CHỨNG VỌNG TƯỞNG ĐƯỢC THẦM YÊU

Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Sau khi Mục Khải An rời đi, đầu óc Hà Tất loạn thành một đoàn, cảm giác rối rắm và không yên tâm cùng xuất hiện, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được, cầm lấy di động kéo dép lê đuổi theo.

Nhưng trên hành lang nào còn có bóng dáng Mục Khải An, hơn nữa vừa đến ngoài cửa Hà Tất mới nhớ di động của anh đang tắt nguồn, tâm tình cũng khó chịu, Hà Tất đành phải nhanh chân phóng xuống dưới lầu.

Giờ này rất ít xe qua lại, người lai vãng cũng thưa thớt, Hà Tất nhanh chóng nhìn chung quanh một lượt, lại căn bản không thấy thân ảnh Mục Khải An, nhưng lại gặp được nam sinh mắt kính vừa mua đồ ở cửa hàng đối diện trở về.

"Hà Tất, cậu xuống đây làm gì?" Nam sinh mắt kính tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng không đợi Hà Tất trả lời cậu ta đã hỏi ngay sau đó, "Không phải là Mục Khải An còn chưa tìm được cậu đó chứ?"

Bước chân Hà Tất đột ngột dừng, "Cậu gặp cậu ấy rồi?"

Nam sinh mắt kính thật ra cũng không phát hiện thần sắc Hà Tất thay đổi, tiếp tục nói, "Là tôi nói cho cậu ấy biết số phòng của cậu mà," Nam sinh mắt kính nói rồi chỉ vào nơi vừa gặp được Mục Khải An nói, "Ở đằng kia kìa, di động của cậu ấy hình như tắt nguồn, nếu không phải gặp được tôi thì cậu ấy biết đi chỗ nào tìm cậu đây?" Không có di động quả thực một bước khó đi, "À đúng rồi, đồ uống cậu bảo tôi mua, tôi đã đưa cho cậu ấy mang giúp, cậu ấy còn chưa tìm được cậu à?"

Nam sinh mắt kính ngoài ý muốn rất nhiệt tình, nhưng Hà Tất cũng không muốn nhiều lời, chỉ quơ quơ di động trong tay, "Máy tôi cũng sập nguồn."

"Má nó, vậy hai người liên lạc như thế nào?" Nam sinh mắt kính cũng khiếp sợ với sự trùng hợp cẩu huyết này, "Tôi nhớ tôi đã nói với cậu ấy số phòng mà, không thể tìm không thấy được, cậu ấy tìm cậu có việc gì gấp sao?"

"Cũng không có gì." Hà Tất hiển nhiên không muốn nhiều lời, hơn nữa từ trong miệng nam sinh mắt kính cũng biết được một tin quan trọng, di động Mục Khải An cũng đang tắt nguồn, nói cách khác, cho dù anh hiện tại có đánh số gọi cho cậu thì cũng uổng công.

Dưới tình trạng đi tìm như thế, nói là mò kim đáy bể một chút không khoa trương, tuy rằng trong lòng xác thật khống chế không được lo lắng cho tình trạng của Mục Khải An, nhưng Hà Tất cũng không mất đi lý trí, căn bản giờ này không thể tìm thấy cậu.

Vì thế Hà Tất lại cùng nam sinh mắt kính trở về phòng, trên đường mua dây sạc di động. Hà Tất hiện tại trừ tâm tình phức tạp với Mục Khải An ra, còn có chút hoang mang.

Tỷ như hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục Khải An làm như thế nào biết anh ở đây? Cậu ấy lại vì sao cho rằng anh đang cùng Trần Lộ Lộ ở bên nhau?

Điện thoại khởi động lại, Hà Tất đầu tiên là gọi điện thoại cho Mục Khải An, cũng không chú ý tới di động anh vừa cắm dây đã lên 3% pin.

Không bất ngờ lắm vì không gọi được, Hà Tất ngay sau đó lật xem tin nhắc trên di động, lại phát hiện WeChat có hai tin nhắn hỏi anh khi nào trở về của Mục Khải An mà anh chưa đọc, có lẽ đã nhắn từ lúc 8h, hiển nhiên anh không nhận được, khi đó đã sập nguồn.

Còn lại là tin nhắn của Chuột và Đậu Nha nhắn sau 8h.

Đậu Nha:【 Lão đại cậu ở đâu? 】

Đậu Nha:【 Lão đại khi nào về? 】

......

Đậu Nha:【 Lão đại quá phận rồi đấy, ngay cả tôi cũng thấy khó nhìn. 】

Đậu Nha:【 Bọn tôi về cả rồi, cả hai người đều không liên lạc được. 】

......

Chuột:【 Không về là không được đâu. 】

Chuột:【 Còn không tới thì không chia bánh kem cho đâu đó 】

Chuột:【......】

......

Chuột:【 Như này thì hơi quá phận rồi đó Tất ca. 】

Hà Tất lướt lên lướt xuống, đại để biết bọn họ đợi mình cả đêm, nhưng không biết cụ thể là bởi vì chuyện gì, mấu chốt là anh đối với chuyện đó căn bản không có chút cảm kích nào, như là ký ức nhỏ nhặt vậy, trong đầu căn bản là không lưu lại, nhưng bọn họ lại tựa hồ nói như đây là điều đương nhiên.

Hà Tất nặng đầu đau nhức, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Đậu Nha gửi tới lúc 0h, Hà Tất nhìn di động, lúc này mới phút 35, có lẽ còn chưa ngủ, vì thế dứt khoát hỏi Đậu Nha.

【 Đậu Nha cậu ngủ chưa? 】

Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu thì điện thoại Hà Tất liền vang lên.

"Đậu Nha sao còn gọi điện thoại giờ này?" Cũng không sợ làm phiền Đại Thành ư, này còn là Đậu Nha tự gọi đến.

"Trong ký túc xá chỉ có một mình tôi thôi!" Đậu Nha giải thích một câu xong liền sốt ruột hỏi, "Lão đại, cậu xem như khởi động lại máy rồi hả, gấp chết tôi. Cậu không phải đang cùng Trần Lộ Lộ ở bên nhau à? Mục Khải An có phải đi tìm cậu hay không? Tìm được chưa? Các cậu hiện tại thế nào? Có đánh nhau không đấy......"

Đậu Nha hỏi liên tiếp như súng bắn liên thanh, Hà Tất căn bản không kịp mở miệng, đợi đến khi cậu dừng lại thở dốc thì Hà Tất mới đáp.

"Hỏi từ từ thôi, cậu hỏi nhiều như vậy bảo tôi trả lời như thế nào?" Hà Tất xoa xoa huyệt Thái Dương, "Trước tiên cậu kể rõ ràng cho tôi nghe xem nào."

Thật sự, loạn thành một nhúm cả rồi.

Sau một hồi Đậu Nha thêm mắm thêm muối miêu tả lại, Hà Tất rốt cuộc hiểu đại khái sự tình, nhưng cũng hoàn toàn lâm vào trạng thái ngốc.

"Sinh, sinh nhật?" Hà Tất có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, giống như là đang nghe chuyện cổ tích, "Ai nói hôm nay là sinh nhật tôi?"

Hà Tất rốt cuộc hiểu Mục Khải An vì sao lại luôn hỏi anh khi nào mới trở về, cũng hiểu cậu vì sao lại giận như vậy, nguyên nhân là do cậu ở sau lưng anh chuẩn bị nhiều như thế.

Nội tâm Hà Tất trong nháy mắt có thể nói là phức tạp tới cực điểm. Không phủ nhận đúng là anh thực sự cảm động, thậm chí ở sâu trong nội tâm có chỗ nào đó hơi rung rinh, khó có thể miêu tả cảm giác vi diệu này, nhưng đồng thời anh cũng lâm vào mê mang. Tóm lại, phức tạp đến cực điểm.

Nhưng vấn đề là hôm nay không phải sinh nhật anh!

"Hở...... Không, không thể nào?" Đậu Nha cũng sợ ngây người, cả kinh từ trên giường ngồi thẳng lên, "Cho nên hôm nay không phải sinh nhật cậu?"

"Sinh nhật tôi là 25/11, ngày này tháng sau." Hà Tất đỡ trán, hiểu lầm này...... Cũng thật là.

"Thật thảm." Tưởng tượng đến Mục Khải An vì ngày hôm nay chuẩn bị tất cả, Đậu Nha nghe Hà Tất nói quả thực tự như lấy dao đâm mình, cậu thấy đau thay cho Mục Khải An. Thật sự không ngờ một Mục Khải An ở cấp bậc nam thần lại gặp phải thảm cảnh này, cho nên Hà Tất anh ta là khắc tinh của Mục Khải An sao?

Quá bi đát rồi.

Hà Tất nằm mơ cũng không nghĩ đến, Mục Khải An thế mà lại chuẩn bị sinh nhật để tạo bất ngờ cho anh, càng không ngờ chính là cậu ta nhầm tháng? Lúc này Hà Tất cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

Nhưng ngay sau đó Đậu Nha đột nhiên nghiêm túc nói, "Lão đại, tôi cảm thấy cậu nếu thật không thích cậu ấy thì cậu dứt khoát cự tuyệt đi, đừng thêm hy vọng cho cậu ấy nữa, bằng không như vậy thật quá thảm."

Hà Tất nghe vậy suýt ngã, tuy rằng anh cùng Mục Khải An sự thật là có hiểu lầm, hiểu lầm này chồng lên hiểu lầm kia mới đưa đến cục diện hiện tại, nhưng không thể không nói, anh cũng có trách nhiệm rất lớn. Đặc biệt là lần trước mẹ của Mục Khải An tới trường học, anh ngay cả ý định của bản thân cũng chẳng truyền đạt nổi, có thể nói là phi thường thất bại.

Hiện tại trời xui đất khiến cái gì cũng nói rõ ràng cả rồi, nhất là biểu cảm của Mục Khải An lúc rời đi vẫn luôn hiện hữu trong đầu Hà Tất làm anh không sao dứt được, trạng thái như vậy anh không thể không lo lắng.

Vì thế Hà Tất lại kể cho Đậu Nha chuyện Mục Khải An tới rồi rời đi, hơn nữa còn tiếp lời, "Hiện tại di động của cậu ấy tắt máy, tin nhắn cũng khẳng định không nhận được, nhưng để đi tìm cũng không khả quan."

"Cậu để ý giúp tôi, nói với Đại Thành một tiếng, nếu Mục Khải An quay lại trường học, hai cậu lập tức báo cho tôi biết."

Hà Tất hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Mục Khải An trở về nhà hoặc là trường học, nhưng cậu càng có khuynh hướng về nhà hơn, bởi vì nhà của Mục Khải An ở ngay thành phố C, so với K đại, nhà cậu vẫn gần hơn.

Hiểu lầm lớn như vậy......, anh vẫn luôn nghĩ Mục Khải An yêu thầm anh mới đưa đến sự dị thường này của cậu, sau đó lại không xác minh làm cậu luôn hiểu lầm đến tận bây giờ, Hà Tất hôm nay mới biết được nguyên nhân căn bản không phải như vậy, ở trong lòng Mục Khải An thế nhưng vẫn luôn nghĩ anh yêu thầm cậu, sau đó khi cậu động tâm rồi mà mình lại giở thói chân đứng hai thuyền, dây dưa không dứt với bạn gái cũ?

Hà Tất lúc này cũng rốt cuộc hiểu vì sao tiệc tân sinh cậu lại giận đến mức ấy, cũng vì sao lại đột nhiên từ một con nhím biến thành con mèo lớn giống con nhà anh, chẳng lẽ cậu cho rằng đêm chơi đại mạo hiểm đó là do anh muốn thổ lộ với cậu?

Hà Tất:...... vừa có cảm giác muốn cười, vừa lại có chút đau lòng không tên, thật đúng là tên mẹ thiên hạ Mục Khải An, cậu thật có độc.

Nhưng Hà Tất cũng không đem hiểu lầm lớn nhất nói cho Đậu Nha biết, chỉ nói cậu ở đây phát hỏa hiểu lầm anh và Trần Lộ Lộ ở bên nhau, nhưng Hà Tất cũng nói với cậu rõ ràng cũng không hề thích cậu, sau đó Mục Khải An cứ thế trong trạng thái rất không tốt rời đi, mà hiện tại hoàn toàn không thể liên lạc được với cậu khiến anh có chút lo lắng.

"Được rồi, lão đại, cậu cũng đừng quá sốt ruột," Đậu Nha tuy rằng đồng tình Mục Khải An, nhưng chuyện này không thể nói đúng hay sai, tình yêu thì chính là ngươi tình ta nguyện, "Tuy rằng Mục Khải An có hơi thảm, nhưng mà cậu cũng không làm sai cái gì."

"Vậy đi, tắt máy đây."

Đậu Nha bên kia vừa muốn ngắt điện thoại, Hà Tất đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, vì thế vội vàng gọi lại, "Từ từ Đậu Nha, Mục Khải An sao lại biết tôi ở đây?"

"Tôi nói cho cậu ấy là cậu đi C đại tham gia tụ hội đồng hương." Chuyện này cả Đậu Nha và chuột đều biết.

"Nhưng cậu ấy tìm được nhà nghỉ của bọn tôi, C đại lớn như vậy, cậu ấy thế nào lại biết nơi này?" Hà Tất tuy là khó tin được, nhưng kỳ thật trong lòng đã có suy đoán đại khái, hơn nữa Đậu Nha còn bổ sung.

"Mục Khải An 8 giờ rời khỏi K đại, nếu cậu ấy 12 giờ mới tới tìm cậu thì......" Đậu giá không dám nói nữa, Mục Khải An thật quá thảm hại rồi.

Hà Tất hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng hít sâu một hơi, như vậy trong nháy mắt, sâu trong nội tâm Hà Tất hoàn toàn bị xúc động, thậm chí còn từ chỗ sâu nảy sinh một thứ gì đó rất rõ ràng, nhưng lúc này lòng tràn đầy hỗn độn nên Hà Tất căn bản không có thời gian đi để ý tới thứ đó, anh cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là lúc này toàn bộ đầu óc đều khống chế không được nghĩ tới khuôn mặt Mục Khải An, toàn bộ quá trình từ khi cậu mở cửa đến khi cậu rời đi, trong lúc đó còn xuất hiện theo hình ảnh khoảng thời gian hai người ở chung.

"Cứ như vậy đi, tôi treo đây." Hà Tất không đợi Đậu Nha trả lời liền ngắt điện thoại, rồi sau đó lại lâm vào mờ mịt.

Toàn bộ đầu óc đều là Mục Khải An, Hà Tất căn bản ngủ không được, lăn qua lộn lại đều giống nhau, mở mắt hay nhắm mắt cũng giống nhau, đều là Mục Khải An.

Chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều khó trôi qua, thời gian chậm rãi trôi, vẫn không thể liên lạc với Mục Khải An được, nhưng nói là chậm, nháy mắt cũng rạng sáng 1h hơn.

Hà Tất dứt khoát lần nữa mở đèn nằm trên giường chơi di động, nhưng chủ đề như cũ không rời khỏi Mục Khải An, từ tin nhắn với Mục Khải An trên WeChat, lại xem khung chat với Mục Khải An trên QQ.

Hà Tất rốt cuộc kinh ngạc, trên này thế mà có tin nhắn....

【 Đêm nay không về. 】

【 Tôi và Lộ Lộ ở bên nhau, đừng làm phiền tôi. 】

Đây không phải anh gửi? Hà Tất bắn cả người từ trên giường lên, gặp quỷ rồi chăng?

Hà Tất đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của Đậu Nha, Mục Khải An hơn 8h rời khỏi phòng, lúc ấy Đậu Nha thấy Mục Khải An đang xem di động, sắc mặt không tốt, sau khi xem xong thì mới rời đi. Nhưng khi đó anh căn bản không chạm vào di động.

Hà Tất nhớ rõ ràng, anh vẫn luôn ở trong góc hát, di động cách anh khá xa, anh hát xong thì uống thêm hai ly rượu mới phát hiện di động đã tắt máy, ngay sau đó anh quay đầu hỏi Trần Lộ Lộ thời gian, khi đó là hơn 8h20.

Nói cách khác, con mẹ nó là ai đã dùng di động của anh nhắn tin giả mạo với Mục Khải An.

Hà Tất đen mặt, lửa giận như sắp bốc lên từ hai mắt. Lại cúi đầu nhìn tin nhắn, 【 Tôi và Lộ Lộ ở bên nhau, đừng làm phiền tôi. 】

Hà Tất trong trong nháy mắt liền tập trung vào một mục tiêu, Tập Mạt.

Không phải Hà Tất mù quáng tín nhiệm Trần Lộ Lộ, cô gái này thật không phải là người như vậy, cô khinh thường thủ đoạn như thế, càng không bao giờ dùng loại mánh khoé hạ lưu này, huống hồ bọn họ hiện tại đã nói rõ ràng. Chỉ có Tập Mạt, cô vốn dĩ có ý bất mãn với Hà Tất, lại rõ ràng vô cùng, hơn nữa cũng chỉ có cô biết Hà Tất Trần Lộ Lộ từng yêu nhau, ngày gặp nhau ở phố buôn, cô cũng gặp Mục Khải An.

Khó trách Mục Khải An lại thương tâm phẫn nộ như vậy, nguyên nhân là đây!

Hà Tất cũng không biết tối ngày hôm đó anh ngủ như thế nào, sáng sớm hôm sau dậy, đại khái 7 giờ rưỡi, đoàn người rửa mặt xong tập hợp ở trong phòng hội trưởng, mọi người lên kế hoạch chuẩn bị chơi cả sáng rồi đến trưa quay về K đại.

Hà Tất tỏ ra bình thường, lúc mọi người gật đầu đồng ý thì anh không đáp, nhưng cũng không phản đối, đi theo ra cửa.

Không có bất luận dị thường nào, chỉ có nam sinh mắt kính thò đầu qua hỏi, "Cậu liên lạc với Mục Khải An chưa?"

"Liên lạc rồi." Hà Tất thậm chí cười cảm tạ cậu ta.

Người nọ cũng không dây dưa, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi tối hôm qua trở về trái lo phải nghĩ không biết có phải tôi nói sai số phòng hại cậu ấy tìm sai hay không, tôi đây thật sự không muốn làm chuyện xấu."

"Liên lạc rồi, cảm ơn cậu."

"Đều là đồng hương, có gì khách khí."

Lúc mọi người đến cổng C đại, bảy tám người hôm qua đưa họ đi chơi cũng trùng hợp đi ra, bao gồm cả Tập Mạt và Trần Lộ Lộ.

Hà Tất tập trung ánh nhìn vào Tập Mạt, nhưng trên mặt bất động thanh sắc nhìn không ra biểu cảm gì.

Có lẽ là trong lòng có quỷ, Tập Mạt cũng mất tự nhiên nhìn đông nhìn tây, khi nhìn thấy thân hình cao lớn trong đám người của Hà Tất, bước chân Tập Mạt dừng một chút, rồi sau đó nhanh chóng quay sang Trần Lộ Lộ nói một câu, "Lộ Lộ, tớ có việc đi trước, đưa đến đây được rồi." Nói xong sốt ruột, hoảng hốt xoay người muốn đi.

Trần Lộ Lộ vô cùng ngoài ý muốn, vội vàng chạy nhanh đuổi theo đi, "Mạt Mạt cậu rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với mình sao?"

Trên thực tế, thông minh như Trần Lộ Lộ, sớm vào tối hôm qua cô đã phát hiện bạn của mình có chút không bình thường. Luôn thất thần, ánh mắt né tránh, có đôi khi nói chuyện cô ấy cũng đều không nghe được, còn thường thường hỏi cô chuyện Hà Tất là người như thế nào, hiện tại nhìn thấy Hà Tất lại muốn chạy. Nếu không phải thần sắc Tập Mạt không đúng, cô còn cho rằng Tập Mạt là đang thích Hà Tất.

Nhưng bước chân Tập Mạt vô cùng dồn dập, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.

Hà Tất câu khóe miệng lên một tia cười lạnh, sải bước chân dài đứng chắn trước người Tập Mạt, giống như một bức tường kiên cố không thể đổ vỡ, Tập Mạt thiếu chút nữa đụng đầu phải, ngẩng đầu nhìn thấy Hà Tất thì mặt mày càng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau hai ba bước.

"Mạt Mạt, cậu chạy cái gì vậy?" Trần Lộ Lộ đuổi theo kéo tay Tập Mạt vẻ mặt quan tâm, đồng thời ngẩng đầu nhìn Hà Tất, hiển nhiên lúc này cô cũng đoán được giữa hai người đã xảy ra chuyện nào đó, nhưng thấy Hà Tất tỏ ra vẻ mặt này thì tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Cô tuy rằng lo lắng cho bạn mình, nhưng cô cũng tín nhiệm cách làm người của Hà Tất, nhưng đám người C đại và K đại xung quanh không hiểu chuyện gì, trường hợp rất là xấu hổ, hoặc là xác thực mà nói, Tập Mạt đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Hà Tất mặt vô cảm, trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào Tập Mạt, hiện tại trăm phần trăm xác định chính cô, không thể bàn cãi nữa. Tập Mạt lại cúi đầu căn bản không dám nhìn Hà Tất.

"Hà Tất......"

"À, anh có chút việc muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

Trần Lộ Lộ còn chưa dứt lời thì đã bị Hà Tất đánh gãy, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tập Mạt.

Hà Tất vốn cao, vóc dáng anh lại đặc biệt góc cạnh, nhất là khi anh tỏ ra vô cảm, vô cớ lộ ra một sự uy hiếp khiến người khác sợ hãi, hơn nữa với đôi mắt đen trầm của anh, nói anh lúc này có chút dọa người cũng không khoa trương chút nào.

Còn Tập Mạt vốn dĩ chột dạ, tối hôm qua trở về mới hậu tri hậu giác sợ hãi, đặc biệt là nhớ tới mình vì khẩn trương đóng điện thoại Hà Tất lại, cô còn quên cả việc đóng cửa sổ tin nhắn QQ. Chuyện tình cảm của hai người họ cũng đã xác nhận, hơn nữa Hà Tất chỉ cần khởi động máy khẳng định có thể nhìn thấy, cho nên cô căn bản không dám đối mặt Hà Tất.

Đặc biệt hiện tại Hà Tất lại tỏ ra như vậy, Tập Mạt càng thêm hoảng sợ, còn muốn nói chuyện riêng...... Tập Mạt cơ hồ không chút do dự ôm lấy cánh tay Trần Lộ Lộ tìm kiếm cảm giác an toàn.

"Có, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi." Nói thật, cô sợ Hà Tất sẽ đánh mình, bởi vì Trần Lộ Lọi tối hôm qua đã nói với cô, Hà Tất là người làm việc có nguyên tắc, ngày thường rất dễ ở chung, nhưng đụng tới điểm mấu chốt của anh thì sẽ không ổn, ngay cả với nữ sinh anh cũng mặc kệ giữ lại mặt mũi.

Nhưng vì nhiều người ở đây, cô nghĩ Hà Tất hẳn là sẽ bận tâm mặt mũi không động thủ với nữ sinh, hơn nữa còn có Trần Lộ Lộ, Hà Tất hẳn vẫn còn bận tâm chuyện tình cảm với Trần Lộ Lộ, nghĩ vậy cô thấy tự tin hẳn.

Hà Tất lại cười, "Nếu tôi đã cho cô mặt mũi mà cô cũng không cần, vậy thì nói ở đây cũng được." Kỳ thật cũng không phải để ý giữ lại chút thể diện cho cô nàng, chủ yếu là bởi vì cô là bạn của Trần Lộ Lộ, Hà Tất muốn giữ chút mặt mũi cho Trần Lộ Lộ mà thôi, nhưng nếu cô đã không cần, vậy thì càng tốt.

Hà Tất ngay sau đó trực tiếp mở miệng, "Cô tối hôm qua động vào di động của tôi." Ngữ khí không phải nghi vấn mà là chắc chắn.

"Tôi không có." Tập Mạt né tránh không dám đối diện anh, nhưng lại nhanh chóng vội vàng phủ nhận, ôm cánh tay Trần Lộ Lộ cũng càng ngày càng chặt.

"Không có?" Hà Tất nhướng mày, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

Trần Lộ Lộ có chút lo lắng nhìn Hà Tất, chỉ thấy anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng lấy quan hệ trước kia để đoán, cô có thể cảm giác rõ ràng Hà Tất đang tức giận, hơn nữa cơn giận còn không nhỏ. Lại quay đầu nhìn về phía Tập Mạt, thấy cô cúi đầu dùng ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Tất.

Trong lúc ấy, không chỉ có Trần Lộ Lộ, trong lòng mỗi người ở đây đều có phán đoán.

Mọi người vây xem tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dám lại gần hỏi, hơn nữa không rõ chuyện gì cũng không dám mở miệng khuyên can, chỉ có thể xấu hổ nhìn.

"Mạt Mạt, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Trần Lộ Lộ dường như đã đoán được mấu chốt.

"Mình không biết mà." Nhưng Tập Mạt vẫn còn trốn tránh, trong lòng Hà Tất cười lạnh, mà Trần lộ Lộ lại chỉ cảm thấy tâm lãnh ý, bởi vì cô nhớ Tập Mạt tối hôm qua đột nhiên hỏi sinh nhật của Hà Tất, hiện tại xem ra tuyệt đối không phải thuận miệng hỏi một chút.

Hà Tất cũng không muốn cùng cô dong dài, trực tiếp rút di động ra chạm vào lịch sử trò chuyện rồi đến trước mặt cô, "Cô dám nói đây không phải do cô giả mạo tôi gửi đi?"

"Tôi, tôi không có! Anh đừng vu khống tôi!" Tập Mạt tựa hồ còn muốn giảo biện, nhưng nói cũng bắt đầu lắp, thanh âm cũng không hề tự tin.

Trần Lộ Lộ nhìn thấy tin nhắn trên di động, "Tôi và Lộ Lộ đang ở bên nhau, đừng làm phiền tôi." Ba chữ "Mục Khải An" trên cùng đặc biệt sáng. Chỉ trong nháy mắt, Trần Lộ Lộ liền đoán được mọi chuyện.

"Mạt Mạt!" Trần Lộ Lộ sa sầm mặt, thực sự nổi giận rồi.

"Mình, mình còn không phải bất bình cho cậu hay sao." Trần Lộ Lộ trách cứ rõ ràng như vậy làm hốc mắt Tập Mạt lập tức đỏ, giống như hảo tâm của mình đều trở thành lòng lang dạ thú, vì bạn thân mà ngược lại trở thành việc xấu?

Hà Tất lại lần nữa lạnh lùng mở miệng, "Tập Mạt, chúng ta là đồng hương, cô lại là bạn của Lộ Lộ, lần này tôi không so đo với cô, nhưng tôi hy vọng cô biết, tôi thích ai, tôi muốn ở bên ai thì tôi tự có lý do và chẳng cần ai nhúng tay vào hết. Hơn nữa loại hành vi thừa dịp động vào di động của người khác, thậm chí giả mạo người khác gửi tin nhắn châm ngòi ly gián của cô, chẳng khác gì không được dạy bảo, không có tố chất. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôi hy vọng trướckhi làm việc gì thì chí ít hãy nghĩ đến hậu quả."

Hà Tất nói thẳng trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được anh thật sự không lưu tình chút nào, cũng có thể nói Tập Mạt hoàn toàn đụng điểm mấu chốt của anh, bằng không anh cũng muốn bận tâm đến mặt mũi con gái nhà người ta.

"Hà Tất, thật xin lỗi, việc này trách em," Trần Lộ Lộ EQ cao, mắt thấy Tập Mạt đã bắt đầu đỏ mặt tía tai rơi nước mắt, mà bạn học bàng quan cũng đại khái hiểu được tình huống, ai đúng ai sai đều rõ ràng, đối với người như Tập Mạt, trong lòng mọi người đều đã hiểu. Tuy rằng cô cũng cảm thấy hành vi ấy vô cùng không tốt, nhưng Tập Mạt dù sao cũng là vì cô mới làm ra chuyện này, cô không có lý do mặc kệ cô ấy, vì thế vội vàng nói, "Nếu không như vậy, anh đưa số Mục Khải An cho em, em giải thích với cậu ấy?"

"Không cần," Hà Tất cũng không có ý gì với Trần Lộ Lộ, vốn dĩ cũng không phải vấn đề của cô, "Anh có việc đi về trước." Hà Tất nói xong nhìn thoáng qua Tập Mạt đang khóc trong ngực Trần Lộ Lộ, cô nàng lúc này sợ là hận không thể đào một cái hố chui xuống, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Lộ Lộ.

Tập Mạt là bạn của Trần Lộ Lộ, về sau hai người còn có thể là bạn bè hay không, anh tin Trần Lộ Lộ sẽ tự có phán đoán cho mình, anh sẽ không can thiệp.

Sau đó, Hà Tất lại nói lời từ biệt với những người khác, thái độ rất tốt, không có gì mất tự nhiên, liền một mình trở về K đại.

Sinh viên đồng hương hai trường tụ họp ở đây đều có nhận thức mới về anh, tóm lại, ngày hôm qua có ấn tượng tốt với anh, hiện tại có thể nói là vô cùng tốt.

Trên đường trở về K đại, Hà Tất cũng ý đồ liên lạc Mục Khải An, WeChat hoặc là QQ, nhưng tất cả đều không có hồi âm.

Hà Tất trở lại K đại vào lúc 8h, chủ nhật ở trường thật yên tĩnh, trừ một vài người dậy sớm đến nhà ăn, phần đa đều đang ngủ nướng, bao gồm Đậu Nha.

Lúc Hà Tất trở lại ký túc xá, Đậu Nha còn chưa rời giường, không tự giác nhìn về phía giường của Mục Khải An, trống không.

Thật đúng là...... Một lời khó nói hết cảm giác.

Hoàn chương 29

Bình luận

Truyện đang đọc