CHƯỚC CHƯỚC LÃNG MẠN

Gửi xong, hai vợ chồng mỗi người đặt điện thoại xuống.

Hề Mạn quay đầu nhìn sang: "Đây có tính là hai chúng ta làm được một việc tốt không nhỉ?"

"Cái này gọi là mỗi ngày làm một điều thiện, đề nghị hai người bọn họ ngày mai đến lúc gửi phong bì phải xì 2 bao."

Hề Mạn lập tức bật cười: "Anh gian xảo quá đi."

"Ngày mai còn phải dậy sớm, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc nhé?" Giản Chước Bạch ôm cô kéo qua, Hề Mạn thuận thế gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại.

Giản Chước Bạch tắt đèn trong phòng.

Trước mắt tối sầm, Hề Mạn vùi mặt vào lòng anh.

Trong bóng tối, cô sụt sịt một cái, Giản Chước Bạch mơ hồ cảm thấy hình như cô đang khóc.

Sự tình phát sinh đột ngột, vẻ mặt Giản Chước Bạch ngưng trệ, lúc này cảnh giác hỏi: "Hề Hề?"

Anh định bật đèn, Hề Mạn vội ngăn lại: "Đừng bật!"

Giọng cô mang theo tiếng khóc thút thít, Giản Chước Bạch rút cánh tay đang định chạm vào công tắc về, ôm chặt lấy cô, ấm giọng hỏi cô: "Vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên em lại đau lòng vậy?"

Nước mắt Hề Mạn thấm ướt ngực áo ngủ của Giản Chước Bạch, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói: "Lúc người khác xuất giá có thể khoác tay ba đi trên thảm đỏ, rồi sẽ có mẹ nắm tay thủ thỉ trước khi lấy chồng. Em không có cha mẹ, ngay cả một người thân ruột thịt cũng không có."

Trái tim Giản Chước Bạch như bị thứ gì đó xé ra, truyền đến một cơn đau nhỏ bé mà dữ dội.

Anh ôm người con gái vào lòng, dịu dàng thì thầm bên tai cô: "Chúng ta không có cha mẹ, nhưng chúng ta có nhau."

Hề Mạn chỉ lo nghĩ đến nỗi thương tâm của riêng mình, nghe nói vậy mới chợt phản ứng lại, Giản Chước Bạch cũng không có cha mẹ.

Lời cô vừa nói chắc hẳn cũng khiến anh khó chịu.

Hề Mạn lập tức có chút ảo não, tại sao cô lại nghĩ tới những chuyện khó hiểu này trong một ngày vui vẻ như vậy chứ.

Ngừng khóc, cô trả lời: "Anh nói đúng, chúng ta còn có nhau mà."

Trong màn đêm, cô ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Giản Chước Bạch, "Anh cũng đừng buồn, sau này em sẽ đối xử thật tốt thật thật tốt với anh."

Cô an ủi ngược lại anh, ánh mắt Giản Chước Bạch nhuốm lên một tia ấm áp.

"Dù sao em cũng không ngủ được, hay là dứt khoát không ngủ nữa nhé?" Đột nhiên, anh trở mình đè tới, ghim chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, dụ dỗ bên tai cô, "Chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi."

Hề Mạn vùng vẫy cổ tay mấy lần, giãy dụa mãi vẫn không thoát được, thấy anh hôn mình thì vội vàng nghiêng đầu: "Đêm nay không được."

"Tại sao?"

"Anh mỗi lần đều lâu như vậy, ngày mai em sẽ không còn khí lực mất."

Giản Chước Bạch bật cười: "Em đây có được coi là thừa nhận anh không? Là lời khích lệ sao?"

Hề Mạn: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc