CHÚNG TA THỬ BÊN NHAU NHÉ

Kỳ Lưu Hỏa vẫn luôn không dám nghĩ cụ thể những chuyện sẽ ngăn cản cô và Diệp Thành ở bên nhau. Dù sao…… Hai người bọn họ còn chưa tốt nghiệp cấp 3, ai có thể tưởng tượng tương lai về sau rốt cuộc sẽ thế nào.

Nhưng quả thật cô đã bắt đầu lo lắng.

Về đến nhà, may mà trong nhà có máy sưởi, không đến mức phải chịu đựng cảm giác vừa lạnh lẽo vừa cô độc.

Vậy Diệp Thành thì sao? Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, Diệp Thành liệu có thi tốt không.

Kỳ Lưu Hỏa vừa mới bỏ cặp sách ra liền nghe thấy có người gõ cửa.

Tim cô đột nhiên đập thật nhanh, chẳng lẽ là Diệp Thành đuổi đến tận đây?

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy vừa k1ch thích lại vừa sợ hãi, không rõ là chờ mong hay là khẩn trương…… Cô đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy người tới là Sùng Chính Kỳ……

Có chút thất vọng.

Là đặc biệt thất vọng.

Lúc này Kỳ Lưu Hỏa mới phát hiện thì ra bản thân lại khát vọng Diệp Thành đến vậy.

Cho dù là cấm kỵ, không dám vượt qua, nhưng cô vẫn chờ mong được gặp lại anh.

Vừa mở cửa ra, Kỳ Lưu Hỏa đã lên tiếng hỏi trước: “Anh được nghỉ đông rồi à?”

Vẻ mặt của Sùng Chính Kỳ rất không vui, rõ ràng anh đã nhắn tin cho Kỳ Lưu Hỏa nói anh được nghỉ từ một tuần trước. Thế nhưng Kỳ Lưu Hỏa không trả lời đã đành, hiện tại xem ra cô còn chưa thèm xem.

“Tốt xấu cũng là hàng xóm mà?” Sùng Chính Kỳ mặc một thân áo ngủ, đứng ở ngoài hành lang bị lạnh đến run bần bật, “Em có cần đến mức này không?”

Kỳ Lưu Hỏa ngượng ngùng tiếp tục để mở một nửa cửa.

Trước kia Sùng Chính Kỳ cũng thường xuyên tới nhà cô chơi. Hai ba con nhà họ Hạ đều rất thích anh ta, kể cả mẹ cô cũng rất thích, cho nên anh ta đến nhà gõ cửa là chuyện rất bình thường.

Sùng Chính Kỳ bước vào cửa, hà hơi thở hắt ra, “Nhà em thật ấm áp, nhưng không ấm bằng nhà anh. Mẹ của anh sợ lạnh nên đến cả cửa sổ cũng không chịu mở.”

“Ừm……” Kỳ Lưu Hỏa không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong mà vẫn cảm thấy hơi nóng.

Sùng Chính Kỳ ngồi ở trên ghế nói, “Mẹ anh biết dạo này trong nhà em không có người, bảo anh gọi em đến nhà anh cùng ăn cơm.”

Kỳ Lưu Hỏa do dự nói, “Không cần……”

Cô không thích đi đến nhà người lạ.

Cho dù là nhà hàng xóm quen biết từ lâu.

Thậm chí ở nhà họ Hạ cô cũng có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu, huống chi là đi đến nhà hàng xóm.

Trước giờ Kỳ Lưu Hỏa đều rất mẫn cảm tự ti, cho dù trên mặt có tỏ ra kiêu ngạo quật cường đến đâu, chỉ cần đề cập đến tình cảm và tình thân, tâm trạng của cô đều rất dễ bị ảnh hưởng.

Sùng Chính Kỳ: “Đi thôi, mình em ở nhà một mình cũng phải nấu cơm, rất phiền, nhà của anh……”

“Không có việc gì, cảm ơn anh, em còn muốn ngủ nướng gì đó, thời gian không khớp đâu. Đừng bảo mẹ anh nấu cơm cho em làm gì.” Kỳ Lưu Hỏa nói.

Sao Sùng Chính Kỳ có thể không nhìn ra được cô đang lấy cớ, anh ta cũng biết Kỳ Lưu Hỏa sẽ không muốn đi.

Ngay từ lúc đầu cô vẫn luôn như vậy. Rõ ràng bản thân đã từng có cơ hội tiếp xúc với con người thật của cô, vậy mà chỉ vì một đàn chị…… Hoàn toàn huỷ hoại quan hệ giữa hai người, Sùng Chính Kỳ thường xuyên cảm thấy hối hận.

“Ừ, anh cũng đoán được, cảm thấy có lẽ em……” Sùng Chính Kỳ còn chưa nói xong, di động của Kỳ Lưu Hỏa đột nhiên vang lên.

Kỳ Lưu Hỏa nhìn anh ta nói xin lỗi rồi nghe điện thoại, “Alo?”

Diệp Thành ở trong điện thoại cười, “Đoán xem cậu đã quên cái gì?”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, anh lại nhàm chán nên kiếm trò trêu chọc cô rồi, vì thế liền tỉnh bơ đáp lại, “Cậu.”

“Mẹ nó…… Một đòn trúng tim,” Kỳ Lưu Hỏa có thể cách màn hình tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thành khoa trương ôm ngực. Anh cười hì hì nói, “Nghe cậu nói vậy tớ vô cùng vui vẻ. Nhưng cậu đoán sai rồi, tớ chỉ là một thứ trong số đó.”

“…… Rốt cuộc là cái gì?”

“Cậu đã quên một cái túi, ở cốp xe ấy, tớ vừa mới thấy thôi. Tớ đang mang tới con đường vừa nãy rồi, nhưng tớ đoán chắc tiểu khu ở đằng trước là nhà của cậu nên mang đến cửa tiểu khu luôn rồi.” Diệp Thành nói.

Nhịp tim của Kỳ Lưu Hỏa chợt gia tăng. Vừa rồi cô đoán là anh đến, không ngờ bây giờ đã đến thật rồi.

Diệp Thành chợt dừng chân lại, “Cậu có để ý tớ đi vào khu nhà cậu không?”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ đến Sùng Chính Kỳ đang ở đằng sau, không có lý nào Sùng Chính Kỳ có thể đi vào nhà cô mà Diệp Thành lại không thể. Chỉ là đi vào tiểu khu thôi mà, sao phải run sợ cơ chứ, không nên, không nên.

Kỳ Lưu Hỏa: “Sẽ không đâu, để tớ xuống tìm cậu.”

Sùng Chính Kỳ ở bên cạnh nói chen vào, “Ai vậy?”

Diệp Thành còn chưa cúp điện thoại, thình lình nghe được giọng nói của một người con trai khác, liền hỏi theo, “Ai vậy?”

Hai người đồng thời hỏi “Ai vậy”.

Khiến cho Kỳ Lưu Hỏa nhất thời nghẹn lời. Mặc dù anh ta là hàng xóm, nhưng cũng là bạn trai cũ của cô, nói ra quả thực có chút xấu hổ.

Diệp Thành nhận thấy được có gì đó không đúng, vẫn cố tỏ vẻ không sao cả, rất rộng lượng hỏi, “Tớ có thể đi vào cổng tiểu khu không? Nếu như không được thì tớ sẽ đợi cậu ở bên ngoài.”

“Đi tiếp đi, dãy thứ ba ở bên phải, ngôi nhà đơn đầu tiên.” Kỳ Lưu Hỏa bắt đầu mặc áo khoác vào người.

Sùng Chính Kỳ cũng đứng lên, “Con trai?”

“Anh cũng là con trai.” Kỳ Lưu Hỏa nói.

Nói xong, Kỳ Lưu Hỏa liền cúp điện thoại chuẩn bị đi xuống lấy túi.

“Rốt cuộc là ai?” Sùng Chính Kỳ hỏi, “Có phải em đang hẹn hò rồi không?”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Ừ, bạn trai của em. Anh đừng nói cho người nhà em biết, nếu không sẽ tuyệt giao.”

Sùng Chính Kỳ: “……”

Kỳ Lưu Hỏa đi ra ngoài, chợt quay đầu lại nói với anh ta, “Anh cũng về nhà thôi chứ?”

Sùng Chính Kỳ chỉ có thể đi ra ngoài, lúc đi đến hành lang vẫn bị lạnh đến đông cứng toàn thân, “Quen từ lúc nào?”

“Bạn học của em.” Kỳ Lưu Hỏa cầm chìa khóa đi xuống dưới lầu, Sùng Chính Kỳ quay trở về nhà mình.

Diệp Thành đeo túi của Kỳ Lưu Hỏa lên một bên vai đứng chờ cô ở dưới lầu.

Kỳ Lưu Hỏa vừa nhìn thấy liền bị vẻ đẹp trai của anh làm chói mắt.

Kỳ Lưu Hỏa đi tới duỗi tay muốn lấy lại túi, “Cảm ơn nhé.”

“Người đâu?” Diệp Thành hỏi.

Kỳ Lưu Hỏa: “Người nào?”

“Tên con trai ở nhà cậu.”

Ngay sau đó, Kỳ Lưu Hỏa nghe thấy đằng sau lưng truyền tới tiếng bước chân, đoán được là Sùng Chính Kỳ đi xuống lầu, xoay người nhìn thử, quả nhiên là vậy. Cô chỉ một cái, “Đây.”

Sùng Chính Kỳ đã mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày cộp lên người, vừa nhìn liền biết đây là vừa mới mặc lên.

Diệp Thành nhíu mày. Nói cách khác, vừa rồi tên con trai này ở trong ngôi nhà chỉ có một mình Kỳ Lưu Hỏa không mặc gì trên người sao?

Diệp Thành còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Sùng Chính Kỳ liền nhìn anh, “Cậu là ai?”

Diệp Thành quay sang nhìn Kỳ Lưu Hỏa, “Hỏi cậu ấy.”

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

“Thật sự là bạn trai? Không gạt anh chứ?” Sùng Chính Kỳ hỏi Kỳ Lưu Hỏa.

“Nói rồi, đây chính là bạn trai của em, anh đừng dọa cậu ấy.” Kỳ Lưu Hỏa lấy túi từ trong tay Diệp Thành.

Diệp Thành không cho, “Đây là…… hàng xóm của cậu?”

Sùng Chính Kỳ gật đầu, lại còn khiêu khích bổ thêm một câu, “Là bạn trai cũ kiêm hàng xóm đối diện.”

Xin hỏi đương nhiệm, liệu cậu có cảm giác nguy cơ hay không.

Sùng Chính Kỳ lớn tuổi hơn cả hai người, thậm chí là lớn hơn ba tuổi. Nhưng khi ở trước mặt Diệp Thành lại không thể đàn áp được khí thế của Diệp Thành.

Diệp Thành cũng không sợ anh ta, cứng rắn tiến lên phía trước một bước, “Thì ra chính là anh.”

Giữa đàn ông con trai với nhau, rất ít khi sẽ nói nhiều lời. Nhưng Sùng Chính Kỳ ngay từ đầu đã thất thố, là anh ta khiêu khích trước, khiến Diệp Thành có một loại ảo giác anh ta đang bảo vệ lãnh địa của mình.

Nhưng Kỳ Lưu Hỏa không nên ở trong phạm vi bảo hộ của anh ta. Nghĩ vậy, Diệp Thành liền tức giận.

Kỳ Lưu Hỏa cũng cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bọn họ, lập tức giữ chặt Diệp Thành, “Cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

Diệp Thành nhìn cô, cười cưng chiều, “Tớ cũng không muốn vậy đâu. Nhưng tớ thật sự không biết, cậu với bạn trai cũ còn là hàng xóm.”

Kỳ Lưu Hỏa bất đắc dĩ, cảm thấy nếu không nói rõ ràng chuyện này có lẽ sẽ không có hồi kết, liền đi lên trên lầu, vừa đi vừa nói với Diệp Thành, “Tới cũng tới rồi, cậu đến nhà tớ ngồi một lát đi.”

Sau đó cô lại nhìn về phía Sùng Chính Kỳ, “Chắc là anh sẽ không cáo trạng đâu ha……”

Cáo trạng, chẳng phải ý nói anh ta là người nhỏ nhen hay sao. Sùng Chính Kỳ nhíu mày, “Tiểu Hỏa, em phải học cách tự bảo vệ mình.”

Diệp Thành: “Anh thôi đi.”

Kỳ Lưu Hỏa không khỏi vội vàng kéo Diệp Thành về nhà mình, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi bước vào nhà Kỳ Lưu Hỏa, Diệp Thành chẳng nói gì thêm về chuyện vừa rồi, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn nhiều, còn hỏi cô: “Có cần thay giày không?”

“Không cần.” Kỳ Lưu Hỏa cất cặp sách về phòng ngủ của mình.

Diệp Thành lẽo đẽo đi theo sau lưng cô, “Với tư cách là bạn trai lâm thời, liệu tớ có thể xem khuê phòng của cậu một lần được không?”

“Nếu cậu không dùng lời nói đáng khinh như vậy.”

Kỳ Lưu Hỏa vừa bước chân trước vào phòng, Diệp Thành ở sau lưng liền đuổi kịp cô.

Kỳ Lưu Hỏa đặt túi lên bàn, vừa xoay người lại đột nhiên bị Diệp Thành ôm chặt áp vào bức tường.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thành: Tớ là một thiếu niên trai tráng, tớ đang rất xúc động rất muốn làm chút gì đó

Kỳ Lưu Hỏa:……

Bình luận

Truyện đang đọc