CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trăng lưng chừng trời, bóng đêm dày đặc.

Cấm địa sau núi Côn Luân, trong điện Kim Hoa.

Một bóng người màu đỏ đạp bóng đêm từ từ đi tới, một thân ảnh màu đen theo sát bên cạnh.

Các đệ tử canh gác ngoài điện thấy hai người, vội vàng hành lễ, “Ra mắt chưởng môn, Thiên Đế!”

Phượng Trường Ca khẽ gật đầu, vào đại điện, Hư Linh Đại trưởng lão đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn tu hành, đối diện là Nhị trưởng lão Côn Luân, Hư Xá.

Hư Xá không có gương mặt hiền từ như Hư Linh, ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, để  râu, mặc đạo y cổ xưa, làn da hơi đen một chút, lông mày rậm, vừa to vừa dày hơi xếch lên, khiến cả người ông đều có khí thế không giận mà uy, cộng thêm cặp mắt đen sâu thẳm, giống như Quan Công(1) đang trừng mắt.

Đây là một người có tính khí dữ dằn, không dễ chung đụng lắm.

Ông thấy hai người, chậm rãi thu công, đứng lên từ trên bồ đoàn, cúi người hành lễ, “Chưởng môn, Thiên Đế, không biết hai vị đêm khuya tới đây có chuyện gì?”

Phượng Trường Ca nhẹ nhàng gật đầu, “Hai vị vất vả rồi, hôm nay có chuyện gì không?”

Hư Linh cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Không có, bốn phía Sách Thiên Mệnh đều bình thường.”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, cũng không khách khí, trực tiếp nói vào điểm chính: “Ta muốn lấy Sách Thiên Mệnh ra.”

Hư Xá dựng mày lên, “Không thể! Sách Thiên Mệnh từ khi lập phái đến bây giờ mới xuất thế năm lần, nếu không phải lúc Côn Luân gặp nguy hiểm, hoặc có chuyện liên quan đến chúng sinh thiên hạ, tổ sư có lệnh, không đến một giây cuối cùng, tuyệt đối không cho phép dùng Sách Thiên Mệnh!”

“Ai da, sư đệ, đừng nóng!”

Hư Linh đưa tay một cái, lắc đầu nói: “Chưởng môn không phải là người tùy ý, trước hết nghe hắn nói một chút xem sao.”

Hư Xá vẫn nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, rõ ràng vẫn không quá đồng ý.

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, đi về phía trước một bước, chìa tay ra, “Nhị trưởng lão, chúng ta có thể tỷ thí một phen không.”

Hư Xá rõ ràng kinh ngạc giật mình, “Ta không là đối thủ của ngài, vì sao phải so tài với ngài?”

Long Quân Trạch lắc đầu nói: “Nhị trưởng lão cứ việc ra tay là được, chờ chúng ta tỉ thí xong, ngươi sẽ biết được mục đích chúng ta tới lần này.”

Hư Xá nhìn y một chút, lại nhìn Phượng Trường Ca một chút, nhìn qua Hư Linh, thấy hai người đều gật đầu, liền nói: “Vậy thì mạo phạm.”

Hư Linh đi qua một bên, phất tay áo đóng cửa cửa sổ bốn phía, mở ra trận pháp đại điện, tạo thành một không gian trong đại điện, để bọn họ tỉ thí.”

Long Quân Trạch đứng đối diện Hư Xá, nói: “Cứ ra tay hết toàn lực, ngươi không đả thương được ta.”

Hư Xá chắp tay thi lễ, “Đắc tội.”

Dứt lời, không nương tay nữa, chậm rãi rút đại kiếm vừa dày vừa nặng trong tay ra, vận khí, vung kiếm, dùng sức chém một cái, thoáng chốc một luồng kiếm ý mang sức mạnh lôi phong ầm ấm, như núi đá sụp đổ lại như thiên quân dâng trào, lấy một khí thế thiên quân vạn mã hùng hổ chém về phía Long Quân Trạch.  

Vẻ mặt Long Quân Trạch bất động, không hoảng hốt không vội vàng, chậm rãi giơ tay lên nhắm ngay đạo kiếm quang kia, một sức mạnh đặc biệt tỏa ra từ người y, mênh mông cuồn cuộn, uy nghiêm thần thánh, kiếm ý đang đến gần người y một thước lúc liền không thể tiến thêm được nữa, cho dù Hư Xá có điều khiển thế nào, cũng không thể gây một chút thương tích cho Long Quân Trạch.

Long Quân Trạch chuyển cổ tay một cái, sức mạnh thần bí lơ lửng quanh người y theo hiệu lệnh mà tụ lại, chợt lao về trước, kiếm ý bá đạo kia tựa như bị đánh vào điểm trí mạng, thoáng chốc bị đánh tan tác, trong nháy mắt hóa thành một điểm sáng tiêu tán trong không khí.

Hư Xá chợt lui về phía sau hai bước chống đỡ sức mạnh đánh vào mình kia, bởi vì Long Quân Trạch giữ tay lại nên không bị thương, chỉ vì linh lực va đập, sắc mặt hơi tái nhợt.

Ông hơi điều tức sẽ mới ổn định được linh lực, thu kiếm về, có chút ngạc nhiên nói: “Sức mạnh vừa rồi…”

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, “Long uy.”

Phượng Trường Ca đi tới, nói: “Rồng có long uy, Nhị trưởng lão cũng thấy rồi đó, sức mạnh này rất kinh khủng, không màu không vị, không hình không chất, còn khó cản lại hơn long khí, đây chẳng qua chỉ là long uy của y, vẫn còn thu tay lại, long uy của Long Đế còn mạnh hơn nhiều, huống chi trên người bọn chúng còn có sừng hoang thú để phá trận, nếu khi đó đến, cho dù Côn Luân mở hết thần trận cũng không ngăn nổi, Sách Thiên Mệnh bị đoạt là kết quả tất nhiên.”

Hư Xá vững nhíu mày, nói: “Ý chưởng môn là…”

Phượng Trường Ca chậm rãi đưa tay lên, ánh đỏ thoáng qua trong lòng bàn tay, một quyển sách rách nát cũ kĩ liền xuất hiện trong tay, hắn khẽ mỉm cười, “Đổi trắng thay đen, hai vị trưởng lão nghĩ như thế nào?”

Hư Linh suy tư một hồi, gật đầu, “Cũng được.”

Hư Xá càng nghĩ nhiều một chút, “Vậy Sách Thiên Mệnh thật thì cất ở đâu?”

“Tất nhiên vẫn ở Côn Luân.” Long Quân Trạch cầm quyển sách kia lên, tùy ý lật một cái, nói: “Sách Thiên Mệnh có thể sửa mệnh trời, nếu bị Yêu tộc cướp đi, chắc hẳn còn phiền toái hơn Thái Nhất Thần Thủy nhiều, nếu làm không tốt thiên hạ sẽ đại loạn, ngàn lần không được mất, ngày mai chúng ta phải lên đường đến Bồng Lai, không tiện mang theo bên mình, Thanh Hồng chấp chưởng toàn bộ trận pháp trong Côn Luân, đưa cho hắn giữ, lúc cần thiết, cũng dễ bảo vệ Côn Luân bình an.”

Hai người suy nghĩ một phen, bày tỏ đồng ý.

Hư Linh sờ râu, trầm ngâm nói: “Chưởng môn vừa trở về, lại muốn ra ngoài sao?”

Phượng Trường Ca hơi dừng lại một chút, vẻ mặt ngưng trọng, “Chuyện ở Bồng Lai không thể chậm trễ, Tịch Diệt Hải nhất định có biến cố, hôm nay ta đã gửi ba tin liên tiếp cho Bồng Lai, bên kia không trả lời tin nào cả, sợ là có biến.”

Sắc mặt hai người khẽ biến, Hư Xá trầm giọng nói: “Có phải báo cho những môn phái khác không?”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Thiên Sơn đã biết, gần đây Trấn Yêu Tháp ở Thục Sơn không yên, mấy vị trưởng lão bận trấn áp, sợ không điều được người, buổi chiều hôm nay Trường Bạch thông báo, ngày mai gặp ở Bồng Lai.”

Hai người gật đầu, “Như vậy khá tốt.”

Ở trong điện Kim Hoa đến hơn nửa đêm, lúc về đã không còn sớm.

“Sư tôn, ta luôn muốn hỏi ngươi…”

Sau khi Long Quân Trạch rửa mặt, nằm dài trên giường, vừa cởi quần áo vừa nói: “Con khổng tước xanh lúc trước chúng ta gặp kia, ngươi tha hay giết, sao ta vẫn không nghe ngươi nhắc đến.”

Phượng Trường Ca vừa trở về sau khi tắm nước nóng ở bên ngoài, trên người chỉ mặc nội y, hắn chỉnh lại mái tóc ướt nhẹp, nghe thấy y hỏi, không mặn không lạt nói: “Giam.”

“Roẹt!”

Long Quân Trạch trực tiếp xé y phục ra một đoạn, không nhịn được ngây người, “Giam… Giam? Ở… Ở đâu?”

Phượng Trường Ca đi về phía mép giường, vừa đưa tay lên trên tóc, hơi lửa hiện lên trên đầu ngón tay, sợi tóc ướt nhẹp trong nháy mắt trở nên khô ráo mềm mượt, hắn lơ đễnh gật đầu một cái, “Ngay trong Đại Thánh Di Âm, ngươi muốn gặp?”

Hắn suy nghĩ một chút, “Nhắc tới, thời gian cũng gần đến rồi, ta dẫn ngươi đi xem.”

Hắn nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, trước mặt thoáng có thêm một cái đàn cổ, Long Quân Trạch còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phượng Trường Ca túm lấy y phục nhảy vào trong đàn, thế giới trước mắt bỗng biến đổi, nháy mắt từ giường nhỏ ấm áp biến thành nơi lửa cháy hừng hực.

Một khắc sau Long Quân Trạch cũng đã biết câu “thời gian cũng gần đến” của Phượng Trường Ca vừa nãy có ý gì.

Trước mắt là một thế giới đầy lửa cháy dung nham sôi trào, bầu trời màu đỏ thẫm, khắp nơi trên mặt đất đều là nham thạch đông lại, thỉnh thoảng cũng có nham thạch phun ra từ kẽ hở dưới chân, từng cột lại từng cột, vừa dày vừa nhanh, nhuộm cả thế giới thành màu đỏ.

Trong thế giới này, một con Khổng tước màu xanh chật vật bay lượn, thỉnh thoảng phải tránh né những cột nham thạch phun từ mặt đất lên, đuôi nó đã rụng hết, lông chim vốn rực rỡ trên người cháy khét, còn tỏa ra một mùi vị rất khó ngửi, hai cánh khổng lồ đã không thể kéo được nó nữa, một luồng yêu lực màu xanh nhạt nâng nó lên trên không, nhưng sắc xanh đã dần nhạt hết, gần đến ranh giới tan biến, nếu rơi xuống đất, sẽ chỉ còn một con đường chết.

Long Quân Trạch không khỏi tặc lưỡi, “Nó chỉ là một con khổng tước cái, ngươi không lưu tình như vậy sao…”

Phượng Trường Ca liếc y một cái, nhàn nhạt nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, ả muốn giết chúng ta, ta tại sao phải lưu tình?”

Long Quân Trạch chấp nhận gật gật đầu, y vẫn không quên sự tức giận khi con khổng tước này thiếu chút giết chết sư tôn, nếu không phải Phượng Trường Ca còn có một thân phận khác, khi đó chắc bọn họ cũng xong rồi, một khi rơi vào tay Yêu tộc, chỉ sợ kết quả còn thê thảm hơn con khổng tước này, Thiên Cung cũng sẽ không có kết cục gì tốt.

Lập trường bất đồng, không thể không oán, nếu muốn cạy được miệng khổng tước, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng mà y vẫn có chút ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của y, sư tôn luôn luôn ôn hòa rộng rãi, cởi mở không chịu gò bó, nhìn giống như không để vạn vật gì trong lòng, tất nhiên cũng cực ít khi tức giận, hóa ra lại còn có một mặt kinh khủng như thế, con khổng tước này chỉ mới bị nhốt mấy ngày trong đây, mỗi giây phút đều phải chịu loại tra tấn dã man này, bốn bề như có sát cơ, lại như có một đường sống, muốn chết cũng không chết được, đây là một loại hành hạ ý chí cực lớn, lâu như vậy rồi, sợ rằng đã sắp đến ranh giới gục ngã.

Phượng Trường Ca giơ tay lên vẫy, trong không gian bốn phía như có một sức mạnh rung động, con khổng tước mệt mỏi bay lượn kia liền bị sức mạnh này kéo về, rơi mạnh xuống đất.

Nó vừa rơi xuống đất đã giống như dùng hết tất cả sức lực, cũng không đứng lên được nữa, hai cánh bị đốt mềm nhũn rũ trên đất, cũng như đầu nó vậy, ngay cả ánh mắt cũng có chút tan rã, rõ ràng cho thấy đã sắp hôn mê.

Phượng Trường Ca từ trên cao nhìn nó, đáy mắt không có vẻ thương hại gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Bây giờ có thể nói cho ta, rốt cuộc Yêu tộc muốn tìm ta làm gì rồi chứ?”

Khổng tước yếu ớt ngẩng đầu lên, mỏ chim hơi há, lại không phát ra âm thanh gì.

Long Quân Trạch “chậc chậc” hai tiếng, đi lên trước hai bước, ngồi xổm xuống nhìn nó, “Ta nói ngươi đúng là không biết sống chết, cho tới bây giờ còn muốn cứng rắn, có tác dụng gì đâu, bây giờ nhìn thương thế kia của ngươi có vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, không tổn hại đến căn cơ, tu dưỡng một chút vẫn có thể tốt lên, sư tôn luôn khinh thường dùng thủ đoạn nặng tay gì với nữ nhân, đây cũng chỉ là nham thạch bình thường, nếu thêm chút hỏa phượng, đúng là hủy nhan luôn rồi, nhưng nếu ngươi không nói thật, bị ép đến mức kia, ta cũng không ngại dùng thuật rút hồn với ngươi đâu, ngươi coi như tèo luôn đó.”

Khổng tước khẽ run một cái, trong mắt tan rã lộ ra một vẻ oán độc, dĩ nhiên nhiều hơn là sự sợ hãi.

Thuật rút hồn, là một loại pháp thuật cực đoan bá đạo ác độc, rút hồn phách của người đang sống ra, dùng ý niệm của bản thân cưỡng bách đọc hết tất cả trí nhớ của đối phương, một khi bị dùng loại pháp thuật này, toàn bộ hồn phách đều tan vỡ, cho nên từ trước đến giờ bị tam giới liệt vào hàng cấm thuật, nhưng hiện ở trong cái thế giới này chỉ có ba người bọn họ, cho dù có dùng, cũng không ai biết được, lấy thủ đoạn trấn áp nổi loạn trăm năm ở thiên giới của Thiên Đế, nó tin rằng y có thể làm được.

Nó hơi hé mỏ chim, muốn nói lại có chút không cam lòng, đột nhiên nhớ tới xưng hô vừa rồi của Long Quân Trạch với Phượng Trường Ca, con ngươi chuyển động, bỗng nhiên hiểu được gì đó, giọng nói khàn khàn: “Ngươi là… hắc long kia?”

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, “Coi như ngươi thông minh, nhưng mà đừng có ý định khích bác gì, ta và sư tôn sẽ không có hiềm khích gì đâu.”

Dừng một chút, y bổ sung, “Vĩnh viễn sẽ không.”

Phượng Trường Ca hơi lộ ra một nụ cười, nhưng cũng không phản bác.

Vẻ oán độc đáy mắt của khổng tước càng nặng hơn, cũng càng thêm sợ hãi, nó do dự một hồi, giống như nghĩ tới hai ngày kia muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, chợt rùng mình một cái, thần trí vốn gần hỏng mất cũng không nhịn được nữa, chật vật gật đầu một cái, “Được, ta nói cho các ngươi.”

Vẻ mặt hai người nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt càng ngưng trọng.

Khổng tước chậm rãi nói: “Chúng ta tìm được rất nhiều di hài của thượng cổ đại yêu ở Tịch Diệt Hải, Yêu tộc cần năm thần khí, làm sống lại những đại yêu đã chết kia, khôi phục nguyên khí Yêu tộc lần nữa, sau khi thành công, Thiên Cung chính là của chúng ta.”

Nó yếu ớt cúi đầu, nói thật nhỏ: “Năm thần khí đúng là có thể làm sống lại bất kỳ ai, nhưng còn thiếu một thứ dùng để tế trận, cũng chính là hồn phách trận pháp, vật như vậy nhất định phải có sức mạnh cường đại, càng phải có đầy đủ lực sống, làm thức tỉnh sức mạnh thật sự của năm thần khí.”

Trong lòng Long Quân Trạch đã mơ hồ có chút linh cảm, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, căng mặt hỏi: “Thứ gì?”

Khổng tước khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Phượng Trường Ca, trong mắt mơ hồ có một tia giễu cợt.

“Phượng hoàng niết bàn lửa.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Con khổng tước kia đâu?

Phượng Trường Ca: Giam

Long Quân Trạch: …Sư tôn, khẩu vị nặng như vậy không tốt đâu.

Phượng Trường Ca: Ta khẩu vị nặng lúc nào?

Long Quân Trạch: (che mặt) Giam… Giam cái gì…

Phượng Trường Ca: …

Long Quân Trạch: (che mặt) Giam ta là được rồi mà (/ ▽ *)

—–

(*) Quan Công: một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông được thờ cúng ở nhiều nơi với tượng mặt đỏ, râu dài, khuôn mặt dữ tợn.

Bình luận

Truyện đang đọc