CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở CƯ XÁ PHỦ KHAI PHONG

Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Trì Long cùng Triệu Doãn cũng đều sửng sốt.

Trì Long là người thẳng thắn, không nhịn được, nghĩ sao nói vậy, lập tức liền nói.

“Vương gia, việc này…… Hiện tại Phùng gia đã chết hai người người, chẳng lẽ chúng ta đi như vậy sao?”

Triệu Doãn âm thầm kéo tay Trì Long, lúc này hắn mới miễn cưỡng ngậm miệng.

Kính Vương gia cười cười, cũng không có ngẩng đầu nhìn bọn họ, còn đang nhìn chén trà trong tay, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, có chút thất thần nói:

“Các ngươi đi tra án khác, nơi này giao cho bổn vương thì được rồi.”

Nghê Diệp Tâm rũ đôi mắt.

“Dạ, Vương gia.”

Kính Vương gia lúc này mới giương mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái.

“Được rồi, các ngươi đi đi. Bổn vương cũng không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi.”

Ba người hành lễ chuẩn bị về phòng, Kính Vương gia bỗng nhiên đem chén trà đặt lên bàn, nói:

“Nghê hộ vệ.”

“Có Ti chức.”

Nghê Diệp Tâm lại đau đầu, nhanh chóng xoay người lại.

Kính Vương gia tạm dừng một chút, lại nói:

“Vị công tử vừa rồi, ngươi quen sao?”

Vị công tử vừa rồi ……

Nghê Diệp Tâm không cần tự hỏi cũng biết Kính Vương hỏi ai, khẳng định là Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm thản nhiên nói:

“Bèo nước gặp nhau.”

“Ngươi có biết hắn tên là gì không?”

“À…… Ti chức có hỏi qua, bất quá vị công tử kia không có trả lời.”

Kính Vương gia nghe xong bỗng nhiên liền bật cười một tiếng, cũng không biết nghĩ tới cái gì chỉ nói:

“Được rồi, ngươi đi đi, cũng không có chuyện gì.”

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lui ra, đi về phòng mình. Lúc xoay người rời đi lại nghe Kính Vương gia nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại câu.<HunhHn786>

“Thật sự quá giống……”

Nghê Diệp Tâm nói láo mà mặt không đổi sắc, bước nhanh trở về phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa, lúc này mới dựa vào cửa nhẹ nhàng thở ra.

“Bèo nước gặp nhau?”

Trong phòng an tĩnh, có một giọng nói chậm rì rì vang lên.

Nghê Diệp Tâm bị dọa giật mình một cái, cẩn thận nhìn lên đã thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi ở cách đó không xa, chính là ngồi vắt chéo chân uống trà.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng cài then cửa, sau đó chạy qua.

“Suỵt.... nhỏ giọng một chút. Mộ Dung đại hiệp vào bằng cách nào, không phải về phòng của mình sao?”

Mộ Dung Trường Tình uống trà, hơi nhấc mí mắt. Nghê Diệp Tâm nhìn theo liền thấy cửa sổ mở.

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lại đem cửa sổ đóng kín.

Mộ Dung Trường Tình đã trở về phòng, nhưng âm thanh bên ngoài nghe được rõ ràng. Nghe được Vương gia kia không cho bọn người Nghê Diệp Tâm tiếp tục tra án, hắn có chút ngồi không yên, liền mở cửa sổ vào phòng Nghê Diệp Tâm, thần không biết quỷ không hay.

Nghê Diệp Tâm đem cửa sổ đóng xong, quay trở lại.

“Kính Vương gia không biết vì sao lại tới?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

“Vì sao tới? Chính là vì ngăn cản ngươi tra án này!”

Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày.

“Hung thủ thật có mặt mũi thật lớn, có thể khiến Kính Vương ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây bao che cho hắn. Ta thật đúng là không nghĩ tới.”

“Hiện giờ làm sao đây? Dựa theo Vương gia kia nói, các ngươi ngày mai liền khởi hành sao?”

“Hắn là thủ trưởng, quan hàm nhất phẩm, lời nói của hắn nếu ta phản bác tuyệt đối sẽ không được tốt.”

Nghê Diệp Tâm tốt nghiệp đại học cũng đã rất lâu, cũng không phải cái gì cũng không hiểu, cũng không còn là thiếu niên lỗ mãng xử trí theo cảm tính. Kính Vương gia ở chỗ này tuyệt đối là có lý do, không tới phiên bọn họ phản bác, phản bác cũng vô dụng. Ngược lại sẽ chọc cho người khác chú ý, đến lúc đó cái gì cũng làm không được.

Mộ Dung Trường Tình khinh thường nhìn một cái.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, nói:

“Như vậy, chỉ có thể trong buổi tối nay đem vụ án điều tra ra.”

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt.

“Ngươi đã có manh mối?”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Nhưng mà ta chưa biết cụ thể động cơ giết người là gì. Nhưng ta nghĩ, động cơ này có không ít người biết cũng có liên quan thuỷ thần. Bọn họ đều bảo vệ bí mật, không muốn nói cho chúng ta biết.”

“Thuỷ thần.”

“Nghê đại nhân!”

Nghê Diệp Tâm đang cùng Mộ Dung Trường Tình nói chuyện, liền nghe được có người nhỏ giọng kêu mình. Giọng gọi thì thào như gọi hồn, nếu là đêm khuya nghe được sẽ có chút sợ hãi.

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói:

“Trì Long ở chỗ cửa sổ.”

“……”

Loại thời điểm này hình như mọi người đều thực cơ trí. Tất cả đều biết đi đường cửa sổ tránh gặp những người đó.

Nghê Diệp Tâm vừa mở cửa sổ ra đã thấy Trì Long cùng Triệu Doãn đều ở phía bên ngoài cửa sổ. Họ nhanh chóng xoay người tiến vào, lại đem cửa sổ đóng lại.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Các ngươi sao cũng tới?”

Trì Long vừa muốn nói chuyện, đã thấy được Mộ Dung Trường Tình, liền bừng tỉnh nói:

“Thì ra Mộ Dung đại hiệp cũng tới đây.”

Triệu Doãn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Nghê đại nhân, chúng ta đi tra chuyện thi thể đã có kết quả. Vùng phụ cận không có mất thi thể, nhưng có người bán thi thể.”

“Cái gì? Còn có người bán thi thể?”

Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc.

Địa phương nhỏ người ta tương đối mê tín, đại phu cũng không nhiều lắm, phương thuốc cổ truyền thì tương đối cổ quái, thường có dùng đến da thịt người như một loại dược dẫn. Phụ cận có nhà không đủ ăn liền đem thi thể người thân chết bán, đổi chút tiền mua lương thực. Dù sao rất nhiều người nghèo không có tiền mua quan tài hạ táng, thi thể được người ta dùng chiếu cuốn lại tùy tiện chôn, lúc này còn có thể đổi chút tiền.

Nghê Diệp Tâm nghe được nhíu mày chặt hơn. Người chết còn có người dám ăn, cũng không sợ ăn phải bệnh tật gì vào người.

Trì Long nói tiếp.

“Nhưng thật sự có người mua thi thể, chúng ta đã nghe được.”

Xác khô là một khối thân thể thanh niên cường tráng, loại tuổi này chết cũng không nhiều. Nguyện ý đem thi thể như vậy bán càng không tính nhiều. Hai người sau khi nghe ngóng quả nhiên liền tìm được.

Triệu Doãn cho những người đó chút bạc, bọn họ liền đem sự tình nói.

“Có một nam tử mua thi thể mang đi, ước chừng hai tháng trước.”

“Hai tháng trước? Người nọ là chết như thế nào?”

Triệu Doãn lại nói:

“Nghe nói là lên núi đốn củi bị rắn độc cắn, thời điểm tìm được cũng đã chết.”

“Bị rắn cắn? Có phải cắn ở bàn tay, hơn nữa là bàn tay phải hay không?”

Trì Long lắp bắp kinh hãi.

“Nghê..... đại nhân làm sao....mà biết được?”

Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm.

“Trách không được, thật đúng là nhất tiễn hạ song điêu, là biện pháp tốt.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.

“Rốt cuộc sao lại thế.”

“Xem ra Phùng Thiên thật đúng như phán đoán của ta. Hắn hao hết tâm tư, suy nghĩ các loại biện pháp quấy nhiễu chúng ta.”

“Phùng Thiên? Hắn quả nhiên có vấn đề.”

“Các ngươi còn nhớ Phùng Thiên cùng Phùng Cố khác nhau chỗ nào không?”

Triệu Doãn trả lời:

“Vết bớt ở tay trái.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Xác khô có lẽ thật sự không phải Phùng Cố, chỉ là tùy tiện tìm một thi thể mà thôi. Thi thể này không cần có diện mạo giống Phùng Cố hoặc là tương tự, chỉ cần dáng người tương đối tương tự là được.”

Có một người chết có dáng tương tự Phùng Cố, nhưng mà hắn là bị rắn độc cắn trúng tay phải.

“Nộc độc phát tác thì tay phải của thi thể tất nhiên là thối rữa sưng trướng thảm không nỡ nhìn. Như vậy thi thể nguyên vẹn thì sẽ có sơ hở, cho nên phải cắt bỏ tay của thi thể. Nhưng chỉ bỏ tay phải thì thật sự là quá quỷ dị, người ta sẽ thắc mắc vì cái gì mất tay phải chứ? Điều này có ý gì? Cho nên một là không làm đã làm thì làm tới cùng, đem hai tay đều chặt bỏ hết. Như vậy, mọi người đều sẽ lọt vào bẫy rập đã bày ra.”

Thi thể thiếu hai tay, mà Phùng Cố cùng Phùng Thiên khác nhau ở cái bớt nơi tay trái. Thực trùng hợp chính là Phùng Thiên ở thời điểm này lại bị thương tay trái, cánh tay có cái bớt.

Trì Long chấn kinh.

“Vậy…… Phùng Thiên là cố ý? Hắn vì cái gì muốn làm như vậy?”

“Chính là biện pháp nhất tiễn hạ song điêu, chẳng những giải quyết vấn đề thi thể, lại làm sự chú ý của mọi người chuyển dời đến chỗ kỳ dị. Phùng Thiên tự mình yểm trợ cho hung thủ, đây cũng không phải lần đầu tiên.”

Ngọc bội, còn cánh tay trái, hành động của Phùng Thiên chính xác rất quỷ dị.

Triệu Doãn nói:

“Nghê đại nhân, chẳng lẽ hung thủ thật sự là Phùng Cố? Vậy Phùng Cố hiện tại ở nơi nào?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu.

“Hẳn là không ở trong phủ.”

Nghê Diệp Tâm nói xong liền có một trận trầm mặc trong phòng, không ai nói chuyện.

Đột nhiên, Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.

“Sẽ xảy ra chuyện.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi.

Nhanh như cái chớp mắt, bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào, có người hoang mang rối loạn chạy vào trong viện, hô to:

“Đại nhân, Nghê đại nhân! Không tốt! Lão quản gia đã chết!”

Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng kêu lập tức xoay người mở cửa xông ra ngoài.

Chạy tới thông báo cho bọn họ chính là một gia đinh. Lúc này sắc mặt hắn không tốt, thở hổn hển, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm, lập tức lại nói:

“Nghê đại nhân, lão quản gia đã chết!”

“Sao lại thế?!”

“Là…… Lão quản gia tự sát, tự treo cổ... vừa mới phát hiện… thi thể.”

“Treo cổ? Tự sát?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

Bình luận

Truyện đang đọc