Trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ba Khương có gọi điện thoại cho cô.
Khương Chỉ đang bận tháo trang sức. Cô dùng ngón út đeo xong tai nghe Bluetooth rồi mới ấn nhận cuộc gọi.
“Lễ Quốc Khánh con có về nhà được không?” Khương Thuận Nghiêu đi thẳng vào vấn đề.
“Được ạ, trường cho nghỉ bình thường, lại còn không phải học bù nữa.”
Khương Chỉ liếc nhìn tờ lịch.
“Trước lễ Quốc Khánh là chủ nhật đúng không nhỉ? Tầm chiều thứ sáu là con có thể về nhà rồi.”
Cô vừa nói vừa quét mắt nhìn Ly Ly đang chơi game ở phía bên phải.
Đối phương bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, thân thể hơi nghiêng về phía Khương Chỉ, ngón tay vẫn còn đang gõ màn hình.
Thị lực của Khương Chỉ không tồi, có thể nhìn thấy nhân vật trò chơi của Ly Ly đã bị M24 headshot.
Đồng đội đang cứu cô ta, cô ta lại điều khiển nhân vật bò lung tung ra khỏi gò đất nên bị bắn chết hoàn toàn.
Hừm, rõ ràng toàn bộ lực chú ý đều đặt chỗ cô mà.
Khương Chỉ quan sát Ly Ly một lúc rồi mới quay về tiếp tục trò chuyện.
“Nhưng mà, tại sao đột nhiên ba lại gọi con về nhà thế? Trước kia không phải ba với mẹ vẫn luôn nói việc vặt vãnh quá nhiều, không cho con trở về sao?”
Khương Thuận Nghiêu qua loa nói: “……Tóm lại con cứ trở về là được, ba có chuyện muốn nói.”
Lúc trước không cho cô về nhà là sợ con gái phải chịu nguy hiểm.
Công ty hại bọn họ phá sản thuê không ít dân lưu manh tới đòi nợ, ai cũng mang dáng vẻ bặm trợn, thủ đoạn ti tiện, ban ngày chặn đường, ban đêm đập cửa.
Lúc trước không nói tình hình thực tế là sợ Khương Chỉ lo lắng, hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong lại càng không cần thiết để cho cô biết về những việc này.
Ba mẹ đều như vậy, quen giấu diếm con cái, gồng mình gánh hết mọi việc.
“Vâng ạ.” Khương Chỉ không tiếp tục truy hỏi.
Dù sao việc mà ba mẹ muốn nói, cô có thể căn cứ vào nội dung nguyên tác đoán ra được đại khái.
Khương Chỉ mềm giọng xuống: “Vậy thì đồng chí lão Khương, nhờ ngài chăm sóc bà Khương cho thật tốt, cũng chăm sóc chính mình thật tốt, đừng có lại ngồi ỳ ra nữa. Mỗi lần đưa ảnh chụp X-quang thắt lưng của ngài cho bác sĩ xem, mặt của người ta đều nhăn lại một nhúm, hoa văn nếp uốn giống hệt như độ cong của eo ngài trên bản chụp vậy.”
Mãi đến khi cô nói xong, Khương Thuận Nghiêu mới kéo di động ở đằng xa lại gần bên tai.
“Được rồi, mẹ con cũng không lải nhải nhiều như vậy.” Ông vừa giả vờ ghét bỏ vừa vui vẻ nói, “Con cũng phải chăm sóc tốt bản thân, tiền không đủ phải lập tức gọi điện về nhà, đừng tiết kiệm.”
Nói xong ông trực tiếp cúp máy.
Khương Chỉ không tắt điện thoại di động đi, mà nhanh chóng rửa sạch tay, lau khô rồi lướt lịch sử tin nhắn.
Mỗi tin nhắn đều được gửi từ một dãy số khác nhau, nhưng cuối nội dung tin nhắn đều có hai chữ ‘Hà Ngộ’, tất cả đều bị Khương Chỉ cho vào danh sách đen ——
Từ sau khi gặp được Trì Triệt, cô đã nói rõ ràng với Hà Ngộ.
【Tôi có bạn trai rồi, hy vọng từ nay về sau anh đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không người yêu tôi sẽ hiểu lầm.】
Khi đó Hà Ngộ trả lời tương đối sảng khoái.
Trả lời một tin 【OK】 rồi kéo Khương Chỉ vào danh sách đen.
Cô còn tưởng rằng bắt đầu từ ngày đó, mối quan hệ giữa hai người đã có thể cắt đứt triệt để.
Nào ngờ.
Khương thị mới vừa nộp đơn xin phá sản cho toà án, Hà Ngộ liền kéo cô ra khỏi sổ đen.
Hà Ngộ:【Có đó không? Cần hỗ trợ không?】
Khương Chỉ:【Không cần.】
Hà Ngộ:【Đã lâu như vậy rồi, em cũng đã quậy đủ rồi chứ?】
Khương Chỉ:【……?】
Nghe không hiểu, nhưng không quan trọng, Khương tiểu thư lật tay một cái ném số anh ta vào danh sách đen.
Đối phương bắt đầu oanh tạc tin nhắn và điện thoại, cái này cho dù Khương Chỉ có chặn thế nào cũng không có tác dụng, chặn xong Hà Ngộ liền đổi số di động khác.
Ngay cả sau này, Khương Chỉ vì Trì Triệt mà thay đổi số di động, kể cả không được ai thông báo, Hà Ngộ cũng có thể tra được số mới của Khương Chỉ trước tiên.
Cũng duy trì tốc độ bình quân mỗi ngày bị chặn mười số di động, tiếp tục quấy rầy Khương Chỉ.
Thật là phiền hơn cả phiền.
Khoảng chừng một tuần trước, Hà Ngộ mới dừng việc gửi tin nhắn cho Khương Chỉ, lúc ấy cô không nghĩ nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại ngẫm lại……
Dựa theo cốt truyện trong sách, hiện tại hẳn là tới thời kỳ cô đính hôn với Hà Ngộ.
Chẳng lẽ Hà Ngộ cảm thấy xuống tay từ cô không thành, lấy lý do “nhà họ Hà sẽ toàn lực trợ giúp nhà họ Khương”, trực tiếp tìm ba Khương mẹ Khương bàn chuyện?
Nghĩ vậy, Khương Chỉ liền cảm thấy đau đầu.
Ly Ly ở bên kia còn không biết chết sống mà nói với cô: “Chỉ Chỉ, chiều thứ sáu tuần này cậu phải về nhà sao? Vậy khi nào cậu trở lại? Muốn ở nhà cho đến hết kỳ nghỉi lễ quốc khánh à?”
Mấy ngày này Khương Chỉ chịu đáp lời cô ta, tạo cho Ly Ly có ảo giác Khương tiểu thư chưa biết thủ phạm bịa đặt chính là cô ta.
Khương Chỉ liếc cô ta một cái, không nói thật lòng: “Không trở về nhà, vừa rồi tôi nói qua với bố, thẳng đến kỳ nghỉ đông mới có thể về nhà, làm sao vậy?”
Ly Ly ngượng ngùng nói: “……Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Nhưng bộ dáng xấu hổ bối rối kia, tuyệt đối không chỉ là tùy tiện hỏi đơn giản như vậy.
Ban đêm, điều hòa tự động phả ra gió ấm. Khương Chỉ vốn đang bực bội vì chuyện của Hà Ngộ, bị gió nóng thổi trúng càng không ngủ được.
Nhưng tư thế ngủ của cô rất tốt, cho dù có bực bội cũng không thay đổi tư thế từ khi lên giường cho đến giờ.
Ly Ly nằm giường đối diện thấy Khương tiểu thư hô hấp đều đều, hai mắt nhắm nghiền, còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.
Vì thế cô ta yên tâm gọi điện thoại cho bạn trai.
“Này chồng ơi.”
Giọng cô ta ngọt lịm, ngay cả khi oán giận cũng giống như làm nũng: “Vốn còn tưởng rằng trước lễ quốc khánh cô ta sẽ về nhà, không ngờ từ giờ cho đến lúc nghỉ đông cũng không chịu về, vẫn chiếm giường ký túc xá.”
“Anh không thể đến ở với em rồi……”
Khương Chỉ nhíu mày.
Thì ra Ly Ly quan tâm cô có về nhà hay không, là vì muốn cho bạn trai đến ở trong ký túc xá vào lễ quốc khánh sao?
Chuyện này không thể được.
Khương Chỉ mắc bệnh sạch sẽ, phòng ngủ ở nhà ngoài ba mẹ và bảo mẫu có thể vào, thì bạn bè khách khứa một người cũng không được bước vào nửa bước.
Ở chung với người đã là bất đắc dĩ lắm rồi, còn muốn cho một thằng đàn ông xa lạ bước vào phòng này, có khả năng cô sẽ điên mất.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, chỉ thấy giọng của Ly Ly đột nhiên trở nên cực kỳ thẹn thùng.
“Ghét anh lắm nha, em không đi khách sạn với anh đâu! Cho dù có đi khách sạn cũng phải thuê hai giường, giống như lúc trước anh đến ký túc xá vậy, anh ngủ giường Khương Chỉ, em ngủ giường chính mình, ở giữa phải cách một lối đi nhỏ mới được!”
Khương Chỉ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống: “……?”
Cô ta nói cái gì?
Một tên đàn ông xa lạ đã sớm từng vào ở trong căn phòng này, hơn nữa còn ngủ ở cái giường cô đang nằm không chỉ một lần?
Cảm giác ghê tởm hóa thành dòng điện chạy dọc từ lòng bàn chân Khương Chỉ lên trên xương sống, lại phân nhánh đến hai tay và đỉnh đầu, đồng loạt nổ tung. Sự nôn nóng trong người cô đã đạt tới đỉnh điểm.
Không được, không thể tiếp tục ở lại chỗ này.
Khương Chỉ không chỉ muốn đi tắm mà thậm chí còn muốn lao xuống giường ngay lập tức, đem toàn bộ đồ vật trên giường nhét vào máy giặt cho quay hết một lượt.
Dùng bột giặt còn sợ không đủ sạch sẽ, nếu có thể, Khương Chỉ thật muốn cho thuốc khử trùng vào máy giặt.
Thế mà trong lúc này Ly Ly còn muốn kích thích cô.
Cô bé thanh thuần ngây thơ ngay cả thuê phòng cũng không cho bạn trai chạm vào người một giây trước, giây tiếp theo đã nói: “Ai da thật là không có cách nào với anh nữa rồi, em đành phải dùng giọng nói giúp anh giải quyết một chút”, rồi bắt đầu rên rỉ qua điện thoại khiêu khích ban trai.
Âm thanh thở gấp từ giường bên cạnh hoàn toàn đánh sập sức chịu đựng của Khương tiểu thư.
Cô cảm thấy ở trong cuốn tiểu thuyết rác rưởi này, cho dù là đổi sang phòng khác nói không chừng cũng sẽ gặp được loại người “cực phẩm” như Ly Ly.
Dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, làm to chuyện lên, đổi lấy một phòng đơn cho riêng mình.
Khương Chỉ một đêm không ngủ, cố gắng chống chọi đến khi Ly Ly ngủ say mới bò dậy khỏi giường, nhét toàn bộ khăn trải giường, đệm chăn, vỏ gối vào va li.
Cô ngồi lì trên ghế đến hừng đông, thấy Ly Ly rời giường mới đứng lên, lôi va ly ra tỏ tùy tiện nói với Ly Ly đang duỗi người:
“À đúng rồi, vừa rồi ba tôi nhắn qua WeChat, bảo tôi phải lập tức trở về một chuyến, cho nên sau khi kết thúc tiết học vào sáng thứ sáu tôi sẽ trực tiếp về nhà, cậu không cần chờ tôi.”
Đối phương không kìm được vui mừng trả lời: “Đã biết!”
Màn đêm buông xuống, Khương Chỉ trải toàn bộ đồ đã được lấy về từ tiệm giặt quần áo ra rồi mới bò lên trên giường. Vì để xác nhận Ly Ly có tiếp tục “kế hoạch cầu Hỉ Thước”* của cô ta hay không, nên cô vẫn cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ.
*Nơi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, ý chỉ gặp gỡ người yêu.
Rạng sáng 1 rưỡi, cô mới chờ được Ly Ly nói chuyện với bạn trai.
“Chồng ơi, bạn cùng phòng em đổi ý rồi, cô ấy sẽ đi về nhà, anh mau đặt vé đi, người ta nhớ anh.”
“Ừm ừm, cứ theo cách lần trước, buổi chiều 3 giờ rưỡi, dì trông cửa sẽ thay ca, em đi che camera, anh thừa dịp lúc mọi người ở bên trong đăng ký thì chạy vào, vào từ cửa sau nha!”
……
Bỏ nhiều tâm huyết thật đấy, ngay cả thời gian thay ca của dì trông cửa cũng điều tra rõ ràng rành mạch.
Xác nhận kế hoạch không có vấn đề, Khương Chỉ mới thoải mái an ổn đi vào giấc ngủ.
Chớp mắt, thời gian liền đến buổi sáng ngày thứ sáu.
Trong khoảng thời gian này, hướng gió trong trường học đã xảy ra chuyển biến mới.
Giống như Khương Chỉ từng đoán lúc trước, có một bộ phận người đã bắt đầu tiếp nhận Ly Ly.
Những người này tuyên bố với bên ngoài: “Làm bạn học lâu như vậy, mấy người hiểu rõ nhỏ Khương Chỉ mắt mọc trên đỉnh đầu kia hay là hiểu rõ Ly Ly? Cô ấy là dạng người gì, mấy người không biết sao? Mặc dù lần này cô ấy giải thích không được rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy nhất định là Khương Chỉ động tay chân gì đấy để lôi cô ấy vào.”
Lời này truyền đi nhiều nơi, người nghe cũng bắt đầu tin: “Đúng rồi nha, Ly Ly đơn thuần như thế, chỉ dựa vào việc cô ấy đơn thuần hơn con hồ ly tinh Khương Chỉ kia, tôi đã đứng về phe cô ấy vô điều kiện.”
Tuy rằng Vương Diễm Bình bởi vì lần trước bị Khương Chỉ phản đòn mất hết mặt mũi, không muốn gia nhập cuộc tranh luận hay cho thêm ý kiến gì. Nhưng vẫn còn có một phần ba người tin cách nói này.
Lớp trưởng thấy vậy gấp gáp gửi đủ loại lịch sử trò chuyện cho Khương Chỉ xem, hy vọng có thể khiến cô đề cao cảnh giác.
Nội dung tin nhắn trả lời của Khương tiểu thư lại đều giống nhau:
【Không có việc gì, không cần phải quan tâm chuyện bọn họ bàn tán.】
Cô không chỉ không sợ hướng gió quay lại về phe Ly Ly, thậm chí còn hy vọng mọi người tuyên truyền càng mãnh liệt một chút, tốt nhất là tất cả đều đứng ở trận doanh của Ly Ly.
Như vậy cô mới có thể dùng một chiêu hạ gục trăm người.
Sau khi tan học vào giữa trưa thứ sáu, Khương Chỉ đi xe buýt về nhà. Khi đổi tuyến xe thứ ba, cô chọn dãy ghế cuối cùng, gọi điện thoại cho dì quản lý ký túc xá mật báo.
Khi chiếc xe thứ ba chạy được một nửa đường, Lệ Chi gửi tin nhắn đến:
【Cậu có ở trong ký túc xá không?】
Khương Chỉ: 【Không ở.】
Lệ Chi: 【Thế sao mấy người trong group đều đang truyền nhau nói cậu mang đàn ông về ký túc xá! Còn bị dì quản lý bắt được! Vừa rồi tớ đi qua cửa ký túc xá các cậu xem thử, thấy dì quản lý đang đập cửa phòng 401, làm tớ giật hết cả mình. 】
Khương Chỉ nhắc nhở cô:【Ký túc xá đâu phải chỉ có một mình tớ ở.】
Lệ Chi:【!!!】
Lại một lát sau, Lệ Chi cực kỳ vui vẻ mang tin vui đến cho Khương tiểu thư:
【!! Là Ly Ly! Là cô ta mang theo bạn trai về ký túc xá!】
【Tên đàn ông thúi kia không chỉ nằm trên giường cậu, còn định giả bộ là bạn trai cậu, cũng quá ghê tởm rồi! Kết quả dì quản lý gọi bốn bảo vệ tới, trực tiếp phá cửa lôi hắn ra ngoài, lúc này hắn mới sợ hãi khai ra sự thật!】
【Ha ha ha ha tớ thấy đám người lúc trước nói cậu không biết tiết chế mà mang đàn ông về ký túc xá, còn nói cậu là hồ ly tinh, khen Ly Ly thanh thuần trợn tròn mắt luôn, đúng là nên để hiện thực dạy bọn người đó một bài học, ai mới là hồ ly tinh chân chính.】
【Oa, sung sướng quá đi mất!】
Cô ấy liên tiếp gửi đến N tin nhắn, trông còn vui vẻ hơn cả Khương tiểu thư bị vu oan dày như tuyết.
Khương Chỉ cong cong mắt:【Cậu vui vẻ là được rồi, xoa xoa đầu này, về sau không cần tức giận với những người này.】
Tới lúc xuống xe, Khương Chỉ đã chờ được kết quả mà cô muốn nhất.
Dì quản lý nhắn tin cho Khương Chỉ nói về kết quả xử lý chuyện này.
【Xin lỗi, bạn học Khương, là cô làm việc sơ sẩy, không thể ngăn chặn nguy hiểm bên ngoài ký túc xá, làm em bị sợ hãi rồi. Bạn học Lý Ly Ly làm trái với nội quy trường học, dựa theo điều lệ sẽ bị đuổi học, trước khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh ký túc xá sẽ được xử lý. Bởi vì hiện tại mỗi ký túc xá đều là hai người, cho nên trước khi sang học kỳ mới năm sau, phòng đấy sẽ để em ở một mình.】
Chưa đến học kỳ mới sang năm cô đã tốt nghiệp rồi.
Vậy thì quá hợp ý Khương Chỉ: 【Nhưng cô xem thử tòa 8 còn có ký túc xá nào trống không, phân cho em một phòng ký túc xá mới đi ạ. Ván giường từng có đàn ông ngủ trên đó, cho dù đã tiêu độc em cũng không ở được đâu.】
Đối phương không do dự nhiều, dù dì quản thất trách vốn trong lòng vẫn còn áy náy. Khi Khương Chỉ đi đến khu nhà mình, di động leng keng vang lên hai tiếng.
Cô không xem tin nhắn còn lại kia mà trực tiếp click mở tin nhắn của dì quản lý.
Nhìn thấy chữ 【Được】, Khương Chỉ rốt cuộc cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, không chỉ mặt mày tươi tắn, ngay cả khóe miệng cũng không kìm được mà hơi nhếch lên.
Phá sản thì thế nào, Khương tiểu thư của các người vẫn là Khương tiểu thư của các người.
Thứ cô muốn cuối cùng vẫn sẽ vào tay cô.
Nhưng sự vui vẻ của Khương tiểu thư lọt vào trong mắt người khác lại thành một loại ý nghĩa khác.
“Haiz, tôi suýt chút nữa đã tin em thật sự quyết tâm không để ý đến tôi nữa cơ đấy.”
Giọng nam lười biếng đột nhiên vang lên từ phía đối diện Khương Chỉ, giọng nói quen thuộc này kích thích cô lập tức ngẩng đầu lên, bàn tay nắm chặt di động.
Hà Ngộ!
Không ngờ anh ta lại dám chặn cửa nhà cô!
Cho dù là quần áo hay là diện mạo của người đàn ông cao lớn kia đều không ăn khớp với tiểu khu này.
Anh ta lười nhác tựa người trước cổng, giơ giơ màn hình di động còn đang sáng trong tay lên, cười nhẹ:
“Thì ra em không chỉ xem từng cái một mà còn vụng trộm thích thú sau lưng tôi.”