ chút nữa thôi nó sẽ nhảy ra khỏi bích họa.

Mà Ngọc Tảo Tiền đã nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì, ngọc Quan Thế Âm trước ngực hắn tỏa ra ánh sáng dìu dịu trong đêm.

-

Đến khi Đại Thiên Cẩu đã đi xa, Ngọc Tảo Tiền cầm trường minh đăng, giống như xem xét, lại như đang tiếc thương.

Y hướng về bóng tối, nhẹ nhàng thở dài, "Ngươi nhìn xem, đây chính là ái tình vây khốn người ta. Chỉ là một cái tàn hồn mà cũng có thể khiến một đại yêu như Đại Thiên Cẩu liên tục cúi đầu trước mặt ta."

Từ trong bóng tối đi ra, là Cô Hoạch Điểu.

"Cô Hoạch Điểu ngươi đừng giận, nếu ta đã muốn làm khó, ta sẽ bắt Đại Thiên Cẩu phải bán mạng cho ta, thậm chí là dâng mạng hắn lên." Ngọc Tảo Tiền quay đầu lại, cười lấy lòng với Cô Hoạch Điểu, "Nhưng ta sợ tiểu hồ ly nhà mình vừa sống lại lại phải thủ tiết, thôi thì để hắn ngoan ngoãn đợi trên Hắc Dạ Sơn với Yêu Hồ đi."

Cô Hoạch Điểu không nói gì, chỉ lắc đầu.

Nàng lặng lẽ nhìn Ngọc Tảo Tiền, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nàng muốn nói, ái tình khiến người ta điên cuồng, cũng nào có ngăn cản được Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ đâu.

Ngài không phải cũng như chúng sao. Vì trong lòng tràn đầy hận ý và ái tình, liền muốn đốt hết tất cả mọi thứ?

Nàng biết nói gì đây, đi theo vị đại nhân này đã lâu.

Nàng hiểu y hơn ai hết, rằng trong lòng y chứa đầy bi thương và chấp niệm.

Về đêm, chỉ có ác mộng chờ đợi y, nhưng cũng chỉ có máu tươi và cái chết mới an ủi được y.

- -------

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi chương mới lâu thế này. Một phần là vì dạo này bận quá không có thời gian thở. Một phần là vì đoạn này có nói một chút về Ngọc Tảo Tiền và hoàng đế. Chị tác giả ship Ngọc Tảo Tiền với hoàng đế (mà mình cũng mới biết vụ này...), còn với mình thì Ngọc Tảo Tiền chỉ yêu một mình vu nữ của ngài ấy thôi, nên khi biên tập tới đây cũng khá là lấn cấn thành thử lại cứ kéo dài lần nữa mãi.

À sắp hết truyện rồi đấy =))))

Bình luận

Truyện đang đọc