CHUYỆN TA KHÔNG BIẾT

"Xẹt" một tiếng, toàn bộ nguồn điện đều vụt tắt, không khí trong phòng bị một dòng chảy mạnh mẽ đè nén, cái cổ của mọi người đều bị siết chặt.
Dưới ánh trăng, một quầng quỷ khí rít gào xuyên qua cánh cổng phóng ra ngoài, nháy mắt liền biến mất.
"Chạy thoát?" Lâm Cung từ trên vai Phó Uyên Di hiện ra, kinh ngạc nói, "Sao có thể? Minh cảnh biến mất rồi?".
Phó Uyên Di trầm mặc không nói, Lâm Trạch Bạch bước lên phía trước lay gọi Lưu Khả đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất: "Hê! Hê, kim chủ! Cô làm sao vậy? Đừng có chết a! Số tiền còn lại vẫn chưa có đưa đâu!".
"Có chút cổ quái." Lâm Cung nói với Phó Uyên Di, "Nhân gian làm sao có ác quỷ, làm sao lại có cả Minh cảnh. Minh cảnh không truy bắt được ác quỷ mang về quy án thì sẽ không từ bỏ. Vừa rồi hai tên Minh cảnh kia rõ ràng đã muốn hiện thân, nhưng lại không thật sự động thủ cứ như vậy để cho Khương Cầm trốn đi?".
Phó Uyên Di nói: "Quả thực là có chút vấn đề. Khương Cầm kia chẳng qua chỉ là một người phàm trần hóa quỷ, lại có thể dễ dàng nương nhờ thân thể người sống."
Lâm Cung trầm mặc một lúc rồi nói: "Uyên Di, cậu còn nhớ không? Trước đó khi chúng ta triệu hồi dã quỷ muốn truy vấn chuyện 5 năm trước, cũng......"
Phó Uyên Di đưa tay ra hiệu "suỵt" một tiếng, Lâm Cung liền không nói tiếp nữa, Phó Uyên Di đỡ Du Hân Niệm đứng lên: "Cô không sao chứ?".
Du Hân Niệm ôm sau gáy, đau nói không nên lời. Vừa rồi trong nháy mắt Minh cảnh xuất hiện nàng lại tùy tiện xông lên, nếu không phải Phó Uyên Di kéo nàng lại, có lẽ nàng đã va chạm với Minh cảnh rồi. Tuy rằng nàng có thân thể Vương Phương che chắn Minh cảnh chưa chắc phát hiện được nàng, nhưng vẫn là rất nguy hiểm. Thể trọng của Vương Phương nặng thế này, tay của Phó Uyên Di không chỉ bị đè một chút, phỏng chừng còn bị kéo căng đến bị thương.
Du Hân Niệm xoay người nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó lại không thể mở miệng.
Lâm Trạch Bạch thăm dò hơi thở của Lưu Khả: "Nàng không có việc gì, chỉ là bất tỉnh thôi. Cái người bị mượn thân này cũng hôn mê rồi."
"Không có việc gì là tốt rồi, cô có thể ngồi chờ lấy tiền." Phó Uyên Di nắm cây dù trong tay, đi ra ngoài.
Du Hân Niệm nghĩ nghĩ một chút, cũng đi ra theo.
"Các người đi đâu a? Này!" Lâm Trạch Bạch vừa đẩy vừa kéo, phí rất nhiều sức lực mới đem Lưu Khả yên ổn nằm trên ghế sofa, coi như là dịch vụ khách hàng của văn phòng đi. Chờ kim chủ từ từ tỉnh lại rồi nói nàng ta đưa hết khoản tiền còn lại là được.
"Nhanh chóng đuổi theo, lái xe." Lâm Cung gọi nàng.
"Hơ...... Mấy người các người......" Lâm Trạch Bạch thở hồng hộc đuổi theo.
Phó Uyên Di, Lâm Cung và Lâm Trạch Bạch ngồi vào trong xe, Lâm Trạch Bạch nói các ngươi vứt bỏ kim chủ như vậy thực không tử tế, hiện tại muốn đi đâu, chẳng lẽ là muốn đi bắt con quỷ kia?
Phó Uyên Di nói với Du Hân Niệm đang đứng bên ngoài xe: "Cô biết nhà Khương Cầm ở đâu chứ?".
Du Hân Niệm "Ừm" một tiếng.
"Loại ác quỷ này tuy rằng đã mất đi ý thức, nhưng một khi gặp thất bại theo bản năng sẽ muốn trở về nhà." Lâm Cung nói.
"Lên xe đi." Phó Uyên Di nói, "Phiền cô dẫn đường."
Du Hân Niệm do dự một chút rồi ngồi xuống ghế sau xe, sóng vai cùng Phó Uyên Di, nói địa chỉ cho Lâm Trạch Bạch, lái xe xuất phát.
Dọc theo đường đi các nàng đều trầm mặc, có phần mỏi mệt, cái cổ của Du Hân Niệm còn bị thương.
Lâm Cung chịu không nổi bầu không khí căng thẳng kỳ lạ này, xoay tròn thân thể biến mất sạch sẽ.
"Cái cổ của cô có ổn không?" Vẫn là Phó Uyên Di mở miệng trước.
"Không sao, lắc lư vận động vài cái là tốt rồi...... Trái lại là cô." Du Hân Niệm nhìn bàn tay phải bị găng tay bao bọc của đối phương, "Tay cô có lẽ nên đi bệnh viện kiểm tra."
"Bị thương một chút thôi, không có việc gì."
Lại là một hồi trầm mặc, Lâm Trạch Bạch từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn các nàng, đang muốn mở miệng, Du Hân Niệm bất chợt nói: "Thật có lỗi."
Phó Uyên Di hướng khuôn mặt mình về phía sườn mặt của nàng.
"Tôi biết đề nghị của cô đều không sai, nhưng lúc đó tôi thật sự nóng lòng muốn điều tra, cho nên......"
"Hóa ra cô đang để bụng chuyện này a." Phó Uyên Di cười cười, "Tôi dĩ nhiên hiểu được, đổi lại là ai cũng bức thiết muốn biết chính mình chết như thế nào. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến người bạn gái đã kết giao nhiều năm. Hiểu mà, hiểu mà."
Nếu Phó Uyên Di có thể cùng nàng nói vài câu giận dỗi thì có lẽ nàng còn dễ chịu một chút, nhưng mà Phó Uyên Di vẫn cứ duy trì một bộ dáng hiền lành thông hiểu tâm tư người khác...... Du Hân Niệm cảm thấy bản thân mình thật sự là rất tùy hứng.
Nàng vẫn luôn là một người bốc đồng như vậy, chẳng qua là ngày xưa ba mẹ nàng, người yêu đều cưng chiều nàng, nàng mới không biết tự kiểm điểm lại mình.
Xe chạy như bay trong thành phố G giữa đêm khuya, tình hình giao thông vô cùng tốt, không tới nửa tiếng đã đến tòa nhà học viện thể dục thể thao.
Lâm Trạch Bạch đậu xe xong xuôi lại một lần nữa mặc vào chiến y của nàng, Phó Uyên Di nói với Du Hân Niệm: "Nói cho tôi biết số nhà, cô không cần phải đi lên. Vừa nãy cô hẳn đã lấy được Huyết Tâm của Lưu Khả vào trong tay rồi, nhất định là chất lượng tốt độ phân giải cao, mau hưởng dụng nó đi."
Thật sự là chuyện gì cũng không thoát khỏi được ánh mắt Phó Uyên Di.
Du Hân Niệm đã sớm cảm thấy Cố Đông Thần có gì đó bất thường, nàng nhớ rõ Cố Đông Thần và em gái nàng Du Nhâm Tuyết là bạn bè, hai người đã từng cùng nhau học đàn dương cầm, khi đó bạn trai của Cố Đông Thần ngày ngày tan tầm đều lái xe hiên ngang tới đón nàng, mối quan hệ của hai người tốt vô cùng. Cố Đông Thần tuy rằng gia cảnh bình thường, nhưng tính cách rất thoải mái cởi mở, từng là hàng xóm của Lưu Khả. Nhưng lần này gặp lại Du Hân Niệm như thế nào cũng cảm thấy tính cách của nàng biến đổi rất lớn, ánh mắt cũng không thích hợp.
Có lẽ là sau khi sống lại, bản năng bên trong càng thêm rất nhiều cảnh giác, Du Hân Niệm đối với tất cả mọi người bên cạnh mình đều quan sát tỉ mỉ. Hơn nữa vốn quen biết không ít nữ đồng chí, nàng cảm thấy Cố Đông Thần tuyệt đối không phải là đồng tính luyến ái, lại càng không nói đến chuyện chẳng hiểu tại sao lại quấn quít lấy Lưu Khả không buông. Nghe Lưu Khả và Cố Đông Thần nói chuyện với nhau thì mơ hồ có thể hiểu được toàn bộ công việc của Cố Đông Thần đều là nhờ Lưu Khả nâng đỡ ban tặng, nhưng nếu Cố Đông Thần đúng là một người vì tiền tài sự nghiệp mà nịnh bợ người khác, thì nàng hẳn là phải đi nịnh bợ người bạn trai trước đây của nàng mới đúng.
Đối với tình huống riêng tư hiện tại của Cố Đông Thần không được sáng tỏ cho lắm, nhưng Du Hân Niệm vẫn đều lưu giữ chút tâm tư trên người nàng.
Khi Lưu Khả bị dọa đến mức xông vào trong nhà, mọi người nghe thấy Phó Uyên Di gọi "Đi ra" đều tông cửa xông ra, Lưu Khả thì lại đang cực độ khủng hoảng vừa mới đi vào trong chưa kịp quay đầu, còn Cố Đông Thần thì cố ý thả chậm bước chân, chờ đợi Lưu Khả tự động rơi vào trong tay mình. Khi Phó Uyên Di các nàng tìm không thấy dấu vết của quỷ thì Du Hân Niệm cũng đã đoán được ác quỷ này đã sớm ẩn thân tại đây, nàng ngăn trở nhóm người Phó Uyên Di vào nhà cứu viện chính là để cho Khương Cầm có thời gian động thủ.
Lưu Khả hiển nhiên phải bị dạy dỗ, cho dù lúc này Khương Cầm có giết chết Lưu Khả thì nàng cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Nhưng so với việc Lưu Khả trực tiếp bị giết, Du Hân Niệm càng muốn nàng ta bị ác quỷ hiện thân dọa đến mức rơi vào trạng thái cảm xúc điên cuồng, nàng chỉ ra tay một lần là lấy được Huyết Tâm của nàng ta.
Khương Cầm quả thật hiện thân, Lưu Khả hiển nhiên bị dọa đến quên mất chính mình là ai. Du Hân Niệm liền thừa cơ bắn ra Nhiếp Hồn Tên, nhưng sau đó Minh cảnh lại đột nhiên xuất hiện!
Ngọc Chi hết lần này đến lần khác cứ lẩm bẩm nói Minh cảnh đáng sợ, Du Hân Niệm lúc ở Minh phủ cũng đã tận mắt chứng kiến, nhưng cơ hội chẳng mấy chốc sẽ lướt qua, nàng không thể để vuột mất được!
Huyết Tâm là thu vào tay rồi, nhưng may mà Phó Uyên Di kéo nàng một phen. Bằng không nàng cho dù không bị Minh cảnh phát hiện, chỉ sợ cũng sẽ bị quỷ khí của Khương Cầm bạo phát gây thương tích.
Du Hân Niệm đem Huyết Tâm của Lưu Khả cất vào trong túi, nói: "Tôi và các cô cùng lên đó đi. Không biết Khương Cầm sẽ làm ra chuyện gì, tôi phải đi xem." Nàng nhìn Phó Uyên Di, "Thêm một người thêm một đôi tay, tôi sẽ không làm vướng bận chuyện của mọi người đâu."
Phó Uyên Di cười nói: "Du tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, sao lại vướng bận."
Du Hân Niệm cũng cười: "Phó tiểu thư lại càng thông minh hơn. Nếu không nhờ cô đồng thời bố trí sắp đặt, trợ giúp, muốn dọa cho Lưu Khả nhảy dựng cũng không phải dễ."
Phó Uyên Di "Hửm?" một tiếng, hóa ra nàng đã nhìn ra.
Gõ chén, đưa lưng về phía cổng chính, cơm bị ăn mất...... Hàng loạt những chuyện này kỳ thực căn bản không phải là do Khương Cầm gây ra, tất cả đều là mấy trò lừa bịp nho nhỏ của Phó Uyên Di, để tạo nên bầu không khí, làm cho cảm xúc sợ hãi của Lưu Khả càng bùng cháy thêm. Khương Cầm thân là ác quỷ trong lòng tràn đầy khao khát báo thù đến mức mờ mắt, làm gì có tâm tư nhàn rỗi mà đến thưởng thức đồ ăn thức uống ở nhân gian? Cái miệng tham ăn kiểu đó chắc chỉ có cô hồn dã quỷ không được người cúng tế và nhân viên công vụ không tiền đồ của Minh phủ mà thôi.
Trở lại vấn đề, hôm nay không hề thấy Ngọc Chi? Cũng tốt, nếu là cùng Minh cảnh chạm mặt, chỉ sợ Minh Vương rất nhanh sẽ biết được thuộc hạ của chính mình lại đang ở Nhân giới làm càn.
Hai người rốt cuộc không nói lời nào mà lại phối hợp khá ăn ý, thu được Huyết Tâm của Lưu Khả vào trong tay.
Không, Du Hân Niệm hiểu rõ, lúc này lại là Phó Uyên Di tạo một cái bệ phóng giúp nàng.
Nhìn Phó Uyên Di lặng lẽ đi phía trước trong bóng đêm, Du Hân Niệm lại có một tia cảm giác an toàn. Nàng liền cấp tốc điều chỉnh lại cảm xúc một chút, theo sát tiến lên.
Rạng sáng 1 giờ 20 phút, mẹ của Khương Cầm không ngủ. Chính xác thì bà vẫn liên tục không tài nào đi vào giấc ngủ được.
Tiếng kim đồng hồ trên đầu giường tích tắc vang, cho thấy thời gian đang chậm rãi trôi qua.
Bà mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, rất lâu không hề chớp mắt.
Bà cảm thấy chính mình như thể đã chết rồi, nhưng lại vẫn còn đang hô hấp.
Có bóng người dường như từ cửa chính đi vào phòng vệ sinh.
Ánh mắt của mẹ Khương chuyển hướng về phía phòng vệ sinh.
Nhà bà thực chất là một gian phòng mở, vừa vào cửa sẽ thấy bàn ăn và ghế sofa, giường ngủ ở trong góc sâu nhất. Nằm ở trên giường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cửa chính, nhưng phòng vệ sinh và giường ngủ nằm cùng phía, bị vách tường chắn mất tầm nhìn.
Bà từ dưới gối rút ra một con dao phòng thân, leo xuống giường.
Bà cũng không cho rằng sẽ có kẻ trộm nào lại chọn nơi này để vào ăn trộm. Cho dù cổng chính của tòa nhà đã bị phá hỏng, một số người sống ở đây đều là không có tiền dọn đi chỗ khác, đều là mấy người già cả chờ chết, ai lại phí công tới chỗ này kiếm chác.
Bà đi đến phía cuối giường, áp sát tường đưa đầu ra nhìn về hướng phòng vệ sinh.
Trong nhà luôn dùng thuốc khử mùi, mỗi ngày trước lúc đi ngủ bà đều đóng cửa phòng vệ sinh lại để ngăn lại mùi thuốc đó, nhưng lúc này cửa lại đang mở.
Da đầu bà thoáng chốc liền tê rần.
"Ai ở đó?!" Mẹ Khương hét lớn, "Lăn ra đây!".
........Nhóm người Du Hân Niệm đi vào trong tòa nhà, đèn hành lang đã hỏng rồi, đêm khuya tối đen như mực Du Hân Niệm cái gì cũng nhìn không thấy.
"Ai u!" Lâm Trạch Bạch bị trẹo chân liền rống lớn.
Du Hân Niệm đang muốn bảo nàng im lặng một chút, đột nhiên có khoảng trống dưới chân thiếu chút nữa làm nàng cũng suýt té ngã, may mà Phó Uyên Di giữ nàng lại kịp.
"Cảm ơn......"
"Mọi người đi theo tôi." Phó Uyên Di nói.
Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy âm thanh mũi dù của Phó Uyên Di gõ trên mặt đất, Phó Uyên Di chưa từng buông tay nàng ra, nàng cũng không thả lỏng tay. Bước chân của Phó Uyên Di vững vàng mà lại nhanh nhẹn, cảm giác không hề có chút chần chừ nào.
Nghi vấn trong lòng Du Hân Niệm từ trước đến giờ chậm rãi thành hình, cũng hiểu ra được một ít chi tiết tựa hồ không phải như mình tưởng......
........Cửa phòng vệ sinh bất ngờ phát ra tiếng "kẽo kẹt", mẹ Khương nắm thật chặt con dao, chuẩn bị xông vào.
Nửa cái đầu lộ ra từ phía sau cánh cửa, dần dần, có một người từ nơi đó đi ra.
Mẹ Khương nhìn không chớp mắt, lúc bà nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đó, mấy ngón tay buông lỏng, con dao rơi xuống đất.
........."Là căn này."
Rốt cuộc cũng tìm được một bóng đèn còn sáng, nương theo ánh đèn yếu ớt đó nàng mới xác định được nhà Khương Cầm.
"Gõ cửa chứ?" Lâm Trạch Bạch trốn ở sau lưng hai người, hỏi.
Phó Uyên Di nói: "Lâm Cung, chuyện này giao cho cậu."
Tóc bạc trắng quấn lấy ngón tay Phó Uyên Di, Lâm Cung từ từ hiện thân, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Ác quỷ nương bám thân thể con người thì ta không tiện động thủ, nhưng hiện tại chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ mà thôi. Bổn vương mà lại phải xử lý loại tiểu quỷ này, thật sự là bôi nhọ uy phong của tôi."
Lâm Trạch Bạch thúc giục: "Nhanh lên đi! Lúc này mà còn dong dài."
Lâm Cung liếc mắt nhìn nàng một cái, rời khỏi đầu vai Phó Uyên Di, nhẹ nhàng bay hướng vào cánh cửa.
Du Hân Niệm cứ cho rằng Lâm Cung không thể tách rời Phó Uyên Di một mình hành động, không ngờ là cũng làm được a......
Lâm Cung đang muốn vào nhà, bỗng nhiên cửa mở.
Tất cả mọi người bên ngoài thoáng chốc sững sờ, mẹ Khương tóc tai rời rạc, mang theo vẻ tươi cười cổ quái, nói từng chữ: "Các người, tìm ai?".
Du Hân Niệm có cảm giác mẹ Khương so với lúc trước mình từng gặp mặt không giống nhau cho lắm, lại nghĩ không được là khác nhau chỗ nào. Còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại, đột nhiên Phó Uyên Di giơ tay hướng tới trên đầu của mẹ Khương mà dùng sức đẩy, mẹ Khương bị đẩy ngã vào trong nhà.
Phó Uyên Di nói: "Tìm cô."
Phía sau gáy của mẹ Khương bị dán một lá bùa, tiếng kêu gào xé khủng khiếp vang lên, từ trong thân thể của bà có thêm một thanh âm thê lương vang lên cùng với tiếng gào khóc của bà, không lâu sau một bóng đen từ trong thân thể mẹ Khương bay ra, đâm sầm loạn xạ trong nhà.
"Lần này thì trốn không thoát nữa rồi." Phó Uyên Di giương dù lên nhắm ngay bóng đen kia, "Phụt" một tiếng, bóng đen bị thu tóm vào bên trong tán dù.
Phó Uyên Di khép dù lại, từ trong khe dù lấy ra một viên thủy tinh cầu.
Du Hân Niệm nhớ lại lúc nàng ở khách sạn M thu phục nam quỷ kia cũng có khối cầu này.
Bên trong khối cầu có một khuôn mặt tựa hồ đang kêu khóc, chuyển động sát bên thành thủy tinh cầu, nhưng không cách nào lao ra được.
"Kết thúc côngviệc!" Lâm Trạch Bạch reo hò.

Bình luận

Truyện đang đọc