CHƯỚC CHƯỚC LÃNG MẠN

Sau hôn lễ, khi các vị khách đã yên vị, Hề Mạn quay trở lại phòng thay trang phục chúc rượu, Giản Chước Bạch cũng đi cùng cô.

Hề Mạn nghi hoặc quay đầu lại: "Anh đi theo em làm gì, đi tiếp khách đi."

"Mới bắt đầu ăn cơm, mọi người đều đói bụng rồi, để bọn họ ăn trước một lát đã." Giản Chước Bạch vẫn nắm tay cô, "Anh chỉ muốn ở bên em thôi."

Hề Mạn biết, anh sợ cô sẽ buồn và suy nghĩ lung tung trong ngày trọng đại như vậy.

Càng là dịp vui mừng thì càng dễ nhớ nhà, nhớ người thân.

Sự chu đáo của Giản Chước Bạch khiến đáy lòng Hề Mạn mềm mại, không còn thúc giục anh đi tiếp khách nữa.

Trở lại phòng trang điểm, Hề Mạn nhờ nhà tạo mẫu trang điểm và thay đổi tạo hình, sau đó đi vào phòng thay đồ thay bộ lễ phục chúc rượu mà cô đã chuẩn bị từ lâu.

Lễ phục chúc rượu là kiểu dáng đuôi cá màu đỏ rượu vang, tôn lên rõ ràng vóc dáng yêu kiều uyển chuyển của cô, thiết kế kim sa lấp lánh trên váy giống như những vì sao càng làm nổi bật vẻ quyến rũ sang trọng.

Khi cô đi giày cao gót bước ra khỏi phòng thay đồ, chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu xòe trên mặt đất, dáng người yểu điệu.

So với sự tôn nghiêm thuần khiết của chiếc váy cưới màu trắng vừa rồi, bộ lễ phục đuôi cá này càng gợi cảm hơn, phát huy trọn vẹn nét hấp dẫn đầy nữ tính của Hề Mạn.

Hề Mạn thay váy đi một vòng trước mặt Giản Chước Bạch, hỏi anh có đẹp không.

Giản Chước Bạch: "Đẹp lắm."

Bây giờ anh hận không thể giấu cô trong bộ dạng này đi, lát nữa không cho những người kia nhìn thấy.

Nhưng loại ý nghĩ này chỉ có thể tự nghĩ trong lòng thôi.

Giản Chước Bạch lấy chuỗi dây chuyền hồng ngọc đã chuẩn bị từ sớm ra: "Bộ lễ phục này rất hợp sợi dây này, tuyệt phối."

Sợi dây chuyền hồng ngọc là Giản Chước Bạch tặng cô khi cầu hôn trong rừng hoa trà, anh nói đây là của hồi môn của bà nội anh khi còn trẻ, ở thời đại đó nhất định không phải là vật tầm thường, bây giờ cũng tuyệt đối là bảo vật gia truyền.

"Thứ quý giá như thế, em sợ mất nên vẫn luôn không dám đeo, anh lấy ra từ khi nào vậy?"

Giản Chước Bạch đích thân giúp cô đeo lên: "Không dễ mất như vậy đâu, trong những dịp quan trọng, phối những trang sức như vậy là điều đương nhiên."

Hai vợ chồng còn đang thì thầm thì Giản Quý Bạch tới gõ cửa, hỏi bọn họ sao vẫn chưa xuống, đã đến lúc mời rượu rồi.

Lúc này Hề Mạn và Giản Chước Bạch mới vội vã trở lại bữa tiệc, nâng ly chúc rượu từng vị khách.

Bữa tiệc trưa kéo dài đến buổi chiều, hầu hết các vị khách đều giải tán sớm và rời khỏi hòn đảo, những người còn lại là gia đình và bạn bè thân thiết hơn, chẳng hạn như đám người Giản Quý Bạch, Dụ Học Danh, Chu Lương Hàn, Quách Duẫn, Văn Gia Chí.

Tiệc tối được tổ chức trên bãi biển theo kiểu buffet tự chọn.

Lúc Hề Mạn nâng rượu trái cây trò chuyện với Mộ Du Vãn, Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao, nhìn thấy Giản Chước Bạch đầu tiên là bị Giản Quý Bạch và Dụ Học Danh vây quanh chuốc không ít rượu, sau đó còn chưa uống cạn thì đám người Quách Duẫn cũng đẩy chén rượu tới.

Mạc Thấm lấy cùi chỏ huých Hề Mạn: "Bị đám người này thay nhau chuốc rượu, chồng cậu đêm nay vô dụng rồi, còn có thể động phòng không?"

Trong bữa tiệc rượu buổi chiều Giản Chước Bạch đã uống không ít, bây giờ lại bị rót rượu, hai má anh đỏ ửng, hàng lông mày càng thêm phong lưu, trông có vẻ đã uống quá chén.

Mộ Du Vãn đặt ly rượu xuống, bất đắc dĩ nói: "Anh của em đúng là đứa nhỏ không chịu lớn mà, ban ngày nhìn trông vẫn rất chững chạc, nhưng khách khứa vừa rời đi cái là đổi hình tượng ngay. A Chước đã uống nhiều như vậy rồi, anh ấy còn dẫn đầu xem náo nhiệt làm gì, chị đi gọi anh ấy đã."

Vừa nói cô vừa bước tới, lôi Giản Quý Bạch vẫn đang ồn ào rời đi.

Giản Quý Bạch vốn còn đang rất phấn khích, nhưng khi thấy vợ đến đây thì lập tức ngoan ngoãn đi theo.

Thiếu một người, Giản Chước Bạch có thể bị chuốc ít đi một chút.

Hề Mạn hơi dời tầm mắt, nhìn về phía Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao: "Chúng ta là chị em tốt nhất, đúng không?"

Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao liếc nhau, nghe lời lấy lòng đột ngột của cô thì hoang mang.

Hề Mạn chớp chớp mắt, mặt mày tươi cười: "Hay là hai người cũng noi gương chị dâu đi, mỗi người đi qua kéo một người rời đi nhé?"

Hai người lập tức hiểu ý của cô.

Vẻ mặt Thẩm Tịch Dao ngượng ngùng: "Chị Mạn Mạn, không phải là em không giúp chị, nhưng làm sao Tần Phó có thể nghe em được, hai bọn em không thân."

Hề Mạn: "Đã đăng ký kết hôn rồi, sao lại không thân? Em cứ thử xem, chắc chắn anh ấy sẽ nghe lời em."

Thẩm Tịch Dao đứng bất động, mặt càng ngày càng đỏ.

Cô mới ngượng ngùng đi qua đó.

Hề Mạn lại nhìn Mạc Thấm, điên cuồng nháy mắt.

Hai tay Mạc Thấm ôm Thẩm Tịch Dao bên cạnh, ánh mắt đảo loạn một vòng: "Em gái Thẩm à, thời tiết tối nay đẹp nhỉ."

Thẩm Tịch Dao: "Đúng vậy, trăng tròn quá!"

Hề Mạn: "..."

Chị em plastic.

Nếu hai người này không giúp đỡ, Hề Mạn chỉ có thể tự đi giải cứu chồng mình.

Cô ung dung đi tới, mỉm cười với đám người, trước tiên nhìn về phía Tần Phó: "Tần Phó, anh không biết sao, Tịch Dao nhà tôi ghét nhất là đàn ông trên người có mùi rượu, lát nữa anh cẩn thận một chút, đừng để bị trừ điểm trong lòng cô ấy đấy nhé."

Lời này rất có tác dụng, Tần Phó đặt ly rượu vừa mới nâng lên xuống, ngượng ngùng cười nói: "Chị dâu hiểu lầm rồi, tôi căn bản không uống bao nhiêu cả."

Nói xong, anh kiếm cớ đi vệ sinh, quay người rời đi.

Đi không bao xa, Hề Mạn nhìn thấy anh cúi đầu dùng sức hít hà quần áo, giống như là muốn xác nhận xem có nồng nặc mùi rượu hay không, lát nữa sợ bị Thẩm Tịch Dao phát giác.

Hề Mạn suýt chút nữa bị bộ dạng ngây thơ khi yêu đương của Tần phó chọc cười.

Tô Triết Dương, Quách Duẫn và những người khác đã nhìn ra manh mối.

Tô Triết Dương cười nói: "Chị dâu sợ Chước ca uống nhiều quá nên muốn đuổi người đi chứ gì? Vậy thì chắc chắn không được, bọn tôi hiếm lắm mới có cơ hội được chuốc rượu cậu ấy."

"Đúng đấy, đêm nay nhất định phải làm cho Chước ca gục xuống, phải không Thư Sinh?" Quách Duẫn tán thành, nhìn Văn Gia Chí bên cạnh.

Hề Mạn nhìn theo ánh mắt anh ta: "Thư Sinh, hôm qua vợ chồng tôi đã làm chuyện tốt đúng không?"

Tô Triết Dương với Quách Duẫn không hiểu ra làm sao, ngơ ngác nhìn sang: "Chuyện tốt gì thế? Có quan hệ gì với Thư Sinh?"

Hề Mạn: "Chuyện này các anh phải hỏi Thư Sinh."

Văn Gia Chí đương nhiên biết Hề Mạn đang đánh lạc hướng sự chú ý mọi người, nhân tiện ám chỉ anh làm người thì nên có ơn tất báo.

Chuyện tối ngày hôm qua, đúng là trong lòng anh rất cảm kích, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: "Hôm nay Chước ca uống nhiều rồi, chị dâu mau đưa cậu ấy về phòng đi, bọn tôi tự chơi với nhau là được."

Toàn bộ quá trình Giản Chước Bạch đều không nói lời nào, một bộ dạng say khướt không còn biết gì, tùy ý để Hề Mạn đỡ lấy trở về.

Trọng lượng cơ thể anh ập tới, Hề Mạn không khỏi lảo đảo, than thở: "Tửu lượng của anh cũng chả ra làm sao cả, còn phải để em đi cứu anh mới được."

"Nếu em không đi, chẳng lẽ tối nay anh định nằm ở ngoài sao?"

"Đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp như vậy, cô dâu còn phải chăm sóc chú rể say xỉn, có phải em quá thảm rồi không?"

Đến phòng tân hôn của hai người, Hề Mạn mở cửa bước vào, đỡ anh vào rồi bật đèn lên.

Cửa vừa đóng lại, người đàn ông bỗng nhiên bừng tỉnh, không nói lời nào chặn cô ở cửa.

Hề Mạn bị dọa kinh hô một tiếng, lưng áp vào cửa, hai tay bị anh giam cầm, không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh: "Anh không say sao?"

"Không giả say thì làm sao được vợ bảo vệ?" Giản Chước Bạch bật cười, đôi mắt hoa đào dưới ánh đèn có chút mông lung, đuôi mắt có một vệt ửng hồng nhàn nhạt, càng thêm phần dụ hoặc, hơi thở mang theo mùi rượu phả ra, "Vừa rồi suốt đường đi em than thở, có phải là sợ đêm nay thiếu đi người động phòng với em không?"

Hề Mạn bị hỏi thì nghẹn họng.

Vừa rồi cô trông thấy Giản Chước Bạch say đến bất tỉnh nhân sự, nên mới nói hết ý nghĩ ra ngoài miệng, ai ngờ anh lại là giả vờ.

Bàn tay với khớp xương ngón tay rõ ràng của Giản Chước Bạch rơi xuống vòng eo không đủ một vòng ôm của cô, xuyên qua lớp vải mỏng, cảm giác nóng bỏng truyền đến khiến Hề Mạn khẽ run rẩy.

"Hôm nay kể từ lúc em mặc váy cưới đi về phía anh, anh vẫn luôn suy nghĩ đến đêm nay, sao có thể cho phép mình uống say được?"

"Nhưng rõ ràng là em nhìn thấy anh bắt đầu uống rượu từ bữa trưa mà, còn uống rất nhiều nữa."

"Thư ký Chu bí mật đổi giúp anh, phần lớn anh uống đều là rượu trái cây thôi."

Hề Mạn nhất thời bật cười: "Thư ký Chu đúng là cấp dưới tốt, trong hôn lễ của sếp cũng không quên phát huy hết trách nhiệm của mình."

Lời vừa dứt, dưới chân Hề Mạn chợt nhẹ bẫng, đột nhiên bị anh vác lên vai, mông hướng lên trên, đầu chúc xuống dưới.

Cô sợ tới mức đập đập lưng anh: "Giản Chước Bạch, mau thả em xuống!"

Hai chân cũng không an phận đạp lung tung.

Giản Chước Bạch dùng chân đạp cửa phòng tắm, vỗ vỗ cái mông đang vểnh lên của cô: "Thành thật một chút, đừng động đậy."

Lực đạo của anh không lớn, nhưng âm thanh rõ ràng phía sau khiến Hề Mạn vô cùng xấu hổ.

Cô không phải là trẻ con, thế này rất quá đáng!

Bị anh ôm ngồi trên bồn rửa mặt, nét ửng hồng trên mặt Hề Mạn vẫn chưa phai đi, cô tức giận đá anh một cái, Giản Chước Bạch thừa dịp nắm lấy bắp chân không an phận của cô, nhấc lên treo bên người mình.

"Ôm lấy, không được buông ra." Giọng anh hơi trầm xuống, sau đó không đợi cô phản kháng mà hôn lên môi cô.

Đám người kia ở bên ngoài chơi trên bờ biển một hồi, cũng không biết là ai nói đám cưới thì phải quậy động phòng, cuối cùng mọi người đều nhất trí là không thể cứ để đôi uyên ương tự tại như vậy được, thế là một nhóm người mang theo bụng đầy ý xấu đi đến nơi này.

Trước khi đến bọn họ đã lên kế hoạch chơi trò chơi, Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao giấu Hề Mạn đi, để cho Giản Chước Bạch đi tìm.

Tìm được cô dâu mới có thể thuận lợi động phòng.

Hòn đảo lớn như vậy, lại là ban đêm, đến lúc đó Chước ca có thể tìm được không đây.

Đứng trước cửa phòng tân hôn, Quách Duẫn đang định gõ cửa, giơ tay lên lại do dự, nhìn về phía các anh em: "Hai người bọn họ vào được một lúc rồi, nhỡ đâu đã củi khô lửa bốc rồi thì sao? Chúng ta nửa đường cắt ngang người ta, không tốt lắm thì phải?"

Tần Phó: "Không thể nào, Chước ca đã say như vậy rồi."

Tô Triết Dương: "Các cậu thật sự tin là cậu ta uống say à? Tớ nhìn thấy hết cảnh Thư ký Chu tráo rượu cho cậu ta rồi, tất cả chỉ là giả vờ thôi. Đúng không Thư ký Chu?"

Lẫn trong đám người, Chu Lương Hàn đột nhiên bị điểm tên: "..."

Dụ Học Danh đột nhiên xen vào: "Sợ cái gì? Hôn lễ chính là để ồn ào, sau này bọn họ không cho chúng ta cơ hội quậy đâu. Hơn nữa trò chơi của tụi mình cũng không có gì quá đáng, đây chính là tăng thêm kỷ niệm đẹp cho đám cưới của bọn họ."

Vừa nói anh ta vừa thúc giục Quách Duẫn ở gần cửa nhất, "Gõ cửa mau."

Quách Duẫn thành công bị anh ta thuyết phục, đập đập cửa phòng: "Chước ca, chị dâu, ngủ rồi à?"

Trong phòng tắm, Hề Mạn và Giản Chước Bạch vừa kết thúc nụ hôn triền miên, son trên môi Hề Mạn bị anh ăn sạch, lễ phục mời rượu trên người hơi lộn xộn, vài sợi tóc trên đầu vương vãi, càng thêm phong tình vạn chủng.

Chóp mũi hai người đụng nhau, hô hấp đều có vẻ gấp gáp.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hề Mạn cảnh giác đè lại bàn tay loạn làm Giản Chước Bạch: "Ông xã, hình như bên ngoài có người."

"Chắc chắn là cố ý, một đám người ăn no rửng mỡ, mặc kệ bọn họ." Giản Chước Bạch nhéo cằm cô, lại ngậm lấy môi cô.

Hề Mạn né tránh, nhẹ giọng nói: "Nhưng bọn họ cứ ở bên ngoài mãi, thế này không tốt lắm đâu?"

Giản Chước Bạch suy nghĩ một chút: "Nếu như em ngại, anh giúp em lấy tai nghe đeo vào, như vậy sẽ không nghe thấy tiếng bọn họ gõ cửa nữa."

Nói rồi anh đi lấy tai nghe Bluetooth tới, nhét vào tai Hề Mạn.

Vừa đeo vào thì có âm thanh từ bên trong phát ra.

Vành tai Hề Mạn nóng lên, vội vàng tháo tai nghe ra: "Anh cho em nghe cái gì vậy?"

"Đương nhiên là lồng tiếng của một bộ phim nhỏ rồi." Giản Chước Bạch ý vị thâm trường nhìn cô, "Loại thời điểm này, chẳng lẽ em muốn nghe nhạc nhẹ à?"

"Học một tí cách người khác khóc đi."

Hề Mạn: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc