CÓ BẦU THÌ KHÔNG THỂ LY HÔN SAO?

Editor: Lạc Y Y

Phương Minh Chấp tối hôm qua sau khi ăn tất niên ở nhà xong thì vẫn luôn ở trong phòng làm việc xử lý công vụ, hắn cũng đã tổ chức hai cuộc hội nghị qua điện thoại ngay cả khi có sự khác biệt về múi giờ, bây giờ trong đầu dường như đang che phủ bởi một lớp sương mù.

Phương Minh Chấp nhìn chằm chằm Giải Xuân Triều trong chốc lát, ngữ khí bình đạm hỏi: "Anh thiếu tiền rồi?"

Giải Xuân Triều cảm giác được cơn đau bụng vừa mới giảm xuống lại bị Phương Minh Chấp khiêu khích một câu liền bắt đầu nảy lên, tay anh đè lên bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, anh cũng lười giải thích với hắn: "Không thiếu"

Phương Minh Chấp nhướng mày: "Vậy thì tại sao anh lại tức giận?"

Giải Xuân Triều bụng đau kinh khủng, không muốn dây dưa với cậu nhóc nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề này, anh chỉ đơn giản nói rõ mọi chuyện: "Minh Chấp, cậu thấy cuộc hôn nhân của chúng ta trông như thế nào?"

Phương Minh Chấp không ngờ rằng anh sẽ hỏi một câu như vậy, hắn mím chặt môi không nói gì.

Giải Xuân Triều thở dài một hơi: "Tôi muốn ly hôn với cậu, chỉ vì không muốn ràng buộc nhau vì những điều vô nghĩa nữa"

Phương Minh Chấp nghiêng đầu, như thể đang cố gắng phân biệt tính xác thực trong lời nói của anh. Lời nói của Giải Xuân Triều bình thản lại uyển chuyển, ý nghĩa trong đó không thể rõ ràng hơn: sống với cậu thật nhàm chán, tôi muốn vứt bỏ cậu. Phương Minh Chấp đã sống 23 năm, vẫn chưa có ai chối bỏ hắn về mọi mặt như vậy.

Phương Minh Chấp rũ mắt xuống che đi vẻ hoảng loạn trong đôi mắt. Hắn không chính diện tiếp lời của Giải Xuân Triều: "Ông nội nói đã lâu rồi không gặp anh, tối nay đã chuẩn bị món bánh chẻo nhân thì là mà anh thích ăn" Như sợ Giải Xuân Triều từ chối, hắn do dự lại nói thêm một câu: "Ông ngày càng lẫn rồi, lơ mơ cứ nhắc đến anh"

Ông nội Phương là người trong gia đình nhà họ Phương đối xử thật lòng nhất với Giải Xuân Triều, ông thực sự coi anh như cháu ruột của mình, sinh nhật hằng năm của Giải Xuân Triều ông đều sẽ gửi quà đến, khi sức khỏe ông còn tốt thường hay đánh tiếng là "Thăm cháu dâu của ta" để đến nhà thăm cậu. Lúc nhỏ khi nghe tin ông nội Phương đến thăm, Giải Xuân Triều vui đến nổi nhảy dựng lên.

Phương Minh Chấp bị gia đình đưa ra nước ngoài từ khi còn rất nhỏ, cơ hội được gặp ông nội cũng không nhiều bằng Giải Xuân Triều. Giải Xuân Triều thích cái gì, thích ăn cái gì trong lòng ông nội Phương biết rõ. Ngược lại với cháu trai ruột mới trở về Trung Quốc được hai năm này, ông cụ không biết nên thương hắn như thế nào, liền dựa theo tiêu chuẩn của Giải Xuân Chiều mà yêu thương cậu. Tiếc rằng Phương Minh Chấp không phải là Giải Xuân Triều, không ăn được một miếng cũng không chơi được một lát, cứ như vậy ngược lại làm trong lòng Phương Minh Chấp có chút vướng mắc.

Ông nội Phương đã lớn tuổi rồi, trong hai năm trở lại đây có dấu hiệu của bệnh mất trí, thỉnh thoảng ông sẽ kéo Giải Xuân Triều lại gọi tên cha anh, nói lão thủ trưởng không còn nữa vẫn còn có ông ở đây. Miễn là ông còn sống một ngày, ông sẽ không để con cháu nhà họ Giải phải chịu gió táp mưa sa.

Giải Xuân Triều có thể mặc kệ bất kì người nào ở Phương gia, nhưng ông nội Phương nói ông nhớ anh rồi, anh không thể giả vờ như không nghe thấy.

"Buổi chiều tôi sẽ qua" Giải Xuân Triều kéo cái chăn lười biếng trên người mình, đè bụng nằm trên sô pha, nhắm mắt lại không nhìn Phương Minh Chấp nữa.

Phương Minh Chấp đứng đó không nhúc nhích, hắn chưa bao giờ thấy một Giải Xuân Triều lạnh lùng như vậy.

Giải Xuân Triều luôn là người chủ động, vì sống một cuộc sống độc lập trong thời gian dài nên Phương Minh Chấp cảm thấy một người quá chủ động chắc chắn là có âm mưu.

Phương Minh Chấp quá lý trí, hắn thích phân tích động cơ của mọi người, hắn chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào.

Theo quan điểm của hắn, Giải Xuân Triều lớn tuổi hơn hắn, dễ lấy lòng người lớn tuổi hơn, đồng thời cũng dễ thích nghi với xã hội trong nước, anh và mình hoàn toàn không có nền móng tình cảm đã kết hôn, không vì tiền thì là vì địa vị.

Chỉ là hắn đã xem nhẹ, ban đầu Giải Xuân Triều đồng ý kết hôn với hắn, chẳng qua là thuận theo sự sắp đặt của ông nội Phương.

Bây giờ Giải Xuân Triều đang dựa vào chiếc ghế sô pha vải có giá mấy trăm tệ, hai cánh môi đỏ mọng như hạt dẻ chạm vào nhau, nói với hắn rằng hôn nhân là sự ràng buộc đối với anh, Phương Minh Chấp cảm thấy trong lòng có chút bực bội, hắn nắm chặt tay không bước đi.

Phương Minh Chấp đứng ở bên cạnh, nhưng Giải Xuân Triều không mở mắt nhìn hắn mà cuộn mình dưới chăn để nghỉ ngơi.

Một nỗi buồn chán không nói nên lời ập đến trong đầu, Phương Minh Chấp đang định xoay người rời đi, nhưng thấy sắc mặt người trên sô pha xanh xao bất thường, mi mắt trắng nõn cũng ửng hồng.

Lửa giận trong lòng Phương Minh Chấp bị dập tắt mà không rõ lý do, hắn miễn cưỡng ngồi xuống: "Này, anh không thoải mái sao?"

Giải Xuân Triều mở mắt ra, ánh mắt như đông cứng lại: "Cậu chủ Phương, chuyện này liên quan gì đến cậu?"

Phương Minh Chấp còn trẻ lại không hiểu tình người, bị bộ dáng mỉa mai của anh không biết làm sao tiếp nhận, lại cố chấp hỏi một lần: "Anh không thoải mái sao?"

Giải Xuân Triều trùm chăn kín đầu, không nói chuyện với hắn nữa.

Phương Minh Chấp tính khí lại nổi lên, hắn vén chăn Giải Xuân Triều ra, đang định nói thì thấy Giải Xuân Triều đột nhiên ngồi dậy, đẩy hắn trở lại: "Phương Minh Chấp, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi sắp ly hôn với cậu rồi, tôi có thoải mái hay không chẳng liên quan gì đến cậu cả, không thấy mặt cậu, tôi mới dễ chịu"

Phương Minh Chấp như bị đâm một nhát vào tim, cau mày nói gần nói xa với anh: "Đêm nay anh còn phải đến nhà ông, đổ bệnh rồi làm sao đến được?"

Giải Xuân Triều cảm thấy bộ dáng ấu trĩ này của hắn có chút buồn cười, anh vươn tay bóp lấy cằm hắn: "Em trai à, không phải em không thích đàn ông sao? Còn ở đây với anh làm cái gì?"

Phương Ming Chấp kinh ngạc, hắn không biết làm thế nào mà Giải Xuân Triều lại đưa ra kết luận này, nhưng hắn thực sự không biết mình có thích đàn ông hay không.

Nhưng Giải Xuân Triều biết, đời trước, cái người đàn ông cầm con dao sắc nhọn đâm vào thai nhi 6 tháng tuổi của anh, vừa phát đoạn video vừa giải thích với anh bằng một nụ cười quái dị, nói với anh rằng người mà Phương Minh Chấp thực sự thích là một cô gái, bảo anh đừng cản trở. Giải Xuân Triều vẫn còn nhớ rõ Phương Minh Chấp trong đoạn video vừa cắt bít tết vừa ngẩng đầu lên mỉm cười, đó là sự dịu dàng mà cả đời này anh chưa bao giờ thấy qua.

Sự trầm mặc của Phương Minh Chấp khiến trái tim Giải Xuân Triều chua sót thêm vài phần, anh buông Phương Minh Chấp ra rồi chỉ phía cầu thang: "Đi"

Phương Minh Chấp gần như bỏ chạy, hắn đứng dậy bước đi ngày càng nhanh trên cầu thang, cuối cùng bắt đầu chạy chậm, cầu thang phát ra tiếng kêu cót két.

Tiếng chuông nhỏ ngoài cửa vang lên, cả quầy sách rơi vào im lặng.

Giải Xuân Triều không khỏi lộ ra một nụ cười mỉa mai lại chua sót, rồi ngủ thiếp đi giữa từng cơn đau bụng.

***

Tuy rằng nhà họ Phương là doanh nghiệp lớn, nhưng ông nội Phương vẫn luôn khăng khăng muốn sống trong tòa nhà ống ở nội thành, nói rằng nơi này rất bình dân, không giống như biệt thự kiểu cách phương Tây nhà ở riêng lẻ, trơ trọi làm người cảm thấy ớn lạnh. Ba của Phương Minh Chấp vì để ông cụ sống thoải mái đã đem toàn bộ tiểu khu gôm lại đây, toàn bộ bất động sản đều được điều hành bởi tập đoàn Phương Viên, thay thế tất cả công nhân trong tiểu khu thành những công nhân trẻ. Ông cụ sau khi biết được đã nổi trận lôi đình, bảo y suốt ngày không được làm bậy. Ba Phương chỉ có thể để công nhân củ quay lại.

Tiểu khu được xây dựng từ thập niên 90, ban đầu được phủ xanh bởi hai hàng cây ngô đồng nước Pháp, nó cao sừng sững ngay ngắn trên đường chính che mát cả bầu trời vào mùa hè. Bây giờ lá đã rụng, cành cây được cắt tỉa kịp thời, trông không có vẻ tiêu điều, ngược lại còn mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn khi được bảo vệ.

"Quẹo quẹo quẹo, haiz quẹo một cái vô luôn, không được, không được, lại quẹo qua một chút đi!" Bác bảo vệ nhíu mày, ưu sầu nhìn Giải Xuân Triều: "Bác nói nè Tiểu Xuân Nhi, cháu ngần ấy năm sao một chút tiến bộ cũng không có vậy, nếu bác không xem chừng cho cháu, cháu lại đụng vào đít xe rồi!"

Giải Xuân Triều luống cuống tay chân, không dễ dàng gì đậu xe vào chỗ an toàn, anh mồ hôi nhễ nhại bước xuống xe nói: "Này không phải có bác trông hộ sao! Bác không có ở đây, xe của con chắc phải để ở giữa đường rồi"

Bác bảo vệ nghe anh nói vậy, khóe mắt cười đến cong lên: "Thằng nhãi con, còn biết trêu chọc 'ông đây'. Mau về đi, ông nội đang chờ cháu trong nhà đó!"

Giải Xuân Triều vui cười hớn hở lấy từ trong xe ra một gói đồ giữ ấm, nhét vào tay bác bảo vệ: "Bác à, năm mới tốt lành!"

Bác bảo vệ cầm lấy gói đồ giữ ấm vỗ lưng Giải Xuân Triều: "Năm mới tốt lành!"

Ông nội Phương sống trên tầng hai, Giải Xuân Triều lấy chìa khóa mở cửa đơn nguyên*, hai bước chân thành một rồi chạy lên, đóng sầm cửa lại như một đứa trẻ: "Ông ơi, ông ơi, Tiểu Xuân nhà ông đến rồi!"

(*Đơn nguyên: là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí quanh một cầu thang. Thông thường, mỗi đơn vị đơn nguyên có từ hai đến bôn căn hộ. Nếu nhà trên năm tầng thì tổ chức nút giao thông chung ngoài cầu thang bộ thường có thêm cầu thang máy)

Trong nhà có bảo mẫu nhưng tai của ông nội Phương hơi kém, Giải Xuân Triều muốn ông nghe tiếng của mình, mỗi khi ông nội Phương nghe thấy tiếng của anh, ông đều cảm thấy vui vẻ mà tự mình ra mở cửa.

Quả nhiên, sau một hồi chờ đợi cánh cửa mới mở ra, viên sĩ quan dũng mãnh cao khoảng một mét tám giờ đã trở thành một ông cụ gầy gò.

Ông nội Phương đẩy cánh cửa chống trộm có màn lưới ra, hai tay kéo Giải Xuân Triều vào: "Ai da, Tiểu Xuân Nhi đã đến rồi, ông đã đợi con nữa ngày rồi, tay con sao lại lạnh như thế? Mấy người trẻ tuổi các con, thời tiết lạnh đến thế sao lại mặc ít như vậy? Như vậy sao mà được, con lạnh đến mặt tái mét luôn rồi"

Giải Xuân Triều vội vàng ôm lấy ông cụ, dìu ông vào nhà: "Ông ơi, chỉ cần ở bên ngoài một lát, sau khi vào nhà không phải sẽ ấm rồi sao?"

Ông cụ tiếp tục lẩm bẩm: "Làm sao có thể? Đông lạnh một lát cũng không được, con bây giờ còn trẻ nên không biết, nhưng đến cái tuổi của ông rồi, đầu gối đau đến mức chịu không nổi"

Giải Xuân Triều đỡ ông cụ ngồi xuống, xoa bóp đầu gối, nhẹ giọng hỏi: "Đầu gối của ông lại đau sao? Để Tiểu Xuân Nhi bóp chân cho ông"

Đầu gối của ông không linh hoạt còn sưng tấy cả lên, ngày âm u có mưa rất dễ bị đau. Giải Xuân Triều mỗi lần về đều sẽ bóp chân cho ông.

Ông cụ đắc ý thở dài một hơi: "Vẫn là Xuân Nhi hiếu thuận" Dường như là lại nghĩ tới cái gì, ông nội Phương liền hỏi: "Minh Chấp đâu? Sao có mình con tới vậy?"

Giải Xuân Triều cười nói: "Cậu ấy đi làm rồi ạ, bận hơn con."

Ông cụ ồ một tiếng rồi nói: "Bảo nó cũng đừng làm quá sức, kêu nó sớm đến đây chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo"

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.

Hai người đang nói về Phương Minh Chấp, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Giải Xuân Triều vỗ nhẹ vào tay ông nội Phương: "Chắc là Minh Chấp đến rồi, để con đi xem thử."

Cửa kéo mở ra, Phương Minh Chấp quả nhiên đang đứng ở ngoài cửa an ninh, trên tay mang theo sữa bò và một giỏ trái cây.

Giải Xuân Triều khẽ mỉm cười, để Phương Minh Chấp đi vào, cầm lấy đồ trong tay: "Cậu ngồi cùng ông một lát đi, tôi mang mấy thứ này để lên ban công"

Ông nội Phương ngồi một lúc cũng không thấy Giải Xuân Triều quay lại cũng đứng dậy đi tới: "Hai người đang lề mề gì ở đây vậy? Cứ giao đồ cho bảo mẫu là được. Minh Chấp con sao cả ngày thích tiêu tiền thế, trong nhà có thiếu cái gì đâu"

Giải Xuân Triều dỗ dành ông cụ đang không vui: "Con thích ăn, mấy món này đều là thứ con thích ăn, Minh Chấp mua cho con đấy ạ"

Sắc mặt nội Phương lúc này mới sáng lên, nhưng vẫn còn oán trách: "Chỗ của ông cũng có sữa bò mà! Tiểu Xuân Nhi thích uống sữa bò, đợi lát nữa để bảo mẫu hâm nóng cho con, con không uống được lạnh đâu. Dạ dày con bởi vì uống soda lạnh từ lúc học cấp ba nên mới hỏng đó, đừng tưởng rằng ông nội không biết"

Giải Xuân Triều thấy ông cụ có xu hướng lôi chuyện cũ ra nói liền vội vàng giương cờ trắng: "Con liền bảo bảo mẫu hâm nóng, lạnh một chút con cũng không uống"

Ông cụ lườm anh một cái: "Dẻo mồm dẻo miệng."

Giải Xuân Triều nhìn Phương Minh Chấp đang đứng ở bên cạnh trụ điện, liền nháy mắt với y: "Con đi xem sủi cảo đã ra lò chưa, hai người ngồi xuống trước đi. Lúc này, kênh hí khúc đang chiếu chương trình ca nhạc mà ông thích xem đấy." Nói xong anh liền trốn vào phòng bếp, để lại cho ông cháu hai người một không gian riêng.

Đáng tiếc Phương Minh Chấp đã dành phần lớn cuộc đời mình để ngâm mình trong nền văn hóa nước ngoài, hắn biết Macbeth nhưng không biết nhiều về Sa Gia Bang (Sha Jiaban)* nên hắn chỉ có thể lặng lẽ ngồi cạnh ông nội, lắng nghe những câu ê ê a a trên TV.

(*Sa Gia Bang: "Shajiabang" do Đoàn Kinh kịch Bắc Kinh sản xuất và được viết bởi Uông Tăng Kỳ, Dương Dục Dân, Tiêu Giáp và Tiết Ân Hậu. Vở kịch là một tiết mục Kinh kịch hiện đại mang tính cách mạng được chuyển thể từ vở Opera Thượng Hải hiện đại "Lư đãng hỏa chủng" do Thượng Hải dàn dựng Đoàn Opera Nhân dân Thượng Hải (Baidu) )

Ông nội Phương không biết làm thế nào để ở chung với đứa cháu trai này, ông cầm tách trà trên bàn đưa cho Phương Minh Chấp: "Nếm thử xem, hồng bào, ngọt lắm đấy"

Phương Minh Chấp ngoan ngoãn nhận lấy, nhấp một ngụm, hơi nhíu mày, hắn vẫn là không uống được trà xanh. Nhưng hắn không dám đặt nó xuống, chỉ lặng lẽ bưng nó trong lòng bàn tay.

Ông cụ nhìn hắn: "Không thích?"

Phương Minh Chấp cố gắng hết sức để nhớ lại cách mà Giải Xuân Triều ở với ông của mình, rồi nặn ra một nụ cười: "Thích ạ" Nói xong, hắn lại nhấp một ngụm nữa, vẫn là chát.

Ông cụ bị dáng vẻ của hắn làm cho thích thú, nét nghiêm nghị giữa lông mày cũng vơi đi bớt: "Nếu như uống không được vậy thì bỏ đi, trà ngon ắc có người hiểu"

Tim Phương Minh Chấp không biết vì sao bỗng nhiên nhảy lên, cảm thấy được bản thân không thể đặt bát trà xuống mà càng cầm nó chặt hơn.

Ông cụ không nói gì nữa, giơ tay lên rồi cùng hát theo diễn viên hí kịch trên TV.

Bình luận

Truyện đang đọc