CÔ ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ

Sau khi ngồi vào vị trí, Tô Tại Tại truyền cho Khương Giai một tờ giấy.

—— Lần trước cậu nói, lớp chọn có hai người đẹp trai, một người tên là Trương Lục Nhượng, người còn lại tên là gì?

Hừ, bắt được rồi.

——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》

Ngày hôm sau trong giờ học, Tô Tại Tại đúng giờ cầm dù chạy đến vị trí ngày hôm qua nằm vùng chặn người.

Cô không cúi đầu dùng mũi giày chơi với vũng nước trên mặt đất nữa, mà ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường, thần thái vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn đeo kính mà bình thường không đeo trừ khi đi học.

Xa xa là một mảnh cây cối xanh um tươi tốt, được mưa phùn và sương mù dày đặc nhuộm thành một mảnh, màu sắc nhàn nhạt, cảnh sắc hợp lòng người, đẹp như vẽ.

Vượt ra ngoài dự đoán của cô, đại mỹ nhân không phải là người thích đến trễ.

Ngày hôm nay sao lại nhạt nhẽo như vậy chứ!

Xem ra đại mỹ nhân là người gặp biến không sợ hãi, cô rất tán thưởng.

Vào ngày thứ ba Tô Tại Tại chuẩn bị nằm vùng, thì tiết trời lại tạnh.

Bài tập thể dục theo nhạc của đài giữa giờ học lại bắt đầu…

Cô quyết định thay đổi sách lược.

Ngày hôm đó đại mỹ nhân đi từ cổng trường bên kia tới, vậy có lẽ là học sinh ngoại trú, vậy sau này cô dậy sớm một chút nằm vùng thật tốt, như vậy thì có thể chặn người đến.

Sau khi làm động tác cuối cùng xong, thầy chủ nhiệm ở phía trước, tổ chức cho học sinh trở về lớp học, nhưng học sinh từ trước đến giờ đều không nghe, nghe được mấy chữ “Trật tự trở về”, liền phối hợp ồ một cái mà giải tán.

Khương Giai bị Tiểu Ngọc kéo đến quầy bán đồ ăn vặt.

Mặt trời chói chang giữa trời, xi măng nóng hầm hập tỏa nhiệt, không khí dính dính giống như cứng lại, xung quanh thao trường không có cây xanh bóng mát, Tô Tại Tại bị phơi nắng chóng mặt, chỉ muốn tranh thủ về lớp học.

Tô Tại Tại chen ra khỏi đám người, cô cúi thấp đầu, cặp mắt nhìn chằm chằm mặt đất phía trước, nhịp bước cẩn thận, sợ sơ ý một chút sẽ đạp phải chân người khác.

Sau đó…

Đầu cô đụng vào cằm của một người khác.

Vào một khắc kia, cô nghe được từ cằm của đối phương phát ra một tiếng “két——”, giống như xương cốt di chuyển, tách ra khỏi hàm trên.

Tô Tại Tại: “…”

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy áy náy, chịu lỗi thốt lên: “Thật xin lỗi! Qúa nhiều người… cậu không có sao… chứ…”

Càng về phía sau, giọng càng thấp.

Bởi vì, cô nhìn thấy mặt của đối phương.

Khuôn mặt… khuôn mặt cô suy nghĩ tới bảy mươi hai tiếng.

Chân mày thiếu niên cau lại, tay phải xoa cằm, trán chảy mồ hôi, gò má bị phơi nắng đến đỏ lên, con ngươi cụp xuống, lãnh đạm nhìn cô: “Không sao.”

Nói xong anh liền đi vòng qua cô, đi đến quầy bán đồ ăn vặt.

Tô Tại Tại vốn còn đang sốc với chiếc bánh rơi từ trên trời xuống này, nhìn anh muốn rời đi, lập tức nhanh nhẹn, cái đầu nóng đến choáng váng cũng thanh tỉnh.

Cô vội vàng đi theo, kéo lấy cổ tay của anh.

Thiếu niên dừng bước, quay đầu nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lạnh lẽo, đường nét bên mặt căng cứng, nhìn ra được tâm trạng không vui.

Tô Tại Tại giống như chạm phải điện nên buông lỏng tay, cô nuốt nước miếng, hồi hộp đến lòng bàn tay ướt một mảng, tiếng người xung quanh ồn ào cũng giống như đứt chỉ vậy, bên tai vô cùng yên lặng.

Hơi thở của anh lạnh thấu xương, quanh quẩn xung quanh cô.

Tay của Tô Tại Tại chà chà lên quần đồng phục, chà mồ hôi trong tay.

Người trước mắt đột nhiên chú ý đến cái gì đó, sự lạnh lùng giữa hàng mày thoáng biến mất, nét mắt như có điều suy nghĩ.

Cũng bởi vì điều này, mà cô cố lấy dũng khí, mặt dày nghiêm mặt hỏi: “… Cậu tên là gì?”

*****

Tô Tại Tại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Siêu cấp tuyệt vọng, tuyệt vọng đến không thể yêu.

Khương Gia bước tới ngồi lên ghế, thả lon Coca Cola lên bàn của Tô Tại Tại, cười hì hì: “Này, cậu làm gì thế, tớ mới rời đi một lúc, cậu liền biến thành bộ dạng cứng đờ này.”

Tô Tại Tại liếc mắc nhìn cô ấy, ánh mắt trống rỗng, không trả lời.

Khương Giai suy nghĩ: “Bà dì của cậu đến?”

Đối phương là Khương Giai, Tô Tại Tại dứt khoát giao phó trực tiếp, biểu cảm ưu thương: “Tớ vừa ý một bạn nam.”

“…” Nước Sprite trong miệng Khương Giai thiếu chút nữa bị phun ra ngoài.

“Ôi.” Cô lấy ngón tay chạm vào những giọt nước nhỏ trên lon Coca, buồn bực không vui nói, “Những giọt nước này, giống như nước mắt bất tận trong lòng tớ.”

Khương Giai ho khan mấy tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cô: “… Tình huống gì, bạn nam nào, tớ đã gặp chưa? Kiểu gì? Bạn học trước kia của cậu hay là gì?”

Tô Tại Tại rất thành thực: “Tớ không biết cậu đã gặp chưa, nhưng mà tớ là lần đầu gặp, mấy ngày trước lúc chờ cậu ở bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt đã nhìn thấy.”

“Hả? Vừa gặp đã yêu à?”

Tô Tại Tại gật đầu, suy nghĩ một chút, lại thở dài bổ sung: “Vừa nãy lúc tớ trở về lớp thì lại đụng cậu ấy, sau đó hỏi tên của cậu ấy.”

Nghe được chuyện này, mắt Khương Giai sáng rực lên: “Tớ đi đây, có duyên phận đấy, như thế cũng có thể gặp được, tên là gì? Nói không chừng tớ biết đấy!”

“Đồ ngốc.”

“Có thể nói chuyện tốt chút được không, ù ù cạc cạc mắng tớ làm gì!”

Tô Tại Tại rủ mắt: “Cậu ấy chính là nói như vậy.”

Lúc ấy khi cô nghe được, quả thật bối rối, sao vừa bắt đầu đã mắng người…

Có chút cảm giác vỡ mộng.

Nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, và cảm giác sau phản ứng… còn thảm hơn vỡ mộng.

Đồ ngốc.

Ý của anh có lẽ là: Tôi tên là Đồ ngốc, đây không phải là cách cậu gọi trước sao?

Cô còn dám tiếp tục hỏi sao…

Tô Tại Tại hoàn toàn không nghĩ tới anh có thể nghe được câu nói kia, hơn nữa còn có thể phát hiện chính xác cô đang nói anh!

Khương Giai tức giận, đập bàn một cái, tức giận nói: “Con mẹ nó, cậu ta mắng cái rắm á! Chỉ hỏi tên thôi có cần vậy không! Bệnh thần kinh!”

Phản ứng của cô ấy khiến cho Tô Tại Tại dừng một chút, giương mắt nhìn cô ấy, muốn nói lại thôi.

“Cậu làm gì hả! Tớ nói sai sao? Cậu còn muốn nói chuyện giúp cậu ta? Cậu nói mắt cậu tinh tường sao! Cậu tuyệt đối là chỉ nhìn bề ngoài không nhìn vào bên trong con người, còn nói không có hứng thú với anh đẹp trai? Thả cái rắm lớn cho cậu!”

Thấy cảm xúc của Khương Giai kích động như vậy, Tô Tại Tại hắng giọng, ngữ khí dè dặt: “Cái kia, tớ… chính là, có thể là… trước đây cậu ấy nghe được tớ mắng cậu ấy đồ ngốc…”

Trầm mặc phút chốc.

Khương Giai: “… Coi như tớ chưa nói những lời vừa nãy.”

Lại trầm mặc phút chốc.

Khương Giai không nhịn được hỏi: “Cậu mắng cậu ta làm gì?”

Tô Tại Tại cũng không nhớ nổi lúc ấy bản thân mình nghĩ gì…

“Tớ cảm thấy, nếu như cậu ta chỉ nói hai chữ ‘Đồ ngốc’, cái khác đều không nói, thì đoán chừng không có ấn tượng tốt với cậu lắm…” Giọng của Khương Giai có hơi dè dặt, “Cậu ta hoàn toàn không để lại manh mối gì để cậu tìm đến cậu ta.”

Hình như là như vậy…

Tô Tại Tại kêu thảm thiết: “Tớ hối hận rồi, đáng lí tớ nên nói thẳng hỏi cách thức liên lạc với cậu ấy… A a a lúc đấy tớ hồi hộp đến mức không thể nghĩ gì.”

Trước tiên lấy cách thức liên lạc, những cái khác để từ từ giải thích là được!

“Cậu sẽ càng hối hận.”

“… Tại sao?”

“Bởi vì cậu ta sẽ không cho cậu.”

“…”

“Khả năng còn bị cậu ta làm cho nhục nhã một lần nữa.”

Khương Giai sờ đầu cô, nửa trêu chọc.

Tô Tại Tại mỉm cười, dùng sức cạy ngón tay của cô ấy: “Lăn.”

Khương Giai đang muốn phản kích, thì tiếng chuông vang lên.

Thấy Tô Tại Tại vẫn còn bộ dạng uể oải không phấn chấn, cô ấy cũng mất hứng thú, an ủi: “Không có chuyện gì, nhất định còn có thể gặp lại mà, cái trường này bao lớn chứ.”

Tô Tại Tại khóc không ra nước mắt: “Ừ, lớp mười lớp mười một cộng lại cũng mới có sáu mươi lớp.”

Khương Giai cứng họng: “…Uống Coca đi.”

Giáo viên tiếng Anh đi vào, cả lớp nhất thời yên lặng như tờ.

Tô Tại Tại chỉnh lại tâm trạng, hai tay vỗ gò mà, chuẩn bị biến nỗi đau thành sức mạnh cho việc học.

Sau khi vào lớp, giáo viên tiếng Anh vùa nói vừa lục tài liệu trên bục giảng.

Sau một hồi, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tại Tại: “Đại diện môn, giáo án của cô quên ở lớp một rồi, một cái bìa kẹp tài liệu màu xanh, có lẽ ở trên bục giảng, đi lấy giúp cô.”

Tô Tại Tại gật đầu, đứng dậy, đi ra phòng học, sải bước đi đến lớp chọn.

Vì sợ giáo viên và bạn học chờ quá lâu, nên cô dứt khoát bắt đầu chạy chậm.

Một đường chạy đến cửa lớp chọn, phát ra âm thanh “cộc cộc cộc”, đi kèm với gió.

Cô thở hổn hển một chút, tóc có hơi lộn xộn, kêu một tiếng: “Báo cáo.”

Thấy giáo viên vẫy vẫy tay, cô mới đi đến bên cạnh bục giảng, nhỏ giọng nói: “Thầy, em tới lấy giáo án của cô Trần, cô ấy nói đặt ở trên bục giảng.”

Thầy tìm kiếm một chút, rồi đưa cho cô một cái bìa kẹp tài liệu màu xanh: “Cái này sao?”

“Vâng vâng, cảm ơn thầy.” Nói xong cô định đi luôn.

Tô Tại Tại xoay người, ánh mắt lơ đãng quét hơn nửa phòng học.

Đột nhiên, cô chú ý tới một bạn nam ngồi phía bên ngoài hàng thứ ba tổ thứ nhất.

Đầu cúi thấp, rất nghiêm túc viết gì đó lên giấy, hoàn toàn không bị người bên ngoài là cô thu hút sự chú ý. Từ góc độ này có thể thấy hơn nửa gương mặt của anh, sống mũi trắng ngần cao thẳng, khóe miệng hơi cong.

Sống lưng thật thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ.

Ánh đèn chiếu xuống hàng lông mi của anh, rọi xuống cái bóng hình quạt phía dưới mắt.

Tô Tại Tại điềm nhiên như không thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi ra phòng học.

Trên đường trở về lớp, cô kích động đến mức gần như lăn thẳng về phòng học.

Tô Tại Tại không nhịn được mà nhảy hai cái tại chỗ, thầm nghĩ, nếu không phải bởi vì bây giờ đã vào lớp, đại khái cô đã thét chói tai liên tục một giờ, không ngừng lại.

Rốt cuộc là cái vận khí cứt chó gì chứ!

Cô rất cảm ơn cô tiếng Anh a a a a!

*****

Sau khi ngồi vào vị trí, Tô Tại Tại truyền cho Khương Giai một tờ giấy.

—— Lần trước cậu nói, lớp chọn có hai người đẹp trai, một người tên là Trương Lục Nhượng, người còn lại tên là gì?

Khương Giai nhìn cô, có hơi nghi ngờ tại sao cô đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn viết ra một cái tên lên giấy.

—— Chu Từ Dẫn.

Tô Tại Tại liếm liếm môi, gấp tờ giấy lại, nhỏ giọng hỏi: “Ai đẹp trai hơn?”

Người con trai cô vừa ý tuyệt đối là tuyệt sắc! Không ai có thể so với cậu ấy!

Khương Giai nắm tay của Tô Tại Tại, bởi vì giáo viên tiếng Anh đang ở đây, nên cô ấy không dám quá suồng sã, giọng rất nhỏ, nhưng cũng rất kích động: “Mặc dù tớ chưa từng thấy, nhưng nghe miêu tả thì chắc chắn là Chu Từ Dẫn!”

“Chu Từ Dẫn…?”

“Đúng vậy! Bà nó, nghe nói dáng dấp rất kinh vi thiên nhân [1]!”

[1] Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng)

Kinh vi thiên nhân.

Một ánh mắt nhàn nhạt của anh, quả thật… rất kinh vi thiên nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc