Editor: Red9 Buổi tối thứ sáu không có khóa, bởi vì Mục Khải An đột nhiên có chút việc, cho nên Hà Tất một mình tới phố buôn bán trước, chính là nhà hàng mà trước kia anh từng gặp mẹ Mục ở đây, chỉ là lúc này đây Hà Tất đặt một căn phòng cách điệu rất nhỏ, gian phòng này đại khái được chuân bị để phục vụ những cặp tình lữ mà thôi.
Gian phòng cũng không lớn, nhưng thực độc đáo, hơn nữa bố trí trông rất ấm áp và lãng mạn, lộ ra không khí tình yêu vô cùng mặn nồng, đúng điều mà Hà Tất muốn. Hà Tất đã đặt đồ ăn trước, trên bàn có một cái bánh kem nhỏ vẫn chưa mở ra, giờ chỉ chờ Mục Khải An tới.
Nhưng thật không ngờ tới, Hà Tất vốn cho rằng Mục Khải An đúng thật sự là có việc, đợi đến khi Mục Khải An bưng một chiếc bánh kem khác vào thì Hà Tất mới biết "có việc" của Mục Khải An ở đây là gì.
Hà Tất chỉ vào chiếc bánh kem nhỏ ở trên bàn dở khóc dở cười, "Như này còn chưa được sao," nói tiếp, "Cậu mua chiếc bánh kem to thế làm gì, hai ta dù có là heo cũng ăn không hết đâu."
"Cậu mới là heo," Mục Khải An câu môi liếc mắt nhìn Hà Tất, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh nói, "Ban của cậu không phải có đến 20 nam sinh sao, chờ lát nữa trở về thì mang phân phát đến từng phòng kí túc." Cậu vốn dĩ không phải mua đến để ăn, bởi vì Hà Tất khẳng định sẽ chuẩn bị, hoặc là Đậu Nha và Chuột sẽ mua cho anh, cho nên chiếc bánh kem lớn này là do cậu mang đến từ cửa hàng, vốn là để phân phát cho cả những người khác.
Hà Tất cười ha ha, "vẫn là cậu chu đáo nhất"
Mục Khải An nhướng mày nhìn anh tỏ vẻ tán đồng, ngay sau đó mới nghi hoặc nói, "Chuột bọn họ đâu? Còn tưởng là vài người chúng ta chứ." Hà Tất lúc trước không nói với cậu, chỉ nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, Mục Khải An tưởng sẽ cùng Chuột, Đậu Nha và những người chơi chung sẽ đến chúc mừng, không ngờ là chỉ có hai người bọn họ.
Hà Tất lại cười giảo hoạt, "Những người khác một tháng trước không phải đã được cậu thay tôi mời rồi sao?" Kỳ thật nhóm Đậu Nha và Chuột đều là bạn tốt nhất, ngày mai mời họ là được.
"Trời ạ, đừng có nhắc lại lịch sử đen tối nữa." Mục Khải An lập tức thẹn quá thành giận, Hà Tất lập tức cười "Ha ha ha", mỗi lần đều mừng rỡ như được mùa, chỉ cảm thấy nhờ câu chuyện này mà anh có thể cười cả đời. Vừa vặn lúc này người phục vụ bưng thức ăn tiến vào, Hà Tất mới mau chóng ngậm miệng.
Không có người khác hâm mộ oanh oanh liệt liệt, cũng không có những việc khác tác động lên, hai người cứ như vậy tự nhiên mà ở cùng nhau, thậm chí cũng không giống như những người khác lựa cơ hội này thổ lộ tình cảm một cách long trọng, chỉ tựa như hiện tại, ăn sinh nhật, cùng nhau nếm trải hương vị tình yêu, chia sẻ miếng bánh kem ngọt ngào, tặng quà cho nhau...... cứ bình bình đạm đạm vô cùng đơn giản, sự hạnh phúc của hai người có thể so với một đôi nam nữ tình cảm không thiếu một phân.
Sau khi ăn uống xong, trên bàn cũng thu dọn sạch sẽ, Mục Khải An mở chiếc bánh kem nhỏ của Hà Tất ra cắm lên đó mấy ngọn nến, sau đó mới cầm hộp quà mà mình suy nghĩ nhức óc đưa qua cho Hà Tất một cách tuỳ ý, "Nè, cho cậu."
Hà Tất cười hì hì, "Đây là cái gì?"
"Nhìn sẽ biết." Bình sinh lần đầu tiên vắt hết trí óc mua đồ tặng một người, thế rồi lại có chút thấp thỏm, sợ Hà Tất không thích, hoặc là nói thứ mà Hà Tất muốn còn xa hơn so với món quà của mình.
Hai gói lớn nhỏ không đồng nhất nhưng đều đóng gói thành hộp rất tinh mỹ, Hà Tất lộ vài phần chờ mong, đầu tiên là mở ra chiếc hộp lớn hơn, hai mắt sáng lên như dự đoán, "Đây là......bao cổ tay XXX?" Hà Tất không phải thích chơi bóng rổ sao, thứ này thường xuyên có thể sử dụng đến, hơn nữa là lại là hãng XXX, vừa thấy là biết đồ tốt, Mục Khải An quả nhiên rất có tâm.
Lại sau đó...... "Đây là...... Lắc tay?" Hà Tất chớp chớp mắt, cầm trong tay hai chiếc lắc tay một đen một trắng? Vòng đeo tay? Có chút mơ hồ, anh không có thói quen đeo những thứ này, cho nên không hiểu lắm, nhưng là nhìn ra rất đẹp là được rồi, ít nhất Mục Khải An đeo lên nhất định rất đẹp.
"Nè," phản ứng này của Hà Tất làm Mục Khải An quả nhiên có chút thất vọng, rồi sau đó ôm đồm lấy cái vòng trắng tức giận nói, "Cái này, một đôi, hiểu lãng mạn là gì hay không?"
Còn mệt cậu dùng tiền tiêu vặt đi định chế, ở trên mặt vòng còn có tên của bọn họ nữa kìa, đây chính là ý nghĩa đầy lãng mạn của món quà mà cậu vắt óc nghĩ mãi mới ra.
Hà Tất chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc vòng trắng trong tay, rồi sau đó liền kinh hỉ khi phát hiện thấy tên của mình lộ ra trên mặt vòng, là một loại chữ vừa đặc biệt vừa đẹp mắt, Hà Tất trong nháy mắt liền hiểu ý của Mục Khải An, rồi sau đó lấy lòng duỗi tay đoạt lấy chiếc vòng trong tay Mục Khải An.
"Đẹp quá, nhưng mà hai ta đổi đi," Hà Tất cái màu đen, mặt trên quả nhiên là tên Mục Khải An, "Cậu đeo vòng tên tôi, tôi đeo vòng tên cậu."
Hà Tất đeo vòng lên cổ tay, lại tròng lên cổ tay Mục Khải An một cái vòng khác, sau đó thuận thế bắt lấy bàn tay trắng nõn của Mục Khải An không bỏ, "Từ nay về sau, cậu là của tôi, tôi là của cậu."
Mục Khải An được nắm tay, mặt hồng hồng, đồng thời lại cảm thấy bàn tay Hà Tất to rộng ấm áp đến nhường nào, hơn nữa nghe Hà Tất nói những lời này, Mục Khải An chỉ cảm thấy sự không thoải mái trong nháy mắt liền tan thành mây khói, khóe miệng tuôn ra ý cười, lộ ra chiếc má lúm đẹp khôn xiết, "Trẻ nhỏ dễ dạy." Ai nói Hà Tất là đại thẳng nam đại trì độn không hiểu lãng mạn?
Hà Tất cười ha ha, "Cảm tạ vợ yêu đã khích lệ." Lúc này mới lưu luyến buông tay Mục Khải An ra, châm lửa ngọn nến. Sinh nhật 19 tuổi, anh thực may mắn, có thể ở lứa tuổi 19 này, ở lứa tuổi đẹp nhất này, gặp gỡ người tốt nhất - Mục Khải An.
"Ước đi." Mục Khải An nhìn anh.
Xuyên qua ánh nến, Hà Tất chỉ cảm thấy cặp mắt kia của Mục Khải An cũng đang lấp lánh ánh lửa của ngọn nến, cậu cũng đang chuyên chú nhìn Hà Tất của cậu.
Hà Tất cũng nhìn Mục Khải An, không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cậu, "Xin chỉ thị của vợ yêu, tôi có thể ước mấy điều?"
Mục Khải An nhấp môi cười, nhìn xuyên qua ánh nến về phía Hà Tất, "Xét thấy là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cậu, vậy...... Ba điều đi."
"Thứ nhất, tôi ước đêm nay có thể hôn cậu." Hà Tất nghiêm trang chắp tay trước ngực ước.
Mục Khải An "phì" một tiếng, mặt có chút hồng, tuy rằng ngẫm lại có chút chờ mong, nhưng "Cự tuyệt, tiếp theo."
"Thứ hai, tôi hy vọng đêm nay có thể...... Ngủ với cậu." Hà Tất tiếp tục nghiêm trang chắp tay trước ngực ước, còn nhắm lại hai mắt.
"Hà Tất!" Mục Khải An nháy mắt thẹn quá thành giận, thính tai đều đỏ. Nhìn nhầm nhìn nhầm rồi, trăm triệu không nghĩ đến việc người mà cậu coi trọng không phải là trì độn thành thật công mà là lưu manh xảo quyệt công, còn là kiểu không thầy dạy cũng hiểu, "Cự tuyệt, tiếp theo đi!"
"Bảo bảo đừng như vậy," Hà Tất vẻ mặt thất vọng, "Một năm mới có một lần sinh nhật mà."
"Ai mà chẳng vậy! Tiếp theo đi." Mục Khải An đỏ mặt dỗi.
"Được rồi," Hà Tất chỉ có thể lần nữa chắp tay trước ngực nhắm mắt ước điều ước cuối, "Anh hy vọng, sau này đều đón sinh nhật với em, mỗi ngày đều có hình bóng em," nói tới đây, Hà Tất đột nhiên mở to mắt nghiêm túc nhìn Mục Khải An, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Đột nhiên thổ lộ như vậy, Mục Khải An hoàn toàn sửng sốt, chỉ cảm thấy nụ cười lúc này của Hà Tất, quả thực còn sáng ngời và lấp lánh hơn cả ánh nến này, nháy mắt cảm thấy sự vui sướng tràn ra như thác đổ, khiến hốc mắt cậu cay cay.
Rồi sau đó, Hà Tất chỉ thấy Mục Khải An nở nụ cười rạng rỡ với mình, có chút ngạo kiều ngẩng cao cằm, "Cái này có thể thỏa mãn anh rồi."
Hà Tất thổi thổi tắt ngọn nến, sau đó dưới ánh nhìn của Mục Khải An, anh đi vòng đến chỗ cậu đứng, dưới tình huống Mục Khải An còn chưa kịp phản ứng lại, anh ôm lấy đầu Mục Khải An cứ như vậy hôn xuống.
"Khoan, từ từ, anh làm...... Ô ~" Mục Khải An hoàn toàn chưa rõ tình hình thì miệng đã bị lấp kín.
Hà Tất cong eo nâng mặt của Mục Khải An lên nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cậu, bờ môi ấy so với tưởng tượng còn mềm còn khiến anh mê muội hơn, mang theo chút hoảng loạn ngây ngô cùng vô thố, quả thực mỹ vị vô cùng.
"A ưm ~"
Hà Tất nhịn không được vươn đầu lưỡi lướt qua hàm răng cậu, một bàn tay đặt lên ót của Mục Khải An, hơi dùng sức đẩy lên làm sâu nụ hôn hơn.
Hà Tất không quá mức gây khó xử cậu, hôn rất nhanh kết thúc, Hà Tất dứt khoát thuận thế ngồi xuống bên người Mục Khải An, sau đó hai mắt sáng lên nhìn cậu mà liếm liếm đầu lưỡi.
Mục Khải An mặt đỏ bừng, thậm chí có chút ngơ ngác, tính ra thì, đây tựa hồ là nụ hôn đầu tiên của cậu. Hoá ra...... Cùng người mình thích hôn môi lại có thể nhận lấy một cảm giác đặc biệt như vậy.
Sau một lúc lâu, Mục Khải An mới biệt nữu oán trách nói, "Không phải nói cự tuyệt sao."
Hà Tất đáp lại, "Cái cuối cùng cũng đáp ứng rồi thì hai cái đó có là gì?"
Kịch bản này...... Quả thực 666* lắm đó, Mục Khải An đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, không đáp, lại phát hiện mình đã ngồi với Hà Tất từ lúc nào, hơn nữa càng ngày càng có xu thế dựa cả người vào anh.
*: Biểu thị thái độ khen với sự vật, con người hoặc việc nào đó, kiểu: Thật tuyệt vời.... "Làm gì còn chưa đi chỗ khác ngồi?"
Hà Tất nhìn cậu, dứt khoát thử thăm dò đưa cánh tay vòng đến sau lưng của Mục Khải An, thân thể cũng càng thêm tiến tới gần Mục Khải An hơn, như là tư thế ôm toàn hộ thân thể cậu vào ngực, "Khụ ~ Anh muốn ngồi gần em một chút."
Mục Khải An rũ mắt nhấp môi cười, tuy rằng ở bên nhau có mấy ngày, nhưng kỳ thật thân mật tiếp xúc cũng không nhiều, bắt tay ôm gì đó cũng rất ít, huống chi là hôn môi, cho nên lúc này mặt còn cháy đến lợi hại, Hà Tất cố tình càng dựa càng gần.
Mục Khải An ngượng ngùng cúi đầu không nhìn anh, nhưng trên mặt lại nén không nổi ý cười, mang theo sự ngượng ngùng của mối tình đầu, lại ngây ngô đầy cõi lòng chờ mong, nhưng lại khẩn trương vô thố, vì thế trong nháy mắt tay chân cũng không biết phải để thế nào.
Hà Tất kỳ thật cũng vậy, vừa hôn xong, toàn thân chỉ có một cảm giác xúc động, lúc này thử đem cánh tay vòng đến sau chỗ dựa của Mục Khải An, rồi dời đến lưng cậu, sau đó thấy cậu không cự tuyệt liền nhẹ nhàng dùng sức, ôm người càng gần hơn chút nữa.
Không khí trong nháy mắt vừa xấu hổ lại ái muội, bọn họ cần trải qua một quá trình nữa.
Hà Tất đột nhiên linh cơ vừa động mở miệng nói, "Bảo bảo em lạnh không?"
Đã hoàn toàn đi vào mùa đông, buổi tối nhiệt độ không khí càng thấp đến mức khiến người phát run, lúc này Mục Khải An mặc một kiện áo lông bên ngoài, trong là một chiếc áo hoodie, ở bên ngoài có lẽ có chút lạnh, nhưng trong phòng thật sự không lạnh cho lắm. Còn Hà Tất mặc một chiếc áo khoác, bởi thân cao thể dài, áo khoác của anh vô cùng lớn.
Hà Tất đột nhiên hỏi như vậy, Mục Khải An thuận thế gật gật đầu, "Có chút."
Hà Tất vui vẻ, sau đó xốc áo khoác mình lên, thuận lý thành chương ôm cả người Mục Khải An vào trong lòng ngực, rồi dùng áo khoác của mình bọc lấy cả người cậu. Rốt cuộc đã ôm vững người này trong lồng ngực rồi.
"Ấm không?" Hà Tất đưa tay ôm chặt lấy Mục Khải An, thấp giọng thủ thỉ bên tai cậu, không khí lại lần nữa mờ ám đến không được.
Mục Khải An bị ôm gần như vậy, ngay từ đầu còn có chút khẩn trương và không quen, không tự giác căng chặt thân thể, nhưng đại khái là thật sự rất ấm, ấm tới đáy lòng, Mục Khải An thả lỏng thân thể, đầu đặt vào hõm cổ Hà Tất, có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Hà Tất phả lên bên tai.
"Ừm, ấm quá."
Phòng có chút an tĩnh, nhưng hai người ôm nhau lại tạo cảm giác ấm đến muốn bỏng, tựa hồ chỉ cần cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy thôi là đã hạnh phúc mãn nguyện rồi.
Một lúc lâu sau, Hà Tất lại lần nữa tiến đến bên tai Mục Khải An thấp giọng nói, "Cái kia thật sự không được sao?" Chính là nguyện vọng thứ hai đó......
"Hả?" Mục Khải An ngửa đầu nghi hoặc nhìn lại, hiển nhiên không rõ ý Hà Tất.
Hà Tất rũ mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trái tim đột nhiên đập đến lợi hại, rồi sau đó nhìn chằm chằm môi cậu, không thể rời mắt nổi.
Bốn mắt tương đối, đợi đến khi không hẹn mà cùng nhau, hai người tiến gần nhau hơn, sau đó môi răng tương giao, không thể chia lìa.
Sau một lúc lâu, hai người đều thở dốc, thân thể có chút kích động, bốn mắt ẩn tình nhìn nhau, trán chạm trán, cảm thụ được tiếng tim đập lẫn nhiệt độ cơ thể.
Hà Tất hơi hơi câu môi nhẹ giọng nỉ non, "Bảo bảo, anh còn có một nguyện vọng."
Mục Khải An hơi thở gấp, giương mắt nhìn Hà Tất, "Nguyện vọng của anh thật nhiều."
Hà Tất cong cong môi lại nhịn không được tiến lại gần hôn hôn khoé môi hồng nhuận của Mục Khải An, lúc này mới tiếp tục nói, "Anh muốn nghe em gọi anh là ông xã."
Mục Khải An sửng sốt, mặt càng hồng thấu, "E-em ngượng."
"Không sao, cũng chỉ có hai ta, em nhỏ giọng chút." Hà Tất ôm người trong ngực rất chặt, ôn nhu hướng dẫn.
Mục Khải An cắn chặt răng, cuối cùng vẫn mở miệng nói, "Ông, ông xã a ưm ~"
Lại lần nữa bị phong bế.
Một nụ hôn kết thúc, Hà Tất hai mắt ẩn tình nhìn chằm chằm Mục Khải An trong lồng ngực, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Thật sự rất may mắn, may mắn anh tới K đại, may mắn gặp Mục Khải An, càng may mắn hơn là Mục Khải An đã thích anh, may mắn Mục Khải An hiểu lầm anh...... anh may mắn hết thảy là đã cùng Mục Khải An tạo nên mối quan hệ này.
"Cảm ơn em, bảo bảo."
—— toàn văn hoàn —— Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa kết thúc
Tuy rằng bộ này rất không được nhiều người hài lòng, cũng rất nhiều tranh luận, nhưng tui còn muốn nói, tôi rất thích loại hạnh phúc đơn giản nhỏ nhoi như vậy, bất luận có là Hà Tất hay Mục Khải An, thậm chí mẹ Mục hay Trần Lộ Lộ đều là nhân vật mà tui thích, hạnh phúc của Tất ca và An bảo bảo cũng là hạnh phúc mà tui hướng đến, là hạnh phúc mà tui hâm mộ. Như vậy mà nói, bộ này tui vốn dĩ rất vừa lòng.
Cảm ơn nhóm độc giả đáng yêu đã theo chân tui suốt chặng đường, thật sự vô cùng cảm ơn, yêu mọi người ╭(╯ε╰)╮
Còn nữa, tui bắt đầu với bộ 《 Luôn có kẻ mơ ước thành thể của ta 》, đó là một bộ trường văn chậm nhiệt, vẫn là chủ công, diễn tình cảm và đường mật khả năng là rất ít, nhóm độc giả khá ái nếu thích hãy đến đó lưu lại, mấy ngày nữa là sẽ bắt đầy.
Lại lần nữa khom lưng cảm tạ moah moah.
Lời editor: Hoàn rồi, vui qué!!! Bộ này ngắn, vốn dĩ mình định edit trong hơn tháng thôi, ai dè kéo dài từ cuối hè đến tận giờ, thật là.... cuối cùng cũng hoàn, giờ mình sẽ tập trung edit bộ
Tiểu Khả Ái Của Tôi - Thiên Trọng Lý (Pubg, hiện đại, chủ công, niên hạ).
Hơn nữa mọi người nhớ ủng hộ tác giả, truyện của chị ấy phần đa là chủ công, viết rất tốt, nội dung cũng phong phú, nếu có thời gian thì mình sẽ lựa bộ để edit. Hiện có một vài nhà cũng đang edit các bộ của chị ấy, như bộ
Hệ Thống Xoay Chuyển Marry Sure của nhà Rittou Hime ?