CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

Cửa mở ra, bên trong cũng không một chút khác thường nào cả.

Chẳng qua là thêm một cái lồng chim.

Cùng với một con chim.

Tử Cầm xách một cái lồng chim đi ra, trong lồng có một con chim trắng đang giãy giụa không nghỉ, “bịch bịch bịch” không ngừng va vào cái lồng, thậm chí mơ hồ còn có vết máu thấm ra, nhìn vô cùng thê thảm.

Sắc mặt Tử Cầm vẫn lãnh đạm như thường lệ, Hồng Chúc đi theo sau lưng hắn, trên mặt có một nụ cười châm biếm, “Con chim loan trắng này rất có linh tính, lát nữa đưa cho Cửu Âm vui đùa một chút, để nó làm vật cưỡi đi.”

Tử Cầm nhàn nhạt nói: “Cũng được, cũng khó cho núi Côn Luân này lại có linh thú như vậy, không hổ là đất thượng cổ truyền thừa.”

Hồng Chúc gật đầu nói: “Nơi này có rất nhiều kỳ trân dị thú, cũng không hề sợ người.”

Vừa nói, bọn họ vừa đi về sân lớn phía trước.

Nguyên thần của Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch bị Hồi Mộng Hương bọc trong đó nên cũng không bị bọn họ phát hiện, nhưng chuyện này rõ ràng đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Không có chuyện gì chính là chuyện lớn nhất.

Cảm giác quỷ dị vừa rồi không lừa được người, bên trong nhất định đã có chuyện gì xảy ra.

Mắt thấy chuyện có biến, hai người hai mắt nhìn nhau một cái, nguyên thần theo đường cũ trở về, lúc về đến phòng, trên ghế bên cạnh bọn họ đã có một người.

Là Tề Mục Nhiên.

Nguyên thần trở về, hai người mở mắt ra đứng dậy, Phượng Trường Ca sửa lại quần áo một chút, ngược lại không hề bất ngờ, “Chuyện xong xuôi rồi?”

Tề Mục Nhiên lơ đễnh, “Chỉ đưa sách cho Thanh Hồng mà thôi, có cái gì khó.”

Phượng Trường Ca cười một tiếng, “Hắn nói gì?”

Tư thái Tề Mục Nhiên rất ưu nhã liếc mắt, “Có thể nói gì, không phải là một ít lời cứng ngắc không thú vị sao, lại đàng hoàng lễ bái với ta một lát, cung kính rót trà, khiến ta nổi hết cả da gà rồi đây.”

Phượng Trường Ca cười ha ha một tiếng, “Cái này không tốt sao, có một đồ đệ hiếu thuận như vậy, ngươi nên cao hứng mới đúng.”

Tề Mục Nhiên rất không biết làm sao, “Một người phong lưu không cần giữ lễ như ta đây, sao cứ phải dạy ra một đồ đệ tôn sư trọng đạo lễ phép chu toàn như vậy chứ, ngược lại hắn đối với ngươi còn tốt, coi như là có lộ bản tính ra, làm sao đối với ta lại cứ không thông suốt như vậy, làm ta không thoải mái chết, còn không tự tại bằng ở một chỗ với ngươi.”

Phượng Trường Ca ngược lại không hề để ý, “Sau này phải giao vị trí này cho hắn, ban đầu ngươi nhận hắn làm đồ đệ không phải vì nhìn trúng tiềm chất tôn sư trọng đạo của hắn sao, một khi thân phận của ta bại lộ, Côn Luân sẽ không trụ nổi nữa, dù sao cơ nghiệp lớn như vậy cũng phải có người thừa kế.”

Tề Mục Nhiên không biết làm sao than thở, “Ban đầu không cẩn thận bị tên kia phát hiện thân phận thật sự, lấy thượng cổ truyền thừa của Côn Luân làm lễ, kì kèo giao Côn Luân vào trong tay ta, hắn ta nghĩ thì hay rồi, ta là thần thú thượng cổ, năng lực mạnh mẽ, có thể dẫn Côn Luân đi lên đỉnh cao mới, nhưng hắn ta cũng không suy nghĩ một chút, dù sao Côn Luân cũng là truyền thừa của nhân tộc, con thú Kỳ Lân như ta làm một chưởng môn lôi thôi lếch thếch, nếu thật sự bị phát hiện thân phận, còn không phải là mang tiếng xấu cho truyền thừa của người ta hay sao!”

Hắn đang nói về chưởng môn đời trước của Côn Luân, đó là một vị chân nhân tâm tính thông suốt muốn siêu thoát tránh đời, đã sớm tu thành tiên nhân thăng vào thiên giới, đã chết trong chiến loạn ba trăm năm trước lúc Thần Hư tập kích thiên giới, trở thành một sự an năn sâu đậm trong lòng Tề Mục Nhiên.

Phượng Trường Ca vỗ vai hắn một cái, cười nhạt, “Thật may có Thanh Hồng ở đây, Côn Luân cũng có một nơi để giao phó, những năm này ta không để ý tới chuyện trong tông, toàn bộ để hắn xử lý, hắn có năng lực quản lí Côn Luân, không cần phải lo lắng.”

Tề Mục Nhiên vui vẻ yên tâm cười một tiếng, “Cũng thật may là có hắn.”

“Ta nói hai người các ngươi…”

Long Quân Trạch không nhịn được nói: “Chuyện của Thanh Hồng thì để sau này hãy nói đi, chúng ta nói tới chuyện của hai người kia trước đã.”

Phượng Trường Ca nhìn y một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, ngươi hẳn còn chưa biết thân phận của Mục Nhiên nhỉ…”

Long Quân Trạch rất im lặng, “Ta có đần như vậy sao, sư tổ vừa thấy đã biết thân phận của ngươi, trước kia ngươi nói với phân thân hắc long của ta là có vị cố nhân cứu ngươi, trên đời có bản lĩnh cứu một con phượng hoàng ngã gục, trừ thú Kỳ Lân tế thế ra thì còn có ai khác đâu.”

Phượng Trường Ca vui vẻ yên tâm cười một tiếng, “Không sai, coi như thông minh.”

Long Quân Trạch ít nhiều có chút tự đắc, “Đương nhiên, ngươi cho rằng trăm năm qua ta cứ ngủ trên Thiên giới thôi sao, ta còn học được rất nhiều thứ đấy.”

“Ồ?” Phượng Trường Ca nhướng mi, “Học ăn đậu hủ thế nào sao?”

Long Quân Trạch kẹt một cái: “…”

Phượng Trường Ca lướt qua đề tài này, nhìn về phía Tề Mục Nhiên, nói chuyện vừa nãy lại một lần, trong mắt có chút vẻ buồn rầu, “Ta luôn cảm thấy có cái gì không đúng, vừa rồi vốn muốn dùng Hồi Mộng Hương vào trong mộng của bọn họ, lấy thân phận bổn tôn dạy dỗ bọn họ thật tốt, nhưng họ lại không ở trong phòng thêm mà đã đi ra ngoài, nhanh đến mức có chút không bình thường, hơn nữa ta thật sự cảm nhận được một sức mạnh rất nguy hiểm quen thuộc.”

Tề Mục Nhiên sờ cằm một cái, “Nói như vậy, thật giống như là bọn họ hẳn nên ở trong phòng bàn kế hoạch tiếp theo, nếu chuyện lần này không thành công, hai tộc Hồng Tử Long sẽ không có cơ hội trở mình, chuyện quan trọng như vậy phải sắp xếp thật tốt, chưa đến nửa đêm canh ba thì chưa thể xong, huống chi lấy thực lực của ngươi thì sẽ không thể có cảm giác sai được, đúng là trong phòng đã có chuyện gì xảy ra rồi.”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Còn có con chim kia, núi Côn Luân tồn tại từ lúc khai thiên lập địa đến nay có rất nhiều kỳ trân dị thú, đệ tử Côn Luân đặt chân ở chỗ này chưa từng có khế ước với linh thú, không lạm sát lạm bắt lạm ngược lạm tù bất kỳ một con sinh linh trí thú nào, tất cả toàn bằng duyên phận, hai tộc chúng ta ở đầy đất nhưng chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, có linh thú với năng lực kia đẻ làm vật cưỡi là bản lĩnh của mình, nhưng…”

Sắc mặt hắn quả quyết, ra quyết định, “Phải cứu con chim kia ra ngoài, nếu không linh thú trong núi sẽ bạo động.”

Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Bây giờ bọn họ đi đến quảng trường, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút, Cửu Âm cô nương kia chắc đã trở lại, có nàng ra mặt thì chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều.”

Chuyện này còn dễ làm hơn cả dự tính.

Chờ đến lúc bọn họ chạy tới quảng trường, Long Cửu Âm đã ở đó, trong tay xách một cái lồng, trong lồng chính là con chim loan trắng còn không ngừng giãy giụa kia.

Long Cửu Âm thấy bọn họ, trong mắt rốt cuộc lộ ra vẻ nhẹ nhõm, tạm biệt cha mẹ rồi đi về phía bên này.

“Con chim này là của Côn Luân các ngươi, giao cho điện hạ đi.”

Nàng đưa cái lồng cho Phượng Trường Ca, thần sắc trong mắt hơi có chút cổ quái, suy nghĩ một chút, lòng bàn tay lộn một cái rồi cầm ra một khối lệnh bài màu đen.

Long Quân Trạch kinh ngạc giật mình, “Đây là… lệnh bài quản lí thiên binh?”

Dư quang khóe mắt Long Cửu Âm liếc về phía sau lưng một cái, nghi ngờ nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì, ta vừa từ Thiên Phượng Cốc trở lại, vừa vặn gặp phải cha mẹ ta ở quảng trường xem thiên binh luyện tập, ta vốn định đến tìm các ngươi liền bị bọn họ gọi lại, không nói hai lời cho ta quyền lực thống lĩnh ba ngàn thiên binh, đến bây giờ ta còn thấy như nằm mơ đây.”

Ba người nhìn nhau một cái, đều cảm giác được một chút không bình thường.

Cuối cùng vẫn là Phượng Trường Ca nói: “Lát nữa chúng ta tìm cha mẹ ngươi nói một chút.”

Con chim loan trắng cúi đầu chỉnh lại lông chim lộn xộn.

Nói cũng kỳ quái, vừa nãy bị Tử Cầm và Long Cửu Âm cầm trong tay, nó mang dáng vẻ dẫu có chết cũng phải đánh vỡ cái lồng chạy trốn ra ngoài, bây giờ bị Phượng Trường Ca cầm trong tay, ngược lại an tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn rất buông lỏng chải chuốt lông chim đang xù lên của mình nữa. 

Long Quân Trạch và Tề Mục Nhiên ngược lại là không quá để ý, chỉ cho là Phượng Hoàng thân là vua của trăm chim đối với phàm chim có hiệu quả thống ngự tối cao, Long Cửu Âm lại không khỏi nhìn Phượng Trường Ca một cái, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Không hổ là linh thú của Côn Luân, con chim này thật là có linh tính, còn nhận được điện hạ.”

Con chim loan trắng ngẩng đầu lên, con ngươi màu nhạt nhìn nàng chòng chọc một cái, không lạnh không nóng nhưng cũng không có ưu tư gì cả.

Phượng Trường Ca cúi đầu xuống nhìn nó một chút, trong mắt hiếm thấy xuất hiện sự hoài niệm đã lâu, hắn mỉm cười, “Con chim này ngược lại rất giống một vị cố nhân của ta.”

Con chim loan trắng đột nhiên giương mỏ chim, phát ra một tiếng kêu to dễ nghe, những người khác nghe không hiểu nhưng Phượng Trường Ca lại nghe hiểu, mặc dù chỉ là một tiếng kêu vô nghĩ nhưng trong âm thanh lại có một cảm giác vui vẻ.

Phượng Trường Ca cũng không nhịn cười được, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa rạch một cái trên lồng chim, cửa lồng bị phá vỡ, con chim loan trắng giương cánh, rất ưu nhã bay lên giữa không trung, tự nhiên rơi vào trên bả vai Phượng Trường Ca.

Thuận tiện trả lại cho Long Quân Trạch một cái ánh mắt.

Rất nhạt, gần như không có tâm tình gì, nhưng Long Quân Trạch lại có thể nhìn được một sự… kinh bỉ chê bai từ trong ánh mắt kia.

Trong lòng Thiên Đế co rút, “Này, tới trước tới sau hiểu không, đây là ái phi của ta, ta còn không được đậu trên người hắn đấy, ngươi chiếm tiện nghi cái gì?”

Chim loan trắng tiếp tục ưu nhã chải chuốt lông chim, làm như không nghe được.

Phượng Trường Ca híp mắt.

Ái phi?

Lại nói hình như sáng nay gọi hắn là ái phi khá nhiều đấy.

Long Cửu Âm nhìn bọn họ một chút, cảm thấy mình không thích hợp đợi tiếp nữa, liền cáo từ lui xuống.

Tề Mục Nhiên thấy tình hình không đúng, cũng vội vàng chạy đi.

Long Quân Trạch không cố kỵ, lập tức hóa thành một con tiểu ngân long chiếm giữ bả vai bên kia của Phượng Trường Ca, duỗi đuôi rồng sang phía còn lại, móng vuốt quét tới quét lui như muốn đuổi nó xuống.

Chim loan trắng không hoảng hốt không vội vàng, giống như ăn phải sâu vậy, nhắm ngay cái đuôi dài nhỏ kia hung hăng mổ một cái.

Tiểu ngân long sợ hết hồn, đuôi rồng vung lên, giống như rắn quấn lên người nó.

Chim loan trắng đưa móng vuốt ra, rất ngang ngược đá một móng về phía kia. 

Tiểu ngân long lắc người né tránh móng của nó, lại dùng móng rồng vồ lấy đuôi nó, chim loan trắng không hề đề phòng, đúng là bị nó kéo xuống một ít lông chim.

Chim loan trắng nhất thời tức giận, một luồng sương trắng như ẩn như hiện trong mỏ chim, nhắm ngay cái đuôi của tiểu ngân long phun ra ngoài, muốn lột một mảnh vảy đuôi rồng của nó xuống.

Phượng Trường Ca lanh tay lẹ mắt, một cái bắt lấy tiểu ngân long nhét vào trong y phục, sờ đầu chim loan trắng một cái, “Ngoan, hết giận hết giận.”

Chim loan trắng híp mắt, nhìn dáng vẻ đúng là muốn dừng tay.

Tiểu ngân long thò một cái đầu ra khỏi áo Phượng Trường Ca, rất hưởng thụ quẹt một chút trên ngực hắn, trên mặt đầy vẻ nhộn nhạo, muốn thiếu đòn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Trong lổ mũi của chim loan trắng phun ra hai luồng sương trắng, lông toàn thân cũng dựng hết lên.

Dâm rồng, sớm muộn thì bổn tọa cũng phải đưa ngươi đi chưng nấu châm xông!

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Tới trước tới sau, ta biết sư tôn trước, sư tôn là của ta!

Chim loan trắng: Ta biết hắn từ khi còn bé cơ.

Long Quân Trạch: …Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi gạt người!

Chim loan trắng: Chúng ta còn thân mật nữa cơ.

Long Quân Trạch: (buồn-ing)…Sư tôn.

Phượng Trường Ca: Ừ?

Long Quân Trạch: (rơi lệ) có hắn, cần gì phải có ta, ta vẫn là…

Phượng Trường Ca: …Ừ?

Long Quân Trạch: Đuổi hắn đi đi mà.

Phượng Trường Ca: …

Bình luận

Truyện đang đọc