CỐ CHẤP - MỘNG TIÊU NHỊ

Từ trường học đi ra, Phó Ngôn Châu cõng cô đi một con đường khác về nhà, phong cảnh ven đường không giống với con đường ban nãy khi họ tới. 

Một tay Mẫn Hy ôm cổ anh, tay kia cầm điện thoại chụp cảnh đường phố, cũng tự chụp hai người vài tấm. 

Bởi vì tâm trạng bây giờ đã khác, cô chợt cảm thấy mùa thu ở Boston chưa bao giờ đẹp đến thế.

Trước kia Mẫn Hy chưa từng đi qua con đường này, “Còn bao xa nữa thì về đến nhà vậy anh?” Cô nhét điện thoại của mình vào túi áo khoác của anh và hỏi. 

Phó Ngôn Châu nâng cô lên, trả lời: “Chưa được nửa quãng đường.” 

Mẫn Hy nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ, tính theo tốc độ như vậy thì đi một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa về được đến nhà. 

Để cõng cô lâu hơn một chút, anh đã lựa chọn đi đường vòng, đi thêm gần một phần ba quãng đường. 

Hai tay cô bám vào cổ anh, dán vào mặt anh: “Sau này mỗi mùa thu em đều muốn đến đây một chuyến, lúc đi thì đi con đường này đến trường của anh, lúc về thì đi đường cũ.”

Phó Ngôn Châu: “Em có thể đi thêm vài chuyến nữa.” 

Mẫn Hy nói: “Anh không hiểu ý em đâu.” Cô muốn anh cõng cô đi trên con đường này mỗi năm, thay vì chỉ là thăm lại chốn xưa hay du ngoạn. 

Phó Ngôn Châu cũng không giải thích là mình hiểu hay không mà trực tiếp đáp lại cô: “Mỗi lần đến đây anh đều sẽ cõng em, bù gấp đôi con số bốn mươi mốt lần.” 

“Là bốn mươi hai lần.”

“Sau khi anh tốt nghiệp, em lại tới sao?” 

“Ừm.” Cô cười tự giễu: “Anh không có ở đây, em cũng giống như thất tình vậy.” 

Bước chân Phó Ngôn Châu chậm lại, anh quay đầu nhìn cô. 

Mẫn Hy tiến lại gần, khẽ hôn lên môi anh, thấy quanh đây không có ai đi lại, cô lại phủ môi lên hôn anh. 

Phó Ngôn Châu chậm rãi buông tay, để cô trượt xuống từ trên lưng anh, cô còn chưa đứng vững đã bị anh ôm đến trước người, đè lên môi cô hôn xuống. 

Bị anh ôm vào trong ngực, ôm hôn trên đường, trái tim khẽ đập thình thịch, có thể là do khí thế và chiều cao của anh, rõ ràng nụ hôn rất dịu dàng nhưng vẫn mang đến cho cô cảm giác khí thế bức người. 

Nụ hôn bên đường, nồng nhiệt và ngắn ngủi. 

Phó Ngôn Châu buông cô ra, dắt cô đi vài bước rồi lại cõng cô lên. 

Buổi chiều bọn họ lái xe đến thị trấn nhỏ gần đó xem triển lãm tranh, tiện đường đi qua con đường lá phong mà cô thích, buổi tối lại ngồi ở quán cà phê bên bờ biển gọi hai ly cà phê. 

Họ không gọi món tráng miệng, chủ quán cà phê đã tặng cô một phần. 

“Đã lâu không gặp cô.” 

Mẫn Hy ngạc nhiên: “Anh còn nhớ tôi sao?” 

Ông chủ cười: “Ấn tượng rất sâu sắc.” 

Bởi vì cô thường hay đến đây, lại thích ngồi ở một bàn cố định, gọi một vị cà phê. 

Lại có khách khác đến, ông chủ qua bận việc. 

Phó Ngôn Châu dùng sức siết chặt tay cô, cô tới nhiều lần như vậy, mà số lần gặp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Nghĩ rằng mùa này ngồi bên bờ biển sẽ rất thoải mái, nhưng khi mặt trời lặn, gió thổi vẫn hơi lạnh, nhiệt độ chỉ có sáu đến bảy độ. 

Chủ quán cà phê cho biết, hôm trước trời vừa mưa, nhiệt độ có thay đổi hơi lớn, hôm mưa đầu tiên, anh ấy phải tìm lấy bộ quần áo cotton mỏng ra mặc, hôm nay trời nắng mới không còn lạnh như vậy nữa. 

Phó Ngôn Châu tạm thời thay đổi chủ ý, hỏi cô: “Tối nay có ở lại đây nữa không?” 

Mẫn Hy kéo áo gió lên, vẫn còn hơi lạnh. Hai tay cô cầm ly cà phê, nhấp một ngụm rồi lắc đầu: “Không ở nữa.” 

Phó Ngôn Châu cởi áo ra rồi khoác lên người cô, ra hiệu cho cô mặc vào. 

Mẫn Hy không mặc, khẳng định rằng mình không lạnh. 

Phó Ngôn Châu lại khăng khăng muốn mặc khoác áo lên, trong nháy mắt cô đã bị hơi thở đặc trưng trên quần áo anh vây quanh. Thêm một chiếc áo chắn gió, cuối cùng Mẫn Hy cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. 

“Chúng ta trở về thôi.” Cô lo anh sẽ bị lạnh. 

Phó Ngôn Châu: “Còn chưa uống xong cà phê.” 

“Cầm theo vừa đi vừa uống, vào trong xe uống cũng vậy thôi.” 

“Thời gian càng lâu sẽ càng ảnh hưởng đến hương vị.” Phó Ngôn Châu nói: “Anh không lạnh, mỗi ngày đều rèn luyện thể lực.” 

Mẫn Hy đã có thể dự đoán được tiếp theo anh sẽ nói gì, chắc hẳn lại muốn cô tập thể dục cùng anh. Không đợi anh nói ra, cô đã chặn trước, cắt đứt ý muốn ấy: “Em không tập thể dục đâu.” 

Phó Ngôn Châu cười: “Anh không có ý định ép em tập thể dục, đừng nhạy cảm như vậy.” Áo gió của anh khoác trên người cô, ống tay áo quá dài, anh giúp cô xắn lên hai vòng. 

Lịch trình năm ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Phó Ngôn Châu hỏi cô ngày mai có dự định gì. 

Mẫn Hy: “Chưa có kế hoạch nào cả.” 

Vì là chốn cũ nên đi đâu cũng thấy quen thuộc, mục đích đi du lịch không phải là ngắm cảnh mà là ở bên cạnh anh. Cô dựa vào anh uống cà phê, “Anh cứ quyết định đi.” 

Phó Ngôn Châu: “Ngày mai dẫn em đi chợ phiên.”

Mẫn Hy cảm thấy rất có hứng thú với mấy khu chợ: “Chợ phiên ở đâu vậy anh?” 

“Manhattan.” Phó Ngôn Châu dắt cô rời khỏi bờ biển, nói: “Đi dạo ở khu chợ truyền thống.” 

“Nếu em thích cái gì đó, anh phải giúp em mặc cả đấy.” 

“Được.” 

Mẫn Hy đưa cho anh nửa ly cà phê còn lại, một tay nắm lấy ngón tay anh, tay còn lại đút vào túi áo khoác của anh. Đây là lần uống cà phê nhàn nhã nhất trong đời cô. 

Trở lại biệt thự, Phó Ngôn Châu bận rộn làm việc hai tiếng đồng hồ, Mẫn Hy nằm trên sô pha xem tạp chí anh mua lúc còn học đại học, đầu gối lên đùi anh. 

Điện thoại rung lên, anh trai gửi tin nhắn cho cô: [Ba phút nữa gọi cho anh.] 

Mẫn Hy: [?]

Mẫn Đình đang đi xuống cầu thang, không trả lời lại em gái nữa. Hôm nay bố mẹ đều ở nhà, hai người đều đang ăn sáng trong phòng ăn, không ai nói chuyện với ai. 

Mẹ đã về từ đêm hôm qua, lúc ấy anh vẫn còn thức, còn bố chắc sáng nay mới về. 

Giang Nhuế đưa cho con trai một ly nước: “Cuối tuần sao không ngủ thêm một chút?”

Nếu Mẫn Đình biết hôm nay bố về, anh sẽ không xuống lầu quấy rầy hai người họ ăn sáng, đặt ly nước xuống rồi nói với mẹ: 

“Con phải đến công ty, còn có việc.” 

Câu này là một lời nói dối. 

Kể từ đầu tháng sáu sau khi kỳ nghỉ ở Giang Thành, bố mẹ anh chưa từng ở riêng với nhau thêm lần nào, nếu không phải bố đi công tác thì là mẹ đi công tác, thời gian luôn lệch nhau. Chỉ là lần này mẹ đã chủ động nghỉ ngơi thay vì vùi đầu tăng ca, không biết có được tính là đã hòa hoãn với bố rồi hay không. 

Anh vừa cầm đũa lên thì em gái gọi đến đúng như đã hẹn. 

“Alo, Hy Hy, có chuyện gì vậy?”

Mẫn Hy còn muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, anh cứ thần thần bí bí, cũng không giải thích rõ ràng. 

“Bố mẹ đều ở nhà sao?” Cô cố tình hạ thấp giọng nói của mình. 

“Ừm.” Mẫn Đình giả vờ nhìn đồng hồ: “Nói đi.” 

Mẫn Hy phản ứng lại: “Lấy em làm cái cớ phải không? Giờ anh muốn bịa cái gì thì cứ bịa đi, bây giờ em không thể bịa ra được!”

Mẫn Đình đứng dậy, giả vờ là có chuyện gấp: “Không sao, anh sẽ đi xử lý, em cứ yên tâm đi chơi đi. Anh biết phải làm gì.” 

Cúp điện thoại, anh giải thích với bố mẹ: “Khách hàng của Hy Hy có một chuyện khó giải quyết, con qua đó giúp một chút.” 

Giang Nhuế lo lắng nói: “Có nghiêm trọng không con?” 

“Khủng hoảng doanh nghiệp, làm một chút truyền thông là được, không sao đâu ạ.” Mẫn Đình vội vàng rời đi, vội đến mức ngay cả áo khoác cũng quên lấy, đi đến sân lại bị gió lạnh thổi mà quay trở lại, còn thầm giễu mình diễn khá nhập vai. 

Khi tiếng xe trong sân đã đi xa, ngôi nhà trở nên vô cùng yên tĩnh. 

Giang Nhuế không ăn trứng rán, không ăn lòng đỏ, Mẫn Cương Nguyên bóc một quả trứng luộc, để lại lòng đỏ trứng cho mình, đặt lòng trắng trứng vào đĩa của bà. 

Mẫn Cương Nguyên không biết nói gì, tìm chủ đề: “Hy Hy lại đi du lịch sao?” 

Giang Nhuế: “Ừm.” 

Mẫn Cương Nguyên đặt đĩa dưa muối mà vợ ông thích ăn nhất đến trước mặt bà, “Khi nào em được nghỉ phép? Chúng ta đi chơi ở khu gần đây.”

Ông cố tình nhấn mạnh: “Các con không thích mấy khu nghỉ dưỡng quanh đây, chỉ hai chúng ta đi thôi.” 

Ông ghen tị với con gái và con rể, họ còn trẻ và có tự do, muốn đi đâu cũng chỉ cần một vài ngày nghỉ và một tấm vé máy bay. Không giống ông, không được tự do. 

Nhưng những điều lãng mạn cũng không còn phù hợp với độ tuổi của họ nữa. 

Giang Nhuế chậm rãi ăn lòng trắng trứng: “Nói sau đi. Cuối năm em bận rồi.” 

Mẫn Cương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không có sự đối xử lạnh nhạt hay trực tiếp từ chối, từ tháng tám năm ngoái đến nay, cuối cùng bà cũng đã nói chuyện bằng giọng bình thường với ông. 

Ăn sáng xong, Giang Nhuế tưới nước và bón phân cho các loại hoa cỏ mà bố của bà đã tặng, bố nói chăm sóc hoa cũng có thể tu thân dưỡng tính, vì vậy ông đã cho những bông hoa mình nuôi trong nhà kính đầy nắng vào chậu, mang tới cho bà hơn mười cây, bố của bà hẳn là đã cảm nhận được mấy năm nay bà sống không được như ý. 

Bố nói với bà: Đừng để cho mình nhàn rỗi, như Hy Hy cũng rất tốt, tự học cách làm bánh kem. Lúc trước sau khi ly hôn Hy Hy cố học làm bánh ngọt là để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân, và bố của bà đã ám chỉ đủ rõ ràng. 

“Anh đi đây.” Giọng nói của Mẫn Cương Nguyên cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. 

Giang Nhuế gật đầu, tiếp tục tưới nước cho hoa. 

Mẫn Cương Nguyên ngoài miệng nói là đi, nhưng vẫn đứng bên cạnh bà nửa phút không nhúc nhích. 

“Buổi tối anh sẽ về ăn cơm.” Trong thời gian tới ông vẫn ở Bắc Kinh, buổi tối sẽ về nhà. 

Giang Nhuế “Ừm” một tiếng, không quá nhiệt tình.

Mẫn Cương Nguyên duỗi tay vài lần mới dám vươn hẳn ra, nhẹ nhàng ôm lấy vợ một lát. Khi còn trẻ bọn họ đều không có thói quen ôm nhau, giờ đã có tuổi làm chuyện như vậy, cánh tay ông cũng không tránh khỏi có chút cứng ngắc. 

Giang Nhuế hơi khựng lại. 

Cái ôm và lồng ngực đã đợi từ lâu, chóp mũi bắt đầu chua xót. 

Đợi đến khi bà bình tĩnh lại, Mẫn Cương Nguyên đã buông ra và đi về phía xe. 

Xe đi ngang qua một cửa hàng ăn sáng, Mẫn Cương Nguyên thoáng thấy con trai đang ở trong cửa hàng, trong lòng không hiểu sao có chút buồn, con trai từ nhỏ đã hiểu chuyện, không bao giờ để cho ông phải lo lắng, còn thay bọn họ chăm sóc con gái cực kỳ tốt. 

Chiếc xe nhanh chóng lướt qua, ông quay đầu lại nhìn, bị chiếc xe phía sau chặn lại nên không thấy gì cả. 

Mẫn Đình vừa ăn vừa nói chuyện với em gái: “Đang ăn quẩy nóng.” 

“Em cũng đã lâu không ăn quẩy nóng rồi.” Mẫn Hy đột nhiên muốn ăn. 

Mẫn Đình: “Chờ em về sẽ đưa em tới đây ăn.” 

“Em tự đi ăn.” 

“Em chưa từng tới đây.” Mẫn Đình cũng là lần đầu tiên tới, sau khi lái xe từ trong nhà đi ra, vô tình anh dừng lại ở đây.

Anh hỏi em gái khi nào thì về. 

Mẫn Hy: “Vẫn còn lâu. Ngày mai em tới Manhattan đi dạo khu chợ phiên, sau đó còn đến cơ sở của Bội Thanh Ngữ nữa, sớm nhất cũng phải vào cuối tuần sau mới có thể trở về.” 

Mẫn Đình: “Xem ra Phó Ngôn Châu rất nhàn rỗi, bảo cậu ta luyện tập gọi anh rể nhiều hơn đi, tranh thủ lấy được cuốn sổ sưu tập vé sớm một chút. 

“Cúp máy đây, chờ em về đưa em đi ăn sáng.” 

Mẫn Hy ném điện thoại lên sô pha, cô vẫn đang gối lên đùi Phó Ngôn Châu, vừa ngước mắt lên, Phó Ngôn Châu đã đang nhìn cô: “Mẫn Đình rảnh vậy à?” 

Mẫn Hy: “…” 

Đợt tháng sáu ở Giang Thành, sau khi xem xong bản photo tám mươi hai tấm vé máy bay, Phó Ngôn Châu đã định về Bắc Kinh cùng Mẫn Đình để lấy cuốn sổ sưu tập vé, điều kiện tùy Mẫn Đình đưa ra. 

Mẫn Đình lặng lẽ nói: Không thiếu gì cả, sau này ở nơi công cộng phải gọi một tiếng ‘Anh trai’, lúc ở riêng thì thế nào cũng được.

Nơi công cộng chủ yếu là những lúc tụ họp với hội Nghiêm Hạ Vũ. 

Một người chờ được gọi là anh trai, một người thì thế nào cũng không mở miệng ra được, từ tháng sáu giằng co đến tận bây giờ. 

Sáng hôm sau, họ bay đến Manhattan để kịp phiên chợ cuối tuần. 

Mẫn Hy thích đi chợ phiên là vì ở đó có thể nhìn thấy một số thứ cô không được thấy hoặc chạm vào trong cuộc sống hàng ngày, có những vật dụng nhỏ còn có thể mang lại cho cô cảm hứng sáng tạo. 

Cô nắm lấy tay Phó Ngôn Châu, đi dạo từng quầy hàng một. 

“Cuốn sổ sưu tập vé kia là em mua ở chợ phiên ngoài trời Boston đấy, vừa rẻ vừa đẹp.” 

Nhắc đến vé máy bay, cô không nhịn được hỏi thêm một câu: “Khi nào thì anh định lấy lại cuốn sưu tập vé từ tay anh trai em?” 

Phó Ngôn Châu không có ý định trực tiếp đi tìm Mẫn Đình: “Đường vòng cứu quốc.” 

Mẫn Hy cười: “Anh định làm thế nào để đi đường vòng?” 

Phó Ngôn Châu: “Chờ khi nào em có chị dâu, anh sẽ đi tìm chị dâu giúp đỡ.” 

Mẫn Hy: “…” 

Bình luận

Truyện đang đọc