CHUÔNG BẠC HUYẾT TẾ (MA TÔN NÀNG VÌ CÁI GÌ KHÔNG VUI)


Ngọn lửa mất khống chế lan ra, cuối cùng bị kết giới phòng hộ vây lại, ngọn lửa bá đạo lại càn rỡ vậy mà ôn nhu thành yên hà.
Ngón tay của Cố Kinh Mặc chạm vào Huyền Tụng, da thịt của người này cũng giống khí chất thanh lãnh của hắn, giống như ôm trời đông giá rét, giống như túm lấy một làn gió.
Vây quanh bọn họ là ngọn lửa nóng rực.
Lúc đầu nàng còn kéo vạt áo Huyền Tụng, muốn làm hắn lùi lại nếu không thì hoả diễm của nàng sẽ khiến hắn bị thương.
Nhưng Huyền Tụng không chịu lui lại, vẫn bá đạo mà hôn tiếp, ỷ vào bản thân mình đồng da sắt mà liều chết, tựa hồ muốn tận tình làm càn một lần.
Nàng cũng không vùng vẫy, ngược lại nghênh đón hắn.
Trằn trọc, trong nháy mắt không thể dừng lại, không thể chia xa.
Nhịp tim cuồng loạn như bay nhảy trong biển mây, mơ hồ, không có điểm tựa, bất an như vậy.
Nhưng nàng biết nàng không muốn kháng cự, thậm chí...!Kinh hỉ.
Ngươi xem, lòng hắn quả nhiên có ta.
Đến lúc Huyền Tụng ngừng lại rũ mắt nhìn nàng, nàng mới e lệ, lại ra vẻ trấn định hung hăng nói: "Làm sao?!"
Ánh mắt của Huyền Tụng rất dịu dàng, giống như lướt qua trên gương mặt nàng, lập tức nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao cả."
Nàng liên tục truy vấn để che đậy thẹn thùng: "Chàng không giả vờ mất trí nhớ nữa?"
"Ngụy trang cũng do sợ phiền phức, nếu không thì nàng ngay cả Lý...!Sư phụ ta cũng giết diệt khẩu."
Cố Kinh Mặc không trả lời, đứng một mình bên tường cố gắng dập lửa, nhưng trong lòng tại oán thầm: Giết Lý Từ Vân cũng thật phiền toái, sao ta muốn làm chứ?
Tiếc là lửa này hồi lâu vẫn không tắt, Huyền Tụng cứ đứng trong lửa chịu dày vò mà nhìn nàng không dời mắt.
Cố Kinh Mặc chỉ có thể đẩy hắn: "Đồ ngốc, chàng ra khỏi kết giới ngay đi, không thì một lát sẽ bị nướng chín."
Huyền Tụng mím môi ráng chống đỡ: "Ta bây giờ tu vi Kim Đan kỳ, còn ổn."
"Vậy cũng không cần thiết đứng ở đây để bị hỏa thiêu."
"Ta sợ nàng chạy."
"Chàng ra ngoài đi, ta không chạy."
Huyền Tụng vậy mới lui về phía sau một bước rời khỏi kết giới, nhìn Cố Kinh Mặc bình tĩnh dập lửa một mình.
Hồi lâu, Cố Kinh Mặc mới lại đây, dập tắt lửa trên người mới đến trước mặt Huyền Tụng hỏi: "Rốt cuộc trên đơn thuốc kia viết cái gì?"
"Tu trúc đơn: Song Dẫn sơn lộng thanh thảo, Phật Cổ Quật tiềm huyết thần liên, cùng Vũ Sàn các hoa gian vãn chiếu trộn đến cô đặc lại, thì có thể thành thuốc."

"Không thể nào." Cố Kinh Mặc lấy một đơn thuốc từ trong bách bảo ngọc ra xem cẩn thận.
Huyền Tụng chỉ có thể dùng ngón tay tới chỉ: "Đọc thẳng xuống."
"À..." Cố Kinh Mặc nhìn một hồi nhịn không được lầm bầm, "Mấy vị này thuốc đều nằm ở chính phái của chàng đi, nhất là cái hoa gian vãn chiếu này...!Là đạo hiệu của sư phụ chàng ư? Lấy được những vị thuốc này không đơn giản hơn đoạt lại những pháp bảo ta đánh rơi, thậm chí còn khó hơn, cái nào cũng có thể làm cho tất cả đồng minh chính phái truy sát ta."
"Không sai, đạo hiệu của hai người họ chính là lấy từ tên thảo dược này, có điều nàng có thể yên tâm, thảo dược ta có thể tìm giúp nàng."
"Thôi đi, sư phụ chàng tự mình đi cầu, mấy môn phái này cũng sẽ không đồng ý, nhất là dùng để cứu ta."
"Cho nên chàng càng..."
"Không thể đúng không?"
"Vì sao nàng muốn khổ sở chống đỡ như vậy? Chẳng lẽ nói ra mấy trọng án mà nàng giấu diếm thì còn có bí mật lớn hơn? Chuyện ở Tố Lưu Quang cốc chưa đủ chấn động sao?"
Cố Kinh Mặc cũng không trả lời, thậm chí né tránh vấn đề này.
Trọng tội đầu tiên của Cố Kinh Mặc, Quý Tuấn sơn trang, có ẩn tình.
Trọng tội thứ hai của Cố Kinh Mặc, Tố Lưu Quang cốc, có ẩn tình.

Trọng tội thứ năm của Cố Kinh Mặc, giết Tu Trúc thiên tôn, có ẩn tình.
Huyền Tụng chỉ mới hiểu rõ tình hình của ba trọng tội, còn hai bản án nữa mà Huyền Tụng còn chưa biết tiền căn hậu quả.
Cố Kinh Mặc hơi nghi hoặc một chút: "Ta còn tưởng chàng đã lén nhìn trộm ký ức của ta rồi."
Huyền Tụng từ trong bách bảo ngọc lấy ra một hộp gấm, sau khi mở ra, bên trong đặt một sợi tóc hơi xoăn.
"Thực ra ta chưa xem." Huyền Tụng đưa cho nàng nhìn: "Ta muốn được nàng cho phép mới xem."
"Chàng cảm thấy ta sẽ cho phép?"
"Chí ít cũng để cho ta biết ta có trách sai nàng hay không, như là...!Nguyên nhân nàng đi khắp nơi đưa linh đang, phần lòng tốt này của nàng có lý do gì không?"
Cố Kinh Mặc vẫn không tình nguyện, chỉ nhìn Huyền Tụng, phảng phất đang hỏi: Tại sao ta phải cho chàng xem ta đã trải qua những gì?
Vẻn vẹn một ánh mắt, Huyền Tụng liền hiểu được, dáng vẻ hắn vẫn trầm ổn, tiếp tục nói: "Ta muốn hiểu rõ nàng."
Cố Kinh Mặc nghe xong cười lạnh một tiếng: "Chàng là đệ tử chân truyền của danh môn chính phái, ta là Ma Tôn Ma Môn, các trưởng bối trong môn phái của chàng còn đang đuổi giết ta, tình huống hiện tại của ta rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chết đi, chàng còn muốn hiểu ta?"
"Đúng."
Câu này làm cho Cố Kinh Mặc trào phúng: "Thế nào, mê luyến ta vậy sao?"
"Ngày đó, lúc nàng vừa vặn gặp được ta, chiêu thức ta dùng với nàng vừa vặn khiến ta hoài nghi, lúc ta và nàng tới Quý Tuấn sơn trang vừa vặn cứu được Mạnh Chi Nhu, ở Tố Lưu Quang cốc vừa vặn gặp phải kẻ xâm nhập khiến ký ức của Hoàng Đào bị mất, làm cho ta biết được nguyên do, biết nàng chịu ủy khuất.


Nàng tới không sớm không muộn, ta không hề rời đi cũng không hề từ bỏ điều tra, nàng là kiếp số trong vận mệnh của ta, cũng là cứu số trong số mạng của ta, nàng đã tới, sao ta dám lui."
Cố Kinh Mặc nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Huyền Tụng, trong một nháy mắt thất thần.
Người luôn thờ ơ với mọi chuyện, đôi mắt luôn không gợn sóng, vô tình không ấm áp, thời khắc này lại phá lệ thâm tình, làm nàng bối rối suýt nữa ngã vào tình nồng trong đôi mắt hắn, trong lồng ngực nàng thấy ấm áp.
Cố Kinh Mặc chung quy cũng thỏa hiệp: "Vậy chàng xem đi, chỉ có thể nhìn ký ức trước khi ta gia nhập Thiên Trạch tông, có thể kiểm soát được không?"
"Có thể." Huyền Tụng trả lời xong, lấy một sợi dây từ trong bách bảo ngọc ra, một đầu cột vào cổ tay Cố Kinh Mặc, đầu kia cột lấy cổ tay của mình, "Trước khi ta chưa ra khỏi hồi ức của nàng, nàng không được rời đi."
"Vì sao chứ?!" Cố Kinh Mặc tất nhiên không muốn bị trói, định tháo ra.
"Nếu nàng đi, ta không cách nào bảo vệ nàng."
Cố Kinh Mặc lúc này cười khẽ một tiếng: "Chỉ bằng chàng, bảo hộ ta? Bất kỳ kẻ thù nào của ta cũng đều có thể lấy cái mạng nhỏ của chàng."
"Vậy thì đồng sinh cộng tử."
Cố Kinh Mặc ngẩn ra, nhìn ra hắn cũng không phải nói lời hư tình giả ý, ngực lại mềm nhũn, rất nhanh hừ lạnh một tiếng, không trả lời nữa.
Huyền Tụng thấy nàng ngoan ngoãn, hai ngón tay mới kẹp sợi tóc, thì thầm: "Vãng sinh."
Sợi tóc trong nháy mắt hóa thành một vòng lưu quang rồi biến mất.
Cố Kinh Mặc biết, Huyền Tụng đã tiến vào trong hồi ức của nàng.
Huyền Tụng khoanh chân ngồi trên giường, tóc tai chỉnh tề vậy mà vô cùng tương xứng với khuôn mặt thanh lãnh kia, cũng chỉ khi hắn nhắm hai mắt lại mới có dáng vẻ thiếu niên đúng với ngoại hình của hắn, ngày thường hắn quá mức cứng nhắc, trông như một ông cụ non.
Nàng cụp mắt xuống nhìn pháp khí trói ở cổ tay, ngón tay điểm nhẹ thử nhưng chưa thể thành công, hiển nhiên là Huyền Tụng đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Tiếc là nàng học qua tà ma dị đạo quá nhiều, pháp thuật cởi trói thậm chí là phá giải phong ấn túi trữ vật của người khác đều không đáng nhắc.

Cố gắng đôi chút, pháp khí trói buộc liền bị nàng cởi ra.
Sau đó, nàng quay người rời khỏi căn phòng này.
Nàng trực tiếp xuống lầu, tự hỏi nên đi gặp mấy người Đinh Du hay không thì ở trên đường gặp được Sơ Tĩnh tiên tôn.
Hai người đều kinh ngạc, Sơ Tĩnh tiên tôn xác nhận xung quanh không có ai khác mới nói: "Ân công, chỉ cần ta nói ra chuyện thực sự xảy ra, ta nắm chắc sẽ làm tu giả chính phái huỷ bỏ truy sát ngài..."
Nhưng Cố Kinh Mặc lại cự tuyệt quyết tuyệt: "Không cần, ta còn chưa lưu lạc đến mức để ngươi tới cứu."

Sơ Tĩnh tiên tôn dứt khoát hạ gối, chậm rãi quỳ xuống, ngữ điệu nghẹn ngào: "Ân công, tình huống của ngài bây giờ vô cùng nguy hiểm, nếu tiếp tục hai mặt thụ địch như vậy..."
"Vậy sau này các ngươi sẽ sống thế nào?"
"..." Sơ Tĩnh tiên tôn hơi khững lại, "Chỉ cần có thể cứu ngài..."
Cố Kinh Mặc tùy tiện nhìn lướt nàng một cái, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài: "Đạo lữ của ngươi tới."
Nói xong bước nhanh rời đi.
Sơ Tĩnh tiên tôn hoảng hốt hoàn hồn đứng dậy, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lau khóe mắt, quay người đi ra ngoài.
Cố Kinh Mặc vẫn mặc trang phục đệ tử Duyên Yên các, gặp Tiên Tôn cũng không vấn an mà trực tiếp đi qua, khí thế nghiêm nghị.
Tiên Tôn cùng đệ tử đều hơi giật mình, ánh mắt bị chú ý, đệ tử muốn răn dạy lại bị Tiên Tôn ngăn cản.
Vừa vặn lúc này Sơ Tĩnh tiên tôn đi ra, gọi: "Vọng Chập."
"Ta nghe nói phòng đấu giá xuất hiện hỗn loạn, không thể ngồi yên nên đến Tam Tràng tìm nàng."
"Ta không sao."
"Ừm, không sao là tốt."
Lúc Cố Kinh Mặc đi ra ngoài, nhóm ba người Vũ Kỳ Sâm cũng quay trở về, Minh Dĩ Mạn đi qua vấn an hai vị Tiên Tôn mới cùng Cố Kinh Mặc trở lại căn phòng của các nàng.
Trên đường, Minh Dĩ Mạn nhỏ giọng nói: "Sơ Tĩnh tiên tôn là tiểu cô cô của ta, lúc còn trẻ đã huệ chất lan tâm*, duyên dáng yêu kiều, quả thật ở Minh gia chúng ta cũng là một mỹ nhân xuất chúng.

Vọng Chập tiên tôn cũng là người nổi bật trong môn phái, hai người bọn họ yến lữ oanh trù**, có thể đi cùng một chỗ, thật sự là đẹp đôi!"
*Cao nhã thanh khiết; ** Yến oanh là một đôi, người ta hay dùng yến lữ, oanh trù để chỉ vợ chồng hoà hợp.
Tất cả lời nói đều tỏ vẻ hâm mộ với đôi quyến lữ này.
Cố Kinh Mặc gật đầu: "Vậy rất tốt."
Về đến phòng, nàng dò hỏi: "Đan dược luyện chế xong chưa?"
Lúc này chỉ có Hoàng Đào ở trong phòng, Vân Túc Nịnh đã đi tới khách phòng của mình, Hoàng Đào lúc nào trông cũng vui vẻ, lớn tiếng trả lời: "Đan dược ở chỗ này."
Cố Kinh Mặc đưa tay nhận lấy bỏ vào trong bách bảo ngọc, thấp giọng nói: "Ta đi tìm Đinh Du nói chuyện."
Hoàng Đào lập tức gật đầu: "Được, ta ở chỗ này đợi ngài."
Cố Kinh Mặc điểm nhẹ lên trán Hoàng Đào, lưu lại một tầng cấm chế bảo vệ, vậy mới quay người rời đi.
*
Huyền Tụng tiến vào hồi ức của Cố Kinh Mặc.
Nơi này là phố xá ở Nhân giới, trên phố phồn hoa náo nhiệt, quần áo phục sức đã không còn là phong cách của triều đại hắn, khiến hắn nhìn nhiều thêm vài lần.
Hắn nhìn thấy Cố Kinh Mặc còn bé đang bưng một tô mì còn lớn hơn so với mặt nàng, vừa thổi vừa đi về phía ven đường.
Ven đường có một cái giếng, nàng đặt tô mì trên tảng đá ở miệng giếng, không quan tâm bùn đất dưới chân mà ngồi trên mặt đất ăn mì.

Chủ quán không cho nàng đũa, nàng móc từ trong tay áo ra một đôi, hai chiếc đũa này còn không cùng một màu, hiển nhiên là miễn cưỡng gom thành một đôi.

Nàng cũng không lau sạch sẽ, cứ qua loa như vậy mà bắt đầu ăn.
Huyền Tụng đứng đối diện giếng nhìn đứa trẻ bé xíu kia, trông tầm bốn năm tuổi, mặt nàng hơi dơ, tóc vốn xoăn tự nhiên vì không được chải nghiêm túc mà rối loạn.
Đứa trẻ bẩn thỉu đương nhiên ăn mặc cũng không có gì tốt, y phục của nàng rộng hơn người nàng nhiều, chắc là nhặt y phục dư thừa của người khác mặc.
Có người tới múc nước nhìn thấy Cố Kinh Mặc thì ghét bỏ: "Tiểu vương bát đản ở chỗ này ăn mì gì chứ, ô uế hết nước ở trong giếng!"
Tính tình Cố Kinh Mặc sao có thể chịu ủy khuất? Lúc này cũng như thế: "Thùng của ngươi còn không sạch bằng bàn chân ta, còn không biết xấu hổ ghét bỏ người khác bẩn?"
Nói xong nâng lên tô mì lên, nói với hắn: "Tranh thủ thời gian múc nước đi, nhớ dùng thùng treo ở bờ giếng, đừng làm bẩn mặt của ta."
"Ôi! Thứ được kỹ nữ sinh ra quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, lớn lên trong kỹ viện thật sự không có quy củ gì, mồm miệng sớm lanh lợi như thế để tiện cho ngươi ở trong viện đoạt khách với những kỹ nữ khác đúng không?"
Đề cập cái này, Cố Kinh Mặc lập tức phẫn nộ, còn chưa mắng lại thì có người khác đi ngang qua nói tiếp: "Ngươi không nói ta còn không nhìn ra, hóa ra là đứa con hoang của Cố đầu bài."
"Đầu bài cái rắm, trước đây ít năm còn có chút tư sắc, sau khi sinh con nhóc này thì không còn.

Tiểu vương bát đản này cũng cứng rắn, dùng thuốc phá thai mạnh như vậy mà vẫn còn sống.

Sống sót thì có ích lợi gì, lúc lớn lên còn không phải cũng làm kỹ nữ, sinh ra đã là mặt hàng cho một đám nam nhân đè xuống làm loạn!"
Huyền Tụng nghe thấy mấy nam nhân này dùng lời nói bẩn thỉu như vậy nhục nhã một đứa trẻ mấy tuổi, tức giận không kìm được, đánh một chưởng về phía mấy người kia, nhưng không có hiệu quả gì thì thôi, còn suýt nữa làm hỏng hồi ức.
Người luôn trầm ổn lại vì Cố Kinh Mặc mà cảm xúc dao động, vậy mà ở trong hồi ức làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Hắn chỉ có thể thu tay lại, nhìn về phía Cố Kinh Mặc lần nữa.
Ai biết, Cố Kinh Mặc lại tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí là phẫn hận rống lên: "Nàng ta mới không phải mẹ ta! Ta sẽ không giống như nàng ta!"
Hiển nhiên, nàng đối với mình thân phận của mẫu thân vô cùng ghét bỏ, thậm chí cực lực phủ nhận.
Huyền Tụng nhìn nàng, lại nhìn về phía nữ tử sau lưng Cố Kinh Mặc cách đó không xa đang đi tới, nghe được câu này bước chân dừng lại, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Mặt mày giống Cố Kinh Mặc sau khi lớn lên đến sáu phần, có lẽ là mẫu thân Cố Kinh Mặc.
Sở dĩ Huyền Tụng xác nhận, là vì trên búi tóc của nữ tử này cắm một cặp trâm màu đồng giao nhau, trâm vẫn còn mới, bảo thạch màu đỏ sậm chói mắt.
Đó là vũ khí Cố Kinh Mặc vẫn luôn mang theo, chẳng qua là đồ vật thế gian, lại bị nàng xem như pháp bảo bản mệnh.
Hắn đã sớm suy đoán đây chắc chắn là thứ Cố Kinh Mặc trân quý, hiện tại xem ra, vật này đến từ mẫu thân nàng.
Huyền Tụng thương tiếc nhưng có thể lý giải được vì sao hắn tiến vào hồi ức liền nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Đây là cảnh tượng Cố Kinh Mặc khắc sâu nhất trong ký ức, có lẽ cũng là đoạn ký ức khiến nàng hối hận cả đời..


Bình luận

Truyện đang đọc