CỐ CHẤP ĐẠI LÃO VỪA SỦNG VỪA LIÊU

Editor: Kiều Tiếu

Cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp tục.

Lúc này, Nam Tình bỗng nhiên mở miệng.

"Nam Tinh, ngày kia là sơ thẩm cuộc đấu thầu, chị không thể quay về, em thay chị đi tham gia đi."

Nam Tinh sửng sốt.

"Em?"

Cuộc trò chuyện chợt trở nên an tĩnh.

Quyết định đột nhiên này khiến cho tất cả mọi người ngốc luôn.

Có người nhịn không được nói.

"Tổng giám đốc, quyết định này có phải quá vội vàng hay không?"

Nam Tình thản nhiên.

"Sơ thẩm mà thôi, các cậu cứ dựa theo lưu trình mà làm, không quan trọng. Ngày chung thẩm tôi sẽ trở về."

Cuộc trò chuyện rất nhanh kết thúc.

Nam Tinh còn không được nói câu gì, bản thiết kế trong tay đã bị người nào đó ném xuống mặt đất.

Sau đó, cô được bế ngang lên, người nọ đưa cô đi về phía giường.

Quyền Tự nói lời sâu kín.

"Nên ngủ."

"Nhưng em còn chưa xem xong."

"Mấy thứ này, nhìn hay không cũng không ảnh hưởng gì tới kết quả."

Nghe hết câu, Nam Tinh đã bị Quyền Tự đè lên giường, ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô.

Nam Tình đột nhiên yêu cầu Nam Tinh dẫn dắt một tổ nhỏ đi tham gia sơ thẩm, thật sự là quá hấp tấp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tinh bị gọi tới văn phòng của Nam Tình, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nam Kiến Quốc.

Nam Tinh ôm văn kiện, lẳng lặng mở miệng.

"Ba?"

Nam Kiến Quốc nhìn về phía Nam Tinh, giữa mày ẩn chứa sự tức giận, chỉ là không biết còn ái ngại nguyên nhân gì, ông ta chậm chạp không có phát hỏa.

Ngược lại, đè nén sự tức giận vào trong lòng, ôn hòa hỏi.

"Nam Tinh, nghe nói con sắp dẫn dắt tiểu tổ đi tham gia sơ thẩm đấu thầu của tập đoàn Quyền thị?"

"Ừm."

Cô vừa gật đầu, Nam Kiến Quốc đã tức giận đập bàn.

"Con Nam Tình này! Thật quá hồ nháo!"

Mới nói được hai câu, lại thêm một người nữa xông vào cửa văn phòng.

Nam Kiến Quyên đi đôi giày cao gót, trên mặt áp chế không được dáng vẻ giận dữ.

Bí thư cũng cản không được bà ta.

"Nam Tình đâu?! Gọi cô ta ra đây!!"

Bởi vì Nam Kiến Quyên là cô ruột của Nam Tình nên các bí thư cũng không có gan dám cản, hai bên đều không thể đắc tội, chỉ có thể cười làm lành.

"Tổng giám đốc hiện không có ở đây."

Vừa dứt lời, Nam Kiến Quyên đùng đùng đẩy bí thư ra, ánh mắt rơi xuống người Nam Tinh.

Trên cổ Nam Kiến Quyên đeo đầy trang sức châu báu, khi bà ta đi đường, chúng va chạm vào nhau tạo thành những tiếng kêu leng keng.

Bà ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Nam Tinh, âm dương quái khí nói.

"Nam Tình thật đúng vì mày mà hao tâm tổn huyết, nhưng cô ta có chút lẫn lộn đầu đuôi a. Tĩnh Vũ mới là cô em gái đã ở cùng cô ta mười mấy năm, cho dù mày có quan hệ huyết thống nhưng dù sao thì cũng lớn lên từ cô nhi viện, tâm tư dơ bẩn khó nói, sao có thể muốn tốt cho Nam gia? Cho mày hai phần trăm cổ phần mày đã vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ. Hiện giờ còn dám đánh chủ ý lên người Tĩnh Vũ?"

Nam Tinh chỉ ngồi một bên lắng nghe.

Hai phần trăm cổ phần?

Cô nhớ rõ Nam Tình đã nói là năm phần trăm cổ phần.

Cánh môi đỏ rực của Nam Kiến Quyên lúc đóng lúc mở, cả người có vẻ dữ tợn, chỉ kém chỉ thẳng mặt Nam Tinh mà mắng.

"Một con nhóc mười mấy tuổi như mày thì biết gì là vận hành công ty? Cho rằng lấy tên tuổi trên mạng để chen ngang một chân thì có thể khiến lão gia tử tin rằng mày là kỳ tài thương nghiệp? Tao nói cho mày biết, nếu mày thành thành thật thật thì mày còn có thể có một vị trí nhỏ trong Nam gia, nếu mà mày còn dám mơ ước những thứ mà mày không xứng có, đánh chủ ý lên đầu Tĩnh Vũ, thì đừng trách tao không khách khí với mày!"

Nam Kiến Quyên hung hăng chèn ép Nam Tinh.

Nam Kiến Quốc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trong chuyện này, ông ta đứng về phía của Nam Kiến Quyên.

Nam Kiến Quốc trầm mặt xuống,

"Nam Tinh, những việc này con không nên nhúng tay. Chờ mấy ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của con, con thành niên rồi sẽ nhận được hai phần trăm cổ phần, đủ để nuôi con cả một đời, vậy là đủ rồi."

Cô ruột và ba ruột đều trầm mặt giáo huấn.

Nam Tinh lấy điện thoại ra, làm trò trước mặt bọn họ, gọi điện thoại cho Nam Tình.

Ngay khi cô ấn nút gọi, sắc mặt của Nam Kiến Quốc và Nam Kiến Quyên đồng thời biến đổi.

Trở nên có chút khó coi.

Cả hai người bọn họ đều có phần e ngại đối với Nam Tình.

Đối phương rất nhanh đã nhận điện thoại.

Nam Tình mở miệng.

"Làm sao vậy?"

Nam Tinh đơn giản tóm lược thành một câu.

"Ba và cô nói là ông nội sẽ cho em hai phần trăm cổ phần, kêu em thành thật một chút."

Nam Tình khựng lại.

"Mở loa đi, để chị tâm sự với bọn họ."

Nghe xong, Nam Tinh theo lời bật loa ngoài, giọng nói của Nam Tình vang lên.

"Sao hai người lại tới văn phòng của tôi? Có việc thì gọi điện thoại cho tôi, chứ chạy tới bắt bẻ một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, đây không giống một việc trưởng bối nên làm đâu."

Nam Kiến Quyên nhịn không được mở miệng,

"Nam Tình! Mày rốt cuộc muốn làm cái gì? Ông nội cho Tĩnh Vũ hai phần trăm cổ phần, mày cũng dám đòi để cho Nam Tinh??"

Tiếng cười của Nam Tình truyền ra.

"Cô à, cô nhớ nhầm rồi? Cổ phần của con gái cô chẳng phải cũng giống cô sao, đã bị cô bán hết cho tôi rồi? Cô và con gái cô làm gì còn có tí cổ phần nào của Nam gia nữa?"

Nhắc tới việc này, hai mắt Nam Kiến Quốc đỏ bừng.

"Là mày thiết kế để lừa gạt cổ phần của tao! Mày còn không biết xấu hổ mà nhắc tới??"

"Tôi đã lừa gạt? Là dượng thiếu nợ ngàn vạn, tôi có lòng tốt giúp cô, sao lại biến thành trò lừa gạt rồi? Chút ít cổ phần của cô và con gái cô, chỉ có bán trong tay tôi thì mới có giá cả tốt như vậy. Cô nên thấy đủ đi."

Nam Kiến Quyên tức giận nắm chặt túi xách.

"Nhưng, lão gia tử rõ ràng muốn cho thêm Tĩnh Vũ ba phần trăm cổ phần! Sao mày lại muốn để Nam Tinh đoạt lấy??"

Giọng nói của Nam Tình lãnh đạm.

"Ông nội chưa từng nói sẽ cho thêm Tĩnh Vũ ba phần trăm cổ phần. Ông nội đau lòng Nam Tinh phải lưu lạc bên ngoài tận mười mấy năm, trong lòng thấy áy náy nên cho con bé thêm ba phần trăm cổ phần để bồi thường. Ngay cả việc này cô cũng nhớ thương, rốt cuộc cô thèm khát tiền đến mức nào? Ông nội tuổi đã lớn, không yên lòng tiểu bối, cô suốt ngày đến trước mặt ông nội khóc lóc, muốn xin ba phần trăm cổ phần kia cho con gái cô.

Cô à, mấy cái chiêu đó của cô, dùng với tôi không được đâu."

Nam Kiến Quyên đỏ bừng mặt.

"Mày! Nam Tình! Mày đừng quên, tao chính là cô ruột của mày!"

Nam Tình ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng,

"Tôi nhớ rõ cô. Hiện tại, có thể rời khỏi văn phòng của tôi chưa?"

Nam Kiến Quyên tức giận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được Nam Tình.

Nổi giận đùng đùng tới, vốn dĩ muốn thừa dịp Nam Tình không ở đây để giáo huấn Nam Tinh một chút.

Lại không nghĩ tới, cuối cùng bị giáo huấn ngược.

Cầm chặt túi xách, nhịn không được trừng mắt nhìn Nam Kiến Quốc,

"Anh, anh nhìn cô con gái tốt mà anh đã dạy đi, chẳng lẽ anh còn muốn biến Nam Tinh trở thành một cái đứa như Nam Tình?"

Nói xong, Nam Kiến Quyên xoay người rời đi.

Nam Kiến Quyên rời đi, Nam Kiến Quốc đứng trong văn phòng, sắc mặt âm trầm.

Ông ta nhìn điện thoại, mở miệng.

"Nam Tình, tao mới là chủ tịch của tập đoàn Nam thị. Ở Nam gia, tao là ba này! Mày tốt nhất nên biết rõ vị trí của mày, một khi vượt qua, chớ có trách tao không khách khí."

Thanh âm của Nam Tình phiếm lạnh, kề sát ống nghe mở miệng.

"Ba à, có lúc nào ba khách khí với tôi?"

"Mày!"

Nếu bàn về năng lực tức chết người, vẫn là Nam Tình mạnh nhất.

Hai người thở phì phì tới, lại bị dỗi đỏ bừng mặt đi rồi.

Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại một người là Nam Tinh.

Nam Tinh nắm điện thoại trong tay, chậm rãi nói.

"Em có một vấn đề."

Nam Tình tò mò,

"Muốn hỏi cái gì?"

"Chị bảo em tham gia buổi sơ thẩm là muốn để cho người khác cảm thấy em có thiên phú trong thương nghiệp, để em quang minh chính đại thừa kế năm phần trăm cổ phần. Chị muốn em dùng chút cổ phần này tiến vào hội đồng quản trị, duy trì chị.

Nhưng, cho dù cô có được ba phần trăm cổ phần của em, chị cũng có cách lấy lại nó về trong tay mình. Chị hoàn toàn có thể mặc kệ, em cũng không biết về chuyện này."

Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc.

"Một mầm non còn chưa thành niên, xứng đáng có quyền lợi được bảo hộ. Chị là chị gái của em, bảo hộ ích lợi của trẻ vị thành niên là đương nhiên. Nếu sau này em trưởng thành tiến vào Nam gia, chị sẽ không quản em nhiều như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc