CHUYỆN TA KHÔNG BIẾT

"Tôi có cách." Là câu nói cửa miệng của Phó Uyên Di, Lâm Trạch Bạch biết Phó Uyên Di có nhiều biện pháp, tương đối tin cậy, nhưng làm cho nàng hao phí tâm tư vẫn là có chút đau lòng. Không tình không nguyện lái xe đến khách sạn M, dừng ở ngay cửa lớn.
Lúc này Du Hân Niệm thực sự ngủ rất trầm, Lâm Trạch Bạch nhìn lại, đúng thật là một khối thịt lớn đang nằm bẹp ở đó.
"Bảo bối, cô nói phải làm thế nào đây a?"
Phó Uyên Di nâng tay kéo lấy một sợi dây vô hình, Du Hân Niệm ý thức còn đang tiêu tán ra đến toàn bộ thái dương hệ bỗng nhiên té trở về địa cầu, kinh hô một tiếng bay lên.
"Hử?!" Du Hân Niệm trợn mắt nhìn thấy, chính mình lại đang lơ lửng giữa không trung, thân thể Vương Phương vẫn còn ở trong xe. Sợi xích trên cổ nàng nối liền với chiếc xe bên dưới, ánh sáng vàng kim rực rỡ của khách sạn M chói lóa khiến nàng không mở mắt ra được.
"Cô làm gì vậy?!" Ngọc Chi vội vàng bay đến bảo vệ Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm trừng mắt nhìn: "Tôi...... Tôi vừa rồi làm sao vậy? Đang ngủ?".
Phó Uyên Di tay cầm sợi dây xích từ trong xe bước xuống, nhìn các nàng cười nói: "Các cô đi trước, dẫn đường."
"Có ý tứ gì?" Du Hân Niệm nghi hoặc.
Vẫn là Ngọc Chi dày dặn kinh nghiệm, thoáng chốc liền hiểu ra: "Cô chẳng lẽ muốn đuổi thi*?"
(*Đuổi thi: dẫn dắt, đưa tiễn xác chết)
Phó Uyên Di hờ hững cười, từ trong túi lấy ra một lá bùa, đưa cho Lâm Trạch Bạch: "Giúp tôi dán lên trán Vương Phương."
"Được!"
Lá bùa vừa dán lên, Phó Uyên Di điểm chỉ một phát, Vương Phương đột nhiên tự động ngồi dậy. Lâm Trạch Bạch mở cửa xe, Vương Phương lảo đảo xuống xe, đi tới chỗ Phó Uyên Di. Phó Uyên Di lấy ra cây dù đen chọc xuống mặt đất, nhìn Du Hân Niệm đang ở trên không trung nói:
"Đi thôi."
Nghề thần côn thật sự là...... Cái gì cũng làm được a. Du Hân Niệm trong lòng cảm thán, nhưng mà...... Nàng sờ sờ kéo kéo rốt cục có thể sờ thấy vòng sủng vật, lại một lần nữa kháng nghị:
"Này, Phó tiểu thư, thứ đồ này rất có tình thú, cô giữ lại chơi cùng với bạn trai cô đi."
Phó Uyên Di không phản ứng lại nàng, mang theo Vương Phương đi vào trong khách sạn.
Lâm Trạch Bạch chạy đi đậu xe, Phó Uyên Di đi ở phía trước, Vương Phương loạng choạng đi theo phía sau nàng, bước chân tuy rằng rất nặng nề nhưng cũng có thể tự mình vượt qua chướng ngại vật.
Lâm Cung vẫn dựa vào trên vai Phó Uyên Di, ở bên tai nàng liên tục thì thầm, thanh âm quá nhỏ không nghe được nội dung cụ thể. Hai người quả thực như hình với bóng.
Vương Phương buông thõng hai bả vai, bước chân nặng nề, tay chân nhịp nhàng từng bước một đi về phía trước. May mắn lúc này là ban đêm, nhân viên khách sạn và khách phòng đều không nhiều, bằng không Vương Phương với bộ dáng cái xác không hồn thế này khẳng định sẽ khiến người khác chú ý.
Du Hân Niệm không quen với cách thức di chuyển của linh hồn cho lắm, muốn đi tới trước, phiêu diêu hai bước thiếu chút nữa ngã cắm đầu vào vườn hoa. Du Hân Niệm linh hồn xuất khiếu cảm giác cực kỳ không thoải mái, mấy lần trước bị giáo huấn làm cho nàng đã có sự chuẩn bị tinh thần sẽ bị một phen thống khổ giày vò sau khi trở lại trong thân thể Vương Phương.
Ngọc Chi lôi kéo tay nàng dẫn đường cho nàng, hết sức quái gở nhìn Lâm Cung: "Cô nói xem hai nàng thì thầm là nói cái gì? Trông cũng quá mức thân mật đi? Chẳng lẽ làm nghề thần côn cùng Quỷ Vương nghìn năm cũng có chuyện xưa không thể không nói?".
Kỳ thực Du Hân Niệm cũng cảm thấy trường hợp một người một quỷ như thế này thực cổ quái, Lâm Cung kia thân là Quỷ Vương sao lại cam chịu làm phụ tá cho một người phàm trần? Hơn nữa Lâm Cung rõ ràng là chưa từng rời khỏi vai Phó Uyên Di, chốc chốc thì tựa sát vào nhau chốc chốc thì vành tai và tóc mai chạm nhau, nhìn thế nào cũng giống như một cặp tình nhân ân ân ái ái. Thế nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu mà thôi.
Phó Uyên Di nghiêng mặt qua tựa hồ đang chăm chú lắng nghe những lời Lâm Cung nói. Tuy rằng nhìn không thấy được đôi mắt của nàng, nhưng sống mũi xinh xắn cao gọn như núi, đôi môi tươi đẹp như hoa ôn nhuận như ngọc, chiếc cằm tinh xảo khẽ hất lên cũng làm cho người ta vui mắt ấm lòng.
Phó Uyên Di không giống người ở thế giới này, khí chất kiên định vững như bàn thạch không giống, ngũ quan hoàn mỹ không khiếm khuyết lại càng không giống. Phó Uyên Di khiến cho người ta hốt hoảng sợ hãi, rồi lại đáng tin cậy đến bất ngờ.
Du Hân Niệm sau khi sống lại lần đầu tiên trong lòng có loại tâm tư khác ngoài việc điều tra tìm hung thủ, hoảng hốt trong phút chốc liền lập tức đem thứ cảm xúc đó loại bỏ đi.
Đối với nàng mà nói chuyện trọng yếu nhất chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm ra được hung thủ, báo thù. Về phần báo thù có thể làm nhiễu loạn âm dương hay không, nàng có thể sẽ bị trừng phạt hay không, lại lần nữa luân hồi hoặc bị nhốt vào địa ngục cũng không hề gì, nàng đã sớm hạ quyết tâm rồi.
Nàng không có tương lai, chỉ có trách nhiệm, đối với bất cứ chuyện gì cũng không nên cảm thấy hứng thú. Huống hồ còn là về mấy chi tiết linh tinh của một người không quá thân quen.
Phó Uyên Di không dự định mang Vương Phương tiễn về ký túc xá nhân viên. Trước khi vào được ký túc xá phải qua trạm gác cổng, bác gái quản lý ký túc xá từ xưa tới nay đều rất thảnh thơi nhàn nhã, nhất định có thể nhìn ra sự khác thường của Vương Phương, đưa nàng trở về chỉ có thể là tự chuốc phiền toái.
"Đêm nay đến phòng tôi nghỉ ngơi đi." Phó Uyên Di hướng về phía Du Hân Niệm đang ở trên không trung cho hay, "Ngày mai sau khi Vương Phương tỉnh rượu cô cũng có thể trực tiếp đi làm."
Vừa nghe Phó Uyên Di nói xong Lâm Cung cũng ngẩng đầu nhìn lên. Dù sao cũng là Bách Quỷ Chi Vương, Lâm Cung chỉ tùy tiện liếc một cái trong ánh mắt cũng đều có sát khí ngầm.
"Không...... cần...... đâu." Du Hân Niệm nói xong ba chữ này dường như vẫn còn do dự, không biết vị Quỷ Vương này trời sinh tính tình khó hòa hảo với người khác hay là thật sự đối với Du Hân Niệm có thành kiến, gương mặt trẻ con đáng yêu như vậy sao lại có tâm cơ hung ác đến thế? Lang sói nhìn thấy chắc đều phải bỏ chạy trối chết, "Đến phòng của cô cũng không tiện cho lắm, lại quấy rầy cô cùng Lâm Cung cô nương."
Lâm Cung đột nhiên bị nhắc tới tỏ vẻ rất ngạc nhiên, càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là nàng bị nhắc tới bởi những lời này.
Phó Uyên Di ngẩn ngơ sửng sốt, biết Du Hân Niệm hẳn là đang nghĩ đến loại chuyện đó, độ cong nụ cười trên mặt càng lớn hơn ngày thường.
"Tiểu Bạch và Lâm Cung đều là cộng sự của tôi." Phó Uyên Di không nhịn được cười, "Du tiểu thư tâm tư quá nhạy bén, linh hoạt quá mức rồi."
Lâm Cung miệng cũng "chậc chậc" lên tiếng, "Nếu thực sự muốn làm cái gì cũng không có làm trước mặt cô à, cô nghĩ đi đâu vậy hả?".
Du Hân Niệm cảm thấy chính mình giống như bị các nàng đồng loạt viết lên trên mặt hai chữ "Bà tám". Hai vị đây hoàn toàn không để tâm lo lắng người khác có xấu hổ hay không sao?
Được rồi, phương thức tốt nhất để hóa giải nỗi xấu hổ là gì? Chính là không chút sợ hãi cứ mặt đối mặt với nỗi xấu hổ đó a.
"Được, vậy đêm nay tôi phải đến làm phiền các cô rồi."
Nghe được lời này của nàng, Phó Uyên Di liền hướng nàng mỉm cười.
Không biết Lâm Cung thân là Bách Quỷ Chi Vương có tâm cơ gì hay không, nhưng có thể khẳng định, Du Hân Niệm người này từ nhỏ đã tràn đầy tâm cơ nổ bùng tranh đấu, cũng bởi vì thân phận của mình mà bên cạnh có nhiều yêu ma quỷ quái, nàng luôn cho rằng chính mình phải luyện tập ánh mắt thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng trên thực tế nàng đã đánh giá cao bản thân. Nàng không thể nhìn thấu được người bên cạnh mình, cũng không nhìn thấu được Phó Uyên Di.
Vào lúc này Phó Uyên Di đối với nàng nở nụ cười sâu kín mà lại chân thành, nếu như chưa từng có chuyện lấy Hồn Nguyên Ngọc ra đùa bỡn, hay cốc rượu uy hiếp vừa rồi, thì Du Hân Niệm có lẽ thật sự đã bị vẻ bề ngoài của nàng đánh lừa mà tin tưởng bên dưới lớp áo khoác hung tàn của một người làm nghề thần côn như nàng cũng có một trái tim đặc biệt ấm áp.
Nhìn bóng dáng cao gầy tao nhã của Phó Uyên Di, Du Hân Niệm nhắc nhở chính mình đêm nay nhất định phải cẩn thận. Chỉ một phút lơ là cảnh giác cũng có thể sẽ bị trúng chiêu của vị thần côn này.
Phó Uyên Di mang theo Vương Phương đi một mạch tiến đến đại sảnh, dự tính đi băng qua khu hoa viên ánh đèn mờ tối đến khu căn hộ của khách sạn, coi như là con đường ít người nhất.
Ánh sáng xanh lam trên người Lâm Cung lập lòe di động, Du Hân Niệm cảm giác sau lưng phát lạnh, hoa mắt choáng váng từng cơn. Ngọc Chi nói đó là quỷ khí do Lâm Cung phát ra, lấy uy quyền của Bách Quỷ Chi Vương mà xua đuổi đám tiểu quỷ xung quanh.
"Quỷ khí này cũng không đơn giản, rất hao tổn tinh lực." Ngọc Chi khó hiểu, "Chẳng lẽ các nàng ra khỏi cửa còn phải có lá chắn bao bọc sao? Cho dù là mang thi thể đi, cũng chỉ trong tình huống không may gặp phải tiểu quỷ có bát tự cực kỳ phù hợp thì mới có chút phiền phức thôi. Cũng sẽ không có con quỷ nào ngu ngốc tới mức cắm đầu bừa bãi chui vào trong thi thể đâu? Không có Khóa Tâm thì căn bản là không thể đụng chạm được thi thể, phí sức."
"Thật là có tâm." Du Hân Niệm thấp giọng nói.
"Hử? Có tâm?" Ngọc Chi không rõ lý do.
Du Hân Niệm dùng ánh mắt yêu thương trẻ em nhược trí mà nhìn nàng: "Cô không phải nói Minh Vương có rất nhiều gián điệp ở Nhân giới sao, hai chúng ta công khai lộ diện ở đây, ma quỷ gì cũng đều nhìn thấy hết. Lâm Cung đem tiểu quỷ xua đuổi đi kỳ thực là đang che đậy cho chúng ta."
Nghe được hai chữ "Minh Vương", Ngọc Chi bất giác run lên. Đúng vậy, gần đây được thức ăn ở Nhân giới lấp đầy bụng sắc mặt hồng hào nếu có trọng lượng chắc phải tăng đến 5kg, cơ hồ đã quên béng Minh phủ âm khí dày đặc......
"Các nàng có thể có lòng tốt như vậy sao?" Ngọc Chi không tin, "Chúng ta nên cảnh giác, không biết được khi nào thì các nàng tung chiêu hồi mã thương."
Du Hân Niệm cười cười: "Người ta một là thần côn một là Bách Quỷ Chi Vương, có thể có mưu đồ gì với chúng ta."
Ngọc Chi nói: "Ai biết được hai kẻ quái vật này sống bao nhiêu năm rồi. Không chừng vì đang chán sống nên tìm thú vui thì sao."
Du Hân Niệm khó khăn lắm mới có thể chạm vào Ngọc Chi, nhân cơ hội này liền chọc một ngón tay vào ót nàng: "Cô ngu ngốc. Một đám người trong mắt chỉ có tiền như thế này, liệu có thể nào nhìn thấu được hồng trần? Có thể đối với kiếm tiền còn cảm thấy hứng thú mà sao lại chán sống được?".
Ngọc Chi ôm lấy cái ót đỏ ửng của mình, khóe miệng giật giật: "Cô đánh tôi!".
"Cô còn đá vào mặt tôi cơ mà."
"...... Đều đã là chuyện rất lâu rồi, cô sao lại mang thù đến vậy!"
"Thì sao nào, nếu không mang thù thì tôi đã nhẹ nhàng thanh thản đi luân hồi từ lâu rồi."
Ngọc Chi: "......"
Phó Uyên Di mang theo Vương Phương đi vào đại sảnh. Khi đi ngang qua đại sảnh Phó Uyên Di thả chậm nhịp bước đi ở phía sau Vương Phương, cùng nàng duy trì khoảng cách năm bước chân.
Mỗi khi có một người đi tới Du Hân Niệm lại một lần kinh hồn táng đảm.
Hiện tại Vương Phương đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, nói trắng ra là chính là một cỗ thi thể, thân thể lạnh ngắt tựa như mới từ trong bão tuyết đi ra, lại còn không có hô hấp. Nếu lúc này có đồng nghiệp tiến đến cùng Vương Phương chào hỏi, phát hiện nàng không bình thường thì nguy mất thôi. Đưa đến bệnh viện bác sĩ vừa nhìn thấy sẽ bảo, đã chết hơn một tháng rồi, không phải sao?
May là Vương Phương cũng từng có tâm trạng u ám, ngoại trừ đồng nghiệp ở bộ phận đặt phòng, những người khác vẫn cho rằng Vương Phương là một người không thích hợp thân cận. Có hai nhân viên bảo vệ đi ngang qua, liếc mắt nhìn Vương Phương một cái, nhàn nhạt mỉm cười, thấy Vương Phương không phản ứng bọn họ cũng không nhiều chuyện, đi mất.
Du Hân Niệm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đừng gặp phải người của bộ phận đặt phòng là tốt rồi. Có điều đồng nghiệp ở bộ phận đặt phòng cơ bản cũng không đi đến khu này......
"Này, Vương Phương!"
Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc, Du Hân Niệm bị dọa đến nhảy dựng!
Thật là sợ cái gì sẽ gặp cái đó!
Chủ quản bộ phận buồng phòng của Vương Phương trước đây, Trương Quân Đình đang mặc thường phục, tay đeo túi xách, từ tít đằng xa hướng về phía Vương Phương chào hỏi.
Du Hân Niệm nghiến răng! nói đã trễ thế này cô không tan ca về nhà, lảng vảng ở chỗ này làm cái gì a!
Trương Quân Đình đáng lẽ đã tan ca từ sớm, nhưng Hoàng Tiểu Kiều lại nhất định muốn tâm sự với nàng, một mực lôi kéo nàng nói muốn đổi vị trí công tác, đổi đến bộ phận lễ tân hoặc bộ phận đặt phòng cũng được.
Trương Quân Đình cảm thấy Hoàng Tiểu Kiều thật sự đã nghĩ nhiều. Cái gì mà nói bộ phận lễ tân hoặc bộ phận đặt phòng cũng được? Làm như vị trí công tác ở khách sạn đều là tùy ý nàng chọn sao? Thời gian nàng làm việc ở khách sạn này cũng không ngắn, bằng cấp không đủ lại không chịu cố gắng, đến bây giờ nói tiếng Anh vẫn còn mang đậm ngữ điệu địa phương, đừng nói là người nước ngoài, ngay cả người Trung Quốc cũng nghe không hiểu.
Nhưng Hoàng Tiểu Kiều vẫn cứ bướng bỉnh không buông tha, nói Vương Phương kia lại có thể đi, nàng ta có bao nhiêu năm kinh nghiệm đâu, bằng cấp còn thấp hơn nàng mà!
Trương Quân Đình bị nàng lôi kéo ầm ĩ đến lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng nhượng bộ một lần, nói ngày mai sẽ tìm đến phòng nhân sự bên kia nói chuyện, như thế mới được buông tha.
Chậm trễ như vậy, nhưng lại gặp được Vương Phương đã lâu không thấy.
Nghe tiếng gọi của Trương Quân Đình, Phó Uyên Di dừng bước trong thoáng chốc, Vương Phương cũng ngừng lại theo.
"Hê, cô là giả vờ không trông thấy tôi sao?" Trương Quân Đình đã đổi sang kiểu tóc xoăn, trông có vẻ năng động hơn. Nàng lập tức đi về phía Vương Phương, vừa đi vừa trách cứ: "Thay đổi bộ phận rồi cũng không thấy cô trở lại thăm tôi, cô thật không lương tâm."
Vương Phương cúi đầu, tóc rũ xuống che đi hơn phân nửa lá bùa trên trán, nếu không nhìn kỹ thực sự là không thấy được. Nhưng đối với Trương Quân Đình đang đi nhanh sắp đến gần ngay trước mắt, nếu nhìn không thấy thì đúng là bị mù.
Hơn nửa đêm nhìn thấy cái xác chết cứng đờ, cho dù là bộ dạng vừa mập vừa trắng thì chắc cũng hù dọa Trương Quân Đình sợ đến hồn phiêu phách tán.
"Đệt–" Ngọc Chi gấp đến độ khoa tay múa chân, "Làm sao bây giờ! Không thể để cho nàng tiến đến đây a!".
"Tôi biết......"Du Hân Niệm cũng gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng nàng có thể làm gìđược bây giờ! Nếu có thể đá trúng được thì nàng nhất định đã một cước đemTrương Quân Đình tiễn thẳng đến trong hoa viên rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc