CỐ CHẤP ĐẠI LÃO VỪA SỦNG VỪA LIÊU

Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh ngồi ở trong xe, nhìn người đàn ông cách đó không xa đang sâu kín nhìn chằm chằm cô.

Cô chỉ đành phải cường điệu nhấn mạnh.

"Giữa chúng em chỉ là liên hôn, một cuộc giao dịch, hơn nữa hai ngày sau hôn ước sẽ được giải trừ."

Quyền Tự rũ mắt, đôi môi đỏ thắm của hắn khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ, bộ dáng không chút để ý, phảng phất đối với lời giải thích này còn khá hài lòng.

"Muốn gạt anh, giấu chuyện này?"

Nhưng lời hắn nói đầy ắp mùi lệ khí tối tăm.

Hắn dừng một chút, sau đó sáp lại gần Nam Tinh, cánh môi kém chút nữa chạm vào mặt cô, hắn hỏi:

"Sao không tới nhờ anh hỗ trợ? Hay là, em vẫn còn thích hắn, muốn ở ngoài trêu chọc một người, sau lưng nuôi một người? Hử?"

Âm cuối của hắn hơi cao, cái ngữ điệu lười biếng này chọc cho lòng người ngứa ngáy.

Nhưng mấy chữ này lọt vào tai Nam Tinh, mơ hồ mang theo vẻ hung tàn đe dọa.

Nam Tinh lập tức lắc đầu.

"Em không có ý này. Em, cũng không nghĩ tới quan hệ của hai ta sẽ phát triển thành thế này, hơn nữa, em bị quên mất hắn."

Sau lần đầu tiên xuyên qua gặp Chu Mạc, rất lâu sau đó cũng không gặp hắn.

Hơn nữa mọi người xung quanh không ai nhắc tới chuyện hôn sự, nên vốn cô chẳng để tâm, cứ thế mà lãng quên tới giờ.

Quyền Tự nghe xong lời cô nói, hơi dừng.

"Quan hệ của chúng ta là gì?"

Ngón tay của Nam Tinh yên lặng gõ gõ vào thành ghế, do dự một lát.

Quyền Tự thấy cô như vậy, hắn chậm rãi nói:

"Quan hệ không thể gặp người?"

Nam Tinh nhìn hắn, chớp chớp mắt.

"Em, không phải em đang theo đuổi anh sao?"

Nói xong, liền ngậm miệng.

Trong mắt Quyền Tự nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, vẻ tối tăm u ám quanh người hắn ngay lập tức tiêu tan sạch sẽ.

Hắn nhìn thẳng vào Nam Tinh, như thể muốn dùng cách nhìn chằm chằm này để biến cô thành một đóa hoa nhỏ. 

Nam Tinh nhìn hắn, sau đó mở miệng.

"Không phải anh kêu em lại thích anh thêm một chút hay sao?"

Tuy rằng kinh nghiệm thực chiến của cô bằng 0, nhưng cô đã xem qua không ít đồ vật, có rất nhiều tri thức lý luận.

Sau khi nói thích hắn xong, hắn cũng không nói được hay không được, chỉ bảo cô thích hắn nhiều thêm chút nữa, còn muốn cô đưa hoa mỗi ngày.

Mấy cái này, còn không phải đang theo đuổi hắn sao?

Nghe cô nói, người đàn ông nào đó vừa còn âm tình bất định, giờ đảo mắt đã bật cười.

Đuôi mắt đều lây dính chút ý cười, thậm chí sắc mặt tái nhợt nhìn qua cũng lây dính khí sắc hơn một chút.

Giọng nói hắn nghẹn ngào,

"Thật thông minh."

Hắn nói xong, duỗi tay kéo người vào trong lòng ngực.

Vừa rồi còn bày ra tư thế hung tàn muốn ăn cô, mà giờ đã khôi phục.

Thậm chí còn trưng ra bộ dáng tri kỷ rộng lượng, kề bên tai Nam Tinh, thấp giọng nói.

"Nếu em đã nói 2 ngày sau sẽ xử lý tốt, vậy anh sẽ chờ."

Tốc độ biến sắc mặt cực nhanh, lập tức chặn câu nói kế tiếp của Nam Tinh lại.

Trong lúc lôi lôi kéo kéo, mặt dây chuyền trên cổ của Nam Tinh lộ ra.

Thiết kế Bụi gai cùng hoa, liếc mắt một cái đã có thể hấp dẫn tầm mắt của người nhìn.

Quyền Tự nhìn mặt dây chuyền này.

"Em vẫn luôn mang theo?"

Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua,

"Dạ."

Đây chính là thứ cô tốn một vạn đồng tiền để mua, đương nhiên phải mang theo.

Quyền Tự thấp giọng mở miệng.

"Em với đóa hoa nhỏ này, rất giống."

Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua mặt dây đeo trên cổ.

Đây là lần thứ hai hắn nói, chỉ là nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra rốt cuộc bản thân có điểm nào giống đóa hoa này.

Bạch Vũ ở bên ngoài xe đứng một hồi lâu mới nhìn thấy Nam Tinh từ trong bước xuống.

Bạch Vũ quan sát vẻ mặt của Nam Tinh, biết mọi chuyện được giải quyết xong rồi.

Trong lòng hắn cuối cùng cũng buông lỏng.

Hắn hướng về phía Nam Tinh cười cười

"Nam tiểu thư, lần sau gặp lại."

"Được."

Nói xong, Nam Tinh vào biệt thự.

Bạch Vũ ngồi lên xe, xe rất nhanh chạy xa.

Trên xe, Quyền Tự tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mí mắt xuống.

Trong xe tối tăm khiến người khác nhận không rõ hắn đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, mới nghe hắn nói một câu.

"Đi tra cái người tên Chu Mạc. Xem hắn và Nam gia có chuyện gì không thể cho người khác biết không."

Bạch Vũ lập tức đáp lời.

"Vâng, thiếu gia."

Nói xong, Bạch Vũ dừng một chút, nói tiếp.

"Thiếu gia, chủ tịch yêu cầu ngài mau chóng về đế đô kiểm tra thân thể."

Quyền Tự nhìn cảnh sắc nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa xe, không nói gì.

Mà bên này của Nam Tinh.

Về đến nhà, ba mẹ không ở nhà.

Ngược lại, Nam Vũ đã trở lại.

Nam Vũ đội mũ lưỡi trai màu đen, che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, đang ngồi ở trong phòng khách chơi game.

Nghe thấy tiếng cửa lớn được mở ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nam Tinh, rất nhanh, lực chú ý lại lần nữa rơi xuống trò chơi.

Không mất bao lâu, chị cả Nam Tình đi xuống cầu thang.

Mặc một bộ đồ hưu nhàn, bộ dáng thong dong.

Nam Tình trên dưới đánh giá Nam Tinh,

"Nhìn bộ dáng này của em, hình như là có chuyện muốn nói với chị."

Nam Tinh gật đầu.

"Hai ngày sau, em muốn giải trừ hôn ước với Chu Mạc."

Nghe vậy, ngón tay Nam Vũ vừa trượt, nhiệm vụ trong trò chơi tức khắc bị KO.

Nam Vũ nâng nâng mũ lưỡi trai, nhìn thoáng qua Nam Tinh.

Cô chị gái này của hắn, không lẽ bị tên bệnh 'già' chết tiệt kia mê hoặc rồi?

Nghĩ đến người đàn ông tuấn mỹ nhưng thân thể không tốt nọ.

Nam Vũ bĩu môi.

Thân thể không tốt cũng không sao, nhưng mà, người nọ đê tiện nhất ở chỗ biết dùng thủ đoạn trước mặt Nam Tinh.

Hắn không thể nào quên, một giây trước còn chê hoa của hắn xấu, hắn mới mắng lại một câu, tên kia đã bày ra bộ dáng khó chịu, xong rồi hắn bị Nam Tinh mắng :) .

Cứ nghĩ đến việc này, Nam Vũ liền nghẹn một bụng lửa giận.

Nhưng trong việc hai cô chị gái của hắn chọn vợ chọn chồng, hắn luôn luôn không có quyền lên tiếng.

Dù sao, cho dù có nói, hai cô nàng cũng sẽ không nghe lời của hắn.

Chỉ có thể lại lần nữa mở trò chơi ra, phát tiết lửa giận lên trò chơi.

Nam Tình đi đến trước bàn ăn, rót một cốc nước, dừng một chút.

"Em đang thương lượng với chị?"

Nam Tinh lắc đầu.

"Em chỉ thông báo để chị chuẩn bị thôi."

Nam Tình trên dưới đánh giá Nam Tinh.

"Em có cách?"

"Ừm."

"Chu Mạc sẽ chủ động nói ra?"

"Ừm."

Nam Tình quơ quơ cốc nước trong tay, uống sạch nước trong đó.

"Được, chị sẽ chuẩn bị trước."

Nam Tinh đợi một lát, hỏi lại.

"Chị không hỏi em muốn làm gì?"

Nam Tình liếc mắt nhìn Nam Tinh một cái.

"Em cần chị giúp?"

"Không cần."

Nam Tình gật gật đầu,

"Được rồi, vấn đề này nói xong, vậy giờ nói chuyện hôm nay em lại lên hot search."

Nói xong, Nam Tình đưa máy tính bảng cho Nam Tinh.

Chuyện xảy ra ở trường học hôm nay được đưa lên weibo, có độ chú ý rất cao.

Một tay Nam Tình chống cằm, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

"Một người khác vu hãm em gian lận là ai?"

"Giả Tĩnh Vũ."

Nam Tình nghe tên này, nhắm mắt lại.

"Có hơi quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó."

Nam Vũ đang chơi game không biết khi nào thì dừng lại động tác, đứng lên, đi tới.

Sau đó mở miệng.

"Con gái của cô chúng ta, Giả Tĩnh Vũ, là em họ của chị."

Nam Tình bừng tỉnh.

"Ồ, hóa ra là cô ta a."

Nam Vũ liếc mắt nhìn Nam Tình một cái.

"Chị không tham gia tụ hội gia tộc được bảy, tám năm rồi, ngay cả em họ của chị mà chị cũng quên luôn?"

Nam Tình nghiêng đầu, nhìn Nam Vũ.

"Công ty của chị rất bận, không có thời gian."

"Chị bận công tác, hay là bận đi với ăn cơm mềm....anh rể ở bên nhau?"

Bình luận

Truyện đang đọc