CỐ CHẤP TRONG LÒNG ANH

Đỗ Uyển Nhu cân nhắc lời dì Biên Biên nói, cảm thấy không phải là không có đạo lý.

Một năm trước Biên Biên mới đến Giang Thành nương nhờ thân thích, còn Trịnh Tưởng Dung lớn lên ở đây, vẫn luôn sống ở khu chung cư phía bắc nhà lớn Cố gia, theo như lời đại sư chỉ điểm, vị trí rất quan trọng, như vậy thì Trịnh Tưởng Dung thích hợp ở cùng với Cố Hoài Bích hơn Biên Biên.

Nhưng Đỗ Uyển Nhu cũng không phải là người cứng nhắc, mấy chuyện thần kỳ này không thể tin hết được, bà chỉ muốn cầu một điềm lành, cầu sự an tâm, mới tìm tới cái gọi là ‘Quý nữ’, cho Cố Hoài Bích.

Bởi vậy, không phải ai cũng không thể.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đỗ Uyển Nhu nhìn Trịnh Tưởng Dung, cô gái nhỏ này khoảng chừng mười hai, ba tuổi, tuổi còn nhỏ cho nên không che dấu được ánh mắt, bao nhiêu khát vọng giàu sang đều viết lên hết khuôn mặt đó rồi.

Đỗ Uyển Nhu biết rõ, khát khao của trẻ con với một món đồ nó mạnh mẽ đến cỡ nào.

Tuy rằng bà chướng mắt Trịnh Tưởng Dung nhưng sẽ không so đo với trẻ nhỏ, chỉ nói: “Bên ngoài đều đồn mặt con trai cô rất dữ tợn, cũng không phải là người bình thường. Nếu cháu muốn ở lại đây, thì phải làm bạn với nó, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau làm bài tập, nếu có bạn học khác ghét nó, cháu cũng không được ghét nó, sớm chiều ở chung như vậy, cháu không sợ đâu nhỉ? ”

Trên mặt Trịnh Tưởng Dung lập tức hiện lên sự sợ hãi, ánh mắt né tránh, hàm răng run lên: “Cháu... cháu...”

Nói không sợ là không thể nào, nếu Cố Hoài Bích thật sự đáng sợ như mấy lời đồn, Trịnh Tưởng Dung quả thực còn không dám tưởng tượng đến cảnh đối mặt với cậu như thế nào nữa, vậy mà muốn sớm chiều chung đụng, đúng là ác mộng.

Thế nhưng Trịnh Tưởng Dung bị Vương Phủ Hoa Viên hoa lệ này và cuộc sống như tiểu thư nhà giàu dụ hoặc, như quả táo độc hấp dẫn dụ dỗ cô ta.

Bà Trịnh nhẹ nhàng đẩy ở sau lưng Trịnh Tưởng Dung, Trịnh Tưởng Dung thu hết can đảm, nơm nớp lo sợ nói: “Không, không sợ, cháu đồng ý làm bạn tốt với Cố Hoài Bích, ở bên cạnh giúp đỡ cậu ấy.”

Đúng lúc này, Trịnh Tưởng Dung nhìn thấy xa xa trên cỏ, có một “Quái thú” hung tợn đang đứng!

Dã thú đầu đầy lông, đang mở cái miệng to đầy máu nhìn cô ta, dường như muốn nuốt trọn cô ta vào bụng.

Trịnh Tưởng Dung hét lên đầy sợ hãi, cuống quít trốn phía sau mẹ mình, hét lớn: “Mẹ, mẹ ơi, quái vật tới! Thật đáng sợ! Ô ô ô, mẹ, con muốn về nhà!”

Dì Biên Biên cũng bị “Quái thú” dọa sợ tới mức liên tục lui về phía sau, che ngực lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ.”

Đỗ Uyển Nhu nhìn “Quái thú” đứng trên cỏ, vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, còn nơm nớp lo sợ, vừa nhìn đã biết đây là Biên Biên, đứa trẻ mới đến ngày hôm qua.

Cố Hoài Bích ôm cánh tay dựa vào gốc cây, đáy mắt có ý cười như có như không.

Đã một thời gian dài rồi Đỗ Uyển Nhu không nhìn thấy con trai mình cười.

Tính cách Cố Hoài Bích lầm lì lập dị, phần lớn thời gian đều ở một mình, không giao tiếp với ai cả.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tối hôm qua nghe người giúp việc nói cậu hù dọa Biên Biên, Đỗ Uyển Nhu còn cảm thấy kinh ngạc, trước nay không thấy cậu có hứng thú đi trêu cợt người khác.

Không ngờ, cậu còn khuyến khích thiếu nữ thành thật ngoan ngoãn này đi hù dọa người khác, lại còn kết thành “Đồng minh.”

Đỗ Uyển Nhu không những không tức giận mà ngược lại còn vui mừng, rốt cuộc cũng có người bằng lòng làm bạn với con trai mình, bằng lòng cùng cậu đùa giỡn “Làm bậy.”

Nhưng Đỗ Uyển Nhu không thể để mất phong phạm chủ nhà được, nghiêm túc nói với người ở phía đối diện: “Biên Biên, đến chỗ khác chơi, không nên đùa giỡn như thế, không có lễ phép.”

Biên Biên bỏ mặt nạ xuống, cô thật sự muốn khóc, cô cũng nghĩ như vậy, nhưng Cố Hoài Bích...

Cố Hoài Bích chậm rãi bước đến hoa phòng, vươn tay ra nắm lấy tay “Tiểu quái thú,” thờ ơ nói: “Là ý của con.”

Biên Biên ngạc nhiên nhìn Cố Hoài Bích.

Thiếu niên này ngũ quan trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn cô, mà chỉ kéo đầu hai ngón tay cô đi phía sau mình.

Cái động tác này, chính là đang tuyên thệ chủ quyền.

Đỗ Uyển Nhu đã nhìn ra, cậu không chỉ tiếp nhận Biên Biên, thậm chí đã để cô trở thành vật sở hữu của mình.

Trịnh Tưởng Dung sợ tới mức trốn dưới gầm bàn, không dám nhìn Cố Hoài Bích, trong miệng cứ lẩm bẩm mãi: “Đừng ăn tôi, quái vật đừng ăn tôi mà!”

Cố Hoài Bích cười lạnh: “Ăn cô, ông đây buồn nôn.”

Đỗ Uyển Nhu trừng mắt với Cố Hoài Bích, nhưng cũng không trách mắng cậu, tính tình cậu là vậy, chướng mắt ai, sẽ không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.

Cố thiếu gia cậu đây sẽ không chừa mặt mũ cho ai hết. Huống chi là Trịnh Tưởng Dung đang thất thố.

Đỗ Uyển Nhu không lạnh không nhạt nói với bà Trịnh: “Thất lễ rồi, nếu như cháu nó sợ Hoài Bích nhà tôi đến thế, về sau ở chung ngày nào cũng lo lắng hốt hoảng mất, tôi không muốn dọa cháu nó.”

Đỗ Uyển Nhu lại nhìn Biên Biên ở phía sau Cố Hoài Bích.

Thật ra Biên Biên rất bình tĩnh, đeo mặt nạ của cậu, âm thầm đứng bên cạnh cậu, để cho cậu nắm tay tùy thích.

“Biên Biên vẫn ở lại đây, không cần nhiều lời nữa.”

Dì Biên Biên thấy mọi chuyện đã xong, không thể thay đổi nữa, đành cười trừ, nói: “Như vậy cũng tốt, có điều Biên Biên ở quê từ nhỏ, không được dạy dỗ đàng hoàng, hy vọng không quấy rầy mọi người.”

Đỗ Uyển Nhu thản nhiên nói: “Miễn là Hoài Bích thích, thì không có gì to tát cả.”

Nghe lời này, dì Biên Biên lập tức hiểu ra, nếu vị đại thiếu gia này đã không thích, thì dù là Đỗ Uyển Nhu, cũng không có cách nào làm chủ hay đưa người đến bên cạnh cậu.

Bà Trịnh lúng túng cười, kéo Trịnh Tưởng Dung hai chân đã nhũn ra rời khỏi Cố gia, trước khi đi bà ta quay lại nhìn Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Bích nhìn rất đứng đắn, thoạt nhìn cũng giống như bao đứa con trai bình thường đâu có gì khác đâu.

Lời đồn quả thật không thể tin được mà.

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn.

“A, đúng rồi.” Đỗ Uyển Nhu bỗng nhiên mở miệng nói, Dì Biên Biên vội xoay người lại, nhìn về phía Đỗ Uyển Nhu mong đợi còn có thể có cách khác.

“Phí cảm ơn của Biên Biên, tôi sẽ gửi cho cha Biên Biên.” Đỗ Uyển Nhu nhìn bà ta, lạnh lùng cười: “Không làm phiền bà nữa.”

Bà Trịnh thay đổi sắc mặt: “Như vậy sao được! Rõ ràng bà đồng ý gửi tôi rồi mà...”

Đỗ Uyển Nhu nói như đây là chuyện hiển nhiên: “Biên Biên chịu ở lại làm bạn với Hoài Bích, tôi nên cảm ơn Biên Biên, cho nên số tiền này sẽ chuyển cho cha con bé, sau này dùng để trả học phí cho con bé cũng tốt, làm của hồi môn cũng được, tóm lại, này số tiền phải dùng cho con bé, vừa hợp tình lại hợp lý.”

Dì Biên Biên đương nhiên không thể phản bác lời Đỗ Uyển Nhu được, nói trắng ra ý của Đỗ Uyển Nhu là, bà chỉ là người giám hộ của Biên Biên nên không tính, tiền này... Đỗ Uyển Nhu cho Biên Biên vì thương Biên Biên, nếu không dùng cho Biên Biên, thì bà cũng không muốn đưa.

Nhưng nếu không có số tiền này, thì Trịnh Tưởng Dung không có khả năng vào trường tư học mất.

Trịnh Tưởng Dung nóng nảy, liên tục kéo góc áo mẹ mình: “Mẹ, thế không được.”

Đỗ Uyển Nhu đã đứng dậy đi vào bên trong nhà, nhàn nhạt nói: “Tiễn khách.”

Mẹ con Trịnh Tưởng Dung nhìn hai vệ sĩ đang muốn đuổi người, trong lòng tức tối, liếc nhìn Biên Biên đầy tức giận.

Tay Biên Biên bị Cố Hoài Bích nắm chặt, kéo cô đi.

Biên Biên chân ngắn, theo không kịp bước chân Cố Hoài Bích, thế mà cậu cũng không chịu bước chậm lại.

Biên Biên biết quỹ đạo của cô đã bị thay đổi kể từ giây phút được cậu che chở đó, mọi thứ hoàn toàn bị thay đổi.

**

Hiện tại Biên Biên đang học lớp sáu tiểu học, qua ba tháng nữa sẽ đến kỳ thi sơ chuyển cấp.

Trường trung học tư thục Gia Đức là trường trung học tốt nhất Giang Thành, trường có nhiều giảng viên giỏi, tỷ lệ thi đậu vào cao trung lên tới chín mươi lăm phần trăm, nói cách khác là, hầu hết học sinh trường này đều có thể đỗ vào các trường đại học trọng điểm.

Biên Biên thật sự rất muốn học ở trường trung học Gia Đức.

Sau khi Biên Biên gọi điện thoại cho cha cô nói về vấn đề này, cha cô đương nhiên ủng hộ việc học hành của Biên Biên, ông nói cô không cần lo lắng về học phí.

Thật ra thì gia cảnh Biên Biên không tồi, mặc dù cô sống ở trấn nhỏ cùng ông ngoại bà ngoại từ bé, nhưng cha cô cũng là người có bằng cấp cao, ông làm việc cho một công ty phần mềm nước ngoài ở miền bắc, tiền lương không thấp.

Không lâu sau đó, Đỗ Uyển Nhu cũng tìm Biên Biên hỏi, hỏi cô có muốn thi vào trung học không, và định học trường nào.

Biên Biên nói chưa biết, vì chưa biết điểm số của mình đủ vào trường nào.

Nhưng Đỗ Uyển Nhu lại nói ra trước: “Cố Hoài Bích sẽ học ở trường trung học Gia Đức, cô hy vọng con có thể học cùng với nó, đương nhiên, cô không ép buộc con đâu, nếu con đồng ý về phương diện học phí không cần phải lo lắng.”

Tim Biên Biên đập dồn dập, vẻ mặt chờ đợi, Đỗ Uyển Nhu vừa nhìn đã hiểu, xem ra con bé này thích trường trung học Gia Đức nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

Tính cách Biên Biên lương thiện trong sáng, không muốn làm phiền Cố gia.

Đỗ Uyển Nhu không khỏi yêu thích cô thêm.

“Tuy Hoài Bích có học tịch* tiểu học, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe, nên chưa bao giờ đến trường học cả, đều là do gia sư dạy dỗ. Nó rất ít tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi.”

*Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Đỗ Uyển Nhu nhìn Biên Biên, dịu dàng nói: “Nhưng mà nhốt mình mãi trong phòng cũng không tốt, lên sơ trung cô sẽ đưa nó đến trường học, làm bạn với mấy đứa trẻ cùng tuổi, nhưng tính tình đứa nhỏ này rất lạ lùng, cô không yên tâm cho lắm, cho nên muốn phiền con chăm sóc cho nó.”

Chuyện này tất nhiên không có vấn đề gì rồi, cho dù Đỗ Uyển Nhu không nói, Biên Biên cũng nhất định sẽ quan tâm đến Cố Hoài Bích.

Biên Biên suy nghĩ trong đầu, bây giờ tất cả mọi người đều nói Cố Hoài Bích là quái vật, nhưng nếu cậu đến trường học, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này của cậu, còn không biết sẽ điên cuồng cỡ nào đâu!

Không cần phải nói, cậu đẹp trai như thế, đảm bảo sẽ có siêu nhiều bạn học nữ thích cậu.

Biên Biên có hơi mong chờ, mong cậu có thể nhanh đến trường học, để còn tỏa sáng rực rỡ.

Cho nên việc Biên Biên học ở trường trung học Gia Đức, cũng coi như được quyết định rồi.

Ngày thứ hai, Biên Biên đến trường học, nghe các bạn học trong lớp kích động thảo luận cùng một đề tài, đó là về Cố Hoài Bích.

“Cậu ta là quái vật thật đó, có người tận mắt nhìn thấy!”

“Ai nhìn thấy?”

“Trịnh Tưởng Dung ở lớp ba, tuần trước mẹ của Cố Hoài Bích mời bạn ấy đến Vương Phủ Hoa Viên làm khách.”

Lập tức có nữ sinh mỉa mai nói: “Đúng là khoác lác, Trịnh Tưởng Dung sao có thể quen biết với người Cố gia!”

“Trịnh Tưởng Dung nói mẹ Cố Hoài Bích cầu xin bạn ấy làm bạn với Cố Hoài Bích, nhưng bạn ấy từ chối rồi, bởi vì bạn ấy tận mắt nhìn thấy Cố Hoài Bích là quái vật, trên mặt mọc đầy lông, hàm răng rất nhọn, cắn một phát là đứt luôn cổ người!”

Đám nữ sinh vây quanh bị dọa ngây người, bán tín bán nghi nói: “Oa, có thật là kinh khủng như vậy không nhỉ.”

“Thật hay giả thế.”

“Bạn ấy còn chụp ảnh bên trong Vương Phủ Hoa Viên nữa nè, còn gửi cho bạn bè.”

……

Các bạn học vây xem bạn bè Trịnh Tưởng Dung khoe khoang, cảm thấy việc này không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn Cố Hoài Bích là quái vật.

“Cố Hoài Bích không phải quái vật.”

Biên Biên ở bên cạnh không buồn hé răng đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy là một thiếu niên bình thường, mặt nạ thú đó chỉ là đồ giả để dọa người khác thôi.”

Các bạn học nhìn về phía Biên Biên, hoài nghi hỏi: “Sao cậu biết, chẳng lẽ cậu từng gặp Cố Hoài Bích rồi à?”

“Cậu ấy sao có thể gặp Cố Hoài Bích được.”

“Cậu ấy là em gái của Trịnh Tưởng Dung, không chừng các cậu ấy cùng đến Cố gia đó.”

“Nhưng Trịnh Tưởng Dung nói cậu ấy đến có một mình mà.”

……

Thấy các bạn học cứ lo tranh luận, Biên Biên cắn chặt môi dưới, không biết phải nói như thế nào. Phần lớn các bạn học đều đang hứng thú với lời đồn, chả có ai quan tâm đến sự thật cả.

Ví dụ như cô nói Cố thiếu gia không phải quái vật, mà là một người rất đẹp trai, nhưng có ai nghe lọt đây? Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng Cố Hoài Bích quái vật có đầy lông trên mặt, bọn họ càng nói càng hăng, nói đến thu hút biết bao sự chú ý!

Biên Biên cảm thấy tai nghe là hư, mắt thấy mới là thật, nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy, có lẽ lời đồn sẽ ngừng lại.

Buổi tối, Biên Biên nằm trên giường, nín thở lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

Ban ngày, Cố Hoài Bích luôn tự nhốt mình nhốt trong phòng, ít khi đi ra ngoài, cho nên ban ngày Biên Biên hiếm khi nhìn thấy cậu.

Chỉ có đêm khuya lúc mọi người đều ngủ hết, cửa phòng cách vách mới “Cạch” một tiếng rồi mở ra.

Theo sau đó là một tràng tiếng bước chân nặng nề, ra cửa, xuống lầu, đi lại ở phòng khách.

Cậu sẽ ra uống nước, mở tủ lạnh tìm đồ ăn, hoặc đi dạo trong vườn.

Cố Hoài Bích nhìn bên ngoài thì y như người bình thường, nhưng thật ra cũng có nhiều chỗ khác thường, bằng không vì sao mà nhiều năm như vậy, Đỗ Uyển Nhu không cho cậu đến trường học chứ?

Biên Biên nghe thấy tiếng Cố Hoài Bích vào phòng, cô vội vàng đứng dậy ra cửa, đi đến trước cửa phòng Cố Hoài Bích, nhẹ nhàng gõ cửa: “Cố Hoài Bích?”

Trong phòng không có tiếng trả lời, thế nhưng cửa phòng lại không có đóng, cô nhẹ nhàng gõ tiếp, vậy là cửa phòng mở ra một khe hở.

“Tôi có thể vào à?”

Cậu vẫn không trả lời.

“Tôi đếm tới ba, nếu anh không nói gì là tôi vào đó.”

“Một, hai, ba...”

Biên Biên hít sâu, đẩy cửa vào, phòng cực kỳ tối, đến mức cô duỗi tay ra mà vẫn không nhìn năm ngón tay.

Cho nên lúc cậu ở trong phòng chưa bao giờ bật đèn á!

“Cố Hoài Bích, anh có ở đây không?”

Nhưng mà lạ quá, nếu có người trong phòng, không thể nào yên tĩnh như thế này được. Bởi vì sẽ có tiếng hô hấp, tiếng tim đập, mà lúc này đây, trong phòng lại yên tĩnh một cách lạ lùng, giống như cậu đã hòa vào trong đêm tối.

Biên Biên căng thẳng.

Ở phía ban công là nguồn sáng duy nhất, ánh sáng đến từ đèn đường dưới lầu.

Biên Biên sờ soạng đi đến ban công, cuối cùng cũng thấy Cố Hoài Bích.

Thiếu niên ngồi ở trên lan can ban công, ngẩng đầu ngắm nhìn chân trời với vầng trăng khuyết.

Ánh trăng rọi lên mặt và làn da trắng trẻo của cậu, làm cho người cậu như được phủ một lớp ánh sáng lạnh lẽo, đẹp đến độ khiến người ta hít thở không thông.

Cậu đưa bóng lưng rắn rỏi về phía cô, giọng điệu lười biếng nói ――

“Bé con đêm khuya không chịu ngủ sẽ bị quái vật ăn thịt.”

“Đừng... tôi lập tức đi ngủ đây.”

Biên Biên thấy cậu ngồi ở trên lan can ban công lầu hai, chân dài thả tự do ra bên ngoài, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã, cô vội vàng gọi cậu: “Anh mau xuống đi, ngồi ở đó nguy hiểm lắm!”

Biên Biên nhìn thấy cậu đổi tư thế mà hốt hoảng, vội vàng chạy tới, muốn kéo cậu xuống, vậy mà thiếu niên đó lại đứng thẳng ở trên lan can ban công, cơ thể vẫn duy trì thăng bằng một cách lạ kỳ.

Người bình thường không thể giữ thăng bằng một cách uyển chuyển để đứng thẳng ở trên lan can sắt chỉ có vài centimet như vậy được.

“... Thật là lợi hại.”

Biên Biên khó tin nhìn cậu: “Như thế không thể nào té ngã được.”

Cố Hoài Bích nhẹ nhàng rơi xuống đất, lạnh nhạt lẩm bẩm: “Hiếm thấy chuyện lạ.”

Cái này thật sự lợi hại, nhưng về sau cô có hơi giật mình.

“Buổi tối không được ra khỏi cửa phòng.”

Cậu không thèm nhìn cô, đi vào trong phòng.

Biên Biên đuổi theo nói: “Tôi có việc muốn tìm anh, tôi muốn mượn mặt nạ dã thú ấy, mượn một ngày, có thể chứ?”

“Lý do.”

“Tôi muốn mang đến trường học, để hù người khác.”

“Ấu trĩ.”

“……”

Biên Biên nói thầm trong lòng, ấu trĩ thì ấu trĩ, chỉ cần có thể mượn được mặt nạ thú giả của cậu mang tới trường học cho các bạn học xem, các bạn học sẽ rõ thôi, thật ra có nhiều chuyện, không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài được.

Biên Biên nhìn căn phòng tối thui, theo Cố Hoài Bích đi vào trong bóng tối, cô hoàn toàn không nhìn thấy cậu, chỉ có thể lắng nghe tiếng nói của cậu để đoán vị trí cậu đứng.

“Anh có thể cho tôi mượn không?”

“Không cho.”

Biên Biên chân thành tha thiết hỏi mượn: “Tôi bảo đảm sẽ không làm bẩn hay làm mất đâu, Cố Hoài Bích, xin anh đó.”

Trong bóng tối, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Biên Biên cũng đập càng lúc càng nhanh, thần kinh cô căng cứng như dây đàn.

Vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Cô có cảm giác Cố Hoài Bích đang đứng sau lưng mình, bên lỗ tai có hơi thở nong nóng, đôi môi lạnh lẽo kề sát bên tai cô.

Cậu mở miệng nói, giọng nói trầm trầm ――

“Nói nhảm thêm một chữ nữa, ông đây cắn lỗ tai cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc