CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở CƯ XÁ PHỦ KHAI PHONG

Nghê Diệp Tâm để xác khô xuống vị trí an toàn, đem quần áo quấn tay ném ở một bên, lập tức đi qua nói:

"Mộ Dung đại hiệp, cái đồ đằng quả nhiên ở đáy rương."

Nghê Diệp Tâm đi tới, Mộ Dung Trường Tình lập tức lui vài bước.

"Đứng đó, đừng nhúc nhích!"

Nghê Diệp Tâm tỏ ra vô tội.

"Ta đã dùng quần áo lót tay."

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái.

"Dù vậy cũng đừng nhúc nhích."

"......"

Mộ Dung Trường Tình chạy tới chỗ cái rương, cúi đầu nhìn vào bên trong. Dưới đái cái rương quả nhiên có khắc đồ đằng. Bất quá cái đồ đằng khắc lên thực vội vàng, chỗ sâu cạn không đồng nhất, hơn nữa khắc cũng không phải quá chi tiết.

Nghê Diệp Tâm thừa dịp Mộ Dung Trường Tình chuyên chú nhìn, chạy nhanh tới bên cạnh hắn, cũng cúi đầu xem.

"Mộ Dung đại hiệp nhìn kỹ xem, cái đồ đằng này cùng hình vẽ trên tường Dương phủ không giống nhau."

"Ta thấy."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

Vừa nhìn thì hai cái đồ đằng thật là giống nhau, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, thật đúng là có chỗ khác nhau rất lớn. Hai cái đồ đằng cơ bản tổng thể giống nhau, nhưng chi tiết lại khác. Nơi này chân chính là xà văn, xà không có sừng cũng không có móng vuốt.

"Hai cái đồ đằng tuyệt đối có quan hệ, vì cái gì đôi khi sẽ vẽ xà có sừng cùng móng vuốt, đôi khi cái gì cũng không vẽ vậy?"

Xà một khi có sừng cùng móng vuốt sẽ không bao giờ là xà nữa, mà phải gọi là long. Vẽ cùng không vẽ, sự khác nhau rất lớn, đúng là không bình thường.

Mộ Dung Trường Tình lắc đầu.

"Không biết."

Bên ngoài im ắng, bóng đêm càng sâu.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình xem qua thi thể. Bất quá đây là một khối thi thể đã bị xử lý thành xác khô, Nghê Diệp Tâm cũng bó tay không có biện pháp từ thi thể tìm ra manh mối.

Từ thi thể, bọn họ lại nhìn Xà Văn Đồ Đằng, nhưng cũng không hiểu ra sao, bí ẩn ngược lại càng nhiều.

Bởi vì Mộ Dung Trường Tình có thói quen ở sạch, bọn họ không có ở cùng xác khô cả đêm, rất mau liền rời khỏi.

Trên đường trở về, Nghê Diệp Tâm phải đi ở sau lưng Mộ Dung Trường Tình, cách xa hơn năm bước. Nhưng cũng không phải không muốn đuổi theo đi song song cùng Mộ Dung Trường Tình, mà là căn bản đuổi không kịp. Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ Nghê Diệp Tâm dùng kiểu ôm công chúa để di chuyển xác khô, cho nên muốn kéo rộng khoảng cách một chút.

Nghê Diệp Tâm có chút ai oán vì thói quen ở sạch quá nghiêm trọng của Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm chạy hết tốc lực đuổi theo Mộ Dung Trường Tình, chạy đến thở hổn hển.

"Mộ Dung... đại hiệp, ta có vấn đề... thực quan trọng muốn hỏi."

"Cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình còn tưởng rằng hỏi về vụ án.

"Đại... hiệp có thói quen ở sạch nghiêm trọng như vậy, vậy.... có thể tiếp thu nụ hôn kiểu Pháp không?"

"Cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, trong ánh mắt đều là khó hiểu.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười lên, rồi thản nhiên nói:

"À... à, nụ hôn kiểu Pháp là nụ hôn nồng nhiệt, chính là dùng lưỡi hôn...."

Nghê Diệp Tâm nói mà sợ Mộ Dung Trường Tình không hiểu hôn lưỡi là cái gì, còn lè lưỡi diễn tả cho Mộ Dung Trường Tình xem.

"Rắc rắc"

Đó là âm thanh của nắm đấm bị xiết chặt do Mộ Dung Trường Tình tạo nên, Nghê Diệp Tâm đã nghe đến quen thuộc.

Nghê Diệp Tâm lập tức lui ra phía sau một bước, cơ trí hô to:

"Đại hiệp, ta đã ôm xác khô, ngàn vạn lần đừng động thủ cùng ta, bằng không trên người đại hiệp sẽ ô uế!"

" Rắc rắc "

Nắm tay của Mộ Dung Trường Tình lại vang tiếng, bất quá hắn không hạ thủ. Hắn không muốn làm quần áo của mình bị dơ, nên dứt khoát xoay người bỏ đi.

Nghê Diệp Tâm tránh được một kiếp, lúc này cũng không liều chết đuổi theo Mộ Dung đại hiệp. Chỉ có thể tự mò mẫm trong bóng đêm tìm hướng vào Phùng gia.

Nghê Diệp Tâm cũng nhìn không thấy Mộ Dung Trường Tình, cũng không đuổi theo, chậm rãi trèo tường trở về phòng.

Ai ngờ vào đến sân liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay đứng ở trong viện, hơn nữa ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

"Đại hiệp?"

Nghê Diệp Tâm rụt rụt cổ.

"Đại hiệp, ta không có làm cái gì đâu?"

Nghê Diệp Tâm có chút chột dạ, chính mình vừa rồi căn bản không có làm cái gì? Sau đó nghĩ lại bỗng nhiên khẩn trương hỏi:

"Chẳng lẽ là... Bắp Rang.... lại tiểu ở trong phòng đại hiệp?"

Mộ Dung Trường Tình trợn trắng mắt.

"Ta đang đợi ngươi."

"Chờ ta cùng nhau ngủ sao?"

Nghê Diệp Tâm kinh hỉ hỏi.

"A...."

Mộ Dung Trường Tình đi tới.

"Đai lưng."

"À, à, à!"

Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ tới đai lưng của mình còn ở chỗ Mộ Dung Trường Tình.

Áo ngoài của Nghê Diệp Tâm bởi vì đã dùng lót tay khi ôm thi thể, cho nên không thể mặc, cho dù giặc sạch Mộ Dung Trường Tình cũng sẽ không đồng ý cho mặc. Áo này cũng không thể lưu lại trong nha môn, Nghê Diệp Tâm mang ra đốt bỏ. Sau đó Nghê Diệp Tâm chỉ mặc trung từ nha môn đi trở về Phùng gia, cũng may trên đường hoàn toàn không một bóng người, bằng không tuyệt đối sẽ làm người khác sợ, cho rằng Nghê Diệp Tâm là lưu manh.

Mộ Dung Trường Tình vừa muốn đem đai lưng ném cho Nghê Diệp Tâm, bỗng nhiên liền cau mày nhìn về phía cửa.

"Làm sao vậy?"

Nghê Diệp Tâm quay đầu lại xem. Chớp mắt một cái đã thấy Trì Long từ bên ngoài phóng vào.

Trì Long cũng mặc trung y, bất quá trên người có một áo khoác, hắn cúi đầu bước nhanh vào trong viện, bộ dáng như mới vừa đi nhà xí.

Trì Long cũng không chú ý, rồi đột nhiên nhìn thấy hai bóng đen, hắn giật mình.

"Nghê... Nghê đại nhân? Mộ Dung đại hiệp? Hai người còn chưa ngủ à?"

Trì Long nói xong, tức khắc lại hút một ngụm khí lạnh, trên mặt nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu bỏ chạy, trong miệng còn nói:

"Thực xin lỗi, ta... ta cái gì cũng không thấy..."

"Rầm"

Trì Long vọt vào một phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau đó Nghê Diệp Tâm liền nghe được trong phòng truyền ra tiếng nói của Triệu Doãn.

"Ngươi làm gì?! Nửa đêm chạy vào phòng ta làm gì?!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tình thế cấp bách, ta đi nhầm phòng."

"Đi ra ngoài!"

"À à, ta lập tức...... Từ từ, không được nha, ta ra không được."

"Cái gì?"

Triệu Doãn luôn bình tĩnh cũng nổi khùng.

"Ta có thể ở đây ngủ một đêm không? Bên ngoài...... Bên ngoài...... Nghê đại nhân cùng Mộ Dung đại hiệp ở bên ngoài. Ta... ta ra không được mà."

Bởi vì ban đêm quá an tĩnh, cho nên những gì Trì Long cùng Triệu Doãn nói nghe rất rõ ràng. Nghê Diệp Tâm đứng ở bên ngoài thiếu chút nữa cười bể bụng.

Mặt Mộ Dung Trường Tình cứng đờ, đem đai lưng ném vào mặt Nghê Diệp Tâm, tức giận phẫn nộ liền phất tay áo bỏ đi.

Đêm hôm khuya khoắc, Nghê Diệp Tâm y phục không chỉnh tề cùng Mộ Dung Trường Tình đứng chung một chỗ. Mộ Dung Trường Tình còn nắm đai lưng của Nghê Diệp Tâm trong tay, cũng khó trách Trì Long sẽ hiểu lầm. Hơn nữa Trì Long không chỉ hiểu lầm một hai lần, quả thực là hiểu lầm thâm căn cố đế.

Nghê Diệp Tâm vui vẻ nhảy nhót về phòng. Tuy rằng rất mệt, bất quá phải tắm rửa một cái, bằng không ngày mai Mộ Dung Trường Tình lại ghét bỏ.

Tắm rửa xong, Nghê Diệp Tâm mới lên giường ngủ. Lúc này Bắp Rang đã ngủ, còn bá chiếm cái giường, ngủ thành hình chữ đại 大.

Nghê Diệp Tâm bò lên giường, vừa muốn nằm xuống liền nghe được tiếng "Xì" làm Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn đã thấy Bắp trên đầu giường......

Nghê Diệp Tâm vuốt mặt nói:

"Xem ra chúng ta về sau là người một nhà, ta sẽ không đuổi ngươi đi ra ngoài, nếu dám cắn ta, ta sẽ nói cho Mộ Dung đại hiệp lột da ngươi."

"Xì"

Bắp như hiểu ý Nghê Diệp Tâm, bò tới góc bàn.

Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, vừa mở mắt trời cũng đã sáng, quả thực thần thanh khí sảng.

Vừa vệ sinh cá nhân xong thì có tiểu nha hoàn tới nói là đại thiếu gia mời đi dùng bữa.

Nghê Diệp Tâm thong thả ung dung đi. Rồi phát hiện ngoài mình, Mộ Dung Trường Tình, Trì Long cùng Triệu Doãn đều đã đến bàn ăn, giống như chỉ có mình dậy trễ.

"Các ngươi ngủ không ngon sao?"

Một bàn, trừ Nghê Diệp Tâm, một đám người đều là khuôn mặt tiều tụy.

Triệu Doãn đang ăn cháo, mu bàn tay nắm cái muỗng gân xanh đều nổi lên. Đêm qua hắn đang ngủ, Trì Long đột nhiên vọt vào phòng, còn nói muốn cùng hắn ngủ. Lúc đó là sau nửa đêm đã thức cũng khó ngủ lại.

Trì Long cũng xấu hổ, ngây ngô cười, sờ sờ cái ót.

Mộ Dung Trường Tình mặt đen thui, một chữ cũng không có nói.

Phùng Thiên có lẽ bởi vì nhiều bệnh thoạt nhìn có chút xanh xao.

"Mấy vị không có nghỉ ngơi tốt sao? Là tại hạ chiêu đãi không chu toàn."

"Không phải, không phải. Phỏng chừng bọn họ là lạ giường."

Phùng Thiên cười nói:

"Nghê đại nhân thật vui tính."

Nghê Diệp Tâm cũng cười, nhân cơ hội nói:

"Phùng công tử, chốc lát nữa có thể mang chúng ta đi xem phòng đệ đệ của công tử không?"

"Tất nhiên có thể. Chờ mấy vị đại nhân dùng bữa sáng xong, ta liền mang mấy vị đi."

"Vậy là quá cảm tạ. À, dù sao hiện tại không có việc gì, Phùng công tử có thể nói cho ta nghe một chút về hiến tế thuỷ thần ở nơi này không? Bởi vì vụ án có vẻ giống như hiến tế, cho nên ta muốn tìm hiểu một chút."

Phùng Thiên gật gật đầu.

"Ở nơi này mỗi năm đều sẽ hiến tế, để cầu thuỷ thần cho chúng ta thu hoạch tốt, phù hộ chúng ta bình an. Kỳ thật nghi lễ hiến tế không có khác những địa khác. Bất quá...... cũng có một ít truyền thuyết dọa người."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã hứng thú.

"Dọa người như thế nào?"

"Đại nhân còn chưa đi nha môn xem qua cái rương gỗ kia, trên cái rương có khắc một đồ án, bên trong có một con rắn, kỳ thật đó chính là thuỷ thần của chúng ta."

"Xà Văn Đồ Đằng?"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm cũng lắp bắp kinh hãi.

"Ngươi nói.... con rắn.... trong Xà Văn Đồ Đằng là thuỷ thần của các ngươi?"

Phùng Thiên gật đầu.

"Nghe nói mấy vị đại nhân cũng là vì cái đồ đằng này mới cố ý tới đây. Phùng mỗ cũng không biết cái đồ đằng có cái gì hiếm lạ, cái đồ đằng này xuất hiện ở nơi đây cũng không phải là một sớm một chiều. Thật lâu trước kia, mọi người đã cung phụng cái đồ đằng này."

Nghê Diệp Tâm cho rằng Xà Văn Đồ Đằng là đột nhiên xuất hiện, không nghĩ tới Phùng Thiên sẽ nói như vậy.

Trong trấn có truyền thuyết nói rằng thuỷ thần kỳ thật là một con rắn, là một xà tinh ngàn năm. Xà tinh có thể biến thành người, nó biến thành một nữ nhân xinh đẹp.

Nữ nhân kia từ trong nước đi ra. Nàng tới trấn nhỏ này, mọi người đều sững sờ, bởi vì nàng thật sự là quá mỹ lệ, hơn nữa nàng thực giàu có.

Người trong trấn cũng không biết nàng là ai, nàng từ đâu tới đây, cũng không biết nàng là thuỷ thần.

Nữ nhân ở chỗ này định cư, sau đó gả cho một người nam nhân trong trấn. Không chỉ nhà người kia mà mọi người trong trấn đều giàu có lên.

Nhưng mà ngày vui ngắn ngủi. Đột nhiên có một ngày, không biết là ai, đã phát hiện nữ nhân kia là một con rắn tinh. Mọi người sợ hãi quái vật, rồi lại không dám lộ ra, bí mật động tay động chân, hạ độc nữ nhân kia.

Vào một buổi sáng, có người đi ngang qua hồ, liền nhìn thấy thi thể nữ nhân kia nổi trên mặt nước. Tuy rằng rất xa, nhưng người đó nhìn rất rõ ràng. Người đó vừa thấy liền trợn tròn mắt, lập tức chạy về trong trấn, thông báo cho mọi người, sau đó tìm người đi vớt thi thể.

Nhưng mà chờ mọi người tới, trên mặt hồ là một mảnh yên tĩnh, cái gì cũng không có, mênh mông bát ngát, rốt cuộc nhìn không thấy thi thể nữ nhân.

"Nghe những bô lão nói, nữ nhân kia căn bản không chết, phàm nhân sao có thể giết chết nàng. Nàng chỉ bị đau thương thấu tâm, biến trở về nguyên hình, trở về hồ nước. Sau một năm, trấn trở nên tiêu điều, lại còn có người bị quái bệnh, đã chết không ít người. Mọi người liền nói, là do bọn họ chọc giận thuỷ thần, thuỷ thần tới trả thù bọn họ."

Trong trấn nhanh chóng tìm tế phẩm, mang thả trên hồ nước. Tế phẩm là đồ tốt nhất đặt ở trong rương gỗ, sau đó đẩy ra hồ nước cung phụng thủy thần, khẩn cầu thuỷ thần tha thứ cùng phù hộ.

"Sau đó thì sao? Vậy phu quân nữ nhân kia như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc