CINDERELLA 12 GIỜ

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Phong Nhã kéo Giang Nhiễm ở lại cửa hàng thử váy cưới nửa tiếng rồi mới rời đi. Trên đường, cô ấy còn không nhịn được nói với Giang Nhiễm: “Chờ chị giải quyết xong vụ ly hôn này, chị muốn đi nước ngoài du lịch một tháng, nói không chừng có thể gặp được một anh chàng siêu đẹp trai nào đó rồi kết hôn với anh ấy luôn!”

Giang Nhiễm thấy dạo này Phong Nhã cũng dồn nén không ít áp lực, đi nước ngoài chơi giải sầu là chuyện tốt: “Vâng, không chừng còn là một chàng trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ấy chứ! Sau đó còn có thể sinh một đứa con lai xinh đẹp!”

“Đúng đúng đúng! Đứa con mắt màu xanh!”

Hai người tán gẫu với nhau đến nỗi trái tim thiếu nữ cũng bùng nổ luôn.

Đến trước một cửa hàng bán hoa, Phong Nhã dừng lại chọn một bó. Giang Nhiễm nhìn cửa hàng bán các loại hoa tươi, cũng định mua một bó về.

“Bó mấy cành hoa này lại giúp tôi.” Phong Nhã chọn mấy bông hoa hồng vừa nở rộ, đưa cho chủ cửa hàng.

“Vâng, xin chị chờ một lúc.” Chủ cửa hàng cầm hoa đi vào, còn Giang Nhiễm vẫn đang chọn hoa lan.

Một chiếc xe taxi màu trắng đột ngột dừng lại ở ven đường, ba người đàn ông to lớn bước xuống xe. Phong Nhã thấy bọn họ đi về phía mình liền mơ hồ có dự cảm không tốt, cô ấy nhíu mày muốn lôi người đang chọn hoa đi, kết quả mấy tên đàn ông vội đuổi theo rồi chặn lại.

“Ngại quá, phiền mấy người nhường đường.” Cô túm Giang Nhiễm, định đi vòng qua bên cạnh nhưng lại bị một tên đàn ông cản lại.

Tên đó có mái tóc đen dài, dáng vẻ hung dữ, nhìn qua không dễ chọc vào. Hắn hất tóc mình, đánh giá Phong Nhã: “Cô là Phong Nhã?”

Phong Nhã đáp: “Ngại quá, anh nhận nhầm người rồi.”

“Hừ, tôi đã xem ảnh chụp của cô rồi, không nhầm đâu. Lôi đi!”

Hắn vừa dứt lời, trên xe lại có hai người bước xuống, Giang Nhiễm định hét lên, vừa há miệng đã bị người phía sau bịt kín. Tên đàn ông cầm đầu liếc cô, ý bảo những người khác cũng lôi luôn đi.

Xe bọn chúng dừng ở ven đường, Giang Nhiễm và Phong Nhã nhanh chóng bị bọn chúng kéo lên xe. Chủ cửa hàng bán hoa nghe thấy tiếng động bên ngoài, chạy ra nhìn thử thì đúng lúc thấy cửa xe taxi đóng lại, nghênh ngang rời đi, trên mặt đất còn mấy bông hoa lan rơi lả tả.

Chủ cửa hàng thấy chuyện này không ổn nên vội báo cảnh sát. Vì có thể là bắt cóc nên cảnh sát tới rất nhanh, chủ cửa hàng nói đại khái chuyện xảy ra với bọn họ, nhưng cô ấy cũng không nhìn rõ người trên xe, không thể cung cấp được bao nhiêu chứng cứ.

Cảnh sát quyết định đi xem thử camera giám sát trên đường, xem có thể phát hiện manh mối gì không, cô chủ cửa hàng tiến về phía họ, gọi bọn họ lại nói: “Đúng rồi, trong hai cô gái mua hoa kia, hình như có một người là bạn gái của Phong Kính.”

Người cảnh sát trẻ tuổi phụ trách ghi chép nghe cô ấy nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn: “Cô nói Phong Kính, là Phong Kính kia sao?”

Cô chủ gật đầu đáp: “Chính là anh ấy.”

Cảnh sát trẻ tuổi nhíu mày, nhìn người cảnh sát nhiều kinh nghiệm hơn anh ta ở bên cạnh: “Tổ trưởng, nếu người bị bắt đi là bạn gái Phong Kính thì vụ án này có lẽ sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Người được anh ta gọi là “tổ trưởng” cũng hơi nhíu mày: “Trước mắt nghĩ cách liên lạc với Phong Kính, xác nhận thân phận người bị bắt đã.”

“Vâng.”

“Sao cô biết bạn gái của Phong Kính?” Cảnh sát hỏi chủ cửa hàng. Cô ấy đáp: “Tôi từng thấy ảnh của cô ấy trên Weibo, khoảng thời gian trước cô ấy còn lên hot search nữa mà!”

Cô ấy nói xong thì lấy điện thoại ra, mở Weibo tìm kiếm một lúc, rồi đưa tới trước mặt cảnh sát: “Anh xem đi, chính là cô ấy! Nhưng chỉ có sườn mặt nên tôi cũng không dám chắc chắn.”

Cảnh sát nhìn một lúc, xin ảnh chụp từ cô ấy rồi đi điều tra camera theo dõi trên đường.

Lúc này Phong Kính đang còn thảo luận lịch trình tiếp theo với Tần Phàm trong văn phòng của anh ta. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều đi tập thể hình, còn mang Giang Nhiễm đi cùng, huấn luyện viên ngoại trừ việc bị nghẹn một bụng thức ăn cho chó ra thì cũng không còn oán hận gì khác.

Tần Phàm cũng biết được tình trạng Phong Kính từ chỗ huấn luyện viên, mặc dù anh nghỉ ngơi gần một tháng nhưng dáng người vẫn chưa thay đổi thật, chỗ cần cơ bắp, chỗ cần đường cong vẫn có đủ.

“Cứ quyết định vậy đi, ngày kia chính thức đưa tin về đoàn phim, chúng tôi sẽ bắt đầu tuyên truyền.” Tần Phàm nói tới đây, điện thoại trên bàn vang lên, “Chờ một lát, để tôi nghe điện thoại.”

Điện thoại là do thư ký của anh ta gọi tới, anh ta nghe xong vài giây, hai hàng lông mày nhíu lại, vài phút sau, sắc mặt của anh ta càng ngày càng kém, ngay cả Phong Kính cũng chú ý đến cuộc điện thoại kia của anh ta.

“Sao thế? Biểu cảm này của anh không phải là lại có ai say rượu lái xe bị bắt vào cục cảnh sát chứ?” Lần trước anh thấy vẻ mặt này của Tần Phàm là lúc nghệ sĩ còn đang trên đà nổi tiếng dưới tay anh ta bị bắt vì say rượu lái xe.

Tần Phàm buông điện thoại, nhíu mày nhìn anh: “Tôi có chuyện muốn nói cho cậu, nhưng cậu nghe xong nhất định phải bình tĩnh.”

Phong Kính cũng theo bản năng nhíu mày: “Có liên quan tới tôi? Không phải lại có tin nóng gì chứ?” Phong Kính tự thấy bản thân đã không còn gì để có thể gây bùng nổ nữa.

“Vừa rồi cảnh sát gọi điện tới công ty nói chị gái cậu và Giang Nhiễm có khả năng đã bị bắt cóc.”

Trái tim Phong Kính như bị người nào đó dùng dây thừng siết chặt, trong nháy mắt không thể thở nổi: “Anh nói cái gì?”

Tần Phàm: “Là chủ cửa hàng bán hoa báo cảnh sát, nói thấy hai cô ấy bị lôi lên một chiếc xe. Cảnh sát căn cứ theo ảnh cô ấy cung cấp và đối chiếu với camera giám sát, trong đó thật sự có một người rất giống với Giang Nhiễm, bọn họ muốn xác nhận với cậu, cậu còn liên lạc được với hai cô ấy nữa không?”

Phong Kính vội vàng lấy điện thoại ra, tên đầu tiên trong danh bạ chính là Giang Nhiễm, anh bấm gọi.

Điện thoại tắt máy.

Anh lại gọi vào số Phong Nhã, vẫn tắt máy.

Trái tim Phong Kính như hai cú điện thoại này chìm xuống đáy hồ rồi đóng băng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Tần Phàm nhìn vẻ mặt của anh thì biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, anh ta cũng cực kỳ lo lắng đến an toàn của hai người họ, nhưng bây giờ anh ta càng sợ Phong Kính nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì nguy hiểm: “Bây giờ cảnh sát đang ở ngay phòng nghỉ bên ngoài, tôi và cậu cùng đi qua.”

Phong Kính đứng lên, không nói gì, im lặng đến đáng sợ. Anh im lặng như vậy thì Tần Phàm càng lo lắng, Phong Kính và Phong Bình là anh em họ, mặc dù tính cách hai người hoàn toàn không giống nhau nhưng đều chảy chung dòng máu nhà họ Phong.

Dáng vẻ này của anh rất giống Phong Bình, khiến Tần Phàm hơi hoảng sợ.

Anh ta không nói gì, đi cùng Phong Kính ra ngoài rồi lấy di động ra báo tin cho Phong Bình.

Hai người mới vừa đi ra ngoài, thư ký liền tiến lên đón: “Giám đốc Tần, cảnh sát ở phòng nghỉ bên cạnh.”

“Tôi biết rồi, cô đi làm việc của cô đi.”

“Vâng.”

Thứ ký đẩy cửa phòng nghỉ giúp bọn họ rồi xoay người rời đi. Hai người cảnh sát thấy bọn họ đi vào thì đưa thẻ chứng minh thân phận.

“Là như vậy, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, nghi ngờ có người bắt cô Phong Nhã và cô Giang Nhiễm đi, trước mắt các anh có nhận được điện thoại gì không?”

Giọng nói bình tĩnh của Phong Kính vang lên: “Không có, nhưng quả thật bây giờ điện thoại của hai người ấy đều không gọi được.”

Cảnh sát lấy ra mấy bức ảnh, đặt lên trên bàn: “Đây là hình ảnh chúng tôi lấy được từ camera giám sát, vì khoảng cách khá xa nên không được rõ. Anh nhìn xem có phải hai cô ấy không?”

Ảnh chụp quả thật rất mờ, không thể nhìn rõ mặt, nhưng Phong Kính nhận ra quần áo của bọn họ. Cánh tay anh đặt ở bên cạnh từ từ siết chặt, thở ra một hơi rồi lên tiếng: “Là hai người họ.”

Hai người cảnh sát liếc nhau, lại hỏi: “Xin hỏi lần cuối cùng anh nhìn thấy hai cô ấy là khi nào?”

“Chiều này chúng tôi cùng đi chọn váy cưới, chọn xong thì tôi có việc đi trước, hai cô ấy nói muốn tiếp tục đi dạo phố. Lúc ấy khoảng 3 giờ.”

“Anh có phát hiện ra ai đi theo các anh không?”

“Không.”

“Vậy anh có nghi ngờ người nào không?”

Ánh mắt Phong Kính tối sầm lại: “Có.”

“Ai vậy?”

“Vương Chấn.” Phong Kính nói, “Chồng của chị gái tôi, hiện tại hai người bọn họ đang chuẩn bị ra tòa ly hôn, khoảng thời gian trước người tung tin của tôi lên mạng cũng là anh ta, bây giờ chúng tôi cũng đã khởi tố anh ta vì chuyện này.”

Hai cảnh sát lại trao đổi ánh mắt, vậy thì xem ra vụ bắt cóc này không phải vì tiền mà là vì báo thù?

“Anh có cách nào liên lạc với Vương Chấn không, có địa chỉ không?”

“Có.” Phong Kính nói cho cảnh sát số điện thoại, địa chỉ nhà và địa chỉ công ty Vương Chấn. Cảnh sát đứng dậy, chuẩn bị đi điều tra Vương Chấn, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Phong Kính: “Anh Phong, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của anh, chuyện này nên giao cho cảnh sát chúng tôi, các anh không được tự tiện hành động.”

Phong Kính đáp: “Tôi biết rồi.”

Cảnh sát lại nhìn anh một cái, quay sang nói với Tần Phàm: “Anh Tần, anh là người đại diện của anh ấy đúng không? Xin anh quản lý tốt nghệ sĩ dưới tay mình.” Dựa theo kinh nghiệm, sự nhạy cảm nhiều năm của anh ta thì bây giờ trên người Phong Kính đang tỏa ra hơi thở quá nguy hiểm, anh ta chắc chắn anh sẽ làm chuyện gì đó không ổn, nhưng anh ta lại không thể lấy lý do này để nhốt anh lại, chỉ có thể nhắc nhở người bên cạnh anh.

Đương nhiên Tần Phàm cũng hiểu được nên cam đoan với anh ta: “Yên tâm đi, đồng chí cảnh sát, nhưng đồng thời tôi cũng hi vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được người về.”

“Chắc chắn rồi.”

Khi hai cảnh sát rời đi thì bên ngoài phòng nghỉ có khá nhiều người. Vốn dĩ bình thường tầng của Tần Phầm có rất ít người đi lên nhưng hôm nay nghe thấy chuyện bát quái lớn như vậy nên nhiều người đánh bạo chạy lên đây.

Tần Phàm vừa mở cửa ra liền thấy Mạnh Hành Xuyên trong đám người, anh ta nhíu mày lại, quát lên với người bên ngoài: “Tất cả xúm lại đây làm gì? Không có việc gì làm à?”

Đám người lập tức hoảng sợ tản ra, Mạnh Hành Xuyên cũng định rút lui theo thì lại bị Tần Phàm điểm danh: “Mạnh Hành Xuyên, có phải tôi sắp xếp cho cậu ít công việc quá phải không? Biểu hiện của cậu trong chương trình thực tế tệ như vậy mà còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi hả?”

Anh ta không nói đến chương trình thực tế thì thôi, vừa nói đến chương trình hẹn hò với Vu Dao kia, Mạnh Hành Xuyên cảm thấy đầu mình phình to, “Giám đốc Tần à, anh thật sự không thể đổi người hợp tác với tôi sao, tôi và Vu Dao thật sự không thể có cảm xúc gì đâu!”

“Ai cần các cậu có cảm xúc chứ, chương trình chỉ để gây sự chú ý, ngay cả gây sự chú ý cậu cũng không làm được đúng không?”

“Tôi…” Mạnh Hành Xuyên đang định nói thì liền nhìn về phía thang máy lẩm bẩm, “Giám đốc Tần, tôi thấy Phong Kính đi thang máy xuống rồi, thật sự không có chuyện gì chứ?”

“…!!!” Tần Phàm vội vã đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc