CHUÔNG BẠC HUYẾT TẾ (MA TÔN NÀNG VÌ CÁI GÌ KHÔNG VUI)


Sau khi ba tiểu đệ tử chép phạt mười lần, đoàn người tiếp tục đi về hướng hang động.
Không thể không nói, cấm chế phòng hộ nơi này bố trí rất ổn áp, rất phù hợp để Huyền Tụng lấy làm ví dụ.
Huyền Tụng đã lười mức không muốn giơ tay lên, chỉ hất cằm ra hiệu: "Vị trí cây cột thứ năm ở phía trước có một trận pháp, các ngươi có thể thử xông vào một lần."
Ba người này rõ ràng là đến làm nhiệm vụ giúp đỡ lại có cảm giác khẩn trương như thi cử.
Nhưng bọn họ cũng biết, toàn bộ Duyên Yên các, thậm chí toàn Tu Chân giới, đếm không hết người muốn được Già Cảnh thiên tôn chỉ điểm vài câu, tiếc là Già Cảnh thiên tôn xưa nay không thèm để ý tới họ.
Hiện tại Huyền Tụng nguyện ý dạy bảo bọn họ, đây là ban ân, bọn họ cần trân quý cơ hội, không thể không biết tốt xấu.
Ba người không dám thất lễ, đứng tại chỗ cũ quan sát xem nơi nào kỳ lạ.
Lúc này, Huyền Tụng lại nói: "Nếu ba người các ngươi đều đến Nguyên Anh kỳ, thì có thể may mắn sống sót."
Mộc Ngạn nhịn không được nhỏ giọng kinh hô: "Vậy chúng ta đi vào chẳng phải là chịu chết sao?"
Dáng vẻ của Vũ Kỳ Sâm vẫn nghiêm cẩn: "Ngài ấy đang nhắc nhở chúng ta cẩn thận chút."
Mộc Ngạn khẩn trương đến tim đập loạn: "Thế này sao lại gọi là nhắc nhở, đây là cho ta một đòn công kích.

Minh sư muội, nếu muội sợ hãi thì chờ ở đây, ta bảo vệ muội."
Minh Dĩ Mạn vẫn luôn đang quan sát trận pháp, lúc này không muốn để ý tới Mộc Ngạn: "Ta cần huynh bảo vệ ư?"
Vũ Kỳ Sâm chỉ một chỗ: "Năm tấc ở chỗ đó, có cây táo chua."
Minh Dĩ Mạn ngồi xổm người xuống, đụng ngón tay vào sàn nhà: "Trong trận có vật sống."
Trong miệng Mộc Ngạn lại nói lẩm bẩm: "A Di Đà Phật..."
Cố Kinh Mặc vốn đang ở cạnh nghe, nghe đến đó phì cười ra tiếng, truyền âm cho Huyền Tụng: "Khẩn trương đến phản bội sư môn luôn, rời khỏi hang động này thì để hắn xuất gia quy y đi, chí ít phật môn không có tiền bối làm người ta thấy ghét như chàng."
Huyền Tụng khoanh tay, xem thường: "Ta nguyện ý chỉ điểm là phúc ba đời của bọn họ, là điều người khác tha thiết ước mơ."
Bốn người bọn họ đứng bất động tại chỗ nhìn ba tiểu đệ tử thăm dò tính bắt đầu xông trận.
Bọn họ vừa mới vào đến vị trí trung tâm, liền có một con thú cát xông ra.
Con thú cát này khi thì là rồng, khi thì là hổ, dáng vẻ biến đổi liên tục cho phù hợp với đòn tấn công.
Ba người đều giật mình, cũng rất nhanh có cách đối phó, cố gắng ứng chiến.
Huyền Tụng đứng ở một bên nhìn, nhắc nhở: "Nó cũng không phải là vật sống, là trận pháp ban cho nó sinh mệnh, nếu phá trận nó tự sẽ biến mất.

Đương nhiên, nó sẽ ngăn cản các ngươi đụng vào mắt trận."

Mộc Ngạn thốt ra: "Mắt trận ở đâu? Cầu tiền bối nhắc nhở."
Ngữ khí Huyền Tụng nhẹ nhàng: "Các ngươi cùng nó đánh một hồi, xem tên súc sinh này che chở chỗ nào."
Ba người đánh cực kỳ chật vật.
Giống như Huyền Tụng nói, ba tu giả Nguyên Anh kỳ mới có thể địch lại, ba người bọn họ đồng loạt công kích, chỉ có thể bị đánh lui liên tiếp.
Cho đến Vũ Kỳ Sâm lớn tiếng hỏi: "Chính là ở Thiên Anh vị?"
Nghe thấy có người nói ra vị trí mắt trận, con thú cát kia tấn công càng hung hãn, thậm chí dùng sát chiêu.
Huyền Tụng cấp tốc ném pháp khí ra lôi ba người họ đến nơi an toàn.
Ba người vừa mới rơi xuống đất, chật vật đứng dậy xem, liền thấy Huyền Tụng đứng sánh vai cùng Cố Kinh Mặc, hai người đồng thời bấm chỉ quyết dùng pháp thuật trấn áp.
Sau đó, Cố Kinh Mặc nhảy vào trong trận.
Huyền Tụng cũng không di chuyển, nhưng đang âm thầm hỗ trợ Cố Kinh Mặc, đồng thời căn dặn: "Đừng có vận dụng linh lực."
Cố Kinh Mặc biết dưới đất là cát hóa hình, không thể đụng vào, nên từ đầu đến cuối không hạ xuống mặt đất.
Huyền Tụng sẽ dùng pháp thuật hệ thổ ngưng tụ một đống đất, để Cố Kinh Mặc có thể mượn lực dẫm lên trên.
Nàng nhảy vọt đến giữa không trung, chân đạp trên đất sau khi đất vỡ vụn, mảnh vụn rơi xuống thưa thớt rồi tiêu tán.
Nàng ở trên không trung rút song trâm ra nắm trong tay.
Không có trâm cài tóc cố định tóc dài buông xõa, theo động tác của nàng mà lay động.
Nàng biết thú cát này chỉ là trở ngại, cùng nó giao đấu không ích gì liền tận lực tránh né.

Thời khắc nàng sắp phá hư mắt trận lại bị đâm cho quay cuồng.
Huyền Tụng dùng pháp thuật tiếp được nàng, vách động đột ngột xuất hiện đá nhô ra, giúp nàng có thể dẫm lên ổn định thân thể, không hề dừng lại mà tiếp tục đánh qua.
Cú tung người tràn đầy sức mạnh, giống như một cây tên xuyên qua hư không mà tới.
Song trâm trong tay nàng một cây cắt qua người thú cát, một cây bị nàng nhanh chóng ném ra cắm vào mắt trận.
Qua giây lát, thú cát tiêu tán, trận đã phá.
Cố Kinh Mặc vững vàng rơi xuống đất, Vân Túc Nịnh liền đi nhanh tới giúp nàng bắt mạch.
Nàng thuận theo giơ tay qua, còn đang giải thích: "Ta không sao cả, không vận dụng linh lực."
Vân Túc Nịnh gật đầu: "Ừm, không sao, tiếp tục đi."
Đoàn người tiếp tục tiến lên, càng đi vào trong, Cố Kinh Mặc càng thấy nghi hoặc: "Bọn chúng ở chỗ này không cảm thấy áp lực sao? Nhiều pho tượng cổ quái như vậy."
Huyền Tụng cũng không trả lời, suy đoán nơi này có khả năng có pháp khí giám thị, nói gì cũng sẽ để lộ tin tức.

Hoàng Đào hít hà, nói: "Nơi này đã từng luyện chế đan dược."
Vân Túc Nịnh cũng phát hiện những vết tích quen thuộc: "Đây là vết tích chân hỏa để lại khi luyện đan."
Cố Kinh Mặc nhìn một chút gật đầu, nói: "Bọn chúng chắc chắn đã từng ở lại chỗ này thật, có điều đã rời đi từ lâu, để lại một đống cạm bẫy mà thôi."
Sau khi xác định không có thông tin nào đáng giá nữa, nàng dẫn đoàn người rời đi.
Cách hang động đủ xa, Cố Kinh Mặc mới dừng lại hỏi Huyền Tụng: "Chàng có phát hiện gì không?"
"Bọn chúng đang luyện chế loại thuốc nào đó, mà lượng thuốc lại còn rất lớn, ban đầu ta không nghĩ ra, tại sao lại có người muốn Lục Đạo Đế Giang hồi sinh, chuyện này dù sao cũng nên có lý do, trong thời gian này còn có nhiều người âm thầm trợ giúp bọn chúng như vậy.

Ta suy đoán, có lẽ có quan hệ với loại thuốc này."
"Dùng thuốc để gắn bó..." Cố Kinh Mặc đi theo mạch suy nghĩ của Huyền Tụng: "Hoặc là bọn chúng cho những tu giả kia ăn độc dược, cần giải dược của bọn chúng mới có thể tiếp tục sống sót.

Thế nhưng tu giả cao giai sẽ không dễ dàng trúng độc, nếu lỡ trúng kế cũng sẽ không vì lý do này mà nghe theo bọn chúng.

Chỉ có thể chứng minh, thuốc của bọn chúng có sức hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho những người này cam nguyện mạo hiểm."
Huyền Tụng lại nhắc đến một chuyện khác: "Còn nữa, bây giờ nàng truyền tin cho Đinh Du đi, chỉ e nàng ta đang gặp nguy hiểm."
Nghe câu này của Huyền Tụng, Cố Kinh Mặc giật mình: "Sao lại nói như vậy?"
"Từ đạo cấm chế đầu tiên ở ngoài hang động bọn chúng đã ám chỉ, tu giả tu vi cao nhất ở đây, còn bày ra cấm chế có linh căn hệ thủy."
Cố Kinh Mặc vẫn không hiểu được: "Thế nhưng cái này thì có quan hệ gi với Đinh Du, linh căn hệ thủy trong thiên hạ nhiều như vậy."
"Chúng ta từ đầu đã suy đoán, người kia không phải là đối thủ của nàng, còn biết được toàn bộ kế hoạch của nàng, có thể là người quen thuộc với nàng, bây giờ còn là linh căn hệ thủy, rất khó không làm người khác nghĩ nhiều.

Ta biết nàng hoàn toàn tín nhiệm nàng ta.

Ta cảm thấy, mục tiêu hiện tại của bọn chúng là Đinh Du, không thể vu oan giá họa cho nàng thì liền chọn Đinh Du."
Cố Kinh Mặc hoàn toàn tin tưởng Đinh Du cho nên không suy nghĩ nhiều.
Nhưng Huyền Tụng lúc nào cũng tự hỏi người khả nghi là ai, cho nên sẽ nghĩ đến Đinh Du đầu tiên.
Môi Cố Kinh Mặc nhếch lên, tán thành suy đoán của Huyền Tụng.
Nàng lấy truyền âm phù từ trong bách bảo ngọc ra, chần chừ một chút mới truyền âm cho Đinh Tu.

Chuyện này nói với Đinh Tu thì hữu dụng hơn Đinh Du, Đinh Tu còn để ý an nguy của Đinh Du hơn bản thân nàng ấy.
Dù sao, hiện tại họ chỉ mới hoài nghi mà thôi, Đinh Du cơ bản sẽ không để ý.
Nhưng nếu như là Đinh Tu, tất nhiên sẽ điều tra đến cùng.
Cố Kinh Mặc ngồi xuống, hỏi: "Có cấm chế nào với vãng sinh thuật của chàng không?"
"Có."
Cố Kinh Mặc đã nghĩ đến, lần trước Huyền Tụng ở lại phòng đấu giá giết chết đám tu giả kia tất nhiên sẽ muốn xem ký ức của bọn chúng.

Thế nhưng sau khi họ gặp lại, Huyền Tụng lại không nói một chữ tới việc này, ắt là không có thu hoạch.
Huyền Tụng cũng không đề phòng Cố Kinh Mặc, trực tiếp nói ra: "Vãng sinh thuật và quy hồn thuật đều là cấm thuật."
Lúc Huyền Tụng tu luyện hai loại pháp thuật này còn chưa là cấm thuật, là sau đó vài năm mới bị cấm.
Huyền Tụng tiếp tục nói: "Nếu có người biết được pháp thuật này mà đề phòng thì bất kể là dùng tóc hay máu, ta cũng không thể bài trừ cấm chế cưỡng ép tiến vào.
"Ta nghĩ, những người kia từ sau chuyện ở Vượng Giác lâu thì ý thức được có lẽ có người biết loại pháp thuật này, thế là toàn bộ dùng cấm chế, ta không thể đi vào thức hải của bọn họ."
Cố Kinh Mặc tuổi còn trẻ, không biết pháp thuật này, có điều nếu thật sự muốn biết thì nghe ngóng sơ cũng sẽ biết được.
Hiện giờ phòng bị được cũng hợp lý.
"Còn có hạn chế khác không?" Cố Kinh Mặc tiếp tục hỏi.
"Những tu giả mà ta xem hồi ức trước đó hoặc là tu vi không cao hoặc là tự nguyện để cho ta xem, nên khi chúng ta đi vào không bị tổn thương gì.

Nhưng nếu như ta tiến vào hồi ức của tu giả cao giai sẽ có thể bị thương.
"Vãng sinh thuật là hồn phách của ta tiến vào thức hải của người khác, ta là người xâm nhập.

Hồn phách của ta không có bản thể che chở thì giống như là tháo bỏ tất cả phòng ngự xuống đi vào lãnh địa của người khác, nếu gặp phải công kích nhất định sẽ trọng thương, vô cùng yếu ớt.
"Nếu như đối phương chiến thắng, thậm chí có thể giữ hồn phách của ta lại trong thức hải của hắn, làm cho ba hồn bảy phách của ta không đầy đủ."
Cố Kinh Mặc nghe xong gật đầu: "Nó trở thành cấm thuật cũng là vì điều này?"
"Không sai, còn có một điểm, nếu tâm trí không đủ kiên định có thể bị lạc trong thức hải của người khác, bản thể sẽ bị điên.

Do vậy, loại pháp thuật này chỉ truyền cho tu giả có ý chí kiên định."
Cố Kinh Mặc nhìn thoáng qua Vũ Kỳ Sâm, tán đồng gật đầu: "Tiểu tử này cũng rất đoan chính."
"Ừm."
Huyền Tụng dạy bảo người luôn khắt khe, nếu không phải từng cùng bọn họ quen biết với Cố Kinh Mặc, hắn cũng sẽ không nhẫn nại dạy bọn họ.
Xét đến cùng, ba người này với Huyền Tụng là duyên.
Tại thời điểm hai người bọn họ thương nghị, một đám tiểu bối lại đang mò cá.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong sa mạc lại có con suối nước chứa linh lực, cá trong đó đều được linh tuyền nuôi lớn, chứa nhiều linh lực, nếu có thể ăn một con, tu vi tăng thêm nhiều cũng không lạ.
Nếu không phải bọn họ đi ra từ sau hang động cũng không đến được nơi này.
Cũng coi là kỳ ngộ.
Hoàng Đào săn rất giỏi, không bao lâu đã bắt được một con cá.
Nàng lội từ trong linh tuyền ra, nâng cá cho Vân Túc Nịnh nhìn: "Ca, con cá này có độc không? Nó có ám toán chúng ta không?"
Vân Túc Nịnh nghiêm túc kiểm tra một phen, sau đó nói: "Không có vấn đề."
Hoàng Đào lập tức hưng phấn giao cá cho Vân Túc Nịnh, quay lại trong nước.
Vân Túc Nịnh mang dáng vẻ quân tử phong độ nhẹ nhàng lại ôm một con cá đang ra sức giãy dụa, nước bắn tung tóe đầy mặt làm cho hắn nhíu mày.
Hoàng Đào mặc dù không cởi giày, pháp y lại dán tại trên da, cái này dẫn tới Vân Túc Nịnh không vui hơn: "Nhanh đi ra đây hong khô y phục."
"Ta chỉ mới bắt mấy con! Chúng ta cùng nhau ăn!" Hoàng Đào nói xong, một chưởng đánh vào trong nước, lại bắt được một con.
Đợi Hoàng Đào bắt đủ cá, để hết lên bờ cho mấy người Vũ Kỳ Sâm xử lý.
Hoàng Đào cùng ba tiểu đệ tử ngồi xổm nghiêm túc xử lý cá, Vân Túc Nịnh thì đứng bên cạnh Hoàng Đào, dùng linh lực giúp nàng hong khô y phục.
Bọn họ cắm cá vào trên cành cây, cầm cá đi tìm Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn, bọn ta muốn ăn cá nướng."
"Ăn đi." Cố Kinh Mặc hàm hồ trả lời.
Hoàng Đào mở to đôi mắt ngập nước khẩn cầu: "Người nhóm lửa đi."
Cố Kinh Mặc nhìn mấy con cá kia, ghét bỏ nói: "Ta đường đường Ma Tôn lại nhóm lửa cho các ngươi nướng cá? Trò cười!"
Hoàng Đào không trả lời, nhìn về phía Huyền Tụng.
Huyền Tụng thấy mấy tiểu bối đều xúm lại, trong tay mỗi người đều cầm hai xâu cá thì thấy cảnh này thú vị.
Hắn hiếm khi chiều theo đám nhóc con này, nói với bọn họ: "Các ngươi xoay qua chỗ khác."
Năm tiểu bối đồng loạt xoay người.
Cố Kinh Mặc ý thức được gì đó, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Huyền Tụng cúi người tới hôn nhanh một cái lên môi của nàng.
Bờ môi hai người chạm vào, là cảm giác mềm mại ấm áp, chỉ hơi lướt qua, một lát liền tách ra.
Sau đó, Huyền Tụng lui về sau một bước né tránh.
Chỉ một thoáng, quanh thân Cố Kinh Mặc dấy lên lửa cháy hừng hực, thế lửa xông thẳng tới chân trời, vô cùng hung mãnh cường thế.
Cùng lúc đó, mấy tiểu bối kia cũng xoay người lại, cùng nhau đưa cá ra nướng, nướng ngay trên hỏa diểm quanh thân Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc hoàn toàn không thể khống chế được lửa trên người, chỉ có thể che mặt xấu hổ giận dữ không chịu nổi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng lầm bầm: "Giúp ta nướng một con."
"Được!" Hoàng Đào lập tức đáp lời.
Trên trời là một vầng trăng sáng, không có sao trời.
Trong sa mạc, đột ngột dấy lên một đám lửa, còn có một đám người tụ ở bên lửa nướng cá.
Huyền Tụng lui qua một bên, nhìn dáng vẻ xấu hổ, giận dữ của Cố Kinh Mặc cong mắt cười..


Bình luận

Truyện đang đọc