CÓ BẦU THÌ KHÔNG THỂ LY HÔN SAO?

Editor: Lạc Y Y

Thông thường buổi sáng quán sách khách không đông lắm, Giải Xuân Triều bèn tìm một góc bắt đầu liệt kê những thứ chuyển nhà cần mua. Vốn dĩ cảm thấy không có gì để mua, nhưng ngồi xuống tính toán, kể từ ngày anh sống lại đến nay thật sự sống cũng quá cẩu thả, chủ yếu cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì mức sinh hoạt. Nếu là ở trong quán sách còn nói cho qua, nếu thật sự có một chỗ ở chính thức, sau này ly hôn còn có thể phải ở lại lâu dài. Một mình anh ở cũng không sao cả, nhưng cũng phải giả vờ cho ra dáng, nếu Giải Vân Đào cùng ba mẹ đến thăm, anh sống quá có lệ khó tránh khỏi lại một trận sóng gió.

Lúc đơn hàng chưa vận chuyển của Giải Xuân Triều lên đến hai mươi bảy đơn, Phương Minh Chấp đẩy cửa đi vào. Hắn giống như đặc biệt thay một bộ trang phục giản dị, bên trong áo khoác màu xanh sẫm cổ áo hẹp là một chiếc áo hoodie màu xám nhạt. Không còn cái loại sắc bén lạnh lùng thường ngày nữa, mà nhiều thêm vài phần trẻ trung, cũng không giống khiến người ta chú ý như trước.

Nếu đổi thành kiếp trước, Giải Xuân Triều sẽ cảm thấy hắn đặc biệt ăn mặc như vậy là để về nhà với mình. Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt của Phương Minh Chấp. Anh biết rõ Phương Minh Chấp đang sắm vai một chàng rể tuyệt vời về thăm nhà. Không phải nói Phương Minh Chấp cho rằng như vậy sẽ chiếm được niềm vui của ba mẹ hay Giải Xuân Triều, mà hắn đơn giản cảm thấy như thế tốt hơn so với dáng vẻ kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, về phần vì sao tốt hơn, anh không rõ cũng không quan tâm. Đó chỉ là một phần của chiếc mặt nạ của hắn, sinh ra đã có.

Giải Xuân Triều tắt máy tính bảng, miệng còn ngậm một bịch sữa chua, vụng về nói: "Ồ, đến rồi"

Phương Minh Chấp nhìn thấy sữa chua lạnh ở trên miệng anh, mở miệng đang định nói gì đó, Giải Xuân Triều liền dùng lực bóp nữa bịch sữa chua còn lại cho vào miệng, tiện tay ném bịch rỗng vào thùng rác: "Đi thôi" Anh dường như đã lười nhìn Phương Minh Chấp lâu hơn một chút, cầm lấy áo lông vũ đặt trên lưng ghế đi ra ngoài.

Chiếc Maybach dừng ở cửa chưa tắt máy, Giải Xuân Triều trực tiếp mở cửa sau lên xe.

Phương Minh Chấp đứng ở cửa xe ba giây, lại vòng ra phía sau kéo mở cửa, nói với Giải Xuân Triều bên trong: "Ra phía trước ngồi đi"

Giải Xuân Triều ngửa đầu nhìn hắn: "Tại sao?"

Phương Minh Chấp ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía xa, thở ra một làn hơi trắng ấm áp, "Rầm" lại đóng cửa sau lại.

Giải Xuân Triều mờ mịt không đợi được một lời giải thích, liền lấy điện thoại di động ra tiếp tục mua đồ online.

"Tôi còn chưa nói với ba mẹ chuyện hai chúng ta sắp ly hôn, cậu cứ giấu trước đã, đợi đến khi làm thủ tục chúng ta sẽ nói sau." Giải Xuân Triều còn đang kiểm tra hóa đơn mua sắm trên điện thoại, thờ ơ dặn dò.

Phương Minh Chấp giống như không nghe thấy, một câu cũng không thốt ra, phía sau vang lên tiếng còi xe, hắn mới phát hiện đèn giao thông đã chuyển từ đỏ sang xanh, theo bản năng đạp mạnh chân ga một chút. Chiếc xe này hiếm khi bị đối xử thô lỗ như vậy, lao ra ngoài có chút gấp gáp.

Giải Xuân Triều phát hiện hắn lái xe có chút không tập trung, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, mới phát hiện hai mắt Phương Minh Chấp đỏ ngầu, quầng thâm dưới mắt vẫn còn chưa tiêu tan. Thường thì người có tinh thần không tốt sẽ trông tiều tụy và già đi, nhưng Phương Minh Chấp xuống tinh thần, lớp vỏ cứng cáp bên ngoài chắc chắn cũng sẽ hỏng đôi chút, để lộ ra sự mềm mại và dịu dàng đáng có ở độ tuổi của hắn.

Dù sao Phương Minh Chấp tối hôm qua xác suất cao là bởi vì anh nên không nghỉ ngơi tốt, trong lòng Giải Xuân Triều có chút áy náy, giọng nói của anh nhẹ nhàng: "Hay là để tôi lái xe cho?"

Phương Minh Chấp lúc này mới giống như lấy lại tinh thần, khẽ nhíu mày, một chút yếu đuối đó liền biến mất, giọng điệu của hắn rất bình thản trả lời: "Không cần, sắp đến nơi rồi."

Giải Xuân Triều thấy trạng thái của Phương Minh Chấp không đúng, cũng không xem phần mềm mua sắm trên điện thoại nữa mà bắt chuyện với hắn: "Tâm Dương hôm nay cho tôi xem tin tức yến tiệc tối hôm qua, cậu Phương rất ăn ảnh nha."

Phương Minh Chấp đổi giọng, ngữ điệu không lên không xuống nói: "À? Tối qua còn có người nổi tiếng hơn Xuân Triều sao?"

Giải Xuân Triều vốn không xem tin tức, chẳng qua là thuận miệng nói, nghe Phương Minh Chấp nói như vậy, liền có chút xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Tôi chẳng qua là đi cùng cậu, không khác hoa hồng trên bộ vest của cậu là mấy"

Từ khi sống lại, Giải Xuân Triều đã sớm buông bỏ, không còn lá mặt lá trái* với bất luận kẻ nào, kể cả Phương Minh Chấp, lời này vốn là lời thật lòng của Giải Xuân Triều, không mang theo bất kỳ ý tứ công kích nào ở bên trong.

(*Lá mặt lá trái: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người.)

Phương Minh Chấp cũng không khỏi nắm chặt tay lái, chung quy có một tia phẫn nộ khó phát hiện xen kẽ trong sự bình tĩnh của hắn: "Cho dù đó là giới truyền thông hay khách hàng, hễ là người có mắt nhìn, đại khái đều đang theo đuổi bóng dáng của anh. Tất cả máy ảnh đều nhắm vào anh, anh còn nghĩ mình là một bông hồng?"

Giải Xuân Triều tìm không ra điểm nào khiến hắn không hài lòng, ngẫm lại cũng không phải rất để ý, liền thuận theo lời hắn nói: "Tôi không phải hoa hồng, tôi là tiêu điểm vào đêm qua, được giới truyền thông ưu ái. Cậu hãy lái xe cẩn thận đi cậu Phương" Trong lời nói qua loa cho có lệ dứt khoát thốt ra.

Phương Minh Chấp không tiếp lời nữa, miệng mím thành một đường.

Giải Xuân Triều cảm thấy mình và Phương Minh Chấp căn bản không có cùng tần số, ban đầu thấy tinh thần của y không quá tốt nên cùng y nói chuyện một chút, nhưng nếu việc nói chuyện phiếm kém hiệu quả như thế, vậy cũng chính là phí công vô ích.

Hai người một đường trầm mặc đến khi tới nhà ba mẹ của Giải Xuân Triều.

Trong tiểu khu đã náo nhiệt hơn nhiều so với tết nguyên đán, vừa đúng giờ tan tầm giữa trưa, chỗ đậu xe có chút chật chội. Hai người đi vòng quanh vài vòng mới tìm được chỗ đỗ xe.

Nhà Giải Xuân Triều ở tầng mười chín, anh dẫn Phương Minh Chấp rẽ vào cửa đơn nguyên, hai người không nói một lời chờ thang máy.

"Ôi, đây không phải là Xuân Triều sao, đã lâu không gặp, sao lại gầy như vậy chứ?" Nói chuyện chính là bác Vương ở tầng mười một.

Giải Xuân Triều trước khi kết hôn vẫn còn sống cùng ba mẹ, cũng coi như có quen biết với hàng xóm xung quanh. Cả nhà bác Vương đều rất nhiệt tình, ở chung với Giải gia đặc biệt hòa hợp. Giải Xuân Triều lớn lên rất được người yêu thích, tính tình khôn khéo, trời sinh có duyên với trưởng bối. Khi còn học đại học, anh thậm chí còn dạy kèm bài tập về nhà cho cháu trai của bác Vương.

Người lớn đều có cùng mắt nhìn, hễ là mấy đứa nhỏ đã lâu không gặp, đều cảm thấy chúng nó gầy đi. Hơn nữa Giải Xuân Triều thật sự gầy, trong suy nghĩ của bác Vương liền hiện ra cảnh tượng sau khi anh và Phương Minh Chấp kết hôn đã chịu tủi thân, cuộc sống không được như ý.

Cuộc hôn nhân này giữa Giải gia và Phương gia toàn bộ người Bảo Kinh đều biết, cho dù là người lớn tuổi không quan tâm tin đồn cũng không ngoại lệ, bác Vương đánh giá Phương Minh Chấp một phen, nhìn vào phong thái này trong lòng cũng đã có tính toán, khóe miệng trề xuống.

Giải Xuân Triều thấy ánh mắt bác Vương nhìn Phương Minh Chấp quả thực giống như nhìn kẻ thù, vội vàng cười nói: "Con có chỗ nào gầy đâu? Mùa đông mặc nhiều quần áo hiển nhiên người gầy hơn."

Bác Vương dùng sức vỗ hai cái lên lưng Giải Xuân Triều: "Xuân Triều, chúng ta không thua kém người nào, con đừng cảm thấy mình thấp hơn người khác. Một số người luôn ỷ vào mình có mấy đồng tiền rách nát mà đối xử tệ bạc với người khác. Chú Vương nói cho con biết, xã hội hiện đại bây giờ đã cởi mở rồi, anh Hạo Hạo của con cũng coi như là luật sư có tiếng ở Bảo Kinh, nếu con mấy ngày này..."

"Chú chú chú!" Giải Xuân Triều nhìn Phương Minh Chấp trên đỉnh đầu hội tụ đám khí đen dày đặc, sợ rằng ông bác này bất tri bất giác chọc phải cả người phiền toái, vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Chú thấy con có chỗ nào gầy chứ? Con phải nhanh về nhà ăn nhiều hơn một chút để bồi bổ nha chú. Hẹn lần sau gặp lại, tranh thủ mập lên!"

Vừa hay đến tầng mười một, bác Vương bị anh trêu chọc đến nhếch miệng cười, vừa đi ra vừa nói: "Thằng nhóc con đã nhiều năm như thế mà vẫn còn nghèo như vậy! Về ăn cơm nhà ha!"

"Ây ây!" Giải Xuân Triều liên tục đáp lại, chờ cửa thang máy đóng lại, không khỏi lau mồ hôi.

Gương mặt đen xì của Phương Minh Chấp còn phản chiếu trên bức tường bóng loáng của thang máy, Giải Xuân Triều thở dài một hơi nói: "Chú Vương chỉ được cái miệng chứ không để tâm đâu, chẳng qua là quan tâm đến tôi, cậu đừng làm khó ông ấy."

"Phải không?" Phương Minh Chấp cũng không biết là mệt mỏi hay làm sao nữa, mặt nạ trên mặt dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường vỡ vụn ra, giọng nói trầm thấp không khỏi trào phúng: "Ông ta chỉ giỏi cái miệng chứ không để tâm? Vậy anh có để tâm hay không? Hay là chỉ chờ tôi gật đầu, liền cùng với anh Hạo Hạo danh tiếng truyền xa của anh hành quyết tôi?"

"Minh Chấp" Giải Xuân Triều từ trong hình ảnh phản chiếu bình tĩnh nhìn hắn: "Cậu không cần nghĩ về tôi như vậy, tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi nhà họ Phương"

Phương Minh Chấp cúi đầu, khẽ cười một tiếng: "Tôi không cần nghĩ về anh như vậy, nhưng anh có thể nghĩ về tôi như thế"

Thang máy "đinh" một tiếng cửa mở ra, Phương Minh Chấp đi ra trước.

Giải Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp hôm nay có chút bất thường, sợ hắn về nhà sẽ nói lung tung, trong lòng lần đầu tiên có chút bối rối, gắt gao đi theo phía sau hắn.

Hai người bọn họ vừa đi tới cửa, cửa liền mở ra từ bên trong, mẹ Giải Xuân Triều thân thiết kéo cánh tay Phương Minh Chấp, vừa đi vào trong vừa nói: "Ba con vừa mới nói, sao hai đứa nhỏ còn chưa tới nữa. Mẹ nghe ngóng ở cửa, vừa nghe liền biết ngay hai đứa trở về rồi."

Giải Xuân Triều biết Phương Minh Chấp người này tật xấu nhiều, không thích tiếp xúc vật lý với người khác, vội vàng nắm tay mẹ mình: "Mẹ à, ai mới là con ruột của mẹ vậy? Con tàng hình rồi sao?"

Mẹ Giải ghét bỏ đẩy anh một cái: "Mẹ cách ngày là có thể gặp con một lần, không có gì hiếm gặp nữa, rót cho Minh Chấp một ly nước đi"

Giải Xuân Triều cười ha ha đi rót nước cho hai người bọn họ: "Vậy con cũng không cần chạy theo về nhà rồi, còn có thể làm cho mẹ hiếm gặp con"

Mẹ Giải trừng mắt nhìn anh một cái: "Không có lương tâm, bạch nhãn lang*. Cha con đang ở trong phòng bếp ấy, đi xuống giúp đỡ đi."

(*Bạch nhãn lang chỉ người vong ơn phụ nghĩa, có lòng dạ độc ác.)

Giải Xuân Triều đưa cho Phương Minh Chấp một ly nước, ngoan ngoãn đến phòng bếp chỉ đạo. Kết quả vừa đẩy cửa đi vào, ba anh liếc ra ngoài một cái liền đuổi anh ra ngoài: "Vào đây làm gì? Ở đây chiên cá, dầu văng khắp nơi, con không mặc quần áo làm việc, mau ra ngoài"

Giải Xuân Triều không nghĩ tới mình lại không được hoan nghênh như vậy, anh ngược lại muốn trốn trong phòng bếp, nhưng vẫn lo lắng Phương Minh Chấp nói lời không nên nói, đành phải bới bốn chén cơm lại đi ra.

Phương Minh Chấp không biết nói gì với mẹ Giải, mẹ Giải cười đến tít cả mắt, cười ha ha nói: "Hai đứa sống vui vẻ với nhau là quan trọng nhất, Xuân Triều có chỗ nào không hiểu chuyện, con nói cho mẹ biết để mẹ nói với nó, chứ đừng làm chuyện tổn thương tình cảm."

Phương Minh Chấp nhu thuận gật đầu, bộ dáng thật giống như con rể bị mẹ vợ chỉ điểm, ý cười trong đôi mắt mẹ Giải càng nhiều thêm.

Giải Xuân Triều nhìn hình ảnh hòa hợp này, nghĩ đến Phương Minh Chấp tạm thời vẫn như thường đóng vai diễn thuộc về mình, anh cũng hơi yên lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc