CHÚNG TA KẾT HÔN THÔI

Hơn 6 giờ chiều, mưa tích tụ một ngày cuối cùng cũng trút xuống, đánh lên cửa sổ kính như đinh sắt dày đặc. Khương Uyển Phồn còn tưởng mưa đá.

“Cửa sổ trên lầu đã đóng hết chưa?”

“Đóng hết rồi. Mà tầng cao nhất vẫn bị dột ở chỗ cũ.”

“Tạnh mưa tôi tìm người đến sửa.”

Khương Uyển Phồn tìm cái thùng đặt ở chỗ dột. Cô đi nhìn mới phát hiện, đây đâu phải là dột, rõ ràng là nước chảy.

Ngoài cửa sổ thế mưa lớn giống mấy tầng màng plastic bọc quanh thế giới, không thấy rõ bất cứ gì. Cô nhíu nhíu mày: “Đừng mở cửa sổ, đừng ra cửa. Đêm nay cũng đừng thêu nữa, nghỉ ngơi thôi.”

Ban đêm trên núi lạnh hơn, Khương Uyển Phồn đặt một chậu than ở giữa nhà chính, mọi người ngồi vây quanh nói chuyện phiếm.

Bà lão cười tủm tỉm nói: “Bạn trai Khương Khương thật tốt.”

Khương Uyển Phồn cong môi, lấy than củi làm lửa mạnh hơn chút: “Mới gặp một lần, làm sao đã biết anh ấy tốt được?”

Tiểu Thủy phát hiện trọng điểm: “Chị thừa nhận anh ấy là bạn trai.”

Khương Uyển Phồn sửng sốt, chậc một tiếng: “Nhỏ mà lanh.”

Tiểu Thủy cười ngây ngô sờ sờ đầu, cầm ống quần trống rỗng cao lên chút: “Em cũng thích anh này.”

“Sao lại thích?”

“Anh ấy cho em xem video ngắn, giảng giải cho em rất kiên nhẫn. Anh ấy còn nói sẽ cho em một cái mô hình máy bay và tàu thuyền.” Mỗi từ Trác Dụ nói, Tiểu Thủy đều nhớ rõ.

“Một cái mô hình máy bay và tàu thuyền đã hối lộ được em rồi.” Khương Uyển Phồn nói: “Chị mua cho em hẳn hai cái.”

“Em vẫn thích anh ấy.” Tiểu Thủy thành thật nói: “Không thể nói dối.”

Ánh lửa trong chậu than tôn khuôn mặt Khương Uyển Phồn thành màu quýt hồng nhàn nhạt, giống tấm bảng phản quang hiền hoà, kết hợp với cảm xúc của cô vào giờ phút này càng thêm mạnh mẽ.

Tiếng củi cháy lách tách, không lấn át được tiếng mưa rơi bên ngoài.

Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn cửa sổ.

Chín giờ, người già lục tục vào nhà nghỉ ngơi. Khương Uyển Phồn đặt thành phẩm tháng này lên giường tre sửa sang để chụp ảnh.

Trên lầu, tiếng nước dột càng lúc càng lớn, nghe như thác nước nhỏ.

Khương Uyển Phồn buông máy ảnh, cầm di động lên. Tín hiệu đã yếu bớt, Wechat cũng tự động mất sóng, chữ màu đỏ nhắc nhở mạng không tốt.

“Ầm…” Sấm sét ầm ầm, trong nháy mắt vẽ sáng không trung thành màu trắng xanh quỷ dị.

Tay Khương Uyển Phồn cũng run lên theo, vừa định đi đến bên cửa sổ xem thế mưa thì “Ầm ầm…” một tiếng vang nặng nề từ tầng hai truyền đến.

Khương Uyển Phồn vội chạy lên lầu: “Bà ơi, đừng nhúc nhích!” Cô gọi bà lão rời giường đang nhìn xung quanh dừng lại, sau đó đi đến chỗ bị dột nhìn xem. Hay rồi! Chỗ hở nóc nhà bị gió lật rơi một mái ngói, gió theo khe hở lùa vào, tiếng rít gào làm người ta sợ, nước mưa cũng không lưu tình tưới vào trong phòng.

Lòng Khương Uyển Phồn trầm xuống, lớn tiếng nói: “Dậy hết đi! Dù, áo mưa, mũ đều mang theo!”

Nơi này địa thế phức tạp, nhìn ba mặt núi vây quanh, thật ra chỗ xây nhà là chỗ đất bằng trũng, không chịu được mưa to thời gian dài. Nếu cứ kéo dài, tắt sẽ mưa lâu thành sông. Khương Uyển Phồn lo lắng nhất là đất đá trôi và lũ từ đỉnh núi.

Cũng may cách nơi này 500 mét còn còn một nhà ở, cũng là sản nghiệp nhà cô. Tuy để đó không dùng không có người ở, nhưng bốn phía đều là đất bằng, an toàn hơn bên này.

Sau khi mở cửa, mưa to nhào vào, không đến vài giây cả người đã ướt đẫm.

“Thím, thím đỡ bà Trương, chân cẳng không tiện chúng ta đưa lên trước.” Khương Uyển Phồn gân cổ lên, âm thanh bị tiếng mưa rơi át đi hơn một nửa.

Nơi này có sáu cụ già, hai người phụ nữ trung niên có thể miễn cưỡng giúp đỡ, còn có ba người thân thể tàn tật. Đưa xong người đầu tiên, lại quay lại nơi này, nước mưa đã chảy vào đến nhà chính, hơn nữa xu thế càng lúc càng tăng.

“Đừng sợ, bắt lấy tay của cháu.” Khương Uyển Phồn lau mặt, người già hành động chậm, lại là loại thời tiết này, quá trình dời đi càng thêm khó khăn.

Gió mạnh gào thét, mưa to như hắt từng bát nước lên trên người.

“Toàn bộ lên tầng trên cùng đợi!” Đưa người đến, Khương Uyển Phồn xoay người muốn chạy về.

“Khương Khương, Khương Khương.” Bà lão giữ chặt tay cô, như thế nào cũng không chịu thả.

“Cháu không có việc gì, sẽ về kịp thôi.” Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà: “Bà đừng sợ, cháu nhất định sẽ về.”

Lại đi vòng về, nước đã dâng đến cẳng chân, lòng bàn chân Khương Uyển Phồn dẫm hụt, trực tiếp ngã trượt xuống sườn núi. Mắt cá chân đau đớn xuyên tim, đau đến lúc lâu cô không thốt nên lời.

“Không có việc gì chứ?” Thím vội đến muốn chết: “Thế này… Thế này làm sao bây giờ!”

Khương Uyển Phồn đỡ tay thím đứng lên: "Ầm” một tiếng vang lớn. Cô trơ mắt nhìn phía bên phải, một mặt núi phía trước sụp xuống, thuận theo lũ bất ngờ xuống chảy thành thác nước vẩn đục.

“Thím đưa bà cụ đi. Đi rồi cũng đừng quay về, có nghe thấy không?” Khương Uyển Phồn bình tĩnh sắp xếp: “Không có thời gian đâu, phải nhanh lên!”

Thím vội vã hỏi: “Vậy còn cháu?”

Trong phòng chỉ còn Tiểu Thủy mất nửa người dưới, cậu bé mới là khó dời đi nhất.

Khương Uyển Phồn không chút do dự: “Cháu đi đón cậu bé.”

Lòng chảo dốc và cao, lũ bất ngờ một khi bắt đầu thì sẽ không giảm tốc độ. Nhanh chóng, lực phá hoại kinh người, chỉ trong mười phút, nước đã ngập đến phần eo cô.

Tiểu Thủy rúc trên phản trúc ở nhà chính, trong ngực ôm một đống thành phẩm thêu, giọng phát run: “Chị, em biết bơi, em không đi. Chị đừng động vào em, em sẽ làm chị bị liên lụy.” Trên mặt cậu bé đã không phân rõ là nước mắt hay là nước mưa.

“Nói linh tinh cái gì thế!” Khương Uyển Phồn lạnh giọng: “Hai tay ôm chặt cổ chị, không được buông ra!”

Lũ lớn trong giây lát nhanh chóng dâng lên, chờ Khương Uyển Phồn xoay người, sóng nước đục đập vào mặt, trực tiếp kéo cô vào trong cơn lũ.

...

“Tin báo khẩn cấp, tỉnh Tây Nam đột ngột có mưa bão lớn, đặc biệt là mưa lớn ở Lâm Mai. Trong đó lượng mưa ở trấn Lâm Tước đã đạt đến 200mm, đã điều đội phòng cháy, cứu hộ cứu nạn chuyên nghiệp đến ứng cứu.”

“Trên núi có lũ cuốn! Đã nhấn chìm rất nhiều nhà cửa rồi!”

Trác Dụ đi đến trước quầy khách sạn thì nghe được một câu này.

Ngoài khách sạn không ngừng có nhân viên cứu hộ cứu nạn qua lại, nhân viên trong trấn giơ loa kêu gọi: “Không được ra ngoài, chờ đợi tại chỗ thống nhất sắp xếp vận chuyển!”

Trác Dụ túm lấy tay nhân viên khách sạn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mưa quá lớn, trên núi đã ngập hết. Anh đừng đi ra ngoài, rất nguy hiểm. Này, này, này! Anh đi đâu?!”

Trác Dụ giật lấy áo mưa trong tay anh ta, vừa chạy vừa mặc lên người.

Giữa sườn núi đã chăng dây cảnh giới, xe cứu hỏa, xe cảnh sát nháy đèn tín hiệu, mênh mông đều là người. Trác Dụ không lái xe qua được, anh đảo ngang tay lái ngừng ở ven đường.

“Mưa to dẫn đến lũ bất ngờ, chất đất trên núi mềm xốp, tất cả chỗ này đều là đất đá trôi, kết hợp với phụ cận chỗ này, rất dễ dàng liên quan xảy ra tai hoạ.” Chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đang giảng giải, người vây quanh anh ta hoặc khóc lóc hoặc hỏi han, đều là những cvngười có người thân bị mắc kẹt.

“Tin tưởng chúng tôi! Cứu viện tuy rất khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ!”

Bên kia vang lên tiếng tranh chấp kịch liệt…

“Tránh ra! Tôi muốn lên núi! Chị của tôi vẫn còn trong đó!”

Trong tai Trác Dụ toàn tiếng lùng bùng, khác hẳn với vẻ trấn định bình tĩnh với anh. Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh lấy thân xe che giấu, từ bụi cây bên phải chui vào.

Mưa gió gào thét, mưa to làm người căn bản không mở được mắt ra. Nơi gặp họa có đội cứu viện chiếu đèn, Trác Dụ theo hướng đèn tìm lên trên. Rất nhanh, anh tìm được ngôi nhà quen thuộc cách đó khoảng trăm mét.

Chiếc lều giản dị miễn cưỡng che mưa chắn gió, người được cứu nhân viên cứu hộ đang ngồi trên ghế. Trác Dụ vừa đến gần, đã bị một bàn tay đột nhiên túm lấy.

“Bà?” Trác Dụ nhận ra bà, sau đó theo bản năng tìm kiếm.

Môi bà lão trắng bệch, thân mình phát run. Bà run run môi như nói gì đó, tay chỉ ra phía sau, sau đó trong mắt trào ra nước mắt.

Tim Trác Dụ thắt chặt lại.

“Cứu viện quá khó khăn. Hai bên núi phía tây và nam bị sụt lở nghiêm trọng. Bên này đã từng sụt một lần, đường bị phá hỏng hết. Đường ở giữa còn là đỉnh xoáy nước lũ, thuyền xung phong cũng không qua được.” Nhân viên cứu hộ thảo luận phương án cứu giúp: “Theo tin tức thu được thì còn ba người bị mắc kẹt. Tình hình thế nào tạm thời chưa rõ.”

“Việc giải cứu những người mắc kẹt ở phía tây dễ hơn, chúng ta khá chắc rồi. Phiền toái là bên trái, phải băng qua đỉnh lũ. Mà phương pháp trực tiếp nhất là đưa thuyền xung phong đến gần đỉnh lũ, người của chúng ta mang theo dây an toàn bơi qua đi.”

Trác Dụ đột nhiên lên tiếng: “Tôi tình nguyện đi!”

Đội trưởng hồ nghi: “Cậu là?”

“Trung đội hai.”

Sự xảy ra khẩn cấp, nhiều bên tiếp viện, đội trưởng nửa tin nửa ngờ. Trác Dụ đã mặc áo cứu sinh, nhanh nhẹn lên thuyền cứu viện.

Dầm mưa thẳng tiến, thân thuyền kịch liệt lắc lư. Lực hút của trung tâm xoáy nước kinh khủng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thiếu chút nữa đã lật thân thuyền.

Trác Dụ yên lặng không nói. Anh thuần thục thắt dây an toàn, điều chỉnh vị trí dây an toàn, vây quanh bên hông kéo thật chặt.

Chiến sĩ cứu hỏa hỏi: “Đồng chí, anh… anh ở đội nào?”

“Đội năm.” Trác Dụ nghiêm túc trả lời. Sau khi lại lần nữa kiểm tra dây an toàn, anh không chút do dự nhảy vào trong nước lũ.

Rét lạnh quấn chặt thân thể, trong nháy mắt máu như ngừng chảy đóng băng. Trác Dụ sặc mấy ngụm nước, căn bản không bơi được. Thuyền cứu viện phối hợp điều chỉnh phương hướng, nhân viên cứu hộ hô lên: “Không được! Quá nguy hiểm! Mau lên đây!”

Trác Dụ ra sức động thân một cái, nhảy ra mặt nước hít thật sâu vào một hơi, giây tiếp theo, cả người anh chìm vào đáy nước.

Lực cản dưới nước yếu hơn trên mặt nước nhiều. Sau năm phút, dây thừng kéo thẳng, Trác Dụ bơi qua đỉnh lũ, cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước!

Nhân viên cứu hỏa trên truyền vui mừng: “Anh ấy qua rồi!”

Đồng thời dùng loa chỉ dẫn anh cứu hộ: “Hướng 1 giờ, trên ống khói có người bị kẹt!”

Dưới biến cố bất ngờ xảy ra hôm nay, Khương Uyển Phồn mới cảm thấy, trên ý nghĩa nào đó, cuộc sống là một đề bài phải lựa chọn mà người ta không có chút sức lực chống cự nào.

Sống hoặc là chết, trong giây phút mà thôi.

Mà trong một giây, cô thấy rõ mặt Trác Dụ, cô bừng tỉnh. Anh ở nơi này, là một đề bài kiên định mà cô phải chọn.

Hai người chật vật đến không thể nhìn nổi, nhưng khi nhìn nhau, vạn vật như yên lặng.

Khương Uyển Phồn hé môi hỏi: “Anh… Sao anh lại đến đây?”

Trác Dụ uống quá nhiều nước, cổ họng bị ngâm đến đổi giọng, tươi cười bị nước mưa cọ rửa đến mềm mại. Anh nói: “Em đã hỏi anh câu này hai lần. Thật ra anh không muốn đến, chỉ vì em ở đây.”

Ống khói chỉ đủ chỗ đặt chân, qua hai phút nữa nhất định sẽ ngập hết.

Trác Dụ đưa một dây an toàn khác cho Khương Uyển Phồn, cực kỳ vững vàng: “Phải nhanh lên, tay đừng run, nhất định buộc chặt vào.”

Nói xong, anh quấn dây thừng của hai người ở bên nhau, buộc nút cứu hộ cực kỳ chuyên nghiệp. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Uyển Phồn: "Tin anh không?”

Khương Uyển Phồn gật mạnh đầu.

“Anh đếm tới 3.” Trác Dụ đếm ngược. Khẩu lệnh ra, Khương Uyển Phồn thả người nhảy xuống, ăn ý chui vào trong nước.

Thuyền cứu nạn cố định kéo dây về, mặt nước không ngừng có vật trôi nổi đâm mạnh lại.

Trác Dụ ở phía trước, cho dù có dây an toàn trói chặt, anh vẫn thỉnh thoảng trở tay đụng vào Khương Uyển Phồn, sợ cô ngoài ý muốn rơi xuống nước.

Bỗng nhiên, Khương Uyển Phồn lớn tiếng: “Lặn xuống!”

Trác Dụ còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng từ phía sau đuổi lên túm Trác Dụ lôi xuống nước.

Lỗ tai bị nước phủ kín rồi đột nhiên ngưng lại. Trong dòng nước vẩn đục vô cùng không thấy rõ lẫn nhau, hai người theo bản năng sờ so4ng túm lấy đối phương. Trác Dụ dùng chân dài quấn chặt thân thể của cô, cố gắng kéo người vào trong nguc.

Một bóng ma màu đen lướt qua phía trên sợi tóc.

Sau khi trồi lên mặt nước mới thấy rõ, đó là một khúc cây già rắn chắc, đập vào đầu thì chắc chắn sẽ không còn mạng.

“Đưa tay cho tôi!”

“Mau… Mau nắm chặt!”

Cuối cùng hai người được kéo lên thuyền cứu nạn, nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay và hoan hô.

Tin tức “Lâm Tước. Mưa lũ cực lớn” đã trải rộng khắp trên mạng

[Lượng mưa một tiếng là 200mm, tương đương trong vòng nửa tiếng lấp đầy 20 con sông Trừng Khê.]

[Mé, tôi đã đi qua Lâm Tước! Núi đẹp sông đẹp, cầu cho nơi đó không bị làm sao!]

[Cầu xin bình an!!]

Phóng viên các báo đài đến hiện trường đưa tin, cứu hỏa, quân sự, cứu hộ cứu nạn, người tình nguyện tấp nập qua lại, Khương Uyển Phồn được sắp xếp ở lều dựng tạm xử lý vết thương trên chân. Cô không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Trác Dụ.

Cô hỏi vài người, tất cả đều lắc đầu nói không rõ.

Vết thương vừa băng bó xong, Khương Uyển Phồn đã vội vàng đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.

Mưa vẫn rơi, tầm mắt đặc quánh mơ hồ, loạn như suy nghĩ của cô lúc này.

Bỗng nhiên trên vai trầm xuống, Khương Uyển Phồn quay đầu lại, Trác Dụ thế mà đứng ở phía sau cô. Dáng vẻ người đàn ông chật vật, quần áo ẩm ướt dán thân thể, cổ áo đều là bùn đất bẩn, ánh mắt nhìn cô lại vẫn trong suốt.

Chóp mũi Khương Uyển Phồn chua xót, cúi đầu.

Trác Dụ không nói gì. Anh cứ như vậy nắm lấy tay cô, không tiếng động đi đến một góc.

Anh rất nhanh buông tay, giọng điệu mang theo trêu chọc vui vẻ: “Em đừng khóc. Khóc là tôi sẽ nghĩ nhiều thật đấy.”

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, đôi mắt ướt át như minh châu. Ánh sáng trong giây phút này, chân thành tha thiết lại mềm mại hoàn hoàn thuộc về anh.

Lồng nguc Trác Dụ bị nhét đầy căng tràn. Anh yên lặng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Đến lúc quay lại, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, giọng nói vẫn cố gắng giữ lấy nhẹ nhàng vui vẻ: “Hiện tại chúng ta cũng coi như có tình cảm sống chết. Tôi suy nghĩ nhiều hẳn cũng không quá đáng.”

Khương Uyển Phồn bị chọc cười, nước mắt trong hốc mắt treo trên lông mi.

Cô cười, anh nhìn, ánh mắt nóng rực, chăm chú, dần dần bỏng cháy.

Bỗng nhiên, Trác Dụ lại nắm tay cô lần nữa.

Lần này không thử, không do dự, không đắn đo đúng mực hay lấy cớ hoàn mỹ.

Khương Uyển Phồn bị siết chặt vào ngực, chảy vào mũi là nước mưa lạnh lẽo, đất sét tanh sệt cùng với chút hương nhàn nhạt. Xuyên qua quần áo ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể truyền lại, như ném vào một ngọn đuốc đang cháy rực.

“Lúc nghe Tạ Hựu Địch nói em bị bệnh, anh lái xe thẳng từ nhà cô anh đến Lâm Tước. Thời tiết không tốt, trời mưa thấy không rõ đường. Khi đó anh cũng nghĩ tới nhỡ đâu trên cao tốc xảy ra chuyện gì, thì có đáng không?”

Giọng Khương Uyển Phồn bất giác run lên: “Có đáng không?”

“Không phải vấn đề có đáng hay không.” Trác Dụ cười: “Là sẽ cảm thấy tiếc nuối. Tiếc cho kỹ thuật lái xe, tiếc sao không tập trung tinh thần, tiếc không thực hiện được một vài việc ‘có thể’ với em.”

Yên tĩnh trong chốc lát.

“Khương Uyển Phồn.” Anh nhỏ giọng: “Anh thực sự thích em. Thích tới trình độ nào, anh không dám nói. Nhưng giống như vừa rồi, anh nhảy xuống nước lũ, muốn gặp em, muốn bảo vệ em, muốn cứu em là bản năng. Thích một cô gái khó biết bao nhiêu, anh phải cho cô ấy sống thật tốt.”

Mưa gió gào thét bên tai biến ảo thành tuyết trong rơi trên đầu, lòng Khương Uyển Phồn yên tĩnh, hay tay theo bản năng nhẹ ôm lưng Trác Dụ.

Bả vai Trác Dụ khẽ run, trầm giọng hỏi: “Em muốn nói chuyện yêu đương thế nào?”

Khương Uyển Phồn lắc đầu, chỉ càng dùng sức ôm chặt anh.

“Yêu cầu quá nhiều à?” Trác Dụ cười: “Nhưng anh không muốn cho em chút thời gian do dự tự hỏi nào cả.”

Vận mệnh như con kiến, một lần thất bại là cách xa ngàn dặm.

Ai nói nhân gian chỉ toàn là đoàn viên?

Chẳng qua là sống sót sau tai nạn, giành giật sớm chiều mà thôi.

“Anh có cái gì cũng sẽ cho em cái đó. Chỉ cần em đồng ý. Chỉ cần em đồng ý...” Trác Dụ nhẹ dán lên cần cổ ấm áp của cô, khàn giọng nói: “Khương Uyển Phồn, chúng ta kết hôn đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc