CHUYỆN ĐÔI TA

[7] THẤT BẠI

Bạch Y Y dẫn Lam Tuyết về khu sinh hoạt, cả đường đi Lam Tuyết đều không ngừng quan sát Bạch Y Y. Cô ta hoàn toàn không hiểu Bạch Y Y đang làm gì, nhưng có một điều Lam Tuyết hiểu.

Bạch Y Y dẫn Lam Tuyết ra ngoài là để cô ta hiểu rõ hiện thực, chỉ cần một câu nói của Bạch Y Y, Lam Tuyết có thể bị bán đi như một món đồ. Bạch Y Y hoàn toàn có thể ra ngoài một mình, song lại dẫn mình theo, lời cảnh cáo trong im lặng đó đã đủ để cô ta hoàn toàn từ bỏ mọi chống cự và quyết một lòng với Bạch Y Y rồi.

Đây rốt cuộc là người phụ nữ thế nào? Lam Tuyết cảm thấy cả đời này có lẽ mình cũng không hiểu được.

Về đến khu sinh hoạt, họ đã thấy ở đó trở nên rối loạn, mọi người đều nhìn về một phía mà xì xầm, trông thì đã xảy ra chuyện lớn gì đó, đến nỗi kinh động tất cả mọi người.

Phụ nữ sống trong dãy nhà đó cũng chạy cả ra, khuôn mặt có vẻ tò mò, có cả sợ hãi, còn cả vẻ kinh ngạc vì cuộc sống yên bình bị phá vỡ.

Khương Dĩnh cũng ở trong số đó.

Bạch Y Y nhìn về phía Khương Dĩnh.

Khương Dĩnh hiểu ý, chạy đến trước mặt Bạch Y Y, khuôn mặt đầy vẻ kích động. “Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Bạch Y Y nhướng mày, không cấp thiết muốn biết sự thật như Khương Dĩnh tưởng.

“Sao cô lại có phản ứng này?” Khương Dĩnh cực kỳ không hài lòng.

Bạch Y Y khẽ thở dài một hơi. “Ngay cả người như các cô cũng chạy ra hóng thì đương nhiên là xảy ra chuyện lớn rồi. Mọi người trông đều tò mò và hóng hớt, chứng tỏ bọn cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn khu sinh hoạt tuy hỗn loạn hơn bình thường nhưng không gây ra hoang mang lo sợ, chứng tỏ tình hình đã được kiểm soát.”

Advertisement



Bạch Y Y nhìn về phía căn nhà mà Cố sống, điều cô muốn nói nhất chính là dù đã xảy ra chuyện gì thì đều không được ảnh hưởng đến Cố, nếu không một khi đổi thủ lĩnh thì khu sinh hoạt này sẽ rối loạn hoàn toàn.

Tên ăn hại.

Bạch Y Y thầm nhận xét một câu về Lôi. Vốn còn nghĩ tuy tỉ lệ Lôi thắng Cố rất thấp nhưng chí ít cũng có khả năng nhỏ, cho dù chỉ lấy đi phi thuyền trong tay Cố thì cũng tốt rồi, kết quả là bị Cố giải quyết luôn. Cô dám bảo đảm, kế hoạch của Lôi còn chưa thực hiện xong thì anh ta đã bị Cố xử lý rồi.

Không phải ăn hại thì là gì?

Khương Dĩnh nhìn xoáy vào Bạch Y Y, bặm môi. “Người khác có lẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi lại biết. Chẳng phải là do con tiện nhân Linh Sơn gây ra hay sao. Cái gì mà cần người mạnh nhất, đám đàn ông đó đúng là ngu dốt, cô ta chỉ là phụ nữ, cứ dùng sức mạnh là xong rồi còn gì, lại còn thật sự chạy đi thi săn bắt, ai nấy đều mang thương tích đầy mình. Nếu không phải vì Cố không cho phép mọi người làm tổn hại lẫn nhau thì có khi thật sự quay lại đánh nhau rồi ấy chứ.”

Bạch Y Y nhìn Khương Dĩnh bằng khuôn mặt không cảm xúc, đây là ngốc thật hay giả ngốc đây? Nếu không có người can thiệp bên trong thì sẽ có người ngoan ngoãn thể hiện sức mạnh bằng việc đi săn à? Rõ ràng là có người cố ý mà.

Sau khi cực khổ săn bắt và còn chịu thương tích đầy mình, vậy mà vẫn chưa có được thứ mình muốn, lúc này không phải vấn đề từ phụ nữ nữa, một khi đã hăng lên thì rất nhiều chuyện đều thay đổi.

“Nói vào trọng tâm.” Bạch Y Y hậm hực dặn.

“Vì Linh Sơn mà những người đó giết Hải, còn lén lút giấu thi thể đi.” Khương Dĩnh thầm thì. “Hải là thủ hạ của Hành.”

Bạch Y Y nhướng mày, lập tức hiểu ra.

Dưới cơn kích động, đám đàn ông đã giết Hải, Hải lại là người của Hành, Hành lại thường ở bên cạnh Cố. Lúc này những kẻ giết người kia sẽ làm thế nào? Đương nhiên là sợ chuyện bại lộ. Sau khi mấy người bọn Lôi nói ra suy nghĩ của mình, những người đó sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài theo hội của Lôi.

Khu sinh hoạt này tổng cộng mới có bao nhiêu người?

Bốn, năm mươi người thôi, nếu mười mấy người hai lòng thì cũng có sức gây nên một cuộc chiến rồi.

“Tình hình bây giờ thế nào?” Bạch Y Y hỏi.

“Bị bắt lại rồi, Cố đang thẩm vấn họ.”

Đúng là ăn hại, mấy người bị bắt thì còn có thể hiểu được, đằng này mười mấy người cùng bị bắt, quả thực là chẳng có mấy tác dụng.

Bạch Y Y nhếch khóe miệng, hít sâu một hơi. Lúc này có lẽ mấy người bọn Cố đã thẩm vấn xong và đang đi về bên này rồi.

Có người trốn trong nhà mình, có người sợ hãi cúi đầu, có người lại len lén nhìn sang hướng đó.

Cố chưa dừng bước chân, đi thẳng về phía căn nhà đá.

Vệ không đi theo Cố mà đi về phía Bạch Y Y. Khương Dĩnh thấy tình hình đó thì lập tức lủi đi. Lam Tuyết nhìn sang Bạch Y Y, Bạch Y Y phất tay, bảo Lam Tuyết cũng rời đi, bấy giờ Lam Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ dừng lại trước mặt Bạch Y Y, sắc mặt rất thiếu thiện chí. “Mời cô Bạch nhé!”

Vệ đè nén ngọn lửa giận phừng phừng lại, chỉ tiếc không thể thiêu cô ả này cháy thành tro. Bạch Y Y nở nụ cười nhạt với Vệ. “Làm phiền rồi.”

“Hừ.” Vệ bực bội.

Bạch Y Y chẳng bận tâm, bước chậm rãi về phía căn nhà đá.

Cố ngồi ở giữa, có vẻ đang đợi cô.

Sau khi Bạch Y Y vào nhà, Cố mới ngước mắt nhìn cô. Khi thấy dáng điệu bước đi và nét mặt vẫn bình thường của cô, Cố nở một nụ cười kỳ lạ, dường như trong đôi mắt còn thoáng vẻ tò mò và chờ mong.

Bạch Y Y cảm thấy bây giờ mình hiểu hoạt động tâm lý của hắn, hắn chắc chắn đang mong chờ xem mình muốn nói gì với hắn để thoát thân khỏi tình cảnh này.

Bạch Y Y đi tới rồi ngồi xuống, thấy bên cạnh để nước và trà thô, cô pha cho Cố một ấm. Vì cần tráng trà nên cô rót phần nước tráng trà cho mình, rồi lại rót một chén khác cho Cố.

Sau khi làm xong tất cả, cô mới ngồi xuống bên cạnh Cố. “Giải quyết xong chuyện rồi à?”

“Cũng hòm hòm.” Cố Thanh Dật nhìn nước trà. “Không tò mò đã xảy ra chuyện gì à?”

“Ồ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô nghiêng đầu, dáng vẻ cực kỳ tò mò.

Đã là lúc này rồi, Vệ không hiểu sao Cố vẫn còn nói mấy lời thừa thãi với cô ta, loại phụ nữ này không phải nên bắt lại luôn hay sao?

Hành thì im lặng, như thể chưa nghe thấy gì.

Cố bưng trà lên, ngửi ngửi, mùi trà rất chán, nhưng lại vô cùng hòa hợp với môi trường nơi đây. Hắn thổi hơi nóng bên trên đi, uống một ngụm.

“Mấy người bọn Lôi đã lén thăm dò hành tung của tôi, theo dõi tôi, tìm hiểu tin tức về phi thuyền, gây ra rối loạn, lôi kéo những người khác, muốn nhân lúc tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng thì trộm phi thuyền đi.” Cố kể vắn tắt.

Bạch Y Y khẽ thở phào một hơi.

“Chắc chắn anh rất tức giận, cũng rất buồn.”

“Ồ?”

Bạch Y Y lại vươn tay ra, khẽ nắm lấy tay Cố Thanh Dật, sẽ sàng nói: “Ý em là chuyện của Hải. Mấy kẻ phản bội như bọn Lôi, chết cũng chẳng tiếc, không cần phải lãng phí bất cứ tình cảm gì với họ. Nhưng Hải lại khác, anh ta là thủ hạ trung thành của anh, anh ta không nên vùi mình trong bước thăng trầm này. Em nghĩ ý định của anh hẳn là khi họ có hành động cuối cùng thì tóm gọn một mẻ, nhưng Hải gặp chuyện khiến anh thay đổi ý định, bởi vì anh không muốn có bất cứ thương tổn nào nữa.”

Cố Thanh Dật im lặng nhìn Bạch Y Y.

Vệ nghe thấy lời này thì cũng giật mình, cô ta đoán đúng rồi, nhưng anh không mong vì thế mà Cố bỏ qua cho người phụ nữ này.

Vệ không nhịn được mà lên tiếng: “Lôi vẫn còn sống. Sao cô Bạch chắc chắn rằng hắn không khai ra cô?”

“Tôi không hiểu ý anh.” Bạch Y Y thản nhiên nói.

Vệ hít sâu một hơi. “Lôi đã khai ra cô, nếu không phải vì cô dụ dỗ hắn, khiến hắn tưởng chúng tôi giấu vô số thuốc phục hồi thì hắn sẽ không nảy sinh thù hằn với Cố. Tất cả đều là toan tính tinh vi của cô, cố ý khiến Lôi phản bội Cố. Người nhà họ Bạch các người vẫn tởm lợm và ác độc như trước kia, nếu không phải vì Cố tha cho cô thì dù bây giờ cô còn sống cũng là sống theo cách hạ tiện nhất, thế mà cô còn làm ra chuyện như thế.”

Bạch Y Y khẽ nhíu mày. “Tôi đâu có.”

“Chuyện đến nước này mà cô còn ngụy biện? Lôi đã nói hết ra rồi, hắn bị cô xúi giục.”

“Một kẻ phản bội vô tình, sao phải tin tưởng hắn?” Bạch Y Y nhìn Vệ với vẻ không thể hiểu nổi. “Với lại anh dùng sai từ rồi, tôi không xúi giục, mà là thăm dò.”

“Ngụy biện!” Vệ tức sôi máu.

Bạch Y Y lắc đầu, nhìn sang Cố. “Xem ra Vệ vẫn phải tôi luyện thêm, giống Hành là ổn.”

Vệ tức đến mức nói không nên lời, còn Hành thì chẳng hề tỏ ra vui mừng vì được khen, ánh mắt lạnh hơn. Rõ ràng là gây chia rẽ đây mà?

Cố Thanh Dật cứ chậm rãi uống trà, như thể không nghe thấy màn đối thoại vừa rồi.

Bạch Y Y không tin Cố nhẫn nại đến thế, có lẽ sự nhẫn nại này chỉ dài bằng việc uống hết tách trà này.

Bạch Y Y chỉ đành giải thích: “Em quả thực đã cho Lôi một lọ thuốc phục hồi, quả thực cũng nói những chuyện đó với Lôi, thậm chí em còn làm chuyện mà anh ta không biết, chẳng hạn như bảo Linh Sơn khuấy đục nước. Người ở khu sinh hoạt không nhiều, mỗi người đều vô cùng đáng quý, hơn nữa những người đó còn theo anh lâu như thế, thậm chí từng vào sinh ra tử, những người đó càng nên một lòng một dạ đi theo anh. Trong những người đó không nên xuất hiện người hai lòng. Theo anh lâu vậy rồi mà vẫn còn có thể hai lòng, người như thế không đáng sống. Người bên cạnh anh dù có ít hơn nữa thì cũng không cần thứ kém chất lượng.”

Cố Thanh Dật nhếch khóe miệng. “Tiếp tục.”

“Nhưng nếu cứ thế xử lý họ mà không có lý do thì sẽ khiến người khác thấy nguội lòng. Người từng cùng anh vào sinh ra tử mà anh lại tàn nhẫn với họ như thế thì sau này anh đối đãi với những người khác thế nào? Chuyện này sẽ khiến người ta khó tránh khỏi suy nghĩ anh vắt chanh bỏ vỏ. Nhưng anh lại bắt buộc phải xử lý họ, vậy cách tốt nhất đương nhiên là cho ra một lý do để xử lý họ. Bây giờ chẳng phải đã có lý do rồi sao? Giết hại đồng đội, định lấy cắp phi thuyền, thậm chí còn muốn ám sát anh, những lý do này đã đủ để giải quyết họ rồi. Còn những người khác sẽ chỉ cảm thấy sung sướng chứ không cảm thấy anh ác độc.”

Cố Thanh Dật đặt tách trà xuống. “Tốt lắm. Nhưng dựa vào đâu mà em đoán tôi không thể khoan thứ cho họ?”

“Anh không cần người hai lòng.” Bạch Y Y nói chắc nịch. “Sau khi anh quyết định rời khỏi hành tinh rác, những người anh muốn mang đi đều là quân của nhà họ Cố, bởi vì mục tiêu của anh không chỉ là sống sót mà còn phải trả thù. Trong số họ xuất hiện bất cứ ai có tâm tư khác thì đều là mối uy hiếp cho tương lai, anh sẽ không mặc kệ mối uy hiếp như thế.”

“Cho nên tôi còn phải cảm ơn em?” Cố Thanh Dật cười giễu. “Nói hay lắm, cũng suýt thì thuyết phục được tôi rồi, nhưng mọi điều em nói đều có thể gọi là ‘thay đổi’.”

“Cố, anh không tin lời em?”

Cố Thanh Dật chỉ cười nhạt. “Nói tiếp đi, không thuyết phục được tôi thì hôm nay em không ra được khỏi căn phòng này.”

“Em có bằng chứng.” Bạch Y Y nhìn vào mắt Cố Thanh Dật. “Bọn anh thẩm vấn Lôi, vậy thì hẳn cũng biết là Lôi đã nói với em rằng có một phi thuyền anh ta có thể mang đi, thậm chí có thể đưa em đi cùng. Còn trước đó em đã biết trong tay anh có phi thuyền, cũng đã sửa xong, phi thuyền đó có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Nếu em muốn phản bội anh, muốn toan tính gì đó thì em sẽ nói cho Lôi biết chuyện này trước.”

“Ừm?” Cố Thanh Dật tỏ ra hơi hứng thú.

“Sau khi vào khu sinh hoạt em đã từng nghe ngóng rồi, rất nhiều loại cây lục tục bị dừng trồng trong năm năm nay, hơn nữa không phải vì không có hạt giống, mà là anh hạ lệnh, lý do là mấy thứ như chăn có vật thay thế, không cần trồng tiếp nữa. Lý do này tuy cũng là lý do nhưng em thấy cứ sai sai. Một khu sinh hoạt, muốn sống lâu dài thì ắt phải sản xuất nguyên liệu không ngừng, sao có thể từ bỏ vào lúc rõ ràng có cơ hội trồng cho được. Bởi thế em cả gan đoán nguyên nhân, đó là khi ấy, công việc sửa chữa phi thuyền của anh đã gần hoàn thành rồi, anh không định nán lại đây lâu, vậy thì đương nhiên sẽ lục tục bỏ trồng những thứ đó.”

Cuối cùng đôi mắt Cố Thanh Dật cũng có chút biến hóa, hắn hất cằm. “Tiếp tục.”

“Em đã từng nói rằng rất nhiều vật dụng trong khu sinh hoạt không đến từ một hành tinh có sự sống. Thông thường, tỉ lệ xảy ra chuyện này khá nhỏ, bởi vì muốn đổi hành tinh rác thì cũng cần bàn bạc với hành tinh có sự sống khác rồi ký hợp đồng, tần suất thay đổi tàu chở rác như thế rõ ràng là không bình thường. Nhưng, nếu có người cố ý làm thế thì chuyện lại thành hợp lý. Không phải hành tinh có sự sống đổi hành tinh rác, mà là có người khiến tàu chở rác thay đổi đường bay nên đã vận chuyển không ít nhu yếu phẩm đến.”

Ánh mắt Cố Thanh Dật lạnh đi. “Phỏng đoán của em rất táo bạo.”

“Đó là sự thực. Bởi vì không chỉ xảy ra chuyện tàu chở rác thay đổi tuyến đường trên biển sao mà còn xảy ra chuyện tàu rác bị cướp. Em nghĩ khi đó lý do của anh chắc chắn là giữ lại vật tư trên thuyền rác, vậy thì không cần phải tranh chấp với người bên ngoài. Nhưng lý do này không hợp lý, vì họ vốn không dám tranh đoạt với anh. Cho nên lý do anh giữ tàu rác là vì cần thứ trên tàu rác đó để sửa phi thuyền của anh.”

Cố Thanh Dật day trán. “Em cảm thấy những lời em nói có khả năng à? Em đang nghi ngờ kỹ thuật của đế quốc? Ngay cả việc tàu chở rác thay đổi tuyến đường, tàu chở rác bị cướp đi mà cũng không nhận ra, đế quốc như thế không phải quá vô dụng sao?”

“Quản lý những thứ đó chỉ là con người thôi, là người thì sẽ có sai sót, nếu xuất hiện một người có kỹ thuật cao siêu hơn thì sẽ khiến họ không nhận ra nổi, đó cũng là chuyện có thể mà.” Bạch Y Y khựng lại. “Chẳng hạn như em biết có một thiên tài là con trai út của Cố Vĩ Hằng tên Cố Thanh Dật. Mecha[1] mà anh ta thiết kế và lắp ráp năm mười một tuổi đã giành giải nhất cuộc thi lớn. Anh ta không hổ là thiên tài, nếu không tòng quân thì danh tiếng của anh ta chắc chắn còn nổi bật hơn. Nếu là anh ta thì em cảm thấy anh ta có thể làm được, bởi vì có tin đồn rằng anh ta từng vào mạng Tinh Thần, không phải đăng nhập tài khoản mà là vào với thân phận tin tặc. Thiên tài toàn năng như thế lợi dụng kỹ thuật mạng sao để thay đổi tuyến đường hoàn toàn là chuyện có thể.”

Cố Thanh Dật trầm mặc, Hành và Vệ cũng trầm mặc.

Bạch Y Y như không cảm nhận được bầu không khí hoang liêu lúc này. “Em từng xem bài diễn thuyết của Cố tướng quân một lần rồi. Khi ấy có học sinh hỏi ông rằng nếu sau này có người ở nền văn minh ngoại lai mạnh hơn xâm nhập, chúng ta nên làm thế nào. Khi ấy Cố tướng quân trả lời, văn minh ngoại lai tức là kỹ thuật của họ cao siêu hơn mà thôi, không có gì đáng sợ cả, bởi vì họ đang tiến bộ, chúng ta cũng tiến bộ, tổ tiên chúng ta chỉ sống ở Sao Thủy Lam mà thôi, nhưng bây giờ chúng ta phát triển đến mức nào rồi? Cố tướng quân đề cập ngấm ngầm rằng đang nghiên cứu một vài vũ khí bí mật, khi ấy rất nhiều người đều đoán là phi thuyền tiên tiến hơn, có khả năng tàng hình.”

Bạch Y Y nói tiếp: “Em vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc bọn anh sống sót thế nào. Không phải em muốn khen ông bác em đâu, nhưng ông ấy am hiểu nhất chắc chắn là bắt gọn một mẻ, song lại bỏ qua cho bọn anh. Bây giờ ngẫm lại, sao ông ấy lại bỏ qua cho bọn anh chứ, chắc chắn là vì khi ấy trong tay anh có phi thuyền có công năng tàng hình nên cuối cùng mới trốn thoát được.”

Nói đến đây, bản thân Bạch Y Y cũng hơi lơ mơ. “Vậy cũng không đúng, với tính cách đó ông ấy chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, nếu biết anh trốn thoát thì chắc chắn sẽ truy sát đến cùng, sẽ không để anh sống sờ sờ ở đây.”

Lúc này Cố Thanh Dật đã khôi phục vẻ bình tĩnh, Bạch Y Y nói vậy tức là đã đoán được hắn là ai, có lẽ cũng đoán được hồi đó đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhà họ Cố bị gia tộc đứng đầu là nhà họ Bạch gài bẫy.

“Bởi vì lúc đó tôi không đi phi thuyền này. Phi thuyền này vẫn còn đang nghiên cứu chế tạo, có vài chỗ chưa hoàn thiện. Nhưng đến tiền tuyến, cha tôi sợ tôi gặp nguy hiểm nên vẫn bảo tôi mang đi để đề phòng ngộ nhỡ. Lúc tôi lên phi thuyền chạy trốn, một bộ phận người vẫn lên phi thuyền đó, một bộ phận theo tôi lên phi thuyền tàng hình bán thành phẩm này rời đi. Bộ phận kia bị đám người đuổi theo tấn công, phi thuyền nổ tung trong biển sao. Có lẽ Bạch Thành Tùng nghĩ rằng tôi đã chết rồi!”

Hóa ra là vậy.

Vì phi thuyền tàng hình chỉ là bán thành phẩm nên tuy dẫn được họ đến hành tinh này, song lại tổn hại nặng nề.

Cố Thanh Dật nhìn xoáy vào Bạch Y Y. “Biết là nghe được bí mật của người khác thì sẽ có kết cục gì không?”

Có vẻ Bạch Y Y ngẩn ra. “Em là người của anh.”

Cố Thanh Dật cười châm chọc.

“Anh coi em là người nhà họ Bạch, nhưng từ khoảnh khắc em trao cơ thể em cho anh, em đã là người của anh rồi. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, cơ thể và trái tim em đều thuộc về anh.” Bạch Y Y khẽ thở dài.

“Vậy ư? Tôi cho người cố ý tiết lộ tin tức với Lôi rằng phi thuyền gần hoàn thiện rồi, chỉ thiếu năng lượng cuối cùng. Sau đó em đã giúp cậu ta tìm năng lượng.”

Bạch Y Y lắc đầu. “Mấy năm trước anh đã hoàn thiện gần xong phi thuyền tàng hình thì chẳng lẽ lại không chuẩn bị xong năng lượng? Huống hồ anh còn giữ tàu rác lại mấy lần, anh sẽ không thiếu năng lượng.”

Cố Thanh Dật gõ bàn.

Bạch Y Y nói tiếp: “Em ra ngoài tìm pha lê năng lượng là vì anh. Anh cần người, sau khi rời khỏi hành tinh rác lại càng cần, nhưng sự phản bội của mấy người bọn Lôi sẽ khiến anh tổn thất một nhóm người của mình. Song sau khi em ra ngoài tìm những người đó hỏi về pha lê năng lượng như pha lê đen, pha lê xám, pha lê trắng, em đang ám chỉ với họ rằng trong tay anh có phi thuyển có thể rời đi, đó sẽ là cơ hội duy nhất để họ rời khỏi đây. Những người đó đều trải qua chuyện cá lớn nuốt cá bé ở hành tinh rác, so về độ hung dữ và mạnh mẽ thì không thua kém quân đội của anh. Anh cũng không cần lo lắng về mức độ trung thành của họ. Họ xuất hiện ở đây, hoặc là vì phi thuyền gặp bất trắc nên cả nhà đã mất, giờ chỉ cô độc một mình; hoặc là bởi trước đây làm hải tặc trên biển sao, bây giờ bị truy nã. Ngoại trừ đi theo anh thì họ chẳng còn con đường nào khác. Em nghĩ, nhiều nhất là ngày mai, họ sẽ đến tìm anh, cam tâm tình nguyện để anh sử dụng. Vứt bỏ mười mấy tên phản bội, lại được một loạt thủ hạ dũng mãnh khỏe mạnh, anh không hề thiệt.”

Cố Thanh Dật giơ tay lên, khẽ vỗ một cái. “Tốt lắm.”

Cô không lãng phí thời gian hắn ngồi xuống nghe cô nói.

Còn về việc người phụ nữ này nói thật hay nói dối, đều chẳng sao cả. Hắn chỉ cần mình bị cô thuyết phục là được, còn điều mà cô cần cũng chỉ là còn sống sót.

Điều cô cần, cũng chỉ là còn sống sót mà thôi.

Dù Lôi có thành công hay không, cô đều chừa lại đường lui cho mình. Lôi thành công thì cô sẽ rời đi cùng Lôi; Lôi thất bại, cô cứ thế vứt bỏ tất cả, lại một lần nữa đứng bên cạnh hắn.
[1] Mecha: tên gọi dành cho những phương tiện cơ giới hay những người máy chuyển động bằng các chân cơ học thay vì bằng bánh xe hay các cơ chế khác.

Bình luận

Truyện đang đọc