Buổi tối bình yên qua đi, một ngày mới lại bắt đầu. Đồng hồ vừa chạy đúng bảy giờ sáng thì bỗng nhiên điện thoại của Thẩm Vương Luân gọi réo rắt, tiếng nhạc chuông kéo dài không dứt khiến cho hắn và Khả Phi đang say ngủ trên giường cũng tỉnh giấc.
Đưa bàn tay mò mẫn cái điện thoại để ở cái tủ bên cạnh, Thẩm Vương Luân không cần nhìn đã bắt máy.
- Là ai gọi vào giờ này?
Đầu dây bên kia chính là Hi Hi, vừa nghe giọng ông chủ đã khiến Hi Hi sợ đến phát khóc, người này run rẩy nói.
- Anh Luân.... có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn thật rồi? Giờ phải làm sao đây?
Nghe giọng Hi Hi như sợ đến tột độ, lời nói không đầu không đuôi khiến Vương Luân phải buông Khả Phi còn đang say ngủ ra, hắn ngồi dậy khó chịu hỏi.
- Có chuyện gì? Làm sao phải vội? Cậu cứ bình tĩnh rồi nói cho tôi nghe.
- Anh Luân... hình như Vương Tình đã công khai đống ảnh đó cho nhà báo biết rồi... cho nên...cho nên sáng nay, tất cả các trang báo mạng đã đăng bài viết về anh... trong đó còn có cả Khả Phi nữa, bức ảnh được phóng to nhất chính là cảnh hai người đang hôn môi nhau tại công viên ở Nhật. Anh hiện tại chính là tiêu điểm sáng nhất hôm nay đó.
Chuyện mấy tấm ảnh bị lộ ra có lẽ Thẩm Vương Luân đã chuẩn bị từ trước, cho nên lúc này khi vừa nghe Hi Hi báo... hắn chẳng qua là hơi ngạc nhiên vì Vương Tình lại làm nhanh đến vậy, còn lại thì hắn cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn. Không vấn đề gì.
- Hi Hi... cậu đừng có gấp đến thế chứ? Rõ ràng cậu cũng biết tôi sắp giải nghệ rồi còn gì. Xem như là lần này tranh thủ nghỉ sớm đi, có gì mà phải vội.
- Nhưng mà hiện tại người hâm mộ đang thật sự kích động, công ty đều bị bọn họ vây quanh rồi. Hợp đồng đi diễn của anh cũng tạm ngưng rồi.
Thẩm Vương Luân bình thản đưa một bàn tay sang nghịch lỗ tai Khả Phi, chậm rãi đáp.
- Không sao cả, cứ mặc kệ đi. Nếu cậu sợ mấy việc thì vài ngày nữa về công ty tiếp tục làm thư kí cho tôi. Việc gì mà phải vội...
- Nhưng mà... người ta tìm ra được thông tin của Khả Phi rồi. Anh tính thế nào đây?
Hi Hi như ngồi trên chảo nóng hỏi Thẩm Vương Luân, mà thật ra khi vừa nhắc đến Khả Phi... hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Nghiêm giọng nói.
- Chuyện này tạm thời cứ cho Khả Phi biết, tôi có chút bất ngờ dành cho em ấy. Cậu không cần phải lo, không ai làm gì được Khả Phi đâu. Chuẩn bị xe đến đón tôi, chúng ta đến công ty rồi nói chuyện.
- Dạ...dạ vâng.
Thẩm Vương Luân tắt máy, vén nhẹ chăn lên định đắp cho Khả Phi, nào ngờ cậu cũng mơ màn tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy khuôn điển trai của Thẩm Vương Luân, cậu mỉm cười nói.
- Dậy sớm vậy? Anh phải đi làm rồi sao?
- Ừm... hôm nay anh có một công việc rất lớn cần phải làm. Em ngủ thêm một chút nữa đi.
Khả Phi lắc đầu vòng tay qua ôm eo Vương Luân, hôn lên lồng ngực rắn chắc của hắn một cái. Giọng khàn khàn nói.
- Không muốn ngủ nữa, chắc phải dậy dọn dẹp nhà cửa thôi. Anh đi làm thì khi đến nơi nhớ ăn uống đầy đủ nhé.
Hắn dùng tay xoa cánh vai mềm mại da thịt của cậu, gật đầu đáp.
- Vậy thì nằm ở đó một lát đi, anh đi tắm rồi thay đồ. Hôm nay ở nhà một mình em nhớ những lời anh dặn kĩ đây.
Thẩn Vương Luân bóp má Khả Phi, chăm chú nhìn cậu rồi nói.
- Thức dậy không được mở tivi hay dùng điện thoại ngay lập tức. Phải ăn sáng thật no rồi mới được sử dụng mấy thứ đó, nhớ kĩ... phải ăn sáng thật no rồi muốn xem gì thì xem. Nếu xem điện thoại sớm quá... anh chỉ e là em sẽ bỏ bữa. Sau khi xem điện thoại rồi thì lập tức nhắn tin cho anh, nói anh nghe tâm trạng của em lúc đó thế nào.
Khả Phi bỗng thấy lời này khó hiểu, ngước mắt lên nhìn hắn, cậu hỏi.
- Vì sao phải như vậy? Có chuyện gì sao?
- Đến lúc đó em sẽ biết, nhớ làm theo lời anh dặn. Không được sai một bước nào cả nhé. Giờ anh phải thay đồ đi làm rồi, ở nhà có chuyện gì không ổn thì gọi anh ngay. Anh lập tức về với em.
- Được... đều nghe lời anh, mau đi thay đồ đi.
Khả Phi cười cười buông Thẩm Vương Luân ra cho hắn vệ sinh cá nhân, đến khi hắn ra khỏi phòng tắm thì cậu cũng xuống giường đánh răng.
Thẩm Vương Luân thay đồ xong thì xe ô tô lập tức chạy đến bấm còi inh ỏi, Khả Phi đưa cho hắn cái áo khoác rộng mặc vào, sau đó tiễn Thẩm Vương Luân ra khỏi cửa.
- Đi làm cẩn thận nhé, tạm biệt anh.
Thẩm Vương Luân kéo Khả Phi nhích sát lại gần mình, hôn lên môi cậu một nụ hôn. Không đầu không đuôi nói.
- Vợ... chuẩn bị đám cười thôi, anh sẽ cho em làm chú rể đẹp nhất trong ngày cưới.
- Haha... đến cuối năm chúng ta sẽ tính đến chuyện kết hôn. Anh hiện tại vẫn còn sự nghiệp mà, mau đi làm đi không trễ bây giờ.
Hắn mỉm cười nhìn người trong cuộc nhưng vẫn chưa biết chuyện gì này. Xoa đầu cậu vài cái nữa thì hắn sải bước đi ra khỏi cổng ngồi vào trong xe.
Khả Phi từ lúc sáng sớm đã thấy được sự kì lạ ở Thẩm Vương Luân, còn chưa biết vì sao người kia kì lạ đến vậy thì qua một lúc sau khi ăn sáng xong... cậu cũng hiểu được hết hàm ý của Thẩm Vương Luân rồi.