CHUYÊN GIA THEO DÕI


Cao Á Lâm đi đến một chỗ bên cạnh chuồng lợn, hắn nhìn miếng thịt béo trắng và cái đuôi xoăn sau hàng rào, lấy chiếc điện thoại đã tắt âm từ tút dưới đáy balo ra sau đó ấn một dãy số rồi gọi.
Hắn lại lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng mà không châm lửa, hàm răng cắn cắn lên thân điếu thuốc chờ bên kia nghe máy.

Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn vang lên từ đầu bên kia.
“Alo?”
“Chào quý ngài bắt cóc.” Cao Á Lâm nói: “Sao anh không lo theo dõi con tin cho tốt mà đang làm gì đấy?”
“Ngủ.” Hiển nhiên là người ở phía đầu dây bên kia đang xem giờ, trong giọng nói có chút không hài lòng: “Còn chưa tới bảy giờ mà ầm ĩ gì đấy?”
“Theo kế hoạch, hiện tại chúng tôi đã đến nhà Kim Trạch rồi.” Cao Á Lâm nói: “Anh cũng nên tới đây xem đi, ở đây không khí trong lành, phong cảnh đơn sơ hài hòa, rất thích hợp để gột rửa tâm hồn sặc mùi tiền của chúng ta.”
Người nào đó ở đầu dây bên kia không đồng ý hừ một tiếng, nói: “Chúc cậu đi chơi vui vẻ, nhưng nếu cậu dám làm tôi thiệt hại một con gà đẻ trứng vàng tiềm năng, tôi có thể vô tình tiết lộ tất cả kế hoạch của cậu đấy.”
Cao Á Lâm cúi đầu, dư quang nhìn hướng phòng ngủ đang đóng cửa, nói: “Tôi tự có chừng mực.

Nhưng ông chủ Bạch này, nếu sau khi em ấy suy nghĩ kỹ rồi quyết định đi một con đường khác và rút lui khỏi giới giải trí thì có còn tính là trách nhiệm của tôi không?”
Bạch Nhất Hoàn ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó âm thanh trở nên có chút chút tỉnh táo, anh ấy* nói: “Ồ? Cậu tự tin có thể thay đổi quan điểm của cậu ấy?”
(*Đổi ngôi vì BNH không phải phản diện nha.)
“Không phải là tôi tự tin vào chính mình.” Cao Á Lâm không tiếng động cười rộ lên, trong mắt mang theo sự kiêu ngạo ăn sâu trong xương cốt: “Phải là tôi rất tin tưởng em ấy.”
Bạch Nhất Hoàn hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần quyết định này là tích cực hướng về phía trước mà không phải là thái độ bất cần thì tôi đây chúc phúc cậu ấy.”
Cao Á Lâm nhận được sự bảo đảm, hắn nói với vẻ ngưỡng mộ: “Ông chủ Bạch thật sáng suốt, thành thật mà nói, tôi rất vui khi được hợp tác với anh và tôi hy vọng tương lai vẫn tiếp tục…”
Lời còn chưa dứt mà phía kia đã truyền đến một âm thanh kỳ quái, Cao Á Lâm nhướng mày ngậm miệng lại.


Giọng nói Bạch Nhất Hoàn phát ra run run không ổn định lại còn thoắt ẩn thoắt hiện: “Đợi… Mới sáng sớm… Anh đừng… Ưm…”
Cao Á Lâm yên lặng nghe một lúc, cảm thấy bản thân bị khơi dậy hứng thú nên dứt khoát cúp máy luôn.
Hắn nhìn màn hình điện thoại di động với ánh mắt phức tạp: Người trong giới toàn nói rằng Bạch Nhất Hoàn đã quá già để làm tình nhân người khác, vì vậy anh ấy đã tìm một người đàn ông thật thà để chung sống.

Nhưng theo lời Kim Trạch, người đàn ông thật thà Chu Dục là một người cố chấp khiến người ta đau đầu khi vướng vào, ngay cả một người lòng dạ lạnh lùng như Bạch Nhất Hoàn cuối cùng vẫn bị ủ ấm rồi bị đối phương lừa về nhà.
Kim Trạch gọi đây là: yêu nhau thì cuối cùng cũng sẽ về với nhau.

Khi đó, Kim Trạch cũng nói rằng những kẻ tung tin đồn thất thiệt trong giới chỉ là không thể nhìn người khác tìm thấy hạnh phúc của đời mình mà thôi, nhưng dù sao thì nghề này cũng hỗn loạn lắm rồi, để tìm được một trái tim chân thành còn khó hơn mò kim đáy bể mà Cao Á Lâm thì không hề tin điều đó.
Nhưng giờ khắc này có thể nghe ra trong giọng nói của Bạch Nhất Hoàn rõ ràng có dung túng, thật ra thì rất phù hợp với cách nói của Kim Trạch.

Lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, Bạch Nhất Hoàn đang bị Chu Dục ép tập thể dục buổi sáng.
Chăn bông phập phồng lên xuống, một cái chân thon dài trắng nõn yếu ớt ngã xuống mép giường, sau đó lại bị một bàn tay to vươn từ trên xuống không cho từ chối nhấc lên rồi mạnh mẽ tách ra, trong phòng tràn ngập ý xuân.
Chu Dục có gương mặt điển trai, một sợi râu nhô ra khỏi cằm, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người yêu mình giống như đang lấy lòng.
Bạch Nhất Hoàn bị làm đến mức yếu ớt, ngón chân hồng nhạt không chịu nổi cong lên, ngón tay cào lên lưng Chu Dục tạo thành một đường màu đỏ, anh ấy bực bội nói: “Đủ rồi! Em nói… Ưm… Đủ rồi!”
Là một “người thật thà”, Chu Dục ngay thẳng lắc đầu: “Còn chưa đủ đâu, em xem…”
Nói xong anh lại nhẹ nhàng đẩy một cái, nói: “Em vẫn thích lắm.”
Bạch Nhất Hoàn lập tức đỏ mặt, muốn chạy trốn nhưng không còn chút sức lực nào, vì vậy anh ấy chỉ đành nói: “Sáng nay em còn có một cuộc họp! Anh… Ư… Tên khốn kiếp!”
Chu Dục không vừa lòng nói: “Mới sáng sớm mà em đã gọi điện cho ai? Hả?”
Bạch Nhất Hoàn run rẩy nói: “Cao Á Lâm! Là về chuyện của Kim Trạch…”
Chu Dục dừng lại, ôm Bạch Nhất Hoàn vào lòng rồi hôn nhẹ lên môi anh ấy, tay anh trượt xuống theo sống lưng người yêu nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh ấy, sau đó nói: “Kế hoạch của cậu ta thế nào rồi? Ngày mai là sinh nhật của Kim Trạch đấy.”

“Cũng coi như cậu ta có tâm.” Bạch Nhất Hoàn ngồi trong lòng Chu Dục, anh ấy không chịu nổi thở một hơi dài, hai người đều thấy rất thoải mái.

Bạch Nhất Hoàn nói: “Nếu có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng Kim Trạch, Kim Trạch cũng có thể tỉnh táo hơn chút.

Học được cách bớt phóng túng và giữ thái độ khiêm tốn tốt cho tương lai cậu ấy hơn.”
Chu Dục ừ một tiếng, thấy hàng mi Bạch Nhất Hoàn run lên, đôi mắt anh liền đỏ bừng, trái tim cũng đập thình thịch, không nhịn được lật người ta lại rồi hung ác ấn anh ấy xuống giường.

Kim Trạch ở nơi An Hoà hoàn toàn không biết Cao Á Lâm và ông chủ của mình đang bày mưu gì sau lưng cậu.

Cậu ngồi trên ghế dựa nhìn mẹ mình, đứa em trai chưa đầy mười tuổi của cậu thì đang ngủ trên giường, phòng ngủ yên tĩnh một lúc lâu.
Kim Trạch liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Cao Á Lâm đứng trước chuồng lợn, nhưng không thể nhìn thấy hắn đang làm gì.

Một lúc sau người phụ nữ lên tiếng trước: “Mẹ và cha con…”
“Ông ta không phải cha con.”
Người phụ nữ nắm chặt hai tay đặt trước người, nói: “Dạo này sức khỏe của chú con không được tốt, đang nằm viện.”
“Vậy sao?” Kim Trạch nói: “Chỉ có mẹ và em trai con mới có thể sử dụng tiền của con, chỉ cần đừng tiêu cho ông ta là được, còn mấy chuyện khác con không quan tâm.”
Người phụ nữ do dự nói: “Mẹ, mẹ vô dụng, nhưng con có muốn quay về nhìn một chút không? Lâu rồi con không về nhà, mẹ nghe người ta nói, con đi theo cái gì mà ông chủ lớn…”
Kim Trạch không sợ trời không sợ đất nhưng nghe thấy câu này sắc mặt lại hơi tái nhợt, cố chịu đựng nói: “Mẹ đừng nghe người khác nói nhảm.”
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, mẹ cũng biết nghề con làm luôn luôn thật giả không phân biệt được.


Cái đó, học phí năm sau của em con…”
“Con sẽ gom đủ, mẹ cần gì lo nghĩ tinh tinh gì nữa?” Kim Trạch nhìn người phụ nữ, nói: “Sao mẹ lại đột ngột về đây? Tên đó lại đánh mẹ à? Hay đánh em trai?”
“…Không, không.” Người phụ nữ nhất thời thấy có chút chột dạ: “Ông ấy không nỡ đánh em trai con.”
Trong lòng Kim Trạch cười lạnh: con trai ruột mình thì không nỡ nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn với tôi.

Người phụ nữ nhìn cậu, rối rắm hồi lâu mới nói: “Con có thể đưa trước học phí năm sau cho mẹ được không?”
Kim Trạch lẳng lặng nhìn người phụ nữ một lúc rồi nói: “Mẹ đưa tiền cho người đàn ông đó để trả tiền thuốc men.” Đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.

Kim Trạch biết mỗi lần người phụ nữ về quê chắc chắn phải có lý do nào đó.

Trước đây, khi bà ngoại vẫn còn bà cụ sẽ quở trách nhắc bà vài câu, nhưng bây giờ bà ngoại đã mất và không ai quản bà nữa thì bà giống như một con diều đứt dây, người ta nói sao, bào hao nói vậy một cách mù quáng, ngày càng trở nên yếu đuối và không biết làm gì.
Bà luôn cảm thấy mình không có ai để dựa vào nên để mặc chồng muốn làm gì thì làm, cha Kim Trạch là một tay nghiện cờ bạc, thua hết tiền liền bỏ trốn.

Sau khi khó khăn lắm mới ly hôn được, bà lại gả cho một người đàn ông hay bạo hành gia đình, hồi còn nhỏ Kim Trạch mang vạ rất nhiều lần.
Người đàn ông đó không muốn nuôi Kim Trạch nên Kim Trạch thường trốn đến nhà bà ngoại chơi trong những ngày nghỉ.

Sau đó người đàn ông đó thậm chí còn không muốn trả học phí cho cậu, để giữ chân người đàn ông, mẹ đã sinh cho ông ta một đứa con trai như thể sau khi có một đứa con trai cuộc đời bà sẽ bị trói chặt với vận mệnh của người khác.

Sau khi ổn định cuộc sống, bà rất ít khi hỏi thăm Kim Trạch, như thể sợ khơi dậy sự ác cảm của người chồng hiện tại.
Đối với Kim Trạch, mỹ kỳ danh viết* của người phụ nữ là: xem nhẹ cậu là để bảo vệ cậu.

Nếu không, một khi người đàn ông đó vừa nhớ tới cậu là “hạt giống” của người khác ông ta sẽ luôn nhân cơ hội để giận cá chém thớt, đến lúc đó ai cũng chịu không nổi.

(*Mỹ kỳ danh viết“美其名曰”: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)
Kim Trạch vừa bất lực vừa khịt mũi khinh bỉ cái logic này, khi cậu đến tuổi nổi loạn là cứ dăm ba bữa lại ra ngoài kiếm chuyện, có mấy lần vào đồn cảnh sát.

Người đàn ông đó sẽ nói với tất cả những người mà ông ta gặp rằng sau này thằng nhãi này sẽ là một kẻ đòi nợ thuê, hoặc là liên lụy người nhà hoặc là ngồi trong đồn cảnh sát, tóm lại là người chịu tội vẫn là người thân.
Kim Trạch không nuốt trôi cục tức này, vì vậy cậu vội vàng muốn trở nên nổi bật hơn mà có rất nhiều cách để nổi bật.

Kim Trạch không học giỏi, vì vậy sau khi nghĩ tới nghĩ lui cậu cảm thấy nếu mình trở thành một minh tinh thì có thể có ưu điểm hơn vì cậu có ngoại hình đẹp và dáng người hoàn hảo.

Người đàn ông đó không trả học phí cho cậu, sau khi cậu bỏ học liền dứt khoát đi làm người mẫu cho người ta, sau đó ký hợp đồng với một công ty nhỏ nhưng cậu không những không kiếm được nhiều tiền mà còn bị công ty đó lừa tiền, cái rồi công ty đó cũng cuốn gói bỏ trốn.

Rồi sau này cậu lại đổi công ty, chặng đường này cũng đầy chông gai vấp ngã không ít lần, bản thân cảm thấy mình tranh giành đến sứt đầu mẻ trán nhưng thật ra vẫn đang dạo chơi xung quanh và căn bản chưa thực sự bước vào ngành công nghiệp này.
Ban đầu đó chỉ là một ý tưởng ngây thơ thời trẻ nhưng sau khi đi trên con đường này một thời gian dài, ý tưởng ngây thơ này ngày càng trở nên ngoan cố.

Càng thất bại cậu càng cực đoan bằng mọi giá phải đạt được mục tiêu của mình.

Sau này lại gặp được ông chủ lớn Trần Doãn rồi trở thành tình nhân của ông ta, cuối cùng cậu cũng bắt đầu tiếp xúc với một số tài nguyên và nền tảng thực sự.
Theo quan điểm của Kim Trạch, miễn là có cơ hội nâng cao một bậc, bất kể là làm gì cũng đều có thể.
Nếu bạn không dốc hết sức làm việc bạn vĩnh viễn không bao giờ đạt được những điều tuyệt vời chứ đừng nói đến việc trở nên nổi bật.
Từ nhỏ đến nay, thứ cố chấp này gần như trở thành tâm bệnh của cậu, nó không còn liên quan gì đến suy nghĩ của bản thân cậu nữa rồi, mà trở thành cách duy nhất để cậu chứng minh giá trị của bản thân.

Theo thời gian, cậu đã rơi vào rơi vào một vòng tuần hoàn nhưng chính cậu lại không biết điều đó..


Bình luận

Truyện đang đọc