CINDERELLA 12 GIỜ

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Những lời này của Phong Nhã khiến Giang Nhiễm xấu hổ, cô ngại ngùng nhìn ánh mắt của Phong Nhã. Cũng may lúc này Phong Kính và mẹ Phong đã trở lại, xua tan sự xấu hổ của cô. Mẹ Phong mỉm cười với cô, nói: “Tài xế đã chờ ở phía dưới rồi, cháu và Phong Kính đi trước đi. Ở đây bác sẽ gọi người đến trông.”

Giang Nhiễm suy nghĩ một chút rồi gật đầu với bà: “Cũng được ạ, cháu không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa.”

“Ừ, chờ Phong Nhã đỡ hơn thì tìm dịp đến nhà ăn bữa cơm nhé.”

“Vâng ạ.”

Phong Kính mỉm cười, lại đi đến mép giường nói gì đó với Phong Nhã rồi mới nắm tay Giang Nhiễm rời đi. Bọn họ vừa đi, Phong Nhã vội vàng hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ cảm thấy bạn gái em ấy thế nào?”

Mẹ Phong liếc cô ấy rồi đi đến ghế ngồi xuống: “Em trai con tinh mắt hơn con nhiều.”

Phong Nhã: “…”

Ra khỏi phòng bệnh, Phong Kính lại đeo khẩu trang và mũ lên, tài xế nhà họ Phong đã chờ bọn họ bên dưới, hai người ra ngoài rồi ngồi vào trong xe.

Bây giờ trời đã tối, Phong Kính bảo tài xế đưa Giang Nhiễm về nhà trước: “Chú Chu, đi Chẩm Thủy Hương trước đã ạ.”

“Được.” Chú Chu lên tiếng, vững vàng lái xe rời đi.

Phong Kính tháo khẩu trang xuống, nói với Giang Nhiễm: “Ngại quá, khó có được ngày nghỉ, vậy mà cũng không có cách nào ở bên cạnh em.”

Giang Nhiễm lắc đầu nói: “Chị ấy không sao là được rồi.”

Phong Kính mỉm cười nhìn cô: “Em gọi chị trôi chảy thật đấy.”

Lỗ tai Giang Nhiễm lập tức đỏ lên: “Vậy, vậy anh nói em nên gọi thế nào?”

Phong Kính nắm tay cô, cười nói: “Gọi chị là tốt nhất rồi.”

Giang Nhiễm quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện, một lát sau như chợt nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Phong Kính: “Đúng rồi, vừa rồi chị nói anh mua mấy thứ kia, chị ấy chưa nhận được là sao?”

“…” Phong Kính che miệng ho một tiếng, “À, về mấy thứ đó, thật ra lúc đó chỉ vì tìm cớ để tiếp cận em nên mới mua đồ ở chỗ em thôi.”

“…” Giang Nhiễm ngẩn người một lúc mới nhìn Phong Kính nói, “Ồ, thì ra anh đã có ý đồ với em từ sớm như vậy rồi à?”

“Ha ha.” Bây giờ đổi thành Phong Kính quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đúng rồi, có thể em không nên hỏi, nhưng lúc nãy em thấy chị ấy khóc thật sự rất đau lòng, chị ấy và anh rể đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhắc tới người anh rể này, Phong Kính nhíu mày: “Hai người bọn họ kết hôn không bao lâu thì bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, anh ta không hề đối xử tốt với chị ấy, chuyện lần này xảy ra như thế nào chị ấy cũng không chịu nói, Vương Chấn nên đổi tên thành Vương Bát Đản mới đúng.”

“…” Giang Nhiễm nghẹn lời, cô khá đồng ý, “Em cũng cảm thấy anh ta không được tốt lắm, nhất là dựa vào việc anh là nhân vật của công chúng nên không thể ra tay đánh anh ta được, đúng là bộ dạng thèm đòn.”

“Vừa rồi mẹ cũng nói chuyện này với anh, mẹ bảo anh không cần nhúng tay vào, bọn họ sẽ xử lý.” Anh nới lỏng cổ áo mình, không biết bởi vì điều hòa trong xe quá nóng hay do bị người anh rể kia làm tức giận, “Vương Chấn vốn là nhân viên nhỏ trong công ty, hiện tại cấu kết với nhà họ Ngụy, tự mình ra ngoài mở công ty rồi cướp mất mấy vụ làm ăn của chị anh. Anh đoán hôm nay bọn họ vì chuyện này mới ầm ĩ đến thế.”

“… Như vậy mà không ly hôn ư?” Cô vốn còn cho rằng chỉ là chuyện vợ chồng không hòa thuận, xem ra tên Vương Chấn này trăm phương ngàn kế không buông tha mấy vụ làm ăn của nhà họ Phong.

“Vì chị anh vẫn chưa hết hy vọng, vẫn ôm ảo tưởng với tên khốn kiếp kia, cảm thấy anh ta sẽ trở về dáng vẻ trước kia. Dáng vẻ của anh ta trước đây chỉ là giả vờ, chị ấy còn trông cậy đàn ông sẽ thay đổi thái độ ư, cũng quá ngây thơ rồi.” Anh nói tới đây thì vẻ mặt lập tức thay đổi, nhìn sang Giang Nhiễm, “Đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm hết tất cả đàn ông được, trên đời này vẫn có đàn ông tốt, như anh chẳng hạn.”

Giang Nhiễm: “…”

Cô lại có nhận thức mới về ảnh đế Phong, thật đáng mừng.

Phong Kính đưa cô về nhà, cũng không đi lên, hôm nay quá muộn rồi, nên để cho cô nghỉ ngơi sớm chút, “Anh về nhà luôn nhé, sáng mai còn phải đến phim trường nữa.”

“Vâng, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Giang Nhiễm đứng ngoài xe vẫy tay với anh, lại lo lắng dặn dò thêm, “Anh tuyệt đối đừng để trúng kế của người anh rể kia mà ra tay đánh anh ta, nếu thật sự quá tức giận, em sẽ thả Nhị Hoàng ra cắn anh ta.”

Hiện tại hiệu ứng truyền thông trên mạng đang rất mạnh, một khi Phong Kính ra tay đánh anh ta, cư dân mạng sẽ không thèm quan tâm nguyên nhân, dù sao nhân vật của công chúng mà ra tay đánh người thì cứ chửi trước đã rồi nói sau.

Phong Kính nhìn đôi mắt như chứa cả bầu trời sao của cô, duỗi tay ôm cô, hôn lên môi cô một cái: “Tất cả đều nghe theo em.”



Vẻ mặt Giang Nhiễm đỏ bừng, chú tài xế ở phía trước đang nhìn đấy!

Chú tài xế vẫn nhìn thẳng phía trước, giống như hoàn toàn không biết đằng sau xảy ra chuyện gì.

“Em lên trước đây!” Giang Nhiễm khẽ mím môi, chạy như bay vào tòa nhà. Phong Kính nhìn bóng lưng cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Chờ đến khi tầng 7 sáng đèn, anh mới nói với chú Chu: “Đi thôi chú.”

“Được.”

Mấy ngày tiếp theo Phong Nhã vẫn dưỡng thương ở bệnh viện, chuyện của công ty mẹ Phong không để cô ấy nhúng tay vào. Trước đây nhà họ Phong tốt xấu gì cũng coi Vương Chấn là chồng của Phong Nhã, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với những chuyện anh ta làm, bây giờ Phong Nhã vì anh ta mà nằm viện nên cũng không cần nhớ đến tình cảm gì nữa.

Hiện tại tuy Vương Chấn có nhà họ Ngụy chống lưng, nhưng nhà họ Phong cũng không ngồi không, vài ngày trôi qua, bọn họ trực tiếp phá hỏng mấy mối làm ăn dưới tay Vương Chấn. Vương Chấn tức hộc máu đi tìm Phong Bình – anh họ của Phong Nhã và Phong Kính, muốn ý kiến ý cò với Phong Bình.

Phong Bình ngồi trong phòng làm việc lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, khẽ nói: “Tôi làm vậy cũng là có ý tốt, bây giờ trong tay Vương tổng không còn cuộc họp nào nữa, đúng lúc có thể đến bệnh viện chăm sóc em họ của tôi.”

“…” Vương Chấn tức giận, hận không thể đi lên cắn anh ta một phát, nhưng vẫn chỉ có thể duy trì nụ cười. Phong Bình là anh chị em trong nhà họ Phong, là người có thủ đoạn và cũng là người không nên chọc vào nhất. Lúc trước vì Phong Kính bước vào giới giải trí, để làm chỗ dựa cho Phong Kính mà anh ta có thể mua cổ phần của công ty giải trí Thiên Tần, hôm nay cũng có thể vì Phong Nhã mà trả đũa anh ta.

Âm thầm chịu đựng ở chỗ Phong Bình, từ đầu đến cuối Vương Chấn không nuốt trôi cục tức này, mấy ngàn mấy vạn vụ làm ăn, nói không có thì không có chắc, Phong Bình thật sự cho rằng chỉ mình anh ta có thể một tay che trời được à? Hừ, cho rằng chỉ có anh ta biết trả đũa thôi chắc?

Đêm đó anh ta liền liên lạc với giới truyền thông, ngày hôm sau tin tức “Phong Kính đánh người trong bệnh viện” nhảy lên hot search.

Mặc dù tất cả tin tức đều không có hình ảnh lẫn chứng cứ, chỉ có một người biết chuyện nói miệng không có bằng chứng, nhưng ai thèm quan tâm chứ, tiêu đề này cũng đủ để bùng nổ rồi.

Làm khách quen của hot search, ảnh đế Phong không có phản ứng gì quá lớn, từ khi Phong Bình bắt đầu trừng trị Vương Chấn thì anh đã đoán anh ta sẽ dùng chiêu này… Bây giờ anh chỉ hối hận sao lúc ấy không thật sự đánh anh ta một trận.

“Ảnh đế Phong không phát biểu cảm nghĩ gì sao?” Tần Phàm ngồi đối diện Phong Kính, ra vẻ lão luyện nhìn anh.

Phong Kính nói: “Tác dụng của tài chính công ty không phải là để xử lý những tình huống rối rắm của nghệ sĩ như thế này à?”

Tần Phàm khẽ cười, anh ta gọi điện thoại rồi nhìn Phong Kính: “Lần sau Phong Bình muốn làm gì, cậu nhớ phải bảo cậu ta báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị tử tế.”

Phong Kính nói: “Hai người các anh không phải là bạn đại học sao? Tôi nghĩ quan hệ của hai người tốt lắm chứ.”

Tần Phàm cười ha ha, không phát biểu ý kiến gì về người bạn đại học của anh ta: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu đến phim trường đi.”

“Ừ.” Phong Kính bước hai bước rồi lại quay đầu nhìn anh ta, “Có ảnh hưởng đến hợp đồng của tôi và Fleur không?”

“Yên tâm đi, mấy tin tức vớ vẩn này không ảnh hưởng đến mức ấy đâu, không phải cậu nói là tin tưởng năng lực công tác của tôi à?”

Phong Kính chỉ cười không nói rồi gọi Michelle đi.

Anh không chịu nhiều ảnh hưởng nhưng Phong Nhã thấy tin tức kia thì trực tiếp kéo cái chân đang bó thạch cao nhảy vào văn phòng của Vương Chấn.

“Vương tổng, tôi không ngăn cản được…” Cùng vào đây còn có thư ký đang lo sợ nhìn Vương Chấn. Vương Chấn đưa mắt bảo anh ta ra ngoài rồi đi đến trước mặt Phong Nhã: “Sao vậy, không ngoan ngoãn nằm yên trong bệnh viện, còn chạy tới chỗ này của tôi làm gì? Phong Bình mà biết thì lại muốn ngáng chân tôi cho xem.”

“Nực cười, mấy vụ làm ăn đấy vốn do anh cướp từ chỗ tôi mà.” Hiếm khi sắc mặt Phong Nhã tệ như vậy, cô ấy ném thứ trên tay lên bàn Vương Chấn, lạnh lùng nhìn anh ta, “Ký đi, đơn ly hôn đấy.”

Vương Chấn khá bất ngờ, mặc dù anh ta không có quá nhiều tình cảm với Phong Nhã, nhưng anh ta biết Phong Nhã rất thích mình, cho dù có một ngày hai người ly hôn, chắc chắn sẽ do anh ta nói trước. Anh ta nhíu mày hỏi cô ấy: “Ý cô là sao?”

“Ý trên mặt chữ, không hiểu sao?” Phong Nhã thở ra một hơi, dường như còn chưa nguôi giận, “Anh đối xử tệ với tôi, cướp vụ làm ăn của tôi, tôi đều có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi đã từng nói với anh, không được phép động đến em trai tôi, đó là giới hạn cuối cùng của tôi.”

“À, Phong Kính, Phong Kính, lại là Phong Kính! Đám người các người thật sự thích cậu ta quá nhỉ, sức quyến rũ của ảnh đế Phong quả thật không giới hạn đấy!” Vương Chấn vung tay lên, hất toàn bộ văn kiện trên bàn xuống đất, “Cô muốn ly hôn với tôi đúng không? Tôi không ký!”

“Được, anh không ký đúng không, vậy thì chờ lên tòa đi!” Khi Phong Nhã nói những lời này rất mạnh mẽ, chỉ là sau khi nói xong thì dùng một chân nhảy ra khỏi văn phòng Vương Chấn.

Sau khi cô ấy quay về bệnh viện, lại bắt đầu ôm điện thoại lên Weibo. Bình luận trên Weibo đã không nghiêng về một phía giống như buổi sáng, rất rõ ràng Tần Phàm đã nhúng tay vào. Phong Nhã suy nghĩ rồi gọi thư ký của mình vào, bảo cô ấy giúp mình nghĩ một bài viết dài đăng lên Weibo.

“Ada, chị nói một câu, em viết một câu, sau khi xong thì chỉnh sửa cho chị nhé.”

“Vâng, Phong tổng.”

Nửa tiếng sau, Phong Nhã vận dụng tất tần tật các kỹ năng sáng tác, kể về câu chuyện một tên đàn ông khốn kiếp lừa tiền lừa tình như thế nào, cuối cùng cô ấy còn bị cắn ngược lại. Ada nhanh chóng hiểu bài Weibo này dùng để đáp trả tin tức “Phong Kính đánh người trong bệnh viện” kia, với tư cách là fan cuồng của ảnh đế Phong, cô ấy cố hết sức trau chuốt văn vẻ, miêu tả thành kiểu đàn ông cặn bã khiến người người nhà nhà đều phẫn nộ, hận không thể chém nghìn dao.

Viết xong hai người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng Weibo cá nhân của Phong Nhã đăng bài.

Sợ Weibo của mình không đủ sức hút, Phong Nhã còn đặc biệt mua mấy tài khoản marketing chia sẻ giúp mình.

Nhà họ Phong không có gì ngoài tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc