Không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết mỗi khi Vũ ra vào với tần suất nhiều và nhanh hơn. Tiếng rên rỉ khe khẽ ban đầu bây giờ đã có phần bùng nổ, chiếc giường rung lên, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán trên mặt của cả hai người... dù đã có quạt gió hỗ trợ. Cu Mạnh đang ngủ thì tỉnh giấc bởi tiếng cọt kẹt cọt kẹt của 4 chân giường, thỉnh thoảng cậu bé lại nghe thấy tiếng cô Hạ thì thầm gì đó ư ư, và hình như có cả tiếng của Vũ. Bố của Mạnh nữa... không nhầm chứ. Hay là cậu bé đang ngủ mơ, sao bố Vũ lại ở đây lúc này được...
Cu Mạnh hãy còn là một đứa trẻ, trong đêm tối đương nhiên là cậu bé biết sợ ma rồi. Thấy giường rung cả thấy tiếng ư ư của cô Hạ, cậu bé sợ hãi, cất giọng nghe như có ý khóc:
Cô Hạ ơi... có chuyện gì thế ạ??
Cháu sợ ma lắm... huhu..
Vũ và Hạ đang nhiệt tình... bỗng nhiên cu Mạnh cất lời thì giật mình, cả hai đều sợ cu Mạnh nhìn thấy cảnh trai trên gái dưới lõa lồ thế này... Vũ đang định nói gì đó để trấn an con trai, song lời nói chưa kịp phát ra đến miệng liền bị Hạ chặn lại, cô lấy tay che mồm anh và nói:
Mạnh tỉnh giấc à cháu... không có gì đâu... có lẽ là con chuột nó đang gặm chân giường đó...
Mạnh ngủ đi nhé!
Dạ..
Nhưng cháu sợ bóng tối...
Không sao có cô ở đây rồi! Mạnh yên tâm nhắm mắt ngủ ngon nhé.
Hôm nay tại sao cô Hạ lại ngăn chăn gối ra thế này vậy ạ?
Cô Hạ giận Mạnh chuyện gì sao??
Không có... cô ko giận cu Mạnh, trời mưa to nên cô ngăn thế này cho Mạnh bớt sợ thôi... Mạnh ngủ đi cháu...
Cu cậu thôi không thăc mắc nữa, ngoan ngoãn nằm yên nhắm mắt lại. Vũ cũng nằm yên trên người Hạ, không dám ho he gì, tuy nhiên hai bàn tay anh vẫn không ngừng mò mẫm trong bóng tối. Anh ko cho Hạ nói nữa, Vũ rướn người lên cao và hôn lên môi cô ấy, của nợ cương cứng vẫn đang nằm im ở nơi sâu thẳm của Hạ... chỉ chờ cho cu Mạnh ngủ sâu... anh sẽ lấy đà mà nhấp mà nhịp...
Nhưng mà cu Mạnh mãi không thấy ngủ yên... cậu bé trằn trọc, trở mình liên tục từ bên này qua bên kia. Hạ và Vũ đều đoán được cậu bé tỉnh giấc nên khó ngủ lại. Không lẽ... anh cứ phải ngâm "Chiim trong soup" mãi thế này ư???
Thực ra nãy giờ Mạnh đâu có ngủ được, vì theo thói quen từ nhỏ, Mạnh ngủ với bố Vũ, hằng đêm cu cậu giật mình tỉnh giấc đều có bố ôm cậu vào lòng rồi an ủi, vỗ về cho cậu ngủ tiếp. Hôm nay Mạnh ngủ nhà cô Hạ, đêm mưa to Mạnh sợ, cộng thêm tiếng cọt kẹt mà cô Hạ nói là chuột nên cậu bé càng sợ hơn. Tưởng tượng ra sự nguy hiểm gì đó trong bóng tối nên không sao vào giấc trở lại được. Nhưng vì ở với Cô Hạ, sợ cô mất ngủ nên Mạnh ngoan ngoãn nằm yên, ko dám động đậy.
Năm phút, mười phút trôi qua, Vũ cứ giữ nguyên tư thế đó, anh bắt đầu thấy mỏi gối vì nằm đè lên người Hạ lâu như thế sợ cô ấy thấy nặng nên anh dồn lực vào hai gối chân để bớt lực đi... Cu Mạnh nằm yên, Vũ tưởng cậu bé ngủ rồi, ch*m ngâm soup cũng khá lâu rồi, ăn no lắm... nghĩ là thời điểm thích hợp nên anh ko nhịn nữa, bung lụa thôi... ??
Vũ kéo hai chân Hạ để lên vai mình, anh khom người từ từ đưa cái đó vào bên trong chỗ giữa hai chân cô ấy, một dòng nước ấm trơn trượt lại chảy ra ôm trọn lấy của nợ căng cứng của anh khiến Vũ thích thú... Hưng phấn mà ra vào một cách hăng say, tiếng nhóp nhép của hai bộ phận nhạy cảm tiếp xúc với nhau vì nước bôi trơn tạo ra, tiếng da thịt táp táp mê người... Hạ không còn ư ư nhẹ nữa mà cô bật ra tiếng aaaa đầy thỏa mãn dục vọng, vì tư thế này, hai chân Hạ đưa lên cao khiến Vũ có đà mà tiến vào rất sâu. Cô cảm thấy bên trong co bóp một cách mãnh liệt, dường như của Vũ cũng căng cứng hơn bao giờ hết.
Chiếc giường lại cọt kẹt như lúc mới lâm trận, cọt kẹt cọt kẹt.. ư ư aaaaa, tiếng rên rỉ và thở dốc mệt nhọc không chút ý tứ... Cu Mạnh không hiểu gì lại bắt đầu cất tiếng hỏi:
Cô Hạ ơi!
Tức thì Vũ giật mình, cả Hạ cũng thế, anh đang thúc mạnh thì nằm rạp xuống người Hạ, như kẻ trộm bị bắt gặp vậy, tim anh đập nhanh... sợ con phát hiện ra... Hạ cũng thế!
Cô đây Mạnh ơi, cháu ko ngủ được sao?
Dạ. Cháu khó ngủ quá, hình như cháu nghe thấy tiếng của bố Vũ cô ạ.
Hạ và Vũ đều lo sợ. Có lẽ vừa nãy cả hai đã quá nhập tâm rồi.
Không có đâu. Chắc cháu nghe lầm thôi. Bố Vũ đang đi công tác xa mà, sao có thể ở đây được...
Nhưng cháu nghe rõ tiếng bố Vũ, tiếng thở của bố cháu nữa... cô nói đi, có phải bố cháu mới về không ạ...
Cu Mạnh ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi nhé...
Đúng lúc ấy Vũ vô tình cựa quậy chân anh không may đè lên đùi non của Hạ khiến cô đau điếng mà bật ra tiếng kêu:
Aaaa! Đau quá...
Vũ thấy Hạ kêu đau thì vội lo lắng, anh quên đi sự có mặt của mình là ko hợp lý trong tình cảnh này, Vũ vội nói:
Ôi. Anh xin lỗi, làm em đau à!.
Vừa hay lúc đó Cu Mạnh nghe thấy tiếng bố mình, cậu bé vội ngồi bật dậy để khẳng định mình không đoán sai. Trong bóng tối mờ mờ, Cu Mạnh mơ hồ nhìn thấy bố đang nằm sấp trên người cô Hạ, cậu bé không hiểu chuyện gì liền ngơ ngác hỏi:
Bố! Bố về từ bao giờ thế? Sao bố ko nói chuyện với con?
Lúc này cả Vũ và Hạ đều lo lắng đến phát điên, sợ thằng bé nhìn thấy hết vì đang trong tình trạng ko mặc gì... Hạ xấu hổ lắm nhưng rất may cô nằm dưới, mà nhà lại tối, có chăng chỉ là tấm lưng trần của Vũ mà thôi. Cô nhéo tay anh bắt Vũ đáp trả lời cậu bé. Vũ cuống lên:
À à... Bố mới về con ạ...
Sao con không ngủ?
Bố sợ làm con mất ngủ nên ko nói trước đấy. Con nằm xuống ngủ đi.
Sao bố lại nằm lên người cô Hạ vậy ạ?
Bố làm gì mà cô ấy kêu đau??
Vũ bế tắc thật sự trước câu hỏi của con trai, anh ko biết nói sao đành nói dối tùy ý:
Khi nãy bố đến mà con đang ngủ nên bố ko đánh thức... cô Hạ kêu đau bụng nên bố đang massage cho cô ấy đây. Con nằm xuống ngủ đi.
Cu Mạnh ngơ ngác hơn:
Sao đau bụng lại không uống thuốc cho nhanh khỏi ạ?
Mọi lần con đau bụng bố toàn bắt uống thuốc mà??
Bố nằm như thế cô Hạ sẽ đau hơn đó, bố xuống đi...
Vũ câm nín không nói đc câu nào, Hạ ngượng chín mặt... ko ngờ lại làm cậu bé thức giấc thế này. Lỗi này cũng là tại cô. Bây giờ phải làm sao nhỉ??? Vũ lại nói tiếp:
Bệnh này của cô Hạ khác với bệnh đau bụng con hay bị nên ko phải cứ uống thuốc là khỏi ngay dc con ạ.
Đây bố chữa xong rồi, con nằm xuống đi thì bố mới dậy đc??
Sao lại thế. Bố chữa xong rồi thì dậy đi chứ, bố nặng thế cô Hạ ko chịu đc đâu..
Đúng là thằng bé nhiều chuyện thật, thực ra anh đây là lần đầu tiên anh gần gũi thế này với phụ nữ. Dù trước đó đã làm bạn với người anh em "Tay phải" nhiều rồi, nhưng cảm giác chân thật thế này quả thực vẫn vượt xa rất nhiều. Nếu không nói là vô cùng tuyệt vời nữa.... Vũ vẫn chưa phóng thích sự mạnh mẽ của mình vào trong người Hạ vì cu MẠNH cản trở, nhưng trong tình huống này, anh đành vác cày bỏ về thôi ?? không thể cố thêm nữa. Đầy tiếc nuối, Vũ thầm nghĩ hôm sau sẽ phục thù màn mây mưa sung sườn này.. rồi anh từ từ đưa của nợ ra khỏi chỗ bí ẩn đó, Hạ nhanh ý kéo cái chăn và đắp lên người mình.
Trong bóng tối cu Mạnh ko nhìn đc hết nhưng cu cậu biết được bố đang nhanh chóng mặc quần áo vào vì tiếng dây lưng, tiếng quần áo sột soạt... Vũ vừa mặc vừa hồi hộp vì sợ cu cậu đòi bật đèn sáng thì lộ hết, xong đâu đấy Vũ nói:
Con có nhớ bố không? Cô Hạ đau bụng hãy còn mệt, con ra đây bố bế tí nào, hai bố con mình ra phòng khách nói chuyện để cô Hạ nghỉ ngơi 1 lát nhé.
Dạ. Con nhớ bố lắm.
Cu Mạnh theo bố ra ngoài, Hạ được giải vây, cô cũng nhanh chóng tìm quần áo và mặc lại chỉnh tề, tim vẫn đập thuỳnh thuỵch.... Hạ bước ra ngoài, đèn bật sáng Mạnh ngồi bên bố thủ thỉ:
Sao quần áo bố ướt thế ạ?
Bố đi mưa nên bị ướt, con có buồn ngủ không?
Con hết buồn ngủ rồi bố ạ. Sao bố bảo đi một tháng mới về?
Tại bố nhớ con quá nên về thăm con đây, thế con không muốn bố về à?
Không phải thế. Con muốn bố về lắm...
Cu Mạnh ngoan, vậy bây giờ con vào trong ngủ với cô Hạ. Sáng sớm mai bố sang đón hai cô cháu về bên nhà ăn cơm nhé!
Bố cho con về với bố được không?
Không được. Trời đang mưa, con đi ra ngoài sẽ bị ướt đó, xem bố đây này...
Đúng lúc ấy Hạ nói:
Mạnh không muốn ở lại với cô nữa à? Bố Vũ còn đi nửa tháng nữa mới về cơ..
Dạ. Không đâu, cháu sợ bố Vũ ở nhà một mình sẽ buồn, nên cháu muốn về ngủ với bố...
Vậy cu MẠNH không sợ cô Hạ buồn sao?
Cháu... cháu...
Cậu nhóc hết nhìn bố lại nhìn sang cô Hạ. Đúng là khó nghĩ quá, cô Hạ đối xử với cậu bé rất tốt, từ nhỏ ngoài bố Vũ ra thì cô Hạ là người thứ 2 quan tâm và chăm sóc cho cậu bé ân cần như vậy. Cu Mạnh trả lời:
Ước gì cả 3 người được ngủ chung với nhau, con không muốn ai phải buồn cả!
Hạ nhìn Vũ, Vũ nhìn Hạ rồi cả hai nhìn sang thằng bé ngây ngô, lời của cậu nhóc nói ra khiến cho Hạ và Vũ đều thấy ấm lòng. Cu Mạnh biết suy nghĩ thật rồi...
Cu Mạnh ngoan, con ở đây ngủ với cô nhé, bố về thay quần áo kẻo ướt... con xem người bố này..
Thế sao bố không cởi trần như ban nãy???
Câu nói ấy khiến Vũ đơ người ra mấy giây...
Con không hiểu được đâu. Ngoan vào ngủ với cô Hạ nhé, hôm sau bố ở lại được không??
Yeahhh... hôm sau bố Vũ ở lại, 3 người được ngủ với nhau.. yeahhh...
Cu Mạnh thích thú cười tít mắt, ngoan ngoãn nghe lời bố. Hạ ra mở cổng, chiếc xe đạp của Vũ hãy còn đó, tuy đang "dở miếng" nhưng cả hai vẫn phải dừng lại cuộc chơi... Vũ lên xe đi về, Hạ vào trong cho cu Mạnh đi ngủ, thằng nhỏ vào giấc rồi nhưng cô lại tiếp tục trằn trọc. Nhiều cung bậc cảm xúc đang bủa vây lấy cô lúc này, bất ngờ vì Vũ xuất hiện, ngạc nhiên vì sự bày tỏ tình cảm của anh sau một thời gian im lặng, thăng hoa với màn va chạm thể xác... và nhiều hơn cả vẫn là sự tiếc nuối khi màn mây mưa hãy còn dở dang...