CHÚNG TA KẾT HÔN THÔI

Đây không phải là cuộc điện thoại đầu tiên Khương Uyển Phồn gọi tới.

Lúc Hướng Khâm đuổi tới, đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, quét từ đầu đến chân của cô một lần, thấy không có vết thương ngoài nào, “Cậu, có phải cậu bị vỡ nội tạng rồi không?”

Khương Uyển Phồn đang ngồi trên mép viên đá ở vành đai xanh hóa, bình tĩnh đến lạ, “Tớ không sao.”

“Tớ không phải chồng của cậu, cậu có thể nói thật với tớ.”

“Thật sự không sao mà, tớ có chừng mực.”

Hướng Khâm quay đầu nhìn xe cô, im lặng đi quanh chiếc xe Audi hai vòng, đầu xe đã thảm không nỡ nhìn, mui xe bốc khói, đèn pha vỡ vụn. Hướng Khâm sắp khóc tới nơi, “Cậu lại đối xử với nó như vậy sao.”

Chiếc xe này đã đi theo Khương Uyển Phồng được ba năm.

Khi đó “Giản Yên” vừa mới khai trương, tình hình kinh tế của cô eo hẹp, không phải là không thể xin gia đình trợ giúp. Nhưng ngay từ đầu Hướng Giản Đan đã không tán thành cô đi trên con đường này, thi đại học được điểm cao như vậy, rõ ràng là có nhiều lựa chọn hơn, nhưng Khương Uyển Phồn vẫn kiên trì học Học viện Mỹ thuật. Vì chuyện này, Hướng Giản Đan đã suýt chút nữa ly hôn với Khương Vinh.

Tuy Hướng Giản Đan không lớn lên ở Lâm Tước, nhưng đã sống hơn ba mươi năm ở thành trấn nhỏ này, ở nơi đây gần như nhà ai cũng thêu thùa, một môn không ai biết kỹ thuật ra làm sao, thậm chí gọi là kĩ thuật cũng chẳng phải, làm sao có thể ra ngoài nuôi thân? Quan hê giữa hai mẹ con cũng căng thẳng một thời gian, sau đó lại hòa thuận lại, nhưng cũng không thể trở về như lúc đầu nữa. Chỉ kính trọng lẫn nhau, Hướng Giản Đan không hỏi đến chuyện trong tiệm cô, Khương Uyển Phồn cũng không chủ động nhắc tới.

Có đôi khi nghe được lời khen từ trong miệng người khác, Khương Khương lợi hại quá, chuyên gia làm quần áo cho các sao lớn. Hướng Giản Đan cũng chỉ nói đùa một câu: “Trời cao mặc chim bay.”

Lúc Khương Uyển Phồn mua chiếc xe này đã có giá hơn ba mươi vạn, trong tay cô không có nhiều tiền như vậy, cũng không chịu mở miệng với ga đình, cho nên làm trả góp. Chiếc xe này đã cùng cô đi trên con đường đủ mọi ngả rẽ hay bằng phẳng từ thời mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, nên có tình cảm.

Hướng Khâm thở dài, ngồi xuống ven đường gần bên cô, “Cũng đúng, vừa đúng lúc để Trác Dụ đổi xe. Bắt đầu mua từ Maserati đi, cũng không đắt mấy. Nếu còn dám đòi rẻ hơn, tớ sẽ giúp cậu đánh anh ta.”

Khương Uyển Phồn cười cười, ánh mắt phóng về phương xa, không có tiêu cự.

“Lát nữa tớ phải làm gì?” Hướng Khâm hỏi.

Khương Uyển Phồn nhăn mày, “Ba hoa bịa đặt cậu có làm được không?”

Tiếng động cơ nổ lọt vào tai, lao từ xa tới với tốc độ cực kỳ nhanh.

Không cần quay đầu nhìn cũng đoán được là ai.

Khương Uyển Phồn lấy tốc độ cực nhanh vặn bình nước ra, đổ vào lòng bàn tay rồi vẩy lên mặt.

Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý gật đầu.

Vị trí giữa mũi của Khương Uyển Phồn nhăn lại, thở hổn hển đánh vào bả vai của Hướng Khâm.

Hướng Khâm đau đến nhe răng trợn mắt, “Cậu có thể dùng lực nhẹ hơn chút được không?”

“Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý.”

Xe Trác Dụ ép sát ven đường, sau khi nhìn thấy Khương Uyển Phồn liền lập tức phanh xe gấp, tiếng lốp xe ma sát với đất vang lên chói tai. Thậm chí xe còn chưa dừng hẳn, cửa ghế lái phụ đã bị đẩy ra, Trác Dụ không màng cái chân bị thương, hoang mang rối loạn đi xuống xe.

Khương Uyển Phồn nhìn thấy vẻ mặt anh qua khe mắt mở hờ, cảm giác hít thở không thông cùng với sự mất hồn mất vía này không thể giả vờ nổi, cả người anh như một quả cầu lửa đang nóng chảy sôi trào, hoảng hốt rối loạn mà tìm kiếm chỗ đi xuống xe.

Cô bỗng hối hận.

Nếu đổi vị trí, ngày anh bị tai nạn giao thông mà cô biết được, nhất định cũng sẽ như sống không bằng chết như vậy.

Hướng Khâm nắm đúng tiết tấu, không đợi anh tới gần, đã đứng dậy chống nạnh giận dữ mắng: “Họ Trác kia, tôi không có bất kì ý kiến gì với anh! Nhưng anh có thể quan tâm người trong nhà anh một chút được không! Coi Khương Khương là công cụ miễn phí, tài xế miễn phí, hướng dẫn mua sắm miễn phí có đúng không! Chuyện mắt cậu ấy có bệnh quáng gà người nhà anh không biết rõ hả? Có ý tốt đi thăm người lớn, ăn một bữa cơm tối, đã bị sai đi làm tài xế!”

Khương Uyển Phồn bị dọa sợ bởi khí thế quỷ khóc kinh thiên này của Hướng Khâm.

Màng tai của Trác Dụ bị búa gõ như mất đi khả năng nghe, chết lặng mà ngồi xổm xuống, hỏi Khương Uyển Phồn: “Bị thương ở đâu?”

Khương Uyển Phồn rũ mắt, lắc đầu, khàn giọng nói: “Không sao.”

Hướng Khâm kinh sợ mà tăng âm lượng: “Đã như vậy rồi mà còn không sao hả? Cậu nhìn xem đầu xe bị đâm thành thứ gì luôn rồi? Phải đâm cái đầu của cậu ra như vậy mới gọi là có gì đúng không?!”

Trác Dụ nghiêng người nhìn, sắc mặt càng thêm khó coi.

Sau đó, khi đưa Khương Uyển Phồn đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận cô không bị thương, anh lại đưa cô đi một mạch về Tứ Qúy Vân Đỉnh, cả đường đi Trác Dụ đều im lặng. Khương Uyển Phồn thoáng nhìn qua mu bàn tay đang nắm vô-lăng của anh, nắm rất mạnh, miệng vết thương không biết đã bị nứt ra từ khi nào, vết máu đã đông lại.

Khương Uyển Phồn quay mặt đi, cổ như mắc xương.

Về đến nhà, Trác Dụ vào toilet trước, ở trong đó một lúc lâu mới đi ra, sắc mặt dịu lại, “Đừng lo về chiếc xe, đã báo bảo hiểm rồi, có việc gì Chu Chính sẽ xử lý. Trong thời gian này em đừng lái xe nữa, anh sẽ sắp xếp tài xế đến.”

Khương Uyển Phồn ngồi trên sô pha, cong eo, cúi đầu, hai tay đặt cạnh nhau, trong nhà bật một cái đèn trần có ánh sáng ấm áp. Cô nhỏ bé ở dưới chùm tia sáng, bầu không khí có vẻ càng khiến cô thêm nhỏ nhắn yếu đuối, đáng thương khổ sở.

Trác Dụ không đành lòng nhìn thêm, hốc mắt xuất hiện sự chua xót nhàn nhạt.

Anh tới gần, ngồi xổm trước mặt Khương Uyển Phồn, bọc lấy bàn tay sợ hãi của cô, nhưng bàn tay của anh cũng đang run rẩy.

Khương Uyển Phồn cười với anh, giọng nói nghèn nghẹn chủ động giải thích: “Thật sự em không sao, bình thường cũng có thể lái xe buổi tối, chỉ là trong một giây đó bị ánh đèn đường làm chói mắt, đôi mắt bị đau, nên phân tâm.”

Trác Dụ đáp “ừ”.

“Anh đừng trách Dĩ Lộ, là tự em đồng ý đưa em ấy đến quán bar. Nghĩ là tiện đường, dù sao em cũng về tiệm.” Khương Uyển Phồn cười, sắc mặt vẫn trắng như mất máu, “Con gái da mặt mỏng, anh là anh trai, phải bao dung.”

“Nhưng em không có nghĩa vụ đó.” Giọng Trác Dụ lạnh lùng, với vụ việc này, sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn tới cực hạn. Chính là kiểu nếu còn nghe thêm cái tên của người đó thêm lần nữa cũng đều sẽ trở mặt.

Không khí giữa hai người rơi vào im lặng.

Mỗi một giây im lặng đều như đang rút oxi đi.

Cho đến khi Khương Uyển Phồn mở miệng, giọng nói rất nhỏ như bắn một mũi tên vào tim anh, cô nhỏ giọng nói: “Em muốn về nhà.”

Từ đầu chí cuối, Khương Uyển Phồn đều không nói ra bất cứ câu oán giận căm ghét gì, nhưng câu “muốn về nhà” này, lại khiến lòng Trác Dụ bị mài thành một tờ giấy thô ráp.

Anh đồng ý, duỗi tay chạm vào mặt cô, “Được, chờ ngày mai anh xử lý công việc xong, sẽ cùng em về mấy hôm.”

Ngày hôm sau, hai người vẫn làm việc nghỉ ngơi như bình thường, Trác Dụ đến công ty, Khương Uyển Phồn nói sẽ đến tiệm muộn một chút. Phản ứng của cô không có bất kì sự khác thường nào, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Trác Dụ ra khỏi cửa, còn chưa chạy đến công ty, Khương Uyển Phồn đã nhắn một tin nhắn qua cho anh:

“Em về Lâm Tước.”

Ngực Trác Dụ cứng lại, quả bóng hơi phồng lên bị một chiếc kim đâm nổ, cũng như cọng rơm cuối cùng bị bẻ gãy.

Anh không do dự nữa, quay đầu ngay dưới cột đèn giao thông, lập tức chạy về hướng ngược lại.



“Cậu xác định làm vậy có tác dụng?”

Ở ven đường lối vào đường cao tốc, trong chiếc xe màu trắng, Hướng Khâm vừa cởi dây an toàn vừa hỏi.

Trong lòng Khương Uyển Phồn cũng không biết, “Được ăn cả ngã về không vậy.”

“Anh ta có thể nhịn, đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, lỡ như lúc này lại nhịn nữa thì sao?” Hướng Khâm đau lòng cho bé Audi của cô, “Không phải là xe đã đụng không công rồi sao.”

Khương Uyển Phồn nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, “Vậy chỉ có thể chứng minh, chiếc xe này vẫn đâm chưa đủ tàn nhẫn, lần sau đổi lại cái khác.”

Hướng Khâm ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười, “Cậu thật là đen tối.”

“Tớ là lên Lương Sơn*.” Khương Uyển Phồn thở dài một hơi, “Được rồi, giao xe cho tớ đi, hai lần này ít nhiều gì cũng có cậu giúp, khi nào về sẽ dẫn cậu đi ăn ngon.”

*Xuất phát từ tiểu thuyết “Thủy Hử”, ý bảo bị ép làm chuyện không muốn làm hoặc không nên làm.

……

Ban mai ngày xuân, theo sự chuyển động của thời gian, nó đã không nhanh không chậm bện thành một chiếc lưới lân tinh hơi ánh lên. Hoa cỏ trong sân đơm những nụ hoa, sương sớm ươn ướt đọng lại, quang cảnh rất đẹp. Trác Mẫn Mẫn bưng chậu hoa hải đường thùy ti đơm nụ đẹp nhất vào nhà, định đặt trong phòng đọc sách.

Cô giúp việc mở cửa kinh ngạc: “A, cháu đến đây vào giờ này sao?”

Trác Dụ vào nhà, đứng ngay chỗ huyền quang, ngay cả giày cũng không thay.

Trác Mẫn Mẫn không rõ lí do, vẫn giữ tâm trạng tốt hỏi: “A, sao lại không đến công ty? Cháu ăn sáng chưa?”

Trác Dụ không muốn vòng vo, theo lời của bà ta mà hỏi lại: “Có phải cô cảm thấy, con người cháu, vào thời gian cô đã vạch rõ thì phải làm việc tận tụy ở “Triệu Lâm”, quẹt thẻ chấm công theo giờ phải không?”

Nụ cười của Trác Mẫn Mẫn biến mất, “Cháu sao vậy?”

Trác Dụ đi lên phía trước một bước, ánh mắt quái gở áo sát, “Cháu bị sao vậy, có quan trọng không? Cô, cháu tự nhận, mấy năm nay cháu đối với cô, với công ty, không nói đến công lao cũng phải có khổ lao. Cô cũng nên hiểu rõ, con át chủ bài chưa lật mười lần đúng mười của cô là gì. Cháu nhận con át chủ bài này, là bởi vì ông Trác có lỗi với cô, là vì cháu muốn bù đắp, là vì, trong trí nhớ của cháu, cô thật sự từng đối xử tốt với cháu.”

Trác Mẫn Mẫn từ từ bỏ chậu hải đường thùy ti xuống, khi đặt nó trên mặt bàn, bệ chậu hoa đè lên đầu ngón tay, một cơn đau đớn bén nhọn nảy lên.

“Những lời này của cháu là có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là để cô tỉnh táo lại.” Trác Dụ đáp: “Trước đây ôngTrác có thiếu sót, nhưng kết cục của ông ấy đã đủ thảm thiết. Cô cứ bày tỏ sự đau xót với lần “vô tình” năm xưa, chọn sợi dây thần kinh mềm nhất của cháu mà cọ xát tra tấn từng lần từng lần một, cô có nghĩ tới không, cháu mất bố, Di Hiểu cũng không còn bố. Ông ấy làm việc trái pháp luật, không có kết cục tốt, đó là sự trừng phạt mà ông ấy phải nhận, cho dù là trao đổi đồng giá, ôngTrác cũng đã để lại một cái mạng, dù cô còn muốn gì nữa, ông ấy cũng không cho được thêm.”

Trác Dụ bình tĩnh đến nỗi gần như tuyệt tình, từng chữ đều đang bào trái tim mình.

Trác Mẫn Mẫn cảm nhận được cơn hoảng loạn xưa nay chưa từng có, làm người, khi đã vứt bỏ tình cảm, việc nào tính ra việc đó, tình thế sẽ đi về hướng không thể xoay chuyển được nữa.

Trác Mẫn Mẫn kết thúc góc độ này của cuộc đối thoại, lớn tiếng quát: “Chẳng lẽ “Triệu Lâm” không cho cháu phát triển chỗ đứng sao? Không cho cháu mức lương cao vót sao? Không chia hoa hồng cổ phần cho cháu sao? Chẳng lẽ cô không thật tình thật lòng mà đối xử với cháu sao? Không coi cháu là người nhà sao?!”

“Cháu đừng quên, lúc cha cháu còn ở trên đời đã đập nát ván trượt của cháu. Nếu cháu muốn tiếp tục đi trên con đường đó, có thể nở mày nở mặt như hiện tại sao?”

Trác Dụ nói: “Ông ấy không đồng ý cho cháu trượt tuyết, đã từng đánh, từng mắng, nhưng ông ấy chưa bao giờ thật sự bẻ gãy lựa chọn của cháu. Cháu lên đại học, chọn chuyên ngành, bất kì việc gì cháu thích làm, cuối cùng ông ấy đều lựa chọn im lặng tiếp nhận.”

“Chẳng lẽ là cô ép cháu?” Trác Mẫn Mẫn lạnh lùng, “Mấy năm nay, “Triệu Lâm” đã cho cháu không ít, bây giờ cháu đừng có chụp mũ cho cô.”

Đôi mắt Trác Du trong trẻo như suối nước từ tuyết tan, lạnh lùng, nhưng lại cũng là sự bình tĩnh cùng cực. Anh cúi thấp đầu, khi ngẩng lên lần nữa, không còn một chút nhượng bộ hay do dự, “Lời đã nói đến nước này, cô, nói trắng ra thêm nữa cũng không thú vị. Cho đúng là không ít, nhưng cháu cũng trả giá đủ nhiều!”

Anh không hồ đồ, đi lại gần bỏ một câu: “Tự nguyện cũng được, đầy tớ cũng thế, đây là thứ cháu nên nhận được.”

Ngực Trác Mẫn Mẫn phập phồng, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt mất đi ánh sáng, cả người đều đang run lên, “Hôm nay cháu tới tính sổ.”

Trác Dụ nâng cằm, “Là tới nói cho cô biết, cháu còn ở đây, là còn quan tâm đến tình cảm, tất cả việc giấu đầu lòi đuôi của cô, cháu đều nhìn thấy rất rõ. Nếu cô tự cho là đúng dùng con át chủ bài tình cảm, thì phải tuân theo quy tắc trò chơi bài tình cảm.”

Trác Mẫn Mẫn bỗng phản ứng lại, nhưng vẫn không cam lòng mà muốn một sự rõ ràng: “Cháu có ý gì?”

“Để cháu nói cho cô biết, từ giây phút cháu có người phụ nữ cháu thích, Khương Uyển Phồn đã không phải là người cô có thể thao túng.” Ngọn lửa trong lòng Trác Dụ chui ra thành từng đợt, “Bất cứ kẻ nào cũng không thể làm chủ thay cô ấy. Cô ấy không phải tài xế vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ mấy người họ hàng linh tinh. Cháu không tới để tính sổ, cháu chỉ tới để nhắc nhở, giữa hai bên nên tự hiểu lấy.”

Lời lẽ như chiến tranh, ngập tràn khói thuốc súng không tiếng động.

Trác Mẫn Mẫn thậm chí còn không nhìn rõ mặt Trác Dụ, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.

Di động lại rung lên trên mặt bàn.

Trác Dụ liếc mắt một cái, im lặng xoay người định đi.

“A lô…” Tay Trác Mẫn Mẫn như robot, ấn ấn vài cái mới ấn đúng vào nút nghe nhận.

Giọng nói của Lâm Diên hoảng loạn, “Mẹ, mẹ mẹ mẹ, mẹ mau chóng đi tìm anh cả đi, anh ấy, sao anh ấy lại viết, viết thư từ chức rồi.”

––

Lâm Tước nằm ở phía tây tỉnh Z, núi nhiều nên nhiệt độ thấp, trở về chỗ này còn phải mặc áo bông là điều Khương Uyển Phồn không nghĩ tới. Tới tối, Khương Dặc còn dâng một đống củi lửa để cô sưởi ấm, “Chị bị cảm rồi đó, mũi cũng nghẹt luôn rồi.”

Khương Uyển Phồn ngược lại không cảm thấy có gì không khỏe, cô duỗi tay tới gần đống lửa, lật lòng bàn tay lên xuống.

Ánh lửa chiếu lên mặt khiến khuôn mặt như có vết lốm đốm không đều, tai trái Khương Dặc có một cái khuyên tai hình như là hình ngôi sao. Cậu quan sát Khương Uyển Phồn vài lần, đến gần thêm chút, nhỏ giọng hỏi: “Chị, anh rể không phải đi công tác thật đúng không? Có phải hai anh chị cãi nhau rồi không?”

Khương Uyển Phồn mặt không đổi sắc, “Không, đừng đoán mò.”

“Nhất định là vậy.” Khương Dặc chắc nịch nói, “Trên mặt chị tràn ngập tâm sự, không có tinh thần chút nào. Em nói với chị này, Đan Đan cũng cảm thấy như vậy, đừng nhìn bà ấy không hỏi câu nào, vừa rồi ở phòng bếp em nghe lén bà ấy nói chuyện với ôngKhương đấy.”

“Nói cái gì?”

“Nói chị có mới nới cũ, mất hứng thú với anh rể.”

Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười: “Cho dù là vậy đi nữa thì vì sao lại là nguyên nhân từ chị chứ?”

“Đó đó đó, em đã nói là anh chị cãi nhau mà.” Khương Dặc rất tin vào trực giác của mình.

“Thật không vui.” Khương Uyển Phồn càng bôi càng đen, vung tay lên, “Không nói chuyện với em nữa.”

Khương đại tiên bấm tay tính toán, “Còn nữa, chắc anh rể sẽ lập tức đến tìm chị.”

Vừa dứt lời, cổng lớn đã “kẽo kẹt” một tiếng, là tiếng có người đẩy cửa đi vào. Trái tim của Khương Uyển Phồng đột ngột nhảy dựng, chính xác như vậy thật sao? Ngẩng đầu nhìn qua, không phải.

Khương Dặc chào hỏi, “A Suất.”

“Trùng hợp vậy sao, chị về rồi à? Chị về từ khi nào thế?” Là người đang làm trong đoàn xiếc, từng theo đuổi Khương Uyển Phồn, một lòng muốn cùng cô có tình chị em.

Khương Uyển Phồn ừ một tiếng, “Từ trưa.”

Nhóc xanh lá cực kỳ có cảm giác hưởng thụ, nhiệt tình nói: “Đúng lúc quá, hai ngày nay em có học hai động tác mới, em biểu diễn cho hai người xem.”

Hướng Giản Đan đi ra giặt cây lau nhà liếc nhìn bọn họ vài cái, A Suất vừa là người biểu diễn vừa là người điều phối không khí cho cả nhóm. Khương Dặc còn rất cổ vũ mà vỗ tay, Khương Uyển Phồn lại thất thần, mặt mày suy sụp giống như mạ cây đằng dính sương sớm.

“Ông xem, từ lúc con bé trở về đến giờ, một chút tinh thần cũng không có, tôi thấy bọn nó nhất định đã cãi nhau rồi. Ông nói xem Trác Dụ xảy ra chuyện gì vậy, một không gọi điện hai không đi đến, càng đừng hi vọng nó có thể đến đây khơi thông. Ông nói có phải không ôngKhương?”

Đợi hồi lâu cũng không có sự hưởng ứng, Hướng Giản Đan quay đầu tìm người. Kết quả suýt chút nữa bị hù chết, “Con, con, ôi, Tiểu Trác con đến đây từ khi nào vậy??”

Trác Dụ hành lý đơn giản, thẳng người đứng bên cạnh, “Mẹ.”

Hướng Giản Đan có sự chột dạ vì nói bậy sau lưng người khác còn bị bắt gặp, chỉ muốn nhanh chóng dời mục tiêu, vì thế chỉ vào đống củi lửa, “Khương Khương ngồi bên kia.”

Trác Dụ vừa vào cửa đã thấy.

Lửa cháy thiêu đốt đống củi, sưởi ấm khoảng sân nhỏ thật ấm áp, ấm áp. Khương Dặc trầm trồ khen ngợi, vỗ tay không ngừng, Tiểu Lục ân cần cố gắng khoe khoang, “Hô hô ha hây” không ngừng. Một hồi lộn ngược ra sau, đứng tấn, chơi võ khỉ, hoa hết cả mắt, lại tiếp đất không có lỗi sai nào rồi diễn ảo thuật. Cuối cùng biến ra một đóa hoa hướng dương, trêu chọc Khương Uyển Phồn cười ra tiếng.

Cô cười lên rất đẹp.

Đôi mắt cong xuống, bên khóe miệng có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, dựa vào ánh lửa, ánh mắt mang theo sắc ấm áp, dịu dàng lại ung dung.

Nhóc xanh lá thấy nữ thần cười, càng cố gắng biểu diễn hơn, “Hô ha!” Nhảy lên giữa không trung cùng với hai cái lộn ngược ra sau. Trác Dụ nhìn mà có chút hoảng hốt, cho rằng ở đây đang tổ chức đại hội võ lâm.

“A? Anh rể?!” Khương Dặc khiếp sợ.

Trác Dụ đi qua, tự nhiên mà ngồi xuống ngay bên cạnh Khương Uyển Phồn.

Khương Uyển Phồn cũng hơi ngẩn ra.

Trác Dụ cuốn ống tay áo len mỏng lên, lộ ra cánh tay cứng cáp, đồng hồ bạch kim trên cổ tay lóe ra tia sáng xanh mờ nhạt. Anh gật đầu ra hiệu cho nhóc xanh lá, “Cậu có mệt không cậu em? Nếu mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi?”

Cậu nhóc không phục, “Đến đây, chúng ta đấu cái gì đây?”

Trác Dụ tiện tay nhặt nhánh cây khô trên đất, quơ quơ trước đống lửa, sau đó đưa gần đến miệng, thành thạo đốt cháy điếu thuốc. Động tác này anh làm rất trôi chảy, rất đàn ông, cũng rất ngầu.

“Vì sao tôi phải đấu với cậu?” Trác Dụ không bị dẫn dụ, như đang tuyên thệ quyền sở hữu vùng trời của quốc gia, “Đây là vợ tôi.”

Cậu nhóc bị đả kích mạnh, bụm mặt, nổi giận đùng đùng mà vừa chạy vừa rên, “Em không bao giờ tới nhà chị chơi nữa!”

Khương Uyển Phồn nhất thời im lặng, không thay đổi nét mặt.

Khương Dặc trêu ghẹo, “Anh rể, anh mau mau dỗ chị em đi, không thấy chị ấy đang không vui sao.”

“Dỗ như thế nào?” Trác Dụ bình thản nói: “Hay là anh biểu diễn múa thoát y nhé?”

Khương Uyển Phồn không nói gì mà liếc mắt nhìn anh một cái.

Trác Dụ nhận được ánh mắt này của cô, nghiêm túc hỏi: “Ở chỗ này, hay là về phòng?”

Khương Uyển Phồn vẫn bình tĩnh nhìn anh như vậy.

Ngọn lửa màu cam có làn khói mỏng bốc lên, củi đốt vang lên tiếng nổ lốp đốp. Trác Dụ một đường phong trần mệt mỏi, sắc mặt mệt mỏi khó kiềm nổi, mũi Khương Uyển Phồn hơi đau xót, chậm rãi cúi đầu. Trác Dụ nắm chặt tay cô trong im lặng, lòng bàn tay bao bọc trọn vẹn.

“Anh rất sợ.” Giọng anh nhỏ trầm, bỏ hết cái tính cậy mạnh, “… Sợ em không cần anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc