CÔ BÉO YÊU ĐƯƠNG CÙNG TỔNG TÀI


Chu Tiểu Mân quay trở về nhà.
Dương Nhi và Lâm Dương hai người họ cũng quay về nhà.

Trời bây giờ đã không còn sớm nữa.
Ngày hôm sau.
Chu Tiểu Mân mặc một chiếc váy trông thật đẹp mắt.

Tuy là dáng vẻ cô không được như bao cô gái khác nhưng đồ đạc của cô đều là hàng hiệu, sang xịn trông vô cùng đẹp.
Dương Nhi và Lâm Dương đã đợi sẵn ở chỗ tối hôm qua Chu Tiểu Mân hẹn bọn họ.
“Lâm Dương à, anh xem hôm nay em mặc chiếc váy này trông có đẹp không?”
Dương Nhi xúng xính chiếc váy, ngắm nghía kỉ rồi hỏi Lâm Dương.
“Đẹp! Đẹp chứ! Trong mắt anh em mặc gì cũng thấy đẹp.”
Dương Nhi cười đỏ cả mặt, vuốt vuốt ngực của Lâm Dương rồi nói.
“Anh dẻo miệng quá rồi đấy!”
Hai người họ đang nói chuyện rất vui vẻ tình cảm.
Một chiếc xe hơi sang trọng từ xa chạy đến.
Lâm Dương và Dương Nhi ngước nhìn chiếc xe mà không chớp mắt cái nào.
“A! Chiếc xe đẹp quá!”
“Ai mà lại đi được chiếc xe đẹp thế này cơ chứ?”
“Nếu như chúng ta được ngồi trên chiếc xe đó thì còn gì bằng.”
Dương Nhi liên tục trầm trồ khen chiếc xe này.
“Phải rồi Dương Nhi! Nếu em thích sau này anh sẽ cố gắng để mua cho em chiếc giống vậy.”.


T????????????ệ????‎ ha?????‎ Tìm‎ ????ga????‎ t????a????g‎ chí????h‎ ﹎‎ TR????MT‎ R????Ye????﹒Ⅴ????‎ ﹎
“Sao? Anh nói thiệt chứ?”
Lâm Dương vuốt nhẹ mái tóc của Dương Nhi rồi nói.
“Em xem, có bao giờ anh nói mà không làm với em điều gì chưa?”
Hai người bọn họ, đang mải mê trò chuyện.

Giọng nói trong xe vang lên, nghe tiếng rất quen mà cũng lạ lạ.

Lạ là vì cô ta không dám nghĩ Chu Tiểu Mân lại đi được chiếc xe đó.
“Hai người mau lên xe đi.”
Chu Tiểu Mân mở cửa bước xuống.
Hôm nay, cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm gương mặt xinh xắn của cô nổi bật hơn mọi hôm.

Hai bên má cô đánh một lớp phấn màu hồng nhẹ làm cho hai bên má càng dễ thương hơn.
Dương Nhi và Lâm Dương gương mặt của hai người họ không khỏi ngạc nhiên bước lên xe.
“Hai người đợi có lâu không?”
Lâm Dương cố vẽ nụ cười trên môi mình, cười nhẹ rồi nói.
“Không! Bọn anh chỉ vừa mới tới.”
Cho dù bọn họ đã chờ rất lâu nhưng đi trên một chiếc xe này thì bao lâu họ cũng sẽ đợi.
Trên xe, ba người bọn họ chẳng có tiếng nói nào.

Vốn dĩ, Dương Nhi đã không thích Chu Tiểu Mân nên việc Chu Tiểu Mân đi xe sang cũng bị cho là việc không nên làm.
“Cô đã xấu xí lại còn bày đặt thuê xe sang trọng vậy làm gì?”
Dương Nhi ngồi sau liếc Chu Tiểu Mân sau đó lớn giọng hỏi.
“Việc tôi xấu xí đi xe sang là sai à?”
Chu Tiểu Mân tức giận quay lại phía sau mà nói.
“Dương Nhi em nói gì vậy?”
“Em nói, một con heo như cô ta mà cũng có thể đi trên chiếc xe sang này à?”
Chu Tiểu Mân trong lòng rất tức giận, muốn kêu tài xế ngừng xe lại và đuổi cô ta xuống xe nhưng nếu làm như vậy cô sẽ mất hình tượng trong mắt của Lâm Dương.
Bây giờ cô phải làm sao?
Bây giờ, cô cãi tay đôi với cô ta hay phải im lặng chịu đựng nhỉ?
Thật là không biết điều.

Đã đi nhờ trên xe người khác lại còn chế nhạo người ta.
Chu Tiểu Mân giả vờ như không nghe cô ta nói gì.
“Này, đồ con heo Chu Tiểu Mân tôi nói cô đó.

Sao cô không nói tiếng nào vậy? Hay là tôi nói đúng nên cô im lặng.”
Tài xế nghe vậy liền nhăn mặt, nhíu đôi chân mày lại.

Anh ta vốn dĩ muốn nói là.
“Chiếc xe hai người đang đi chính là xe của cô chủ nhà chúng tôi.

Đã đi nhờ xe người khác không cảm ơn lại còn chẳng biết điều.”
Nhưng anh đã bị Chu Tiểu Mân ngăn cản.
Chu Tiểu Mân nắm lấy tay anh tài xế và lắc đầu ra hiệu anh không nên làm vậy.
Mặc kệ lời tên Dương Nhi kia nói gì, Chu Tiểu Mân vẫn rất vui vẻ, cười nói với anh tài xế.
Xe đã đến buổi tiệc.

Tài xế bước xuống từ ghế tài, vòng qua bên kia mở cửa xe cho Chu Tiểu Mân bước xuống xe.
“Tài xế! Mau mở cửa cho chúng tôi! Anh mở cửa cho con heo đó làm gì chứ?”
Dương Nhi khó chịu vì sao anh ta không mở cửa cho bọn họ mà lại mở cho Chu Tiểu Mân.

Cô la lớn.
Anh tài xế của Tiểu Mân đã ghét thì sẽ chẳng làm gì.

Anh giả vờ không nghe bọn họ nói gì.

Anh đóng cửa xe rồi quay về ghế tài ngồi.
Lâm Dương mở cửa, hai bọn họ bước xuống xe.
Ba người bọn họ, bước vào trong buổi tiệc.

Tất cả ánh mắt đổ vào bọn họ không nhìn ai khác mà nhìn Chu Tiểu Mân.

Mọi người thấy cô đều chán ghét cái vẻ mập mạp, xồ xề của cô.
Bữa tiệc của người nổi tiếng có khác.

Mọi thứ đều được bày trí rất sang trọng bắt mắt.


Ở đây cũng không thể thiếu những ngôi sao hạng A, hạng B.
“A! Tiểu Mân, cậu đến rồi! Chúng ta cùng nhau chụp tấm hình nhé!”
“Phải rồi, Chu Tiểu Mân cậu cũng phải chụp chung với tớ đấy nhé!”
“Tớ nữa!”
“Cả tớ nữa!”
“Cậu cũng không được quên chụp chung với tôi đâu nhé! Chu Tiểu Mân.”
Đám người vừa rồi, ai cũng mặc váy rất đẹp, trang điểm lại còn thu hút người nhìn.
Cả đám người đổ xô xin chụp hình với cô không phải vì muốn chụp hình chung mà là lấy vẻ mập mạp, xồ xề của cô tôn lên vẻ đẹp của bọn họ.
Sau khi chụp ảnh dự tiệc xong, Chu Tiểu Mân cũng đi bộ vào khu ăn uống của buổi tiệc như mọi người.
Trong lúc đi bộ, ai đó đã vô tình giẫm phải đôi giày của cô làm cô trẹo cả chân suýt ngã.
“A! Ai lại giẫm phải vào chân tôi thế kia!”
Mọi người nghe cô la cũng mặc kệ.

Bọn họ chỉ xem cô là không khí.
Đột nhiên, có một vòng tay ôm vòng eo cô.

Vòng tay người đàn ông ôm chặt lấy eo đỡ cô dậy.

Nếu không nhờ người đàn ông ấy cô đã nằm uỵch trên mặt đất.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc