CHUYỆN ĐÔI TA

[1] CHÚNG TA CỦA SAU NÀY

Bạch Y Y mơ một giấc mơ rất dài. Cô ở trong mơ từ một thiếu nữ bước dần về hướng trở thành một người phụ nữ, từ si mê mong chờ tình cảm thời niên thiếu biến thành tê dại với hôn nhân, từ tự tin và ảo tưởng vô hạn về tương lai biến thành vô hồn như xác chết. Cảnh trong mơ chân thực đến thế, dường như một giấc mơ đã viết hết cả cuộc đời cô.

Khi cô mở mắt, trước tiên cô không nhìn xem mình đang ở đâu mà sờ bụng mình theo bản năng. Bụng rất bằng phẳng. Tay cô run khẽ, một lúc sau mới rời khỏi bụng, từ từ đặt lên mắt, lòng bàn tay ướt đẫm.

Vừa rồi sao có thể là một giấc mơ chứ. Nếu là mơ, vậy nhất định là một cơn ác mộng.

Cô thật sự đã sảy thai, còn là với phương thức như thế…

Phòng bệnh không rộng, bài trí tinh xảo hoa mỹ. Nếu không phải vì trên đầu giường đặt các thiết bị y tế, cùng với đó là việc cô đang được truyền dịch, có lẽ không thể nào tưởng tượng được đây lại là một phòng bệnh.

Trên chiếc nệm cạnh giường bệnh có một người phụ nữ trung niên đang nằm. Người phụ nữ trông giống Bạch Y Y mấy phần, bên cạnh bà có một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi. Cậu bé ngồi trên nệm, hai chân đung đưa vì chán. Lúc này, dường như nhận ra điều gì, cậu bé nhìn người trên giường bệnh, sau đó hớn hở mặt mày. “Chị ơi, chị tỉnh rồi ạ.”

Bàn tay che mắt của Bạch Y Y khẽ run lên, cả người cũng run rẩy theo. Sau mấy giây, cô đưa bàn tay cứng đờ lên lau nước mắt, rồi mới bỏ tay ra, ngồi dậy. Cô không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé. Thậm chí cô còn vươn tay ra muốn sờ vào cậu, sau đó cô nhớ ra điều gì, tay lập tức thu về như bị bỏng.

Cậu bé nhỏ con chớp chớp mắt, nghiêng đầu, hôm nay chị lạ thật đấy.

“Chị ơi, chị còn đau không?” Bạn nhỏ Bạch Vũ Phàm hơi lo lắng. Bố mẹ đã nói chị gái là người thân thiết gần gũi nhất với cậu, chị phải nhập viện nhất định là vì bị thương, mà bị thương thì sẽ rất đau.

Advertisement

Bạch Y Y còn chưa kịp nói gì, Trình Hà đang nằm đã đột nhiên tỉnh dậy. Bà nhìn nét mặt của con gái khi nhìn con trai mình, tim như thoáng ngừng đập. Bà ngồi dậy xoa đầu con trai, rồi mới nhìn sang con gái. “Con cũng đừng buồn bực, con và Quân Dương đều còn trẻ, vẫn sẽ có con được thôi.”

Trình Hà thấy con gái vẫn còn đang đờ đẫn thì không khỏi thở dài. “Con đừng suy nghĩ linh tinh nữa, sống vui vẻ hạnh phúc với Quân Dương, bây giờ đàn ông tốt như Quân Dương đã không còn nhiều nữa rồi.”

Chuyện con gái sảy thai, bây giờ bên nhà thông gia vẫn chưa biết. Bởi vì Cố Quân Dương sợ nói ra thì hai ông bà nhà họ Cố sẽ có ý kiến với Bạch Y Y. Dẫu sao đứa bé này bị sảy cũng là vì Bạch Y Y không cẩn thận bị ngã. Cho dù bố mẹ chồng biết cô không cố ý thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Cố Quân Dương có thể luôn luôn nghĩ cho Bạch Y Y như thế, Trình Hà cũng không còn lời nào để nói về anh con rể này nữa.

Suy nghĩ linh tinh? Bạch Y Y nhìn Bạch Vũ Phàm, đột nhiên hiểu ra điều gì, gật nhẹ đầu.

Trình Hà toan nói thêm thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Vừa thấy là Cố Quân Dương, Trình Hà bèn lập tức kéo Bạch Vũ Phàm ra ngoài, để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ. Đương nhiên, lúc rời đi bà không quên dặn dò con rể an ủi con gái mình. Bây giờ phổ biến cái gì mà trầm cảm trước và sau khi sinh, Trình Hà thật sự sợ con gái sẽ nghĩ không thông suốt, cũng sẽ mắc phải chứng trầm cảm gì đó.

Trình Hà dẫn Bạch Vũ Phàm rời đi, Cố Quân Dương đóng cửa lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ. Cố Quân Dương nheo mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Y Y, khóe miệng nhếch lên, thoáng ý chế giễu.

Còn Bạch Y Y thì chẳng buồn nhìn anh ta, thất thần nhìn phía trước, khuôn mặt trắng bệch không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ là khuôn mặt này dù đang bệnh tật cũng vẫn đẹp một cách kỳ lạ.

Cố Quân Dương đi đến gần cô. “Đang giận à? Anh đã xin lỗi em rồi mà. Anh uống say, nhất thời không khống chế được nên mới ra tay với em.”

Bạch Y Y vẫn không nhìn anh ta, cũng không có bất cứ thay đổi gì vì lời anh ta nói.

“Bạch Y Y, thực ra em đang cố ý chứ gì? Mang thai con của anh nhưng lại không nói cho anh biết, để anh đích thân ra tay giải quyết nó, sao em có thể độc ác như thế!”

Cuối cùng Bạch Y Y cũng nhúc nhích, cô chậm rãi nằm xuống, như chuẩn bị ngủ. Lúc cô kéo chăn, Cố Quân Dương đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt hung dữ và sắc bén như lưỡi dao. “Cô vờ vịt cái gì. Dùng thái độ cao xa khó với này làm ai buồn nôn hả! Có phải cô đã quên cả nhà cô ăn bám vào tôi như con chó rồi không. Tôi nói cho cô biết, làm chó phải có giác ngộ của chó, phải hiểu cách lấy lòng chủ nhân của nó.”

Bạch Y Y căm phẫn nhìn anh ta, sau đó cô cười, rồi nói: “Anh nói đúng.”

“Cái gì?”

“Tôi cố ý không nói cho anh biết tôi đã mang thai để anh đích thân ra tay đánh chết con anh, anh đúng là loài cầm thú. Sao tôi có thể cần đứa con của một tên cưỡng gian, nhất là con của tên cưỡng gian còn không bằng cầm thú như anh chứ, bởi vì nó cũng nhất định sẽ là một tên cầm thú…”

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Cố Quân Dương cho một bạt tai. Cô nghiêng khuôn mặt đỏ bừng đi, khóe miệng vẫn nhếch lên châm chọc.

Cố Quân Dương vẫn chưa nguôi giận, giơ tay ra bóp cổ cô bằng bàn tay gằn sức tựa như một tên biế;n thái giết người điên cuồng, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô với vẻ hưởng thụ.

“Anh có bản lĩnh… thì giết tôi đi…”

Cố Quân Dương nhìn cô mấy giây, đột nhiên buông tay. Anh ta cười, vỗ nhẹ mặt cô. “Muốn chết như thế cơ à, chẳng lẽ bị kíc/h thích vì chuyện cậu em họ của tôi sắp kết hôn hả? Vừa rồi tôi còn muốn nói cho cô biết lúc tôi đến đây thì bắt gặp cậu ta cùng bạn gái cậu ta tới bệnh viện đấy…”

Cố Thanh Dật ư?

Bạch Y Y ngẩn người một lúc. Cố Quân Dương đột nhiên túm tóc cô, giựt mạnh. “Quả nhiên cô vẫn nhớ cậu ta, đúng là tiện nhân! Nếu cô đã thích cậu ta như thế thì về bên cậu ta đi kìa, cô có sức hút như thế, không chỉ là mối tình đầu của cậu em họ thiên tài đó của tôi mà còn mê hoặc được tôi cưới cô…”

Cố Quân Dương đẩy cô một cái, cười thành tiếng, rồi mới xồng xộc rời đi.

Cố Quân Dương vào thang máy xuống tầng, lòng vừa bất mãn vừa phẫn nộ. Từ nhỏ đến lớn, Cố Thanh Dật là đối tượng để tất cả mọi người khen ngợi, dù Cố Quân Dương làm tốt đến đâu, thể hiện xuất sắc đến thế nào thì luôn luôn có người như thiên tài chắn ở đó, khiến ánh sáng của anh ta vụt tắt. Từ nhỏ đến lớn Cố Quân Dương chịu bao nhiêu ấm ức vì điều đó bản thân anh ta đã không đếm rõ ràng được nữa. Nhưng vẫn may, từ hồi cấp ba anh ta bắt đầu quen dần với chuyện trong công ty, còn Cố Thanh Dật lại chẳng có chút hứng thú nào với việc vào công ty, khi ấy Cố Quân Dương thật sự thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nghĩ nếu thế thì anh ta sẽ không trở thành đối thủ và kẻ thù của Cố Thanh Dật nữa, anh ta cũng không muốn có kẻ thù mạnh như thế.

Ấy vậy mà…

Cố Quân Dương đấm một cú vào tường thang máy, cả thang máy kêu rầm một tiếng, lấp đầy trong đó là tiếng thở hồng hộc không cam tâm của anh ta. Nếu Cố Thanh Dật không có hứng thú với công ty, có lẽ anh ta sẽ không căm hận như thế. Nhưng ông nội lại cứ muốn kéo Cố Thanh Dật về đấu với mình. Ông già đó từ ngày họ còn nhỏ đã thiên vị Cố Thanh Dật, cho dù là thứ Cố Thanh Dật không cần cũng cứ muốn nhét cho Cố Thanh Dật. Cùng là cháu nội, dựa vào đâu lại có đãi ngộ khác biệt lớn đến thế?

Còn cả tiện nhân Bạch Y Y nữa!

Cố Quân Dương không nói dối, trước đó anh ta thực sự bắt gặp Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ. Anh ta không đi tìm họ mà đứng trước xe của Cố Thanh Dật. Nếu họ vẫn chưa ra về thì nhất định sẽ qua đây, cứ ôm cây đợi thỏ là được.

Đới Mộng Từ là con gái út của nhà họ Đới, được người nhà họ Đới yêu chiều, cũng tức là Đới Mộng Từ khá có phân lượng trong nhà họ Đới. Cố Thanh Dật chọn Đới Mộng Từ làm bạn gái, rõ ràng là muốn tìm một quân bài mạnh. Có Đới Mộng Từ rồi, Cố Thanh Dật và mình không phải là đấu nhau ngang sức nữa mà sẽ là Cố Thanh Dật đè lên người mình.

Nghĩ đến đây, Cố Quân Dương ném điếu thuốc trên tay xuống đất, giẫm mạnh lên. Ban đầu sao anh ta lại ngu ngốc cưới tiện nhân Bạch Y Y về chứ? Chẳng giúp anh ta nâng địa vị thì thôi, còn rắc rối và gò bó kỳ lạ. Anh ta nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra, hồi đó anh ta không chút cố kị cưới Bạch Y Y về có nguyên nhân quan trọng nhất là vì Cố Thanh Dật không có chút xíu hứng thú nào với chuyện quản lý công ty, nếu đã không có đối thủ thì mình đương nhiên có thể làm việc theo ý mình rồi.

Năm ấy Cố Thanh Dật chắc chắn giả vờ giả vịt nên mới khiến mình cưới ả đàn bà không có chút tác dụng đó về. Thằng đó đúng là quá sức ác độc, lại còn vô cùng mưu mô.

Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ đi qua, Đới Mộng Từ đang cười với Cố Thanh Dật, còn vung vẩy tay mình. “Em đã nói là không sao rồi, anh lại cứ kéo em đến bệnh viện, xem đấy, bác sĩ cũng nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”

Đới Mộng Từ bị bỏng lúc đun nước, vì da cô trắng nõn nên chỗ bị đỏ lên trông rất ghê rợn. Bản thân cô cảm thấy đến tiệm mua chút thuốc về bôi là được, nhưng Cố Thanh Dật lại cứ muốn kéo cô tới bệnh viện.

Tuy là giọng điệu oán giận nhưng được người ta quan tâm bảo vệ như thế, trong lòng Đới Mộng Từ thấy rất ấm áp.

“Được rồi, là lỗi của anh, rảnh rỗi nên kiếm chuyện, được rồi chứ!” Cố Thanh Dật hơi bất đắc dĩ day trán mình.

Đới Mộng Từ cười rất thỏa mãn.

Lúc hai người họ đi qua, vừa khéo nhìn thấy Cố Quân Dương. Cố Thanh Dật khẽ nhíu mày, nắm tay Đới Mộng Từ đi đến bên cạnh Cố Quân Dương. “Anh hai.”

Đới Mộng Từ đỏ mặt, cũng khẽ gọi một tiếng “Anh hai” theo Cố Thanh Dật.

Cố Quân Dương gật đầu, nhìn Cố Thanh Dật. “Hai đứa đến bệnh viện làm gì?”

Đới Mộng Từ hơi ngượng ngùng. “Lúc lấy nước sôi em không cẩn thận bị bỏng, chuyện không to tát, chỉ là Thanh Dật không yên tâm, cứ đòi đưa em đến bệnh viện.”

Cố Quân Dương cười. “Hiếm thấy thật đấy, lần đầu tiên anh nghe thấy cậu em này của anh lại chủ động đưa người đến bệnh viện, nếu để bác gái anh biết được nhất định sẽ cằn nhằn con trai đã thuộc về người khác rồi.”

Đới Mộng Từ dựa sát vào Cố Thanh Dật, mặt càng đỏ bừng. Cô khẽ cắn môi, dường như không biết nên nói gì mới tốt.

Trên khuôn mặt Cố Thanh Dật thoáng hiện nét cười nhàn nhạt. “Sao anh hai lại ở đây?”

Cố Quân Dương thu nụ cười lại, có mấy phần u sầu, thở dài một hơi trĩu nặng. “Đều là lỗi của anh, không đủ quan tâm chị dâu cậu, cô ấy mang thai cũng không biết, kết quả là cô ấy bị ngã, đứa bé cũng mất rồi.”

Đới Mộng Từ sững người, tiếp đó cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Cố Thanh Dật: “Anh chị vẫn còn trẻ, muốn có con thì rồi sẽ có thôi…”

Cố Quân Dương tỏ vẻ tán đồng. “Anh cũng nghĩ thế, nhưng mà chị dâu cậu có lẽ đang tự trách bản thân, cứ ủ dột mãi. Thực ra chuyện này cũng không liên quan gì đến cô ấy, chỉ có thể nói đứa bé đó không có duyên phận với anh chị thôi.”

“Vậy anh hai nên ở bên chị dâu nhiều hơn!”

Cố Quân Dương gật đầu. “Anh không làm phiền hai đứa nữa.”

Cố Thanh Dật kéo Đới Mộng Từ chuẩn bị lên xe rời đi.

Cố Quân Dương đột nhiên quay đầu. “Dật này…”

Cố Thanh Dật dừng bước chân, nhìn anh họ mình, nét mặt không có chút bất ngờ hay thắc mắc nào. Tình cảm giữa anh và Cố Quân Dương chẳng ra sao, anh vốn không tin Cố Quân Dương lại tình cờ đi qua bắt gặp mình. Dẫu sao tàn thuốc trên mặt đất đã có thể chứng minh điều đó. Chỉ không biết Cố Quân Dương lại muốn lấy thứ gì ra khiến mình khó chịu đây.

Cố Quân Dương như sực nhớ ra điều gì đó. “Ngày trước cậu và Y Y là bạn cùng trường, cũng quen biết nhau, cậu đi khuyên cô ấy giúp anh nhé.”

Cố Thanh Dật nhìn xoáy vào ông anh họ, yên lặng.

Cố Quân Dương như không phát hiện ra sự bài xích của đối phương, hơi cười khổ. “Anh cũng hết cách rồi, không biết lời cậu nói cô ấy có thể nghe vào hay không nữa, cứ coi như ông anh này đang cầu xin cậu đi.”

Đới Mộng Từ nhận ra điều gì, kéo tay Cố Thanh Dật.

Bấy giờ Cố Thanh Dật mới cười. “Anh nói nghiêm trọng quá rồi, chúng ta là người một nhà, đi thăm chị dâu là chuyện nên làm mà.”

Lúc này Cố Quân Dương mới hài lòng. “Nếu chị dâu cậu chuyển biến tốt, anh sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Anh hai khách sáo quá.”

Cố Quân Dương cười.

Cố Thanh Dật nhìn Cố Quân Dương rời đi với khuôn mặt không cảm xúc, trong lòng lại thầm hừ lạnh một tiếng. Anh ta cố ý nhắc đến chuyện mình và Bạch Y Y học cùng trường là có ý gì, tỏ rõ rằng Cố Quân Dương biết chuyện năm đó? Anh ta là chồng của Bạch Y Y cũng không khuyên được Bạch Y Y, nhưng lại cảm thấy mình có thể khuyên được, đây là lý gì?

Cố Thanh Dật nhìn Đới Mộng Từ ở bên cạnh, cô đang trợn tròn mắt nhìn mình. “Anh hai anh đối xử với chị dâu anh tốt thật đấy.”

Cố Thanh Dật hùa theo. “Đúng vậy nhỉ!”

Xem ra Cố Quân Dương đi sai nước này rồi? Bạn gái anh hoàn toàn không nghĩ sâu xa về lời Cố Quân Dương nói, cũng không suy nghĩ đến mấy thứ linh tinh, cô đúng là một cô gái nhỏ hiền lành đơn giản.

Vậy là đủ rồi.

Đới Mộng Từ cùng Cố Thanh Dật đi thăm chị dâu anh, còn ra ngoài bệnh viện mua một giỏ hoa quả rồi mới thấp tha thấp thỏm cùng Cố Thanh Dật vào bệnh viện.

Đới Mộng Từ xoa mặt mình, hít sâu một hơi. “Sao em cảm thấy giống như đi gặp phụ huynh vậy, căng thẳng quá đi mất.”

“Hóa ra là cảm thấy phải đi gặp phụ huynh nhà anh à, chẳng trách lại tích cực như thế.”

“Đâu có đâu có chứ!”

Cố Thanh Dật vỗ nhẹ đầu cô. “Được được được, em không có.”

Anh ngừng lại mấy giây. “Em thật sự không muốn gặp phụ huynh nhà anh à? Ầy, anh còn muốn dẫn em đi gặp họ lắm đấy, thất vọng ghê!”

Đới Mộng Từ lúng túng không biết nên nói gì, cắn môi, chỉ đành véo eo anh một cái.

Cho đến khi ra khỏi thang máy, hai người mới thôi nói cười, đi đến cửa phòng bệnh của Bạch Y Y, gõ cửa.

Người mở cửa là Trình Hà. Nhìn thấy họ, bà còn ngẩn ra, rồi vồn vã mời họ vào.

Bạch Y Y thoáng liếc họ, không nói gì, rồi cũng không nhìn họ nữa. Trình Hà nhìn Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ với vẻ hối lỗi, như bảo họ đừng để bụng thái độ của Bạch Y Y.

Đới Mộng Từ cảm thấy hơi gượng gạo, Bạch Y Y có vẻ như không hoan nghênh họ, cô hơi hối hận vì đã chạy đến đây. Chỉ là nghĩ tới lời anh hai của Cố Thanh Dật nói Bạch Y Y sảy thai, cô lại cảm thấy mình nên thấu hiểu cho Bạch Y Y. Người ta sảy thai mà, tâm trạng đương nhiên không tốt rồi, lẽ nào còn nên hoan hỉ cười nói hay sao.

Trình Hà nhìn Đới Mộng Từ, rồi cười quan sát Cố Thanh Dật. “Đây là bạn gái cháu à? Đúng là có mắt nhìn ghê, trông vừa dịu dàng lại có sức hút. Bác sắp được uống rượu mừng của hai đứa rồi đúng không?”

“Vẫn còn sớm ạ.” Đới Mộng Từ đỏ mặt nhìn Cố Thanh Dật, anh còn chưa cầu hôn mà!

Cố Thanh Dật cười. “Bác gái đừng trêu chúng cháu nữa, cô ấy xấu hổ đấy ạ!”

Đới Mộng Từ khẽ đánh Cố Thanh Dật hai cái, mặc kệ anh, chuyển sự chú ý sang bạn nhỏ duy nhất trong phòng là Bạch Vũ Phàm. Vừa rồi Bạch Vũ Phàm cũng đã chào, cậu bé gọi họ là anh chị khiến lòng cô như nở hoa, đồng thời cô cũng hiểu cậu bé là em trai của Bạch Y Y.

Đới Mộng Từ ngồi xổm xuống cạnh Bạch Vũ Phàm. “Đáng yêu quá, trông giống chị gái em thật đấy, lớn lên rồi chắc chắn cũng mê hoặc ngàn vạn cô gái…”

Bạch Y Y vẫn một mực yên lặng lại lên tiếng vào lúc này: “Chị em cùng bố cùng mẹ, đương nhiên sẽ giống nhau.”

Chị em cùng bố cùng mẹ không giống nhau cũng rất nhiều mà! Đới Mộng Từ không phản bác, câu này của Bạch Y Y lạnh như băng khiến cô thoáng ngượng ngập.

Đới Mộng Từ không nói gì nữa, Cố Thanh Dật nhìn cô một cái, mau chóng xin phép ra về.

Ra khỏi phòng bệnh, Đới Mộng Từ vỗ ngực mình, cảm thấy mình đã sống sót. “Em sẽ không đến đây lần nào nữa.”

“Chẳng lẽ em còn muốn đến nữa à?”

Đới Mộng Từ trừng mắt nhìn anh. “Chị dâu anh vốn không hoan nghênh tụi mình, đến đây như vậy, cảm thấy mình rõ ngốc.”

“Sau này ít qua lại là được.”

“Nhưng mà sao chị ấy cứ là lạ.”

“Hử?”

“Nằm trên giường bệnh sao còn trang điểm? Ý em không phải là không nên… Ầy, chỉ là cảm thấy cứ là lạ thôi!”

Cố Thanh Dật mím môi, hiểu ra điều gì, nhưng lại thở dài. “Đó là chuyện của người khác.”

Không liên quan gì đến họ, đó đều là chuyện của người khác.

oOo

Sau khi Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ ra khỏi phòng bệnh, Trình Hà đi đến trước giường bệnh, vươn tay ra, gí mạnh ngón trỏ vào trán Bạch Y Y. “Cho dù tâm trạng con không tốt thì cũng không nên có thái độ này. Hai đứa nó có lòng tốt đến thăm con, thế mà nét mặt con lại như thế. Bao năm nay bố mẹ dạy con tiếp khách thế à? Mẹ thấy con càng sống càng thụt lùi rồi đấy.”

Bạch Y Y nhìn mẹ mình, không phản bác, yên lặng cúi đầu.

Trình Hà vừa thấy vậy thì cũng không đang tâm nói gì nữa, vừa nghĩ đến việc con gái mới sảy thai là tim bà thắt lại, sự đau lòng cũng vượt xa nỗi bất mãn vừa rồi. “Không phải mẹ muốn nói con đâu, bây giờ địa vị của Cố Thanh Dật trong nhà họ Cố rất quan trọng, con tỏ ra như thế rồi bị ai có ý xấu nhìn thấy thì không tốt với cả con và Quân Dương. Huống hồ hôm nay nhìn thì có vẻ chuyện liên hôn giữa nhà họ Đới và nhà họ Cố hẳn là đang đến bước bàn bạc rồi, cô bé nhà họ Đới đó sẽ là em dâu tương lai của con…”

Bạch Y Y chán nản nằm xuống, nhìn thấy Trình Hà trừng mắt rồi thở dài. “Con cáu kỉnh vì Quân Dương rời đi à? Công ty nó nhiều chuyện, hơn nữa Cố Thanh Dật… Con phải hiểu cho nó nhiều hơn.”

“Con không sao, mẹ, mẹ đừng lo cho con…”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Bạch Văn Thanh đi vào phòng bệnh. Bạn nhỏ Bạch Vũ Phàm đang chán chường lập tức chạy như bay qua, nhào vào lòng Bạch Văn Thanh. “Bố!”

Bạch Văn Thanh bế Bạch Vũ Phàm, nâng cu cậu lên, rồi mới thơm mấy cái vào mặt cậu. “Cục vàng cục bạc của bố, có nhớ bố không?”

“Có ạ, con nhớ bố, nhớ lắm ấy.”

Bạch Văn Thanh tươi cười như hoa, mặt mày hớn hở.

Bạch Vũ Phàm ôm lấy cánh tay Bạch Văn Thanh bằng cả hai tay, mắt đảo không ngừng, sau đó nhớ ra điều gì. “Nhưng mà lần này lúc họp phụ huynh, không muốn bố đi nữa đâu.”

“Tại sao?” Bạch Văn Thanh quan sát khuôn mặt nhỏ băn khoăn của con trai.

“Bạn con nói bố không giống bố của con mà giống ông của con, ông bạn ấy trông không khác mấy với bố. Con muốn chị đi họp phụ huynh cho con, như thế bạn con sẽ tưởng chị là…”

“Không được nói vớ vẩn.” Trình Hà đột nhiên đanh mặt nhìn Bạch Vũ Phàm. “Mẹ chính là mẹ của con, ông ấy là bố của con, con chính là con của bố mẹ, ai dạy con nói nhăng nói cuội thế hả?”

Bạch Vũ Phàm chưa từng bị mẹ mình quát, cu cậu sững ra, lúc hồi hồn mới biết mình đã bị mắng, đôi mắt lập tức hoe đỏ, nhưng cu cậu lại nhớ mình là đàn ông con trai thì không được khóc nên bèn cố nén nước mắt không chịu khóc. Trông cu cậu như vậy khiến Bạch Văn Thanh rất xót xa, ông lập tức nhìn vợ với vẻ bất mãn. “Thằng bé còn nhỏ, bà mắng nó làm gì?”

“Ông chỉ biết bênh nó, chính tại ông nó mới nói những lời không nên nói…”

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Cố Quân Dương nhíu mày, có vẻ rất khó hiểu. “Bố mẹ, bố mẹ làm sao vậy ạ?”

Trình Hà và Bạch Văn Thanh nhìn nhau, rồi Trình Hà mới thu nét mặt vừa rồi lại. “Tiểu Phàm nói linh tinh, mẹ nói nó mấy câu, kết quả là ông già này không vui, trẻ con thì phải dạy dỗ, không thể lấy tuổi còn nhỏ ra làm cái cớ được.”

Cố Quân Dương như thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu Phàm còn nhỏ, có thể từ từ dạy, con cảm thấy thằng bé rất nghe lời và hiểu chuyện, không nghịch ngợm phá phách như những đứa trẻ khác.”

Trình Hà thấy con trai nhoài người trên vai chồng mình với vẻ đáng thương thì lòng nhũn ra, rồi cũng không nói nặng lời nữa.

Bạch Văn Thanh đương nhiên hiểu vợ mình, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Vốn không có gì cả, bà nó này, có phải bà đến thời mãn kinh rồi nên hay kiếm chuyện không?”

Nếu không phải vì có con rể ở đây, Trình Hà đã nổi cơn rồi.

Bạch Văn Thanh không ở lại lâu, chỉ dặn dò con gái mấy câu rồi lập tức đưa Bạch Vũ Phàm ra về. Dẫu sao ngày mai con trai còn phải đi học, hơn nữa bệnh viện đâu phải nơi trẻ con có thể ở lại được. Trình Hà cũng không muốn làm phiền con gái và con rể, bèn tiễn chồng và con trai.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Trình Hà mới lo lắng ra mặt. “Tôi cảm thấy chúng nó cứ là lạ, cũng không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không nữa.”

Bạch Văn Thanh nhìn vợ. “Y Y là người có chính kiến, bà cũng đừng quá lo, nếu thật sự có chuyện gì, con bé nhất định sẽ chủ động nói cho tôi và bà biết.”

“Tôi chỉ sợ con bé chịu ấm ức thôi. Vợ chồng mình chỉ có một…” Trình Hà nhìn cậu con trai chồng đang bế, đột nhiên khựng lại, như chợt nhận ra điều gì. “Vừa nãy ông nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ con rể nó…”

“Bà phải biết, chung quy thì con rể là con trai của người khác, đối với chúng ta nó là người ngoài.” Bạch Văn Thanh rõ ràng không muốn nói nhiều.

Trình Hà ngẩn ra, rồi lập tức trở nên lo âu, song lại không dám nói nhiều. Chồng bà đi lại ở bên ngoài, chắc chắn những thứ ông ấy hiểu được nhiều hơn bà. Ấn tượng của bà với Cố Quân Dương chính là dáng vẻ mà cậu ta thể hiện ra, bà vốn dĩ không biết cậu ta và con gái mình chung đụng thế nào. Nghĩ đến những chuyện con gái làm trước đây, bà nhất thời ngổn ngang trăm mối.

Trước khi lên xe, Bạch Văn Thanh lại khuyên vợ một câu: “Đừng nghĩ lung tung, tin tưởng con gái bà, con bé cũng đâu phải kiểu người chuyện gì cũng chấp nhận chịu thiệt.”

Bấy giờ Trình Hà mới gật đầu.

Bạch Y Y thản nhiên nhìn Cố Quân Dương, trên khuôn mặt không có cảm xúc gì. “Anh lại đến làm gì?”

Trông Cố Quân Dương đầy tiếc nuối. Anh ta đút hai tay trong túi quần, nhìn cô với vẻ bông đùa. “Cô đang tỏ ra không hoan nghênh đấy à?”

Bạch Y Y cười giễu một tiếng.

Cố Quân Dương nói bâng quơ: “Tôi còn tưởng cô sẽ cực kỳ vui nữa chứ, nói không chừng còn cảm kích tôi vì chuyện này cũng nên. Dù sao thì nếu không có tôi, cô đâu thể gặp được tình nhân cũ của cô nhỉ! Trông dáng vẻ hậm hực này của cô, lẽ nào cậu em đó của tôi có bạn gái mới, quên mất tình nhân cũ là cô rồi? À, có khi còn thể hiện tình yêu thắm thiết trước mặt cô ấy chứ!”

Khóe miệng Bạch Y Y nhếch lên châm chọc. “Phải đó, Cố Thanh Dật có bạn gái mới bèn hoàn toàn gạt bạn gái cũ là tôi sang một bên, đâu bằng được anh, tình cũ tình mới đều không thể vứt bỏ.”

Cố Quân Dương trừng cô, hai giây sau anh ta lại cười. “Cô bận tâm à?”

Bạch Y Y cười xùy một tiếng. “Cố Quân Dương, anh đúng là một tên đàn ông tởm lợm. Năm đó tôi không ưng anh, bây giờ vẫn không ưng anh, anh cũng chỉ xứng với mấy ả con giáp thứ mười ba của anh tìm đến anh như thể anh cao xa khó với thôi. Anh xem anh sống mệt biết bao, đã mù, tự đại lại còn nhạy cảm. Tôi không ưng anh, anh bèn dùng công ty nhà tôi để uy hiếp tôi, sau khi thành công thì đắc ý tự mãn, cảm thấy mình không gì không thể. Coi tôi như một món đồ chơi, chơi mệt rồi thì đi đến chỗ người khác tìm cảm giác tồn tại. Loại đàn ông như anh, chẳng trách ông nội anh không thích anh, bởi vì ông ấy có mắt thần, từ lâu đã nhìn rõ bản chất của anh rồi.”

Cố Quân Dương tức điên, chĩa ngón trỏ chỉ vào cô. “Cô nói lại lần nữa xem?”

Bạch Y Y vẫn cười, cùng lắm là lại bị đánh một lần thôi. Mà loại đàn ông giả tạo như anh ta đánh cô cũng chẳng dám đánh quá tàn nhẫn vì sợ sẽ để lại dấu vết gì làm liên lụy đến anh ta. “Anh mãi mãi không bằng được Cố Thanh Dật, cho nên ông nội anh mới thích anh ấy chứ không thích anh.”

Cố Quân Dương tiến lên trước kéo áo cô, nhìn thấy đôi mắt cô toát lên vẻ chế giễu mà không có chút sợ sệt nào. Ban đầu anh ta mê mẩn đôi mắt này, muốn có được cô tựa như bị bỏ bùa vậy, không màng tất cả mà bức ép cô. Cuối cùng, anh ta được thỏa ước nguyện, nhưng cô thì như băng lạnh ngàn năm, trái tim dù thế nào cũng không nóng lên được nữa.

Cô đẹp biết bao, cho dù vào lúc yếu ớt như vậy cũng vẫn như đóa tuyết liên quý giá trên đỉnh núi, kiêu hãnh độc lập, khiến người ta muốn ngắt xuống, cho dù phải chịu muôn vàn cực khổ.

Anh ta đã ngắt xuống, song lại chưa từng cảm thấy cô thuộc về mình. Nếu thứ đẹp đẽ như thế không thuộc về mình, vậy thì, hủy hoại cô.

Cố Quân Dương đột nhiên buông cô ra, cười tà ác. “Cô nói đúng, cô chỉ là món đồ chơi trong tay tôi, mặc tôi bài trí, tôi thích thế nào thì thế nấy.”

“Anh muốn thế nào?” Bạch Y Y nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Muốn thế nào á?” Cố Quân Dương cười xùy, nhìn cô với vẻ trịch thượng. “Muốn phát huy giá trị lớn nhất của thứ đồ chơi như cô, cô đừng có làm tôi thất vọng đấy.”

Cố Quân Dương vươn tay muốn sờ mặt cô nhưng bị cô tránh đi. Anh ta hậm hực, nhìn cô vẻ nguy hiểm rồi mới rời đi.

Lúc Trình Hà quay lại thì gặp Cố Quân Dương, bà không cảm thấy con rể khác lạ chỗ nào, thậm chí còn cảm thấy được an ủi vì lời dặn dò mình chăm sóc con gái của con rể. Chỉ là khi về đến phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng của con gái, bà không nhịn được mà thở dài.

oOo

Cố Thanh Dật lái xe đưa Đới Mộng Từ về nhà. Thiếu chút nữa hai người tranh cãi ở cổng nhà họ Đới. Cố Thanh Dật muốn nhìn cô vào nhà, còn cô muốn thấy anh lái xe rời đi trước, cuối cùng hai người đều bật cười. Cố Thanh Dật thỏa hiệp, lái xe ra về, nhìn thấy bóng dáng trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ lại.

Cố Thanh Dật trước đây chưa từng thỏa hiệp với ai, cho dù chỉ là một chuyện vặt vãnh. Tôn chỉ cuộc đời anh chính là làm chuyện mình muốn làm, đừng ai nghĩ đến chuyện ngăn cản anh.

Bắt đầu từ lúc nào, tất cả đã thay đổi?

Cố Thanh Dật đánh xe đến một bên, lấy thuốc lá, rút ra hai điếu, rồi mới tiếp tục lái xe.

Trước giờ anh không phải người si tình, đã sa lầy một lần vào một người phụ nữ rồi thì sẽ không sa lầy lần thứ hai, cho dù nhớ đến người đó thì cũng sẽ cảm thấy đó là một hành động lãng phí sức lực.

Đới Mộng Từ về tới nhà thì thấy người nhà nhìn mình với vẻ trêu chọc và nở nụ cười đầy ẩn ý.

Một đại gia đình sống cùng nhau luôn có đủ loại mâu thuẫn. Đới Mộng Từ có thể nhìn ra nhà bác cả và nhà bác hai thẳng thừng hoặc vòng vo nói rằng cô tìm được một người đàn ông không tệ, gia thế cũng rất xứng, họ nói cô biết điều, không gây rắc rối cho gia đình. Đó là cố ý khiến cô khó chịu, nói người cô tìm chẳng qua chỉ ưng gia thế của cô, dẫu sao bây giờ mọi người đều biết rõ về cuộc tranh giành giữa Cố Quân Dương và Cố Thanh Dật, cô chỉ là một quân bài của Cố Thanh Dật mà thôi.

Đới Mộng Từ về đến phòng, bà Đới mới thu nụ cười lại, vỗ nhẹ đầu con gái. “Hai nhà đó ghen tị đấy, cứ mặc kệ họ.”

Đới Mộng Từ cười. “Con sẽ không để bụng đâu.”

Bà Đới thấy cô không phải đang miễn cưỡng thì thở phào một hơi.

Đới Mộng Từ đương nhiên sẽ không thật sự để bụng. Cuộc gặp gỡ giữa cô và Cố Thanh Dật tuy không được coi là lãng mạn nhưng tuyệt đối là tự do yêu đương, thậm chí mối tình này còn bao gồm rất nhiều thứ phức tạp. Cô là nhà báo chủ động xin đến nước A, ở đó còn đang chiến tranh, không phải như số liệu và hình ảnh trên báo, khi đến đó, cô mới thực sự hiểu được sự vô tình và tàn khốc của chiến tranh, hiểu được rằng cái chết cách mình gần như vậy. Trong tình cảnh đó, cô gặp được Cố Thanh Dật. Cô hiểu một chút kiến thức chăm sóc người bệnh, cùng anh cứu một vài dân chúng vô tội, cũng thiếu chút nữa bị thương trong khói bom đạn lạc.

Khi về nước, cô thoáng mông lung, tựa như xuyên không vậy, nơi đây bình yên và hạnh phúc đến thế, mọi người luôn tranh cãi lo âu vì một vài chuyện không đâu; nhưng ở một thế giới khác, người nơi đó đều không thể phán đoán được mình có thể nhìn thấy ánh dương ngày mai hay không. Thậm chí khi nhớ lại, cô còn không chắc chắn được mình của lúc này có còn can đảm xông pha đến tiền tuyến hay không.

Nhưng khi cô và Cố Thanh Dật ở tiền tuyến, cô lại có thể quên hết tất cả, cứu người, che chắn bảo vệ người ta, thậm chí còn ngủ yên trong tiếng đạn tiếng bom.

Trải nghiệm đặc biệt đó do cô và Cố Thanh Dật cùng hoàn thành, họ thậm chí còn chẳng biết tên đối phương cụ thể là những chữ nào, huống hồ là gia thế của nhau.

Đới Mộng Từ thích thứ tình cảm như thế, cùng trải qua sống chết, cùng bầu bạn bên nhau qua những ngày tháng khốn khó nhất, không có tranh giành lợi ích, không có so đo được mất, thuần khiết như thế, thỏa mãn đến thế.

Bà Đới nán lại với con gái. “Tình cảm giữa con và Thanh Dật cũng coi như ổn định rồi, thằng bé có thảo luận về hôn sự với con không?”

“Mẹ…” Đới Mộng Từ bối rối, dường như khó mà mở miệng.

Bà Đới cười. “Thế thì chắc là sắp rồi.”

“Sao mẹ lại nói thế?”

Bà Đới liếc con gái. “Sức khỏe của ông cụ nhà họ Cố… không bằng trước đây nữa.”

Tim Đới Mộng Từ thoáng ngưng đập. Cô biết tình cảm giữa Cố Thanh Dật và ông cụ nhà họ Cố tốt đến mức nào, ông cụ cũng vô cùng coi trọng Cố Thanh Dật, nếu ông cụ gặp chuyện, vậy anh sẽ buồn đến mức nào chứ?

Chỉ thoáng nghĩ đến việc Cố Thanh Dật sẽ buồn, Đới Mộng Từ đã trở nên khó chịu theo bản năng.

Đới Mộng Từ hồi hồn lại, hít sâu một hơi, cô đúng là đã lún sâu vào người đàn ông đó rồi, nhưng cô cam tâm tình nguyện.

oOo

Cố Thanh Dật không về nhà cũ của nhà họ Cố. Ngoài chú út của anh vì một người phụ nữ bình thường mà tranh cãi với ông nội nên chuyển ra ngoài ở, nhà anh và nhà chú hai đều sống ở khu biệt thự ba tầng liền kề đó. Bây giờ bầu không khí trong nhà không hòa thuận, chú hai thím hai coi anh như lũ lụt, như mãnh thú, nghĩ rằng anh quay về là để đoạt mất những thứ thuộc về Cố Quân Dương, ngày nào trong nhà cũng có thể coi như “tàn sát khốc liệt”. Nếu không phải vì ông nội vẫn còn, hai nhà thậm chí còn chẳng làm ra vẻ hòa bình như bề ngoài. Anh cũng không muốn về cái nhà đó, chán ngắt, đồng thời cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh dừng xe ở gara, vào thang máy về căn hộ của mình, mở cửa, thay giày, đến đèn cũng chẳng buồn bật, quần áo cũng chẳng cầm, vào thẳng nhà tắm, mở vòi hoa sen, đứng dưới nước, mặc cho dòng nước lạnh giội ướt mình.

Quần áo bị nước lạnh giội ướt dính vào người anh, mỗi một góc da thịt đều như bị kí/ch thích khiến anh không khỏi run rẩy. Sau đó nước ấm nhỏ xuống người, cái lạnh vừa mới thấm vào da thịt kia dần dần bị thay thế, tiếp đó là dòng nước ấm nóng tuyệt đối.

Anh thích quá trình này, cứ như biế/n thái vậy, tỉ mỉ thưởng thức sự thay đổi mà dòng nước ấm mang đến cho cơ thể, tựa như bị bỏ bùa, không muốn sửa lại, để mặc bản thân trầm mê.

Anh cởi áo, quần, đồ lót trên người, cuối cùng đứng dưới dòng nước nóng. Anh đột nhiên nhớ ra nỗi lo lắng của ông nội ngày trước. Ông nội nói anh cái gì cũng tốt, bởi vì anh thông minh, nhưng anh không thích thú thứ gì cả, điều đó khiến ông nội rất lo lắng.

Bây giờ hình như anh đã có thứ mà mình thích rồi thì phải? Nếu như cách tắm biế/n thái này cũng được tính. Dẫu sao nếu là mùa đông, cách tắm này sẽ càng khiến anh cảm thấy kíc/h thích hơn.

Anh tắm trong bóng tối, như một bóng ma, chỉ có đường nét mơ hồ. Anh nhắm mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng Bạch Y Y nằm trên giường và cả đôi mắt thâm trầm đó. Hôm nay cô đã nhìn Đới Mộng Từ, nhưng không nhìn anh một cái nào.

Là không dám hay là áy náy? Hoặc giả là vì anh đưa Đới Mộng Từ tới thăm cô, cô cảm thấy anh đang thị uy?

Mà có thể chỉ là vì cô sống không tốt, bởi thế cô không muốn thấy anh, vì vậy ngay cả can đảm nhìn anh một cái cũng không có.

Cố Thanh Dật hơi muốn cười, nhưng lại là nở nụ cười lạnh dưới dòng nước ấm trong bóng đêm. Cô gái kiêu ngạo xinh đẹp năm ấy cuối cùng lại biến thành một người phụ nữ tầm thường.

Chỉ có điều, chuyện này liên quan gì đến mình?

Song, Cố Thanh Dật khi đã nằm trên giường lại một lần nữa nhớ lại quá khứ năm đó. Anh thậm chí còn biết rõ mình đang nằm mơ, còn tự trách mình vì sao phải đi gặp người phụ nữ đó. Và cũng nhờ giấc mơ này khiến anh hiểu ra mình bài xích phần quá khứ đó đến mức nào. Nếu cuộc đời anh là một tờ giấy trắng, vậy thì quá khứ giữa anh và Bạch Y Y chính là một vết đen không thể nào phớt lờ để giả vờ rằng mình vẫn yên ổn.

Quá khứ đó chỉ chứng minh một chuyện, anh đã thất bại như thế!

Bắt đầu từ lúc sinh ra, Cố Thanh Dật đã được yêu chiều hết mực, ngay cả ông bố cho rằng con trai phải được dạy dỗ nghiêm khắc cũng rất yêu chiều anh. Tất cả chỉ bởi anh trai anh qua đời năm bốn tuổi vì bị đập đầu khi ngã từ trên cây xuống, bố mẹ bèn nhượng trọn phần tình yêu dành cho anh trai sang anh. Còn ông nội vốn rất thương anh trai vì anh trai là cháu trai cả, sau khi anh trai qua đời, ông nội cũng gửi gắm kỳ vọng với anh trai lên người anh.

Cuộc đời anh có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Anh thông minh đến mức khiến người ta phải cảm thán, cho dù đề bài hóc búa thế nào anh đều có thể dễ dàng giải đáp, vì thế anh càng nhận được sự chú ý của người thân.

Chỉ có điều anh không có sở thích gì, nếu không phải vì bị ông nội thúc ép, có lẽ anh cũng chẳng buồn đến trường. Nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, đến trường hay không phải phụ thuộc vào tâm trạng của anh, phần lớn thời gian là anh về trường trước mỗi kỳ thi, bởi anh đã từng đồng ý với ông nội phải nộp được bài thi khiến ông hài lòng. Ban đầu thầy cô còn bất mãn, nhưng khi anh giao nộp rất nhiều bài làm đạt điểm tối đa, ngay cả thầy cô giáo cũng chẳng còn lời nào để nói. Nếu nói một câu khó nghe thì anh đến lớp nghe giảng chính là nể mặt thầy cô.

Có thầy giáo không tin, cố ý cho vào đề thi hai câu không liên quan đến kiến thức trong sách, muốn đàn áp sự kiêu ngạo của anh. Nhưng hai câu đó, một câu anh suy ra công thức ngay, câu còn lại anh dùng cách mà thầy giáo chưa từng nghĩ đến để giải, cuối cùng thành công chinh phục thầy giáo đó.

Có điều Cố Thanh Dật như thế không có chút ít hứng thú nào với việc học, hoặc là nói bản thân anh cũng không biết mình có hứng thú với thứ gì. Anh đã từng thử uống rượu, gây chuyện, đánh nhau với người khác, anh chỉ cảm thấy vô cùng ấu trĩ. Một vài cô gái xuất hiện bên cạnh anh, anh chỉ cảm thấy đối phương giả tạo. Anh bắt đầu đến một vài nơi nguy hiểm, hoặc đi nhảy bungee hay nhảy dù…

Anh bắt đầu tiếp xúc với một vài nơi hoặc hoạt động ngày một nguy hiểm, không phải vì có hứng thú mà chỉ là vì cảm thấy chán chường. Dẫu sao đối với anh, hình như không có gì là chuyện không thể giải quyết, cuộc đời quá thuận lợi, vì thế cực kỳ tẻ nhạt. Bản thân anh cũng nhận ra trạng thái của mình bất ổn, bởi vì những hoạt động anh tham gia quả thực rất nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ thật sự mất mạng. Anh không hề cảm thấy kinh hãi, thậm chí hơi muốn trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng và cận kề cái chết, vì thế anh đề nghị bố mẹ mình sinh thêm một đứa con nữa để bầu bạn với họ, cứ như thế anh có thêm một cô em gái.

Đáng tiếc thay, dù những chuyện anh từng làm nguy hiểm và khó tin nhường nào, anh đều không gặp phải mối nguy hiểm đến tính mạng hay tổn thương đến cơ thể.

Đó là trước học kỳ hai năm lớp mười một, anh bị quấn vào hai vụ án lớn, buôn bán người và buôn bán nội tạng người, thực ra cũng có thể gọi là một vụ án, dẫu sao trong đó cũng có nhiều chuyện liên quan. Cuối cùng anh bình an trở về, dùng dao đâm những kẻ phạm tội chính bị thương, đồng thời giải cứu rất nhiều người bị hại. Khi ấy phía cảnh sát cũng nghi ngờ anh, anh quá bình tĩnh và quả quyết, nơi anh đâm người ta bị thương thuộc vào vị trí đặc biệt, lời giải thích rằng anh từng xem một quyển sách giải phẫu cơ thể người không được phía cảnh sát chấp thuận. Cho đến khi người nhà anh tới, rất nhiều người bên cạnh anh làm chứng rằng anh thông minh đến mức vừa học đã biết, anh đâm người ta bị thương thuộc vào sự phản kháng nhất thời chứ không phải là mưu tính từ trước, phía cảnh sát mới tin rằng thật sự có người như vậy.

Có lẽ chuyện đó đã dọa ông nội anh một trận, vậy mà họ tìm cho anh một bác sĩ tâm lý, bởi vì không chỉ có một người cảm thấy tâm lý anh không quá bình thường.

Bác sĩ đó đến với thân phận con trai người bạn cũ của ông nội, nhưng khi đối phương nói được mấy câu, anh lại cười. “Chú là một bác sĩ tâm lý, kinh nghiệm phong phú, từng có những trường hợp vô cùng kinh điển, gia thế của chú cũng rất tốt, chú lựa chọn ngành nghề này hoàn toàn là vì sở thích, chú rất có hứng thú với tôi, cảm thấy tôi là một trường hợp rất đặc biệt, cho nên chú không dùng phương pháp thông thường với tôi.”

Anh nhìn thấy đối phương sững ra, sau đó rời đi, không nán lại thêm với mình.

Anh không biết bác sĩ tâm lý đó đã nói gì với ông nội, anh chỉ biết mình bị yêu cầu đi học và tan học giống một học sinh bình thường, không được tùy hứng làm mọi chuyện mình thích giống trước đây nữa. Cho dù anh bảo đảm về thành tích của mình thì ông nội cũng không suy chuyển.

Kỳ nghỉ đó, anh bị trông chừng cả ngày, cho đến khi anh chủ động đồng ý với ông nội rằng mình sẽ làm một học sinh ngoan.

Khoảnh khắc đồng ý, anh cảm thấy mình đã mường tượng trước được tương lai vô vị và lãng phí thời gian của mình. Song anh hiểu rõ, ông nội làm thế hẳn cũng là vì quan tâm mình, sợ mình lại làm ra chuyện không thể kiểm soát.

Dần dà, anh làm một học sinh ngoan. Chỉ là anh vẫn không quá giống những người khác. Trong mắt thầy cô bạn bè, điểm Toán, Lý, Hóa là đỉnh cao mà họ phải leo lên, nhưng chúng lại là điểm số giam hãm anh. Cho nên dù khi lên lớp anh ngủ hoặc chơi game thì cũng không có ai cảm thấy không ổn.

Cho đến một ngày, tình trạng đó đã thay đổi.

Khi có kết quả kỳ thi tháng đầu tiên kể từ lúc khai giảng, anh không đến xem bảng danh sách một trăm người đứng đầu khối. Lần nào anh cũng xếp thứ nhất, không có bất ngờ gì cả, vì thế ngay cả việc xem danh sách anh cũng cảm thấy không có hứng, dù anh có đi ngang qua đó thì cũng không liếc lấy một cái.

Nhưng lần này sau khi có kết quả thành tích, có người bạn nhìn anh với vẻ kỳ lạ. Anh chẳng bận tâm, bởi dẫu sao những người học lớp 11/17 có thể lọt vào top một trăm toàn khối có soi đèn cũng không tìm thấy, à, Cố Thanh Dật anh là ngoại lệ. Các thầy cô cảm thấy tuy anh có thành tích tốt nhưng thái độ học tập của anh lại cực kỳ không ổn, nếu ở lại lớp 11/1 sẽ làm phiền đến chuyện học tập của người khác; ngoài ra, còn có một lý do không thể nói với bên ngoài chính là sự tồn tại của anh có lẽ sẽ đả kích lòng tự tin của mấy cô cậu “con nhà người ta”. Thế là anh bị phân đến lớp 11/17, đó là lớp của những cô cậu học sinh có bối cảnh có tiền có thế trong truyền thuyết, cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến ngôi trường này được gọi là “ngôi trường quý tộc”. Có điều, dẫu anh khác biệt thì các bạn trong lớp vẫn vô cùng hoan nghênh anh. Họ cảm thấy sự tồn tại của anh đã nâng cao trình độ của lớp 11/17 lên. Người đứng nhất toàn khối học ở lớp 11/17, đây là chuyện trước nay chưa từng có, họ đã được chứng kiến thời khắc lịch sử.

Cố Thanh Dật rất hiểu suy nghĩ của các thầy cô. Dẫu sao một người trải qua bao cố gắng mà có được thành tích xuất sắc thì mọi người sẽ cảm thấy hâm mộ hoặc khâm phục; khi một người không cố gắng thậm chí không có lòng dạ học hành lại có thể dễ dàng có được trình độ mà người khác cố gắng cũng không đạt được, chuyện đó sẽ khiến người ta thấy khó tả.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tưởng Thư Minh từ lớp 11/3 chạy hẳn một chuyến đến lớp 11/17 với vẻ mặt hớn hở và hả hê, túm lấy Cố Thanh Dật. “Đang đâu lại tụt xuống từ ngôi vị thứ nhất toàn khối, cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Nào, phát biểu chút cảm tưởng đi.”

Tụt xuống từ ngôi vị thứ nhất toàn khối?

Cố Thanh Dật khẽ nhíu mày, nhìn đối phương với vẻ ngờ vực.

“Cậu không biết à?” Tưởng Thư Minh kinh ngạc quan sát anh một lát, sau đó hiểu ra. “Cậu lại không đi xem danh sách chứ gì, lần này cậu không còn đứng thứ nhất toàn khối nữa, có cần tôi nói cho cậu biết ai đã phá vỡ kỷ lục của cậu không?”

Trên khuôn mặt Tưởng Thư Minh viết đầy mấy chữ “vui vẻ hí hửng”, cứ như người đứng thứ nhất toàn khối mới là bản thân anh chàng vậy. Hết cách thôi, ai bảo sự tồn tại của tên này quá thiếu đòn chứ, bất cứ câu hỏi phức tạp nào cũng chỉ là câu hỏi vặt vãnh trước mặt Cố Thanh Dật, đúng là làm tổn thương lòng tự trọng của người ta quá mức mà. Tưởng Thư Minh cảm thấy mình đã bị tổn thương đến độ tê dại rồi, cảm ơn trời đất là còn có người có thể giẫm tên này dưới chân.

Tưởng Thư Minh cực kỳ kích động, cũng mặc kệ Cố Thanh Dật có muốn nghe hay không, anh chàng một lòng muốn tung hết tin tức mà mình biết ra. “Nghe nói người xếp thứ nhất mới còn là một con nhỏ siêu xinh, tên Bạch Y Y, học kỳ này mới chuyển từ bên trường Minh Gia đến trường mình. Ầy, tôi nghe nói rồi, mấy thầy cô bên lớp 11/1 hay tin lần này cậu không còn đứng thứ nhất nữa, ai nấy đều hớn ha hớn hở, cứ như nhà trường sắp phát tiền thưởng cho họ ấy.”

Khóe miệng Cố Thanh Dật giần giật. “Cậu rảnh quá nhỉ?”

“Hả?”

Cố Thanh Dật về lớp, khuôn mặt anh bình tĩnh, dường như không bận tâm về kết quả kỳ thi lần này. Chỉ là dáng vẻ bình tĩnh đó của anh có thể lừa được người khác, song lại không thể lừa được bản thân anh. Tuy đã biết từ lâu rằng trên thế giới này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù anh luôn được người khác khen thông minh nhưng dẫu sao cũng sẽ có người làm tốt hơn anh; song sau khi thật sự có người như thế xuất hiện, trái tim thờ ơ cô đơn của anh lại gợn sóng lăn tăn.

Học sinh lớp 11/17 chưa hẳn không thích học, chỉ là so với hoàn cảnh trong trường Trường Duệ thì họ học không được coi là quá hăng say. Bình thường vẫn có không ít người thảo luận về mấy ngôi sao điện ảnh. Còn về người vụt cái nổi tiếng như Bạch Y Y, những người bàn luận về cô cũng chẳng thiếu. Có người từng thấy cô, nói cô thật sự rất xinh đẹp, thành tích tốt như thế lại còn xinh đẹp đến vậy, thật sự khiến người ta hâm mộ và ghen tị.

Rất hiếm khi Cố Thanh Dật lắng nghe các bạn học nói những lời vừa vô vị vừa không có dinh dưỡng như thế.

Còn có một vài người không biết xem hoàn cảnh chạy đến trước mặt anh, hỏi anh: “Cố Thanh Dật, cậu biết Bạch Y Y không?”

“Vì sao tôi phải biết cậu ta?” Giọng anh bình thản, khiến người ta cảm thấy hậm hực, vốn còn tưởng Cố Thanh Dật sẽ rất để ý chứ!

Để ý ư?

Sau khi tan học, Cố Thanh Dật đi đến bảng thông báo. Trên tờ thông báo mới ghi tên, thành tích, lớp của một trăm người đứng đầu khối. Vị trí đầu tiên viết rõ ràng ba chữ “Bạch Y Y”, còn tên của anh xếp ngay dưới Bạch Y Y.

Anh đút hai tay trong túi quần, sắc mặt bình tĩnh, có điều anh không nhìn tên mình mà chỉ nhìn người xếp vị trí đầu tiên.

Bạch Y Y, ba môn Toán, Lý, Hóa đều được điểm tối đa, Tiếng Anh thì thiếu một điểm. Các đầu điểm này đều giống hệt điểm của anh. Bởi vì cô giáo Tiếng Anh của trường Trường Duệ đã quen không chấm điểm tối đa, bạn có viết tốt hơn nữa thì cũng bị trừ một hoặc hai điểm. Đầu điểm duy nhất Bạch Y Y cao hơn anh là ở môn Ngữ văn.

Anh nheo mắt, thực ra anh không bận tâm về thành tích, chỉ là luôn đứng vị trí thứ nhất đã quá lâu, đột nhiên biến thành thứ hai, anh vẫn hơi không quen.

Anh nán lại một lúc không lâu rồi xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, rõ ràng tần suất xuất hiện ba chữ “Bạch Y Y” từ miệng các bạn học càng cao hơn. Diện mạo xinh đẹp, thành tích của cô và thậm chí cả nguyên nhân cô chuyển trường đều trở thành đề tài để mọi người bàn tán rôm rả.

Ngay cả khi anh vào nhà vệ sinh cũng có thể nghe thấy tin tức về Bạch Y Y.

Môn Ngữ văn của lớp 11/5 và lớp 11/17 do cùng một giáo viên dạy. Lúc dạy ở lớp 11/5, cô giáo nói thẳng thừng rằng Bạch Y Y làm bài có hồn hơn Cố Thanh Dật, vô cùng rõ ràng và dễ hiểu. Cô giáo Ngữ văn đó thích Bạch Y Y hơn, không chỉ thế, có lẽ cô còn hơi bất mãn với Cố Thanh Dật.

Bài làm môn Ngữ văn của Cố Thanh Dật, phần điền từ trong thơ cổ luôn để trống, phần cổ văn thì cũng tùy theo hứng của anh, vui thì làm mấy câu, không vui thì cũng chẳng buồn làm. Thái độ học tập như thế không chỉ khiến giáo viên Ngữ văn cổ hủ lớp 11/1 phản cảm mà cũng khiến cô giáo Ngữ văn trẻ tuổi lớp 11/5 không vui. Cô giáo Ngữ văn trẻ tuổi đó cho rằng Cố Thanh Dật làm bài như một chiếc máy, không có tình cảm gì, tuy bài làm đều đúng nhưng lại khiến người chấm bài có thứ cảm giác không thoải mái. Bài làm phần đọc hiểu của anh như sao chép đáp án mẫu vậy, ngắn gọn súc tích, tuyệt không viết thêm một chữ nào; mà phần làm văn thì giống như hoàn thành nhiệm vụ thỏa mãn yêu cầu đề bài, đáp án đều đúng nhưng lại cực kỳ cứng ngắc.

Chủ nhiệm lớp 11/1 lấy Bạch Y Y ra để kí/ch thích họ, trước đây mọi người đều nói Cố Thanh Dật là thiên tài, không thể nào vượt qua được, bây giờ sao người khác lại có thể vượt qua? Nói cho cùng vẫn là vì không đủ cố gắng mà thôi. Vì thế học sinh lớp 11/1 càng siêng năng và cật lực học hành hơn.

Ngoại trừ học sinh lớp 11/1 thì các lớp khác có vẻ cũng bị Bạch Y Y kíc/h thích. Lý do khác với lớp 11/1, họ cảm thấy Bạch Y Y là học sinh từ trường Minh Gia chạy đến Trường Duệ mà đã ngay lập tức đứng thứ nhất, điều đó không phải đã chứng minh Trường Duệ không bằng Minh Gia hay sao? Trường Duệ và Minh Gia so bì nhau bao nhiêu năm nay, hai trường cạnh tranh nhau, học sinh cũng cạnh tranh nhau, họ phải nỗ lực vì ngôi trường của mình.



Đợi khi Cố Thanh Dật kịp phản ứng, anh đột nhiên phát hiện mình đã hơi bất giác chú ý đến cái tên “Bạch Y Y”. Thứ cảm giác này xa lạ mà lại có gì đó rất khó nói, song anh không mấy bài xích.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Thanh Dật vẫn đi học như đi chơi, thỉnh thoảng lên lớp lắng nghe thầy cô giảng bài. Chỉ là trước kỳ thi tháng thứ hai, khác với bình thường, anh sờ đến sách Ngữ văn, còn xem mấy bài thơ cổ mà anh luôn cảm thấy không cần xem.

Kỳ thi tháng thứ hai, xếp thứ nhất toàn khối vẫn là Bạch Y Y, tổng điểm của cô cao hơn tổng điểm của anh ba điểm, ba điểm đó đều nằm ở thành tích môn Ngữ văn.

Sau khi có thành tích, Cố Thanh Dật vẫn không tỏ ra thế nào, nhưng trong lòng lại nổi sóng. Nếu nói lần thi tháng đầu tiên lòng anh gợn sóng lăn tăn, vậy thì không nghi ngờ gì, lần này sóng nước đã cuộn lên.

Vẻ bình tĩnh anh vẫn duy trì bị rạch ra một đường vào một buổi trưa nào đó, một cô gái đứng trước cửa lớp 11/17, gọi anh ra ngoài: “Cố Thanh Dật, cậu có dám cược một ván với Bạch Y Y không? Dùng thành tích kỳ thi tháng thứ ba của hai cậu để cược, lấy thành tích để phân định. Tuy tôi cảm thấy Y Y nhà tôi đã dùng thực lực chứng minh ai mới là người xếp thứ nhất toàn khối, nhưng cậu ấy nói cậu không tận tâm, cho nên những thành tích trước đó không tính, nếu phải đấu nhau thì cũng phải dùng thành tích sau khi cậu nghiêm túc với chuyện học hành để đấu.”

Đánh cược? Đúng là mới mẻ.

Khóe miệng Cố Thanh Dật nhướng lên. “Cậu không thay mặt được cho cậu ta.”

“Hả?” Trông cô gái đầy vẻ thắc mắc và khó hiểu.

Cố Thanh Dật lại chẳng cho cô gái thêm một ánh mắt dư thừa. Cô gái nuốt nước bọt, cuối cùng đã hiểu vì sao nhiều nữ sinh phải lòng anh như thế. Đúng là điển trai không chịu nổi mà, phong thái trên người quả thực như đang phạm tội, khiến người ta không khỏi sa vào sự kỳ vọng tuyệt đẹp mà anh vô thức tạo ra.

“Nếu muốn cược thì bảo cậu ta đến, tôi không lãng phí thời gian với loa truyền lời.” Anh xoay người vào phòng học, cũng chẳng buồn chừa lại thời gian oán hận cho đối phương, người ta có tâm trạng thế nào thì liên quan gì đến anh.

Bình luận

Truyện đang đọc