CÔ ẤY LÀ GIA SƯ CỦA CON TÔI

Thầy bói nói lễ giải hạn thì thầy có thể làm giúp, nhưng để trục xuất bùa chú ra khỏi người Vũ thì thầy ko làm được hoàn toàn. Đồ chuẩn bị cần thiết cho lễ giải hạn thầy ghi tỉ mỉ ra giấy, mẹ Vũ không ngần ngại lấy tiền ra để nhờ thầy chuẩn bị lễ, một phần nhỏ là để trả công cho thầy, nếu như mọi việc thuận lợi bà sẽ còn hậu tạ thêm. Thầy vui vẻ nhận lời, trước khi mẹ Vũ ra về thầy còn nói thêm 1 chi tiết quan trọng:

Thứ bột (tro-bùa) mà cậu nhà uống vào người cần phải đẩy hết ra, nghĩa là phải tìm cách tống khứ nó ra khỏi người thì mới yên ổn bình thường đc.

Tuy nhiên việc này ko đơn giản...

Như thế nào mong thầy nói rõ ạ... khó mấy tôi cũng cố gắng làm cho kỳ được.

Bác hãy lấy những cánh sen tươi (hoa sen) sắc với nước suối cho cậu ấy uống. Nhưng nước này ko đơn giản là nước bình thường, phải là con suối ở gần nhà cô gái đã làm ra thứ bùa cho con trai bác uống ấy... khi đun sôi thì cho thêm một chút cam thảo uống liên tục một thời gian...

Dần dần bùa sẽ đc đẩy ra ngoài, nhớ là uống nước ấy thay nước bình thường, lâu nhất là một tháng sẽ bình phục hoàn toàn.

Chỉ thế thôi hả thầy??

Thế bác còn muốn như nào nữa??

Lễ giải hạn đã ko ít tiền rồi, bây giờ cái khó nhất dành cho bác chính là làm sao tìm được nhà cô gái kia, và làm thế nào mà lấy được thứ nước suối mà nhà cô ấy hay dùng nữa. Đó mới thực sự nan giải.

Lễ giải hạn tôi có thể giúp... chứ việc tìm nhà cô gái kia thì gia đình phải tự tìm hiểu thôi...

Mẹ Vũ lúc này mới ngẩn ngơ... đúng là mọi việc ko hề đơn giản tí nào. Bà cảm ơn thầy bói trẻ và từ biệt ra về, bây giờ tin thầy rồi, biết dc nguyên nhân con trai bị như vậy là vì sao rồi... nhưng một lần nữa cứu cậu ấy thoát khỏi tình trạng nửa mê nửa tỉnh thế này thì... đúng là rất khó khăn với bà. Mẹ Vũ bắt xe về. Trên đường về bà lại sốt ruột và lo lắng hơn cả lúc đi, bởi lúc đến còn chưa biết gì, giờ hiểu ra rồi thì lại lo, làm sao để biết dc cô gái bỏ bùa Vũ là ai, nhà cô ở đâu để tìm đến???

Về đến nơi, bà ko giấu giếm gì mà nói hết cho Hạ nghe, cô vừa mừng vừa vui cũng vừa sợ. Mừng là bởi gặp đc thầy giỏi, mừng là vì cô phán đoán chính xác, tìm ra đc nguyên nhân khiến Vũ thành ra thế này. Vui là bởi qua lời thầy bói, Vũ một lòng 1 dạ với cô, ko nghe theo lời bùa chú nên mới bị quật như vậy.... còn Sợ, cô sợ hãi vì chính cô cũng ko biết chút thông tin gì về nơi anh đã tập huấn. Cô gái kia là ai? Ở đâu, như thế nào vẫn còn là ẩn số!!!

Hành trình giải thoát cho Vũ còn nan giải quá.

Cái khó ló cái khôn, Hạ chợt nghĩ, khi đi tập huấn thì chắc chắn mọi người ở chung ít nhiều sẽ biết đc nề nếp sinh hoạt của Vũ, đặc biệt là anh qua lại với ai, đi đâu cũng có thể để lại chút thông tin. Mẹ anh cũng tán thành ý kiến đó, bà lại cất công đến cơ quan anh một lần, lân la hỏi chuyện thì gặp Đức, giờ Vũ thành ra thế này Đức cũng ko ngại mà kể lại hết những ngày ở đơn vị tập huấn Vũ đã làm gì, đi đâu và hay gặp gỡ ai...

Đức nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh nghi ngờ nhất vẫn là Quỳnh. Bởi lẽ, có lần QUỲNH còn cất công đến tận nơi ở tập thể của cánh đàn ông bọn anh để tìm Vũ, lại còn đi buổi tối. Rồi lại chủ động mời cả đám đến chỗ Quỳnh chơi... như thế ko phải có mục đích sao? Ngoài ra thì Vũ ko đi đâu, ko làm gì khác cả, tất cả anh em đều đi chung với nhau. Và trong số đó, anh cũng biểu hiện rất rõ nét rằng mình có tình ý với Quỳnh, nhiều lần thả thính song Cô ấy ko đáp lại tín hiệu. Có cơ hội là lại hỏi han về Vũ... vậy khả năng cao chắc chắn là cô ta rồi.

Nghe sự phân tích phán đoán của Đức mẹ Vũ sốt sắng:

Liệu có đúng ko hả cháu? Nhầm lẫn là tai hại lắm đấy, không may trách nhầm người vô tội thì khổ!

Ko sai đc đâu. Cháu tin vào mắt mình.

Đức hậm hực, vì sau khi suy đoán ra dc anh thấy ghét Quỳnh lắm, người nhiệt tình với cô ấy thì ko nhận lại dc gì, người thờ ơ như Vũ thì cô ấy lại bám ráo riết... bám ko đc thì tính chuyện chơi bùa... thật là...

Chuyện này ko đơn giản. Cháu quả quyết thế là mang tiếng cho cô ấy, người ta là gái chưa chồng.

Mẹ Vũ nói thêm.

Cháu nói chỉ có chuẩn, bác cứ tin cháu đi, ở đấy 1 tháng, thú thật nhìn cô ta cũng xinh, cháu tán mãi còn ko đc... tìm hiểu từ bạn bè nên cháu moi dc chút thông tin về cô ấy, thỉnh thoảng có dịp giao lưu là cháu hỏi chuyện...

Thế nhà nó ở đâu?

Cháu quên mất rồi. Tên bản gì ấy bác ạ. Nhưng mà Quỳnh đúng là người dân tộc thiểu số, khi nói tiếng Kinh mình đôi lúc có chỗ lớ lớ khó nghe. Mà nghe bác kể lại lời thầy bói thì khả năng cao là cô ấy rồi.

Chuyện này bác cứ giao cho cháu!

Tốt quá.

Mẹ Vũ cảm kích.

Ko có gì ạ. Chỗ anh em với nhau, chuyện nên làm thôi ạ. Vũ giờ nó thành ra như vậy,... mà cháu cũng nể phục nó lắm, kiên quyết từ chối nên mới thành ra thế này...

Chứ nếu mà là cháu... thì chắc dính bả ngay rồi...

Đức vừa nói vừa cười hề hề...

Bố nhà anh. Lại còn đùa đc nữa.

Vậy khi nào thì đi lên đó đc báo bác nhé. Hai bác cháu đi.

Dạ. Nay thứ 5 rồi. Cuối tuần đi bác ơi, t7, chủ nhật cháu đc nghỉ làm.

Mà cháu nghĩ thế này, bác cao tuổi lại là phụ nữ, đi với cháu dễ bị nghi ngờ lắm.

Mà bác đi xa thì ai chăm sóc thằng Vũ đc, bác về nói với bác trai, cuối tuần cháu qua đón bác ấy. Hai bác cháu đi với nhau, đàn ông cả... dễ nói chuyện. Mà cũng phải ở mấy ngày, phòng trừ đường xa, vào bản tìm ko dễ đâu ạ.

Ừ. Cháu nói phải đấy. Vậy để bác bàn bạc với bác trai nhé.

Dạ.

...

Cuối tuần, Đức cùng bố Vũ đi Hòa Bình một chuyến, trở lại nơi Vũ công tác trước đó, Đức vẫn còn lại chút ấn tượng với mọi người ở đây. Gặp lại Đức ai nấy đều vui vẻ trò chuyện, Đức bịa ra rằng mình cùng bố (bố Vũ) đi qua đây có việc, nhân tiện ghé qua thăm mọi người. Đức khéo léo đem chút quà ở quê lên chia cho mọi người cùng thưởng thức. Lúc ăn uống vui vẻ, Đức vờ hỏi thăm về Quỳnh từ một anh bạn, nghĩ Đức vô tư và có ý tán tỉnh, vì QUỲNH cũng khá xinh nên anh bạn kia vui vẻ chia sẻ chút thông tin về Quỳnh.

Dù Đức đã nghe 1 lần rồi, nhưng lần đó chỉ là xã giao, nghe xong là anh quên luôn, ko chút ấn tượng gì. Tên bản cũng hơi khó nhớ, lần này thì khác, anh có mục đích nên hỏi đi hỏi lại hai lần cho chắc chắn. Để cẩn thận hơn anh còn hỏi tên bố mẹ Quỳnh, nghề nghiệp các thứ... Anh bạn kia thấy Đức hỏi nhiều quay ra hỏi ngược lại:

Cậu điều tra cô ấy à?

Đâu có! Anh vốn biết em vẫn si mê Quỳnh mà, từ ngày còn tập huấn ở đây, có ai là ko biết em tán cô ấy mãi ko đổ chứ...

Ừ. Cũng đúng. Nhưng mà nó có người yêu rồi thì phải..

Em ko sợ. Em cũng đẹp trai, hàng họ chuẩn, sợ gì bố con thằng nào...

Đừng tinh vi... ông đẹp trai nhưng mà khỏe làm sao bằng mấy ông ở bản đc???

Chị em phụ nữ bây giờ ko những thích đẹp, mà lúc lên giường còn phải mạnh mẽ nữa. Chú mày đc bao lâu??

Đức méo mặt nói:

Xùy... Em cứ gọi là 47 phút có dư!

Haha.. nói phét mồm..

Anh ko tin anh bảo Quỳnh cho em đè 1 cái, xem ai nói phét...

Nghe Đức nói xong cả hai đều phì cười sảng khoái.. cuối cùng cũng biết dc địa chỉ nhà Quỳnh. Ko những vậy, Đức còn biết thêm 1 chi tiết quan trọng, bố Quỳnh là thầy mo ở bản. Chắc chắn ông ấy rất rành về bùa chú. Nhưng thôi, Đức chỉ cần biết con suối ở gần nhà Quỳnh mà thôi, lấy dc nước suối đủ cho Vũ uống 1 tháng là ok rồi.

Chia tay anh em ở đơn vị tập huấn, Vũ thuê xe ôm đưa hai bác cháu tìm đến địa chỉ nhà Quỳnh. Đó là một bản làng xa xôi hẻo lánh, chủ yếu là nhà sàn, con đường đất gồ ghề khó đi. Đức tự nhủ, sao sống ở nơi khỉ ho này mà da dẻ Quỳnh vẫn trắng trẻo thế... GẦN đến nơi, Đức cho bọn trẻ chăn trâu ít tiền, anh hỏi chúng xem nơi đây có bao nhiêu con suối. Chúng nói có hai suối lớn, 1 suối nhỏ. Nhưng suối lớn ở xa đây, chỉ có con suối nhỏ là bản này ai cũng dùng để sinh hoạt. Đức sợ nhầm nên hỏi đi hỏi lại rằng có chắc là con suối này phục vụ nhu cầu sinh hoạt của mọi người không thì bọn chúng nói chắc chắn. Bởi con suối này nước rất trong và mát, lại gần nữa nên ai cũng dùng đến nó. Ai rảnh chi mà mò mẫm lên suối nguồn cho mệt.

Đức đem dụng cụ chứa nước đến đó, quả nhiên nước suối rất trong và mát thật, đến độ nhìn rõ từng viên sỏi. Anh nếm thử thì rất ngọt, mừng rỡ hai bác cháu đựng đầy nước vào vai bình chứa to đùng rồi cẩn thận đem về, trên đường đi chỉ sợ bị ngã thì nước nó tràn ra ngoài, hỏng hết chuyện. Nhưng rất may là chuyện đó ko xảy ra, Đức và Bố Vũ đem nước đc về nhà an toàn. Cả nhà thở phào vì chiến tích vẻ vang của 2 bác cháu. VŨ sẽ sớm bình thường trở lại thôi. Nhờ lễ giải hạn, anh cũng ít mê sảng hơn nhiều, hy vọng uống thứ nước theo thầy bói, mọi chuyện sẽ trở về như lúc xưa...

Bình luận

Truyện đang đọc