Hai người lên xe về nhà. Đi được nửa đường, thấy xe đi lên cầu vượt xuôi về phía Nam, Khương Chỉ tò mò hỏi.
“Không cần đến nhà họ Trì gặp ông nội anh một chút sao?”
“Ồ, quên mất.”
Trì Triệt như mới nhớ ra, cầm điện thoại lên gọi đến số của ông nội.
Khương Chỉ còn tưởng anh muốn báo trước với ông cụ Trì rằng, một lát nữa bọn họ sẽ ghé thăm.
Cô lập tức chỉnh lại váy áo, lấy chiếc gương nhỏ trong hộp đựng đồ bằng da ở trước mặt, kiểm tra lớp trang điểm và kiểu tóc.
Ai ngờ, đến khi xuống cầu vượt rồi, Trì Triệt vẫn không hề nhắc tài xế quay đầu xe lại, mà trực tiếp thông báo tin đính hôn cho ông nội ngay trong điện thoại.
“Cháu và Khương Chỉ sắp đính hôn rồi, tối nay sẽ cho truyền thông tin đi, trước khi sang năm mới sẽ làm tiệc cưới.”
Khương Chỉ sững người, không dám tin quay sang nhìn anh.
“Anh làm vậy ông sẽ ghét em đó.”
Cô dùng khẩu hình miệng nói với anh.
Nhìn mặt cô tràn ngập vẻ lo lắng và sợ hãi, Trì Triệt cười không thành tiếng, lắc lắc đầu.
“Không đâu, ông rất thích em.”
Anh dùng khẩu hình trả lời.
An ủi kiểu này chẳng chân thành gì hết.
Khương Chỉ cạn lời trợn ngược mắt với anh. Ông nội còn chưa gặp mình lần nào, làm sao mà thích mình được?
Nhưng niềm vui bất ngờ luôn có cách làm người ta không kịp trở tay.
Trì Triệt ấn nút loa ngoài, một giọng nói có tuổi nhưng vẫn đầy nội lực truyền ra từ điện thoại.
“… Đột ngột vậy sao? Cháu đã chuẩn bị sính lễ xong xuôi chưa? Tiền bạc có rồi nhưng vẫn phải bỏ công chọn lựa cẩn thận vào, không phải cứ đắt là được đâu, phải có lòng đấy.”
Ông cụ không chê trách hai đứa trẻ không hiểu chuyện, dám định ngày đính hôn trước khi bàn bạc với người lớn trong nhà.
Cũng không hỏi Khương Chỉ là ai, càng không nói những lời ngăn cản.
Điều duy nhất ông quan tâm lại là…đã chuẩn bị đủ sính lễ chưa?
Trì Triệt trả lời rất tự nhiên, giống như đã liệu được từ trước vậy.
“Vâng, chuẩn bị ổn cả rồi, tiền bạc thì cứ chuẩn bị theo tập tục của thành phố này cộng thêm hai số không đằng sau nữa. Sính lễ thì cháu chọn bộ trang sức chính tay bà ngoại đeo lên cho mẹ cháu lúc mẹ đính hôn.”
Chẳng trách hôm qua Trì Triệt cho cô thử đeo một bộ trang sức mang vẻ đẹp cổ điển tinh xảo.
Cô đề ra việc đính hôn, nguyên nhân ban đầu là vì muốn kích thích Hạ Tố Huân xuất hiện. Nhưng Trì Triệt không biết, anh chỉ đơn giản muốn yêu đương nghiêm túc với cô.
Vì vậy không hề qua loa bước nào, vẫn luôn nghiêm túc chuẩn bị, trịnh trọng đối đãi.
“Ầy… Yểu Yểu…”
Ông cụ Trì lại bắt đầu nhớ ức về người con dâu ngoan hiền, không nhịn được mà thở dài.
Từ nhỏ Trì Dương đã có âm mưu bất chính với con bé nhà họ Nghê, trước mười tuổi còn kéo bím tóc người ta, sau mười tuổi thì ngày nào cũng chạy xe đạp đi rước người ta.
Một người có thành tích xuất sắc như Trì Dương, chỉ đánh nhau một vài lần ít ỏi, lần nào cũng liên quan tới Nghê Yểu.
Lúc đó nhà họ Trì đã đối xử với cô nương Yểu Yểu này như con dâu rồi.
Hơn nữa về sau, ông cụ Trì lại càng nhìn càng thích, còn có suy nghĩ giá như Yểu Yểu là con gái nhà mình thì tốt biết mấy.
Nhiều lần sau khi say rượu ông lại mặt dày nói với ông Nghê: “Cho ông Trì Dương nhà tôi đấy, đổi lấy nha đầu nhà ông, đổi đi nào.”
Đúng rồi, lúc đó quan hệ của ông và ông Nghê còn tốt lắm, thường xuyên hợp tác làm ăn, thường xuyên uống rượu thưởng trà.
Sau này Nghê Yểu mất rồi thì mọi chuyện cũng đổi khác.
Con người ta già rồi thì dễ hoài niệm chuyện xưa. Ông cụ Trì khẽ lắc đầu, dừng lại việc nhớ về quá khứ.
“Ông nhớ sinh nhật Khương Chỉ là sau năm mới đúng không?”
“Vâng ạ.”
Trì lão gia “Ừ” một tiếng: “Vậy cháu đừng quên chuẩn bị quà sinh nhật. Quà đính hôn và quà sinh nhật, còn có quà năm mới, phải lựa chọn thật kỹ vào.”
Nói xong cũng không đợi cháu trai trả lời đã trực tiếp cúp máy.
Khương Chỉ há miệng nhìn anh, trông có vẻ khá ngạc nhiên.
“Sao ông anh lại biết cả sinh nhật em vậy? Ông đã điều tra về em rồi sao?”
Vậy…
Vậy cũng không đúng, nếu như ông cụ Trì đã nghe ngóng về cô, với ác ý tràn ngập của thế giới trong quyển sách này với cô, chắc chắn ông phải nhận được toàn là những tin tức tiêu cực mới phải.
Sao có thể dễ dàng đồng ý cho cháu trai đính hôn với cô, còn nhắc nhở phải chuẩn bị kỹ càng đủ ba món quà cho cô như vậy?
Trì Triệt không giải thích với Khương Chỉ, sợ cô biết ngày cô cầm rượu hất vào người ta thì ông nội cũng ở đó.
Chỉ đơn giản đáp lại rằng: “Anh nói rồi, ông rất thích em mà.”
*
Trì Triệt chỉ thông báo cho Nghê Yểu và ông cụ Trì, về phần mẹ kế và ba ruột, anh chẳng thèm nói thêm câu nào.
Khương Chỉ phát hiện ra, nhưng không nhắc anh, cũng không dò hỏi.
Mọi người đều là lớn cả rồi. Anh làm thế này tự khắc có lý lẽ của riêng anh, không cần cô khua tay múa chân trước khi nhận được tín hiệu cần giúp đỡ.
Hơn nữa cô còn đang phải đau đầu vì chuyện của riêng mình đây.
Dưới ánh mắt khích lệ của Trì Triệt, Khương Chỉ gọi điện cho Nhạc Nhiễm.
Vừa mở miệng ra liền nói: “Mẹ, con quyết định sẽ đính hôn với Trì Triệt.”
Nhạc Nhiễm ở đầu dây bên kia đột nhiên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng TV đang mở.
Khương Chỉ hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
“---Ngày đính hôn được định là trước năm mới, tối nay có lẽ sẽ thông báo tin tức đính hôn ra ngoài. Con…con nói trước với ba mẹ một tiếng, mất công đến lúc ba mẹ thấy tin tức ở nơi khác lại giật mình.”
Ý của cô là, chuyện này đã quyết định rồi, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Về việc nói cho hai người họ, cũng không phải là cần sự cho phép, chỉ là cô sợ họ thấy tin tức ở nơi khác lại bị dọa giật mình.
Nhạc Nhiễm chậm rãi trả lời:
“Ừ, rõ rồi.”
Bình tĩnh vậy ư?
Khương Chỉ cố ý chờ thêm mấy giây, vẫn không nghe thấy Nhạc Nhiễm nổi giận, bấy giờ mới thấy sợ.
Cô trao đổi ánh mắt với Trì Triệt, sau đó ngập ngừng hỏi Nhạc Nhiễm.
“Mẹ không phản đối sao?”
“Phản đối? Sao mẹ phải phản đối?”
Nhạc Nhiễm hỏi vặn lại, ngữ khí lạnh tanh không mang cảm xúc gì.
“Mẹ thấy cũng tốt đó---- Khương Thuận Nghiêu!!!”
Khương Chỉ bị giọng gào thét của Nhạc Nhiễm làm giật mình.
“Sao vậy?”
Trong điện thoại truyền đến giọng của ba Khương.
“Nhà sập rồi đây này.”
Nhạc Nhiễm đáp lời.
Ba Khương nghe xong không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
“Nhà sập? Động đất ở đâu hả? Tôi đi xem xem tài sản lưu động còn huy động được bao nhiêu, quyên góp cho người dân gặp nạn…”
“Không phải, tôi nói nhà ông sập rồi.”
Nhạc Nhiễm đưa điện thoại cho Khương Thuận Nghiêu, lạnh nhạt nói.
“Con gái bảo bối của ông muốn đính hôn với Trì Triệt trước khi sang năm mới, định luôn ngày tháng rồi.”
Khương Thuận Nghiêu: “…”
Lúc ông nhận lấy điện thoại cũng là lúc ông chợt thấy mình già đi vài chục tuổi chỉ trong phút chốc.
Không chỉ là bị kích thích vì con gái vội vàng đòi gả cho người ta. Mà còn vì, lúc ông đang buồn bực, người vợ xinh đẹp còn vừa sơn móng tay vừa mỉa mai ông.
“Không hổ là nhân tài trẻ tuổi mà ông đánh giá là đáng tin cậy, để Chỉ Chỉ về một nhà với cậu ta đúng là một quyết định sáng suốt ha.”
*
Khương Chỉ đã xem hết danh sách tiền bạc và sính lễ đính hôn.
Tối đến, Trì Triệt lại đưa một tờ hợp đồng cho Khương Chỉ.
Cô lật xem hai mặt, là một kế hoạch phòng ốc có diện tích khoảng tám mươi sáu mẫu.
Dự tính quy hoạch mười hai căn biệt thự kiểu Tây bảy tầng, còn có năm căn nhà phố sáu tầng, toàn bộ lấy vật liệu lắp ráp kiểu Đức làm tiêu chuẩn.
“Định xây dựng khu nhà ở có khuôn viên cho nơi có mật độ dân cư thấp sao?”
Tuy rằng Khương Chỉ không hiểu rõ lắm về lĩnh vực phòng ốc này, nhưng nội dung hợp đồng thì ít nhiều cũng hiểu.
Ví dụ như, nhóm người tiêu thụ của kế hoạch này được xác định là giai cấp nhóm trung-thượng lưu, cần xây dựng chất lượng phục vụ tốt, không những hợp tác với mười hệ thống khoa lớn để trang hoàng bên trong nhà, còn ký kết với hợp tác nghiệp vụ tốt nhất trong nước.
Bên nghiệp vụ sẽ ký một hợp đồng khác với chủ sở hữu, nội dung hợp đồng cực kỳ chi tiết.
Chủ sở hữu ở trong nhà chỉ cần bấm nút cầu cứu, hoặc laser phòng trộm bị đụng vào, nhân viên bảo an sẽ có mặt trong vòng năm phút để kiểm tra. Còn ngày âm u hay đổ mưa, chủ sở hữu không đem theo dù thì nhân viên tuần tra sẽ lập tức che dù cho họ, đưa chủ tới tận trước cửa nhà.
Càng phải bảo đảm thực vật không có hiện tượng khô héo.
Khương Chỉ đọc xong, cảm thấy kế hoạch này rất tốt, nhưng thật sự sẽ có lời sao?
“Nhà ở mật độ thưa thế này, đồng nghĩa với mỗi căn sẽ đều đắt hơn nhà ở của khu vực xung quanh, có dễ bán ra không?”
Thành phố này có chính sách hạn chế mua nhà, mọi người mua nhà không chỉ là vì muốn tìm một nơi để ở, phần nhiều còn là để đầu tư tích trữ, đợi thời cơ tăng giá nhà, bán ra kiếm lời.
Một khi giá cả cao hơn những khu vực nhà ở xung quanh, mặc cho chất lượng có cao đến mức nào cũng sẽ làm đại đa số người mua chùn bước.
“Sẽ dễ bán ra ngay thôi, đây là mảnh đất anh khuyên ông mua năm 16.”
Trì Triệt tì cằm lên đầu Khương Chỉ, tay phải vòng qua vai cô lật hợp đồng về trang đầu tiên.
“Em nhìn vị trí đi, nằm ở vành đai thứ tư của rìa phía tây.”
Năm 16, vành đai thứ tư của rìa phía tây…
Đây không phải khu dân cư mới sao?
Khương Chỉ chợt nhớ ra.
Mảnh đất Trì Triệt cho cô xem, sớm đã nằm trong quy hoạch của chính phủ vào năm năm trước.
Nhưng lúc đó nơi này cách khu cũ quá xa, chất lượng cuộc sống phát triển không đủ, chưa sắp xếp được tuyến đường tàu điện ngầm, đều nói là “trong vòng hai ba năm nữa sẽ mở tuyến thứ mấy thứ mấy”, bị người ta ruồng rẫy không ai đón nhận.
Người ta thà bỏ một số tiền lớn mua lại một căn nhà cũ vừa nhỏ vừa nát ở khu dân cư cũ cũng không chịu mua một căn nhà chưa được trang trí lắp ráp gì, thậm chí nơi này còn có biệt danh là “thành phố ma”.
Mảnh đất này nhỏ, còn nằm ở ngay trong thành phố ma, nhưng lại có thế dựa núi gần hồ.
Vậy nên vào năm 16, trong lúc đại đa số người khác đều không xem trọng nơi này, nhưng vẫn phải vượt qua hai trăm ba mươi hai vòng đấu thầu, cuối cùng thắng thầu với giá ba tỷ một trăm năm mươi triệu nhân dân tệ mới đoạt được mảnh đất này.
Lúc đó không có bao nhiêu người quan tâm, đừng nói là Khương Chỉ không hiểu gì về địa ốc, đến hôm nay cô cũng mới biết, mảnh đất này thuộc sở hữu của nhà họ Trì.
“Khu chính quyền thành phố đã xây xong rồi, sắp di chuyển sang khu mới để làm việc, nội thất và trang trí cũng đang trong quá trình tiến hành, dự tính từ một đến hai năm nữa sẽ hoàn thiện được cơ bản. Tuyến đường cho tàu điện ngầm cũng đã sắp xếp xong, đầu năm nay bắt đầu xây dựng, hơn nữa…cửa trạm tàu điện ngầm vừa hay lại nằm trước cổng của hạng mục này.”
Đôi mắt Khương Chỉ phút chốc vụt sáng, thế không phải lời to rồi sao?
“Có phải anh sẽ được lợi nhuận gấp bốn không?!”
Cô kinh ngạc trước tầm nhìn xa trông rộng của Trì Triệt, lúc ngẩng đầu lại quên mất Trì Triệt đang áp mặt lên đỉnh đầu mình, vừa ngẩng lên liền làm cả hai va vào nhau đau điếng.
“Đừng kích động.”
Trì Triệt sờ sờ cái cằm bị cô va mạnh vào, đau đến nỗi phải hít thật sâu để nén lại.
“Đúng là lời được gần bốn lần, hơn nữa, sau khi hoàn thiện hết những thứ bên trong, giá cả vẫn sẽ tăng. Mỗi năm đến khoảng tháng sáu, tháng bảy đều sẽ tăng giá lên đỉnh điểm, sau đó đến cuối năm lại từ từ rớt xuống. Nhưng đợi sang năm mới, giá phòng sẽ lập tức quay về thời kỳ đỉnh điểm của năm ngoái, rồi lại tiếp tục tăng cao.”
“Hoàn thiện xong vẫn tăng giá được?”
Khương Chỉ chớp chớp mắt.
“Ừ, em xem đi.”
Trì Triệt lấy Ipad mở bản đồ khu vực thành phố, dùng bút khoanh vùng vài địa điểm.
“Hạng mục này của chúng ta tên là khuôn viên Kim Chỉ, phía bắc của nó là khu chính quyền thành phố vừa mới xây, phía đông bắc là khu phát triển công nghiệp công nghệ cao, phía đông nam là khu thương mại, hai địa khu này có không ít ngành nghề tài chính cao cấp, có một lượng lớn nghề nghiệp, chức vụ cần nhân công, nhất định sẽ càng lúc càng phồn vinh, phát triển nhanh hơn cả khu thành phố cũ bên phía đông.”
“Vậy thì với những ai thất nghiệp, hay muốn nhảy việc, kể cả sinh viên vừa tốt nghiệp, khu công nghệ cao ở phía tây đều sẽ là nơi đầu tiên cho họ tìm công việc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời không nhắc những ai ở hai phía nam và bắc, nếu như ở phía đông thì sao? Công việc có tốt đến mức nào, cũng không ai chịu nổi việc mỗi ngày chạy từ phía đông đến phía tây để đi làm, buổi tối lại chạy về, nhất là còn bị kẹt xe.”
Sau khi nghe Trì Triệt phân tích, Khương Chỉ đã hiểu rõ.
“Vì vậy, nếu họ mua nhà, trước tiên sẽ suy xét trước tiên đến việc dễ dàng đi lại, giảm tình trạng kẹt xe của vành đai thứ tư ở phía tây.”
Chẳng trách, chẳng trách sẽ tiếp tục tăng giá.
Đây là khu được lợi nhất trong vòng mười năm tới.
Hình tượng Trì Triệt trong mắt cô phút chốc tăng lên không ít sức hấp dẫn.
Thình thịch, thình thịch—
Một khi đàn ông anh tuấn có thêm thuộc tính phụ là thông minh, biết làm ăn thì độ hấp dẫn phải gọi là bùng nổ.
Nhưng Trì Triệt vốn đã bùng nổ hấp dẫn, lại tiếp tục không ngại ngùng thể hiện ra thuộc tính “phóng khoáng” với Khương Chỉ.
“Em đã thấy cả rồi, tuy rằng mảnh đất này không tới trăm mẫu, nhưng độ phát triển của nó rất cao. Vì vậy anh sẽ lấy toàn bộ lợi ích kiếm được trong tương lai của nơi này làm quà sinh nhật 21 tuổi của em, hy vọng em đừng thấy chán ghét.”
Khương Chỉ: “…?”
Không dám chán ghét…
Cũng không có tư cách chán ghét….
*
Trì Triệt vốn không định giải thích rõ ràng trước khi tặng quà cho Khương Chỉ Tuy nhiên, sau khi nói hết nội dung món quà cho ông cụ Trì, ông gật gật đầu vừa ý, nhưng vẫn nhắc nhở anh:
“Nghe nói nha đầu nhà họ Khương quan tâm đến nghệ thuật hơn là giá nhà, con giải thích rõ cho nó vẫn hơn, miễn cho việc con bé hiểu lầm con không quan tâm nó.”
Ông cụ Trì không phải cao thủ tán gái, chỉ là ông rất coi trọng lễ nghĩa. Càng là người có tiền có thế, càng muốn chu toàn mọi phương diện lễ nghĩa.
Khương Chỉ muốn từ chối, nhưng vì ông cụ Trì đã giám định món quà rồi, không nhận cũng không được, sợ mình làm vậy sẽ thể hiện mình tính toán so đo không phóng khoáng. Cuối cùng, cô chỉ còn nước nhận hết, bị ép biến thành phú bà.
Trước khi Trì Triệt thông báo tin tức đính hôn có hỏi ý kiến Khương Chỉ, cô muốn làm lớn một chút, hay chỉ thông báo trong phạm vi liên quan công việc và bạn bè thôi.
Bản thân Khương Chỉ cũng chỉ muốn Nguyễn Điềm Điềm biết chuyện, nên bảo anh thông báo trong phạm vi quen biết được rồi.
Hình thức quà cáp thế nào hai người không nói ra, nhưng không có tường nào che nổi gió. Mọi người không những biết rõ giá cả sính lễ nhà họ Trì tặng cho Khương Chỉ, mà còn biết cả đến quà sinh nhật cũng tính cả vào lễ vật đính hôn.
Những ai biết được đều nghiến răng nghiến lợi, ngưỡng mộ đến cực độ.
Cho dù là đàn ông, thấy lễ vật đính hôn tốn kém thế này, cũng nảy sinh ý định sang Thái cắt một nhát, làm nũng vòi anh Trì bao dưỡng.
Nhũng tiểu thư công tử chưa tiếp xúc với gia nghiệp sau khi thấy tin tức này thì chỉ biết ghen tị và ngưỡng mộ, thêm một chút cảm thán---
“Hoá ra cái tên Kim Chỉ cũng là đồ vật để khoe tình yêu.”
Còn những ai đã tiếp xúc với gia nghiệp nhà mình, biết được một chút thông tin về địa ốc, đều lập tức nâng cao cảnh giác.
Họ tìm thấy cơ hội kinh doanh trong tin tức bát quái liền về nhà tìm đủ quan hệ để tìm hiểu quy hoạch với mảnh đất đó vào năm nay hoặc năm sau.
Tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra được nội dung mà Trì Triệt nói với Khương Chỉ vào đêm đó, biết được tin tuyến đường tàu điện ngầm đã bắt tay vào làm.
Bây giờ ra tay cũng không muộn, vẫn còn có thịt để ăn.
Các nhà bắt đầu cạnh tranh đất ở phía Tây.
Tuy rằng đầu óc kinh doanh của Trì Triệt tốt, tầm nhìn cũng xa, nhưng đến cả anh cũng không nghĩ tới, chỉ là thông báo tin tức kết hôn, vậy mà lại có thể thúc đẩy tốc độ lên giá của mảnh đất phía Tây.
Các nhà tăng cường cạnh tranh nhau. Chỉ trong vòng nửa năm, giá sàn của đất đai nơi đây càng lúc càng tăng cao.
Nước dâng thì thuyền cũng lên cao theo, Kim Chỉ cũng theo đó mà càng lúc càng tăng giá.
Hạ Tố Huân đã tạo dựng được kha khá quan hệ trong ngành, thông tin kiểu này tuy không đến mức lập tức biết được, nhưng trễ hơn vài tiếng cũng đã nắm rõ.
Một giờ sáng, Hạ Tố Huân bị ác mộng làm tỉnh giấc, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin tức đính hôn của hai nhà họ Khương và nhà họ Trì, cả lễ vật đính hôn tốn kém của nhà họ Trì, thể hiện rõ sự xem trọng Khương Chỉ của họ.
“Nghe Thừa Phong nói, anh ta không hề biết gì về chuyện lễ vật đính hôn hết!”
“Đúng, mẹ tôi nói, lúc chín giờ mẹ tôi còn ngồi đánh bài với Trì phu nhân, sau khi nhìn thấy tin tức thì hỏi bà ấy một chút, chỉ thấy sắc mặt Trì phu nhân cực kì xấu, trực tiếp ném bài xuống rồi bỏ về luôn.”
“Nhưng nếu có thể tặng đi những thứ này, nhất định ông cụ Trì phải biết rồi chứ, làm sao ông ấy biết mà bọn họ lại không rõ?”
…
Lúc này, nhóm trò chuyện của các tiểu thư nổi tiếng mà khó khăn lắm Hạ Tố Huân mới vào được đang không ngừng nhảy ra thông báo.
Hạ Tố Huân lại không có hứng thú xem một chút nào, chán nản tắt điện thoại.
Những ngày này, cô ta đã cố đè nén những lương tri còn sót lại không còn nhiều của mình xuống, quyết định bất kể là người tên Khương Chỉ này là xuyên không tới, hay chỉ là nhân vật ảo tưởng do sách viết ra, đều phải bị giết chết như trong kế hoạch.
Trong hiện thực, bởi vì khoảng cách giữa cô ta và Khương Chỉ quá lớn, không thể báo thù, thậm chí không dám thể hiện sự hận thù trước mặt Khương Chỉ, đã đủ áp bức lắm rồi.
Khó khăn lắm mới xuyên đến tiểu thuyết dưới ngòi bút của chính mình, làm sao có thể tiếp tục bị lương tâm hạn chế được, làm sao có thể tiếp tục lo trước ngó sau như vậy?
Ai ngờ, đêm nay sau khi ngủ say, cô ta lại mơ thấy mình và Khương Chỉ của thời niên thiếu.
Mơ thấy cô ra mặt giúp mình, mơ thấy cô thuyết phục ba mẹ giúp đỡ mình.
Còn mơ thấy lúc mình bị người khác chê có mùi khó ngửi, Khương Chỉ liền ôm lấy cô an ủi.
“Có mùi chỗ nào vậy, Tố Huân rất thơm.”
Tiếng Anh là do Khương Chỉ thường được đi du lịch ở Anh và Mỹ dạy cho mình, lúc học kinh doanh cũng là do Khương Chỉ về tìm ba Khương giúp tìm những trường hợp thực tế trong ngành để tham khảo, chỉnh lý xong xuôi rồi mới đưa cho mình.
Bản thân cô ta cũng rất rõ ràng rằng, chỉ có thể dựa dẫm Khương Chỉ mới được tiếp tục sống an nhàn, từ đó tới nay cũng luôn biết ơn Khương Chỉ.
Nếu không phải phát hiện ra chuyện sau này, có lẽ Hạ Tố Huân sẽ không hận Khương Chỉ, mà còn hy vọng Khương Chỉ sống tốt hơn nữa.
Không chỉ có Khương Chỉ xem cô ta như người bạn duy nhất, mà Khương Chỉ cũng từng là người bạn duy nhất của cô ta.
…
Nếu không mơ thấy những chuyện lúc còn nhỏ này, Hạ Tố Huân sẽ tức giận đến nhảy cẫng lên khi thấy tin tức đính hôn của Khương Chỉ, bởi vì Khương Chỉ đang sống rất tốt.
Thế nhưng lúc này, cảm xúc của cô ta rất khó tả, đủ loại suy nghĩ quanh quẩn trong đầu.
Tại sao con người không phải là một mặt phẳng nhỉ? Một là hoàn toàn xấu xa, một là đơn thuần tốt bụng.
Người tốt không làm chuyện xấu, người xấu cũng tuyệt đối không động lòng tốt dù chỉ một chút.
Vậy thì cô ta có thể không cần do dự mà thù hận Khương Chỉ được rồi.