CÔ ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Này, cảm thấy vinh hạnh không, đại mỹ nhân.

Cho dù cậu không có tai mèo, thì tôi vẫn nhìn trúng cậu.

——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》

Hai ngày sau ngày Quốc khánh, thành phố Z liên tục đổ mưa trong mấy ngày, tí ta tí tách, nhưng lại không có cảm giác lạnh mấy, trong không khí vẫn mang theo vài phần khô nóng.

Sân trường lúc tan học, luôn náo nhiệt.

Trên hành lang vang vọng tiếng cười và tiếng đùa giỡn của học sinh, còn kèm theo tiếng mưa rơi róc rách.

Trong sự huyên náo, Tô Tại Tại ôm một chồng sách bài tập tiếng Anh từ văn phòng đi ra.

Sau khi đi vào lớp học, cô cắn răng đặt chồng sách bài tập lên bàn học cạnh cửa, đưa tay lau mồ hôi, cầm quyển phía trên cùng lên.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Khương Giai đột nhiên nhào đầu về phía cô, cười nói: “Tại Tại! Đi đi! Đi đến quầy bán đồ ăn vặt!”

Tô Tại Tại thổi thổi tóc mái, lắc lắc quyển sách bài tập trong tay: “Cậu đợi một lát, tớ đến lớp chọn một chuyến, giáo viên tiếng Anh bảo tớ giúp cô ấy tìm một bạn nam lớp cô ấy.”

“Tìm ai?”

Nghe vậy, Tô Tại Tại lật trang bìa của quyển sách bài tập ra.

—— “Trương Lục Nhượng, lớp 10/1.”

Nét chữ đâu ra đấy, mạnh mẽ có lực, nhìn có vẻ ngay ngắn và phô trương.

Khương Giai đến gần nhìn một chút, đôi mắt lập tức trợn thật lớn: “Bà mẹ nó, Trương Lục Nhượng à! Tớ cũng phải đi!”

Phản ứng của cô ấy lớn như vậy làm cho Tô Tại Tại sững sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: “Trương Lục Nhượng trông rất đẹp trai sao?”

“Đúng vậy! Mặc dù tớ chưa thấy ha ha ha, nhưng mà tớ khá có hứng thú với một bạn nam khác, nghe nói siêu cấp mẹ nó đẹp trai, cái loại đẹp trai vô lại!”

“À.” Tô Tại Tại khẽ cười.

“Cậu làm gì?”

“Nụ cười này của tớ có đủ vô lại không?”

“Lăn, cứt chó.”

Rất nhanh đã đến cửa lớp chọn.

Ở cửa sau Tô Tại Tại gọi một người bên trong lại, đưa sách bài tập ra cho cậu ta: “Bạn học, giúp tôi đưa cái này cho Trương Lục Nhượng lớp các cậu, tiện thể nói với cậu ta giáo viên tiếng Anh tìm cậu ta.”

Cô quay đầu, nhìn Khương Giai còn đang chòm đầu vào trong nhìn quanh, cũng không nhịn được mà đưa mắt về phía ánh mắt của cô ấy.

“Ai chứ?”

“Hình như không có ở đây…”

“Vậy đi thôi.”

Trên đường trở về.

Khương Giai có hơi thất vọng, liếc mắt nhìn Tô Tại Tại: “Cậu lại không có một chút nhiệt tình nào với anh đẹp trai! Tớ chưa từng thấy hai người đẹp trai của lớp chọn đâu đâu đâu đâu! Vừa nãy cậu tự mình đưa sách bài tập cho Trương Lục Nhượng đó không phải tốt lắm sao? Tại sao phải nhờ người khác đưa! Cậu không có tinh thần trách nhiệm của phụ nữ!”

“Tại sao tớ không có tinh thần trách nhiệm chứ?”

“Ha ha.”

“Vừa nãy tớ không ở trên cậu ta.”

“…”

“Hơn nữa cậu không phải đi xem một bạn nam khác sao?”

“Không thấy được thì nhìn Trương Lục Nhượng một chút! Dù sao cũng là anh đẹp trai.”

Tô Tại Tại khẽ xùy: “Tớ không có hứng thú với anh đẹp trai.”

Khương Giai bĩu môi, mặt coi thường: “Ít khoác lác.”

Nét mặt của Tô Tại Tại rất nghiêm túc: “‘Thật mà, tớ chỉ cảm thấy hứng thú với Tomoe [1], có hai tai mèo đáng yêu, lúc nói chuyện còn nhúc nhích, muốn bóp.”

[1] Tomoe: một nhân vật trong bộ truyện Kamisama Hajimemashita – Thổ thần tập sự – một series truyện tranh manga Nhật Bản của tác giả Julietta Suzuki và được Hakusensha đăng trên tạp chí shōjo manga Hana to Yume. Câu chuyện tập trung vào một cô gái trẻ vô tình trở thành thổ thần sống trong ngôi đền Mikage.



“Mơ đi cưng, cái đó của người ta là tai hồ ly được không, đại ca! Hơn nữa Tomoe không đẹp trai sao?! Cút xa một chút!”

Tô Tại Tại ngáp một cái, lười biếng nói: “Đẹp trai hay không không phải điểm chính, điểm chính là có cái tai đáng yêu đó.”

“… Tớ nghĩ thế nào đi nữa, cũng cảm thấy đẹp trai là điểm chính.”

Nhân lúc chưa lên lớp, hai người trở về lớp cầm dù, xuống lầu đi tới quầy bán đồ ăn vặt. Phần lớn học sinh cũng nhân lúc này mà đi mua đồ ăn, cho nên người trong quầy bán đồ ăn vặt cũng không ít.

Dạo một vòng ở trong, không thấy thứ muốn mua, hơn nữa không gian lại rất nhỏ, hàng ngũ xếp hàng dài đến dọa người, không khí oi bức khó chịu. Tô Tại Tại mím môi, nhất thời không có ham muốn mua đồ, chậm rãi đẩy đám người, đi ra ngoài.

Dưới lều vải của căng tin cũng có rất nhiều người đứng, cô do dự một chút, rồi mở dù ra, đi ra bên ngoài.

Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng trường.

Có một học sinh đi từ đầu kia tới, không mở dù, bước chân lớn lại nhanh.

Cũng may mưa rơi không lớn, nên nhìn cậu ta không chật vật lắm.

Tới trễ?

Đây cũng quá trễ đấy, đã hết giờ học tiết thứ hai rồi.

Tô Tại Tại cúi đầu, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

Cô chán đến chết dùng mũi giày giẫm lên vũng nước, không nhịn được thấp giọng nói: “Đồ ngốc, nếu là tôi thì dứt khoát chiều mới đến rồi.”

Dù sao trễ hai tiết học với một buổi sáng đều là tới trễ.

Nếu cậu không biết tranh thủ cơ hội vô cùng tốt này, thì nhường cơ hội này cho cô có được không?

Nói xong Tô Tại Tại ngẩng đầu lên, trong nháy mắt phát hiện cậu học sinh kia đã đi tới trước mặt mình hai mét.

Tầm mắt của hai người đối nhau, ý tức trong ánh mắt của cậu ta tối tăm, con ngươi màu đen thâm thúy, mang theo chút lực uy hiếp, thanh thanh lãnh lãnh, rực rỡ như ngôi sao.

Tô Tại Tại: “…”

… Cậu ta bay tới à.

Biết rõ cậu ta chắc chắn không nghe được, hơn nữa cho dù nghe cũng không biết cô đang nói cậu ta, nhưng Tô Tại Tại vẫn rất chột dạ dời mắt.

Nhịp bước của thiếu niên rất nhanh, lướt qua vai cô, quẹo vào con đường mòn phía trước kia.

Tô Tại Tại quay đầu, nhìn bóng lưng của cậu ta, hoảng hồn.

Tác dụng chậm thoáng cái đã bắt đầu.

Cô nhanh chóng thu mắt lại, gò má dần dần đỏ lên.

Hình ảnh vừa nãy lại xuất hiện trong đầu lần nữa.

Đôi mắt của thiếu niên hình như bị nước mưa rửa sạch, ướt át trong veo, tựa như dẫn điện, xuyên tới tim, cảm giác tê tê dại dại từ trong lòng dâng lên, truyền tới đầu ngón tay, bàn tay cầm dù run run.

Sợi tóc dính nước, đen nhánh như mực, sống mũi thẳng tắp, môi óng ánh đỏ hồng.

Da trắng chân dài, eo nhỏ hông hẹp.

Đại mỹ nhân…

Tô Tại Tại liếm liếm môi.

Khương Giai đi từ quầy bán đồ ăn vặt ra phá vỡ suy nghĩ của cô, kéo cô từ ý nghĩ biến thái ra.

“Tô Tại Tại! Quay lại đây! Tớ không mang dù!”

Động tác liếm môi của Tô Tại Tại dừng lại, lấy lại tinh thần, nhấc chân đi tới.

Trên đường trở về lớp học, Khương Giai ở bên cạnh líu ríu nói chuyện bát quái trong lớp, Tô Tại Tại thuận miệng đáp lại mấy tiếng, hoàn toàn không nghe lọt.

Não thành một đống nhão nhoét, mê mê man man.

Khương Giai nhanh chóng để ý tới cô không bình thường, không nhịn được vỗ vỗ cánh tay cô, trêu đùa: “Cậu làm gì thế, còn đang suy nghĩ mẫu người lý tưởng của cậu sao? Bạn trai tai mèo?”

Tô Tại Tại lắc đầu, vẻ mặt hơi ngưng trệ, không lên tiếng.

Cô nhớ lại lời mình vừa mới nói.

—— “Đẹp trai hay không không phải điểm chính, điểm chính là có cái tai đáng yêu đó.”

Vả, vả mặt…

Tô Tại Tại thật sự chưa từng nghĩ đến, trên đời này lại có một sự tồn tại như vậy.

Không có tai mèo, nhìn lại càng mê người.

*****

Giáo viên địa lý gõ tấm bảng đen lên lớp.

Tô Tại Tại trông như rất nghiêm túc nghe giảng, cầm bút chép lại từng nội dung trên tấm bảng đen xuống vở mình, nhưng nội tâm lại không ngừng nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Lần đầu tiên cô thất thần trong giờ địa lý.

Đi trên con đường mòn kia, vậy cậu ấy có lẽ là lớp mười hoặc lớp mười một…

Dãy lớp mười hai ở một hướng khác.

Nhưng lớp mười lớp mười một có nhiều lớp như vậy, cũng không đoán ra được là lớp nào.

Phiền chết.

Sớm biết như vậy thì không đến quầy bán đồ ăn vặt rồi.

Không đúng, không liên quan đến chuyện của cô…

Đều do đại mỹ nhân đó! Sao lại nhìn cô! Không biết là lớn lên đẹp trai thì không được tùy tiện nhìn người khác sao!

Không thận trọng một chút nào!

Lúc tâm trạng của Tô Tại Tại không tốt, biểu hiện rất rõ ràng, Khương Gia nhìn một chút là có thể cảm nhận được áp suất thấp của cô: “Này, cậu làm gì thế? Chưa ăn no?”

Tô Tại Tại không để ý tới cô ấy, tâm trạng buồn bực.

Sương mù bên ngoài nhuộm cảnh sắc thành một mảng, màu sắc loang lổ.

Mí mắt cô rũ thấp, hàng mi dày cong khẽ run, cặp mắt đào hoa giương lên, khúc xạ ra màu lưu ly.

Cảnh sắc nhất thời biến thành cảnh nền, bị tâm trạng khó chịu lấn át.

Khương Giai nhìn một hồi, thở dài nói: “Này, Tại Tại, nếu như cậu không nói lời nào, tớ còn tưởng cậu là tiên nữ rơi từ trên trời xuống.”

Nghe nói như thế, Tô Tại Tại dừng lại một chút, sự buồn bực trong lòng biến mất.

Ánh mắt của cô lập tức tràn ngập ý cười, cong thành vầng trăng non nhỏ xinh đẹp.

Trong lòng mang theo chút mừng thầm.

Nếu như có thể làm tiên nữ, cả đời làm người câm cũng được.

“Nhưng cậu vừa nói,” Khương Gia thở dài, “Loại cảm giác đó giống như là, tiên nữ đột nhiên nhét một đống cứt vào miệng tớ.”

Cô ấy vô cùng đau lòng vỗ ngực: “Không phải thứ khác đâu, là cứt đó! Một đống cứt!”

Tô Tại Tại quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt có hơi vi diệu: “Đống cứt kia còn chưa đủ chặn miệng của cậu sao?”

“…”

Tô Tại Tại cầm sách giáo khoa lên, đọc đoạn thứ nhất: “Toàn bộ quá trình vật lý trong bầu khí quyển đều đi kèm với chuyển đổi năng lượng, năng lượng bức xạ của mặt trời là bầu khí quyển của Trái đất…”

Khương Giai cảm thấy khó hiểu: “Cậu làm gì thế?”

“Nguồn năng lượng quan trọng nhất [2].” Cô kiên trì đọc xong đoạn này, mới trả lời Khương Giai, “Tớ không ngại cho cậu ăn thêm cứt.”

[2] Kết hợp với câu trước phải là “năng lượng bức xạ của mặt trời là nguồn năng lượng quan trọng nhất.”, nhưng do ngữ pháp tiếng Trung nên đã đảo ngược lại.

Khương Giai: “…”

*****

Trương Lục Nhương đi lên lầu.

Mưa rơi không lớn, nhưng trên người cũng bị xối đến ướt một nửa.

“Này, Trương Lục Nhượng.” Một bạn nam vỗ vai anh từ phía sau, gào to, “Cậu đi đâu thế? Chủ nhiệm lớp tìm cậu!”

Trương Lục Nhượng nhìn cậu ta một cái, nhếch mép, coi như đáp lại.

Anh nhấc chân đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ra một gói khăn giấy từ ngăn bàn, lấy ra hai tờ, chậm rãi xoa xoa tóc, khóe miệng nhếch lên.

Bạn nữ Diệp Chân Hân bàn trước xoay đầu lại, tò mò hỏi: “Này, sao cả người đều ướt vậy? Mắc mưa sao?”

Trương Lục Nhượng cúi đầu, lại lấy ra mấy tớ khăn giấy lau nước trên người, bộ dạng thờ ơ.

“Ừ.”

Rồi sau đó anh đi tới bên cạnh thùng rác ở góc lớp, ném khăn giấy vào.

Đám con trai làm ổ bên cạnh, nhìn điện thoại trong tay một người rồi cười mắng: “Đồ ngốc! Ải này tôi đã vượt qua mấy trăm năm trước, mà cậu còn chơi!”

Bước chân của Trương Lục Nhượng dừng một chút.

Tiếng lẩm bẩm dịu dàng của cô gái giống như được phát lại vậy, từng câu từng chữ vang vọng bên tai.

—— “Đồ ngốc, nếu là tôi thì dứt khoát chiều mới đến rồi.”

Đôi mắt anh đen thâm thúy, mịt mờ không rõ.

Lúc nhìn sang, ánh mắt cô bất định, chột dạ không mở to mắt.

Qủa nhiên.

Là đang chửi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc