CHUYÊN GIA THEO DÕI


Lúc Kim Trạch tỉnh lại trong nháy mắt trong đầu không có bất cứ suy nghĩ nào.

Phải qua vài giây, giác quan mới giống như đột nhiên bị kéo mạnh từ trong mơ ra, cậu cảm giác được mặt đất lạnh lẽo dưới chân, một bên đầu mơ hồ đau nhức, còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu liền không nhịn được mà hắt hơi một cái.
“A- Hắt xì-!” Cả người Kim Trạch hơi rung theo lực hắt hơi, lúc này cậu mới phát hiện hai tay mình bị trói chặt ra sau, bụi mịn bay đầy dưới chóp mũi, cậu cố hết sức ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh chiều tà chen vào từ trên cửa sổ, những hạt bụi bay trong ánh chiều trông giống như bụi tiên do tinh linh rải ra trong thế giới phép thuật, Kim Trạch sững sờ hai giây, sau đó nhớ lại tất cả.Lúc đó cậu đang ở nhà đặt đồ ăn!
Là món đậu phụ sốt tương với bánh mì kẹp Tây An ở phố bên cạnh!
Cậu còn đang phàn nàn chuyện có một cái bánh bao thôi mà dám bán với giá 12 nhân dân tệ!
(Khoảng 41.143 VNĐ theo tỷ giá hiện giờ.)
Sau đó thì sao?
Kim Trạch dùng khuỷu tay mượn lực dựa lên bức tường phía sau, từ từ chống người ngồi dậy, quần áo cậu xộc xệch, cọ cọ mông trên mặt đất để ổn định người.

Sau đó nhớ lại: Cậu chỉ nhớ là mở cửa lấy đồ ăn, còn khúc sau thì không nhớ nữa.


À đúng rồi, cậu giao hàng khá đẹp trai, đúng kiểu mà cậu thích.
Hả?
Đôi mắt Kim Trạch mở to trong sự hoang mang, ăn trộm à? Cướp á? Nhưng đây không giống nhà của mình lắm… Chả lẽ bắt cóc?!
“Đây là đâu?” Một giọng nam khàn khàn đột nhiên vang lên từ bóng đen phía đối diện.

Kim Trạch giật mình, híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện ở đó có mấy hộp gỗ chồng lên nhau, dưới bóng hộp gỗ có một người đang nằm.

Đối phương đang cố sức ngồi dậy, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì vậy? Đây là đâu? Cậu là ai?”
Kim Trạch liếm môi nói: “Tôi không biết, nhưng tôi hy vọng chỉ là một chương trình giải trí nào đó thôi… Anh là ai?”
Đối phương do dự một chút mới hơi nhích người ra khỏi bóng tối.

Gương mặt có đường nét cương nghị, ngũ quan rõ ràng chậm rãi lộ ra dưới ánh sáng yếu ớt.

Lúc đầu Kim Trạch còn thấy khó hiểu, sau đó chậm rãi mở to hai mắt nhìn.
“Cao Á Lâm.” Dường như người đàn ông không thoải mái ở đâu đó, lông mày rậm cau chặt, hắn hơi nghiêng đầu tựa lên hộp gỗ.

Kim Trạch nhìn trân trân không nói nên lời một lúc, cậu cho rằng có thể mình đang nằm mơ, nhắm mắt rồi lại mở ra, lại nhắm lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần, âm thanh gần như lạc điệu: “Anh là Cao Á Lâm? Là Cao Á Lâm đó?”
“Người họ Cao, tên Á Lâm chắc là không nhiều đâu.” Cao Á Lâm nhắm mắt lại, dựa lên thùng gỗ nghỉ ngơi, lồng ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, âm thanh trầm thấp khàn khàn.
Nhìn từ góc độ của Kim Trạch, vì ánh sáng trong phòng có hạn nên trông Cao Á Lâm quả thực giống như một tấm áp phích sống—— đường nét khuôn mặt nghiêng lập thể như núi non phập phồng, sống mũi cao thẳng, hốc mắt khá sâu, khóe miệng mím lại trông có vẻ hơi căng, cổ hơi nâng lên lộ ra đường cong gợi cảm, chút ánh sáng chen vào từ cửa sổ nhỏ khiến hơn nửa gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, chỉ dư lại một lớp phủ cạnh thô nhỏ.
Thậm chí còn không cần photoshop.

Mà photoshop cũng chỉ là một tấm hình nền điện thoại.

Cao Á Lâm cao lớn chân dài, hai chân duỗi ra, dây giày một chân bị bung ra, bên quần hơi cuộn ống quần lên có dính chút bùn đất.

Trông dáng vẻ có chút nhếch nhác nhưng ngược lại càng tăng thêm hương vị cho hormone, Kim Trạch cẩn thận nuốt nước bọt, nói: “Ý của tôi là, anh là cái kia… Người mà truyền thông giải trí Thanh Thụ đang nâng đỡ, Cao Á Lâm đúng không? Tôi đã xem bộ phim anh đóng vừa mới công chiếu rồi, cái phim, cái phim “tên côn đồ”, hay lắm á!”
Cũng không biết Cao Á Lâm có nghe thấy không, thậm chí hắn còn không thèm ừ một tiếng.

Kim Trạch sốt ruột chờ một lúc mới nói: “Tôi tên là Kim Trạch, thuộc studio của Bạch Nhất Hoàn, ừm, hẳn là anh chưa từng nghe.”
Kim Trạch muốn vò đầu nhưng khi động đậy mới để ý đến hai tay bị trói ra sau lưng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, biết bây giờ không phải là lúc đu idol, cậu liền nói: “Anh còn nhớ gì không? Có thể tôi đã bị lừa khi tôi ra lấy đồ ăn, cái đó… Đây thực sự không phải là một chương trình giải trí à?”
Cuối cùng Cao Á Lâm cũng mở mắt ra, lông mi của hắn rất dài, đường nét rất sâu nên trông hắn có vẻ không giống người Hán.

Hắn nghiêng đầu nhìn Kim Trạch: “Tôi chỉ nhớ là mình đang nghỉ ngơi trong xe Limousine.”
“Rồi cứ vậy?”
“Cứ như vậy.”
Vì manh mối chỉ có hạn, Kim Trạch lại nhìn lên cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, trầm giọng nói: “Vậy anh có manh mối nào không? Ví dụ như, trước đây quản lý của anh có từng đề cập với anh… Về mấy chương trình giải trí nào đó?”
“Không có.” Cao Á Lâm nói rất dứt khoát, cuối cùng lại nói: “Có thể là do tôi làm cậu bị liên lụy.”
Thật ra nói vậy nghe cũng có lý, Kim Trạch là một diễn viên nhỏ tuyến 18* không có danh tiếng, đến chữ minh tinh cũng chưa chạm chân đến, không thể nào gặp phải kiểu bắt cóc như vậy.


Nhưng Kim Trạch thì chỉ ở nhà ăn miếng cơm thôi mà cũng dính đạn, chuyện này thật sự có chút không hợp lý.
(*十八线: Tuyến 18, thường đề cập đến các nhân vật công chúng không nổi tiếng và có ý nghĩa tự chế giễu.)
“Chẳng lẽ người giao đồ ăn lại là kẻ bắt cóc?” Khóe miệng Kim Trạch giật giật: “Đợi giao cho tôi xong sẽ giao cho anh, thế là chúng ta cùng chiến tuyến à?”
Cao Á Lâm: “…”
Đương nhiên là Kim Trạch nói đùa, nhưng hiển nhiên là không buồn cười chút nào, cậu bất đắc dĩ nói: “Hy vọng ít nhất cũng có cái giải thích trò chơi…”
Khi âm thanh âm dần hạ thấp thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, một giọng nói trầm và khó nghe kết hợp với âm thanh kim loại kỳ lạ khó phân biệt nam nữ vang lên: “Các người chỉ có 24 giờ.”
Kim Trạch: “?”
Cao Á Lâm nói: “Hắn ta dùng công cụ thay đổi giọng nói.”
Đối phương tạm dừng một lúc rồi nói: “I want to play a game.”
Kim Trạch: “…” Thế mà còn dám nói đây không phải chương trình giải trí?.


Bình luận

Truyện đang đọc