CỐ CHẤP TRONG LÒNG ANH

Lúc Biên Biên tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một cái quan tài bằng kính lạnh ngắt, chân cô bị trói, tay tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực.

Hoa nhài trắng trải đầy quan tài, Biên Biên nằm ở giữa hoa nhài trông cô giống như tiêu bản bướm.

Biên Biên cảm thấy rùng mình và hoảng loạn, cô cố giãy giụa nhưng tay chân đều bị trói trong một không gian hẹp nên cô chẳng có bao nhiêu sức.

"Em tỉnh rồi." Giọng nói dịu dàng của Cố Hoài Nhu vang lên.

Biên Biên ngẩng đầu nhìn người đàn người có khuôn mặt giống Cố Hoài Bích, gã tao nhã đứng ở trước bàn kiểu Âu tự rót đầy

cho mình một ly rượu vang đỏ.

"Hoa nhài nhỏ, anh biết không phải em chân thành đến thăm anh, mà chỉ anh là người đã cứu em."

Cố Hoài Nhu cầm ly rượu đi đến trước quan tài bằng kính, rũ mắt nhìn Biên Biên: "Dù có bị ngăn cách bởi phần mộ nhưng tốt xấu gì cũng coi như quen biết đúng không?"

"Tóm lại mọi chuyện là thế nào?"

"Rất đơn giản, tôi cũng giống em, tôi cũng trọng sinh"

"Cho nên người lúc trước chết là anh chứ không phải Cố Hoài Bích!"

"Tôi lấy danh nghĩa nó làm không ít chuyện, tên đó rất thông minh, nó đã bí mật đổi tên với tôi thế cho nên tôi mới bị bắt, tất cả đều là kế hoạch của nó, tự mình tố cáo mình"

Cuối cùng Biên Biên cũng hiểu tại sao kiếp trước Cố Hoài Bích khét tiếng độc ác như thế. Song một quái vật ai ai cũng sợ hãi lại cứu giúp cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất.

Bởi vì, đây là hai người!

"Tại sao anh phải làm như vậy?"

"Vì sao á?" Cố Hoài Nhu cười khẩy: "Tôi muốn có sức mạnh giống nó, tôi thực hiện các thí nghiệm nghiên cứu gen, định biến mình thành quái vật như nó, tôi đã thử tách máu nó cố gắng kết hợp DNA của sói với con người, với ý muốn tạo ra sự sống mới nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại."

"Rất buồn cười đúng không, tôi và nó là sinh đôi cùng một mẹ nhưng từ bé nó đã có được tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ trên

thế giới này, hô mưa gọi gió, còn tôi chỉ là một con người tầm thường"

Biên Biên đánh gãy lời gã: "Con người không hề tầm thường."

"Em có suy nghĩ như thế là vì em chẳng biết gì cả."

Cố Hoài Nhu nhìn Biên Biên, tiếp tục nói: "Sau khi trọng sinh, tôi không có cách nào để g.iết chế.t nó, đành phải làm tất cả mọi người ghê tởm nó, tránh xa nó, thậm chí là không tiếc.."

Gã đưa bàn tay phải bị mất một ngón tay ra, ngón trỏ tay phải bị cắn đứt tận gốc: "Tôi phải giả cái giá thật đắt còn nó thì chỉ

bị nhốt ba năm. Thế mà em còn cho rằng con người không tầm thường sao."

Biện Biên định nói, đây rõ ràng là gã bị điên mới tự làm tự chịu, nhưng giờ cô như cá trên thớt đang nằm trong tay gã tốt nhất là không nên chọc điên gã.

"Sau đấy Đỗ Uyển Nhu đưa tôi đi Anh, ở đó tôi gặp được một người đàn ông, người đó đã thay đổi cuộc đời đê hèn khi còn sống của tôi."

Biên Biên nhìn ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay Cố Hoài Nhu, giật mình nhận ra chất lỏng đặc sệt đó vốn là không phải rượu vang đỏ, mà là... Máu tươi!

"Anh biến mình thành huyết tộc!"

Biên Biên buột miệng thốt ra, cực kỳ ngạc nhiên.

Đám người huyết tộc không ngại mạo hiểm bị sói cắn đứt cổ cũng muốn thử dùng máu sói để trở thành con người, còn tên này lại tự nguyện biến thành huyết tộc!

Đúng là điên khùng, hết sức bi.ến thái.

"Quá trình đó rất khó chịu, huyết tộc không dễ gì biến đổi thành con người. May mà tôi và Cố Hoài Bích chảy cùng một

dòng máu trên người, sự biến đổi của tôi đối với bọn họ là một sự thử nghiệm hoàn toàn mới."

Biên Biên nhớ lúc trước Lục Diễn có nói, huyết tộc luôn khao khát thay đổi thể chất yếu ớt của mình và gen sói có thể giúp bọn họ tăng sức mạnh, tuy rằng Cố Hoài Nhu không phải sói nhưng gã chảy cùng dòng máu với Cố Hoài Bích vì bọn họ là sinh đôi.

Cố Hoài Nhu thong thả ngồi xuống, uống cạn chất lỏng trong ly, dáng vẻ này của gã cực kỳ giống nhân vật phản diện trong

phim truyền hình.

Biên Biên cảm thấy buồn nôn, cô cố nén ghê tởm, cầu xin Cố Hoài Nhu: "Coi như vì tôi hay mang hoa đến cho anh mà anh thả tôi ra đi, tôi là con người tầm thường không có giá trị gì với anh cả."

"Tôi sẽ thả em ra, nhưng hiện tại thì chưa được."

"Không vội không vội, tôi có thể chờ anh dùng cơm xong."

Cổ Hoài Nhu mỉm cười, lấy khăn tay ra lau miệng: "Qua một trăm năm tôi sẽ thả em ra"

Biện Biên tưởng là mình nghe nhầm: "Anh nói bao lâu?"

"Tôi sẽ biến em thành đồng loại của mình, em sẽ được bất tử, một trăm năm chỉ là cái chớp mắt đối với chúng ta mà thôi."

"..."

Biên Biên sắp khóc tới nơi, cô vội vàng nói: "Anh hai à, tôi với anh không thì không oán! Nếu anh không ưa Hoài Bích thì anh đi tìm anh ấy đấu tay đôi đi, anh tìm tôi làm cái gì?"

Biện Biên không muốn biến thành huyết tộc, cô không muốn trơ mắt ra nhìn người mình yêu ngày một già đi rồi biến mất khỏi thế giới này, cô không muốn nằm cô đơn trong cái quan tài lạnh bằng này ngủ suốt một trăm năm, cô không muốn ở cạnh tên quái vật này.

"Lúc ngủ say trong mộ, chuyện mà mỗi một giây phút tôi chờ mong nhất là chờ em mang một bó hoa nhài đến cho tôi."

Cổ Hoài Nhu đưa tay vào trong quan tài, nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt Biên Biên, say mê ngắm nhìn cô: "Em cô gái đẹp

nhất thế giới, hoa nhài nhỏ, tôi đã đổ em rồi, nếu quãng đời còn lại có thể ở bên cạnh em, cái gì tôi cũng có thể từ bỏ"

Biên Biên nghiêng đầu cố né bàn tay lạnh lẽo của Cố Hoài Nhu.

"Ai, ai muốn ở cùng tên điên như anh chứ?"

So với Cố Hoài Bích thì người anh trai tâm lý b.iến thái này mới thật sự là quái vật.

Anh trai b.iến thái ở ngoài quan tài bằng kính ngắm nhìn Biên Biên như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật. Gương mặt cậu ta giống Cố Hoài Bích như đúc, thế mà Biên Biên chẳng cảm thấy chút gì quen thuộc trên người gã, trái lại khi nhìn đôi mắt sâu hun hút của gã, Biên Biên cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngay sau đó, có vài người đàn ông mặc đồ trắng đẩy cửa vào, mang một động thiết bị chữa bệnh phức tạp vào. Biên Biên nhờ ánh sáng lóe qua nhận ra đây đều là những dụng cụ y tế chuyên nghiệp.

Cô bắt đầu sốt ruột: "Đó là cái gì vậy? Anh muốn làm cái gì?"

"Đừng sợ, hoa nhài nhỏ, đây đều là thiết bị dùng cho quá trình biến đổi."

Biên Biên cố gắng thò đầu lên nhìn, cô nhìn thấy một cái máy lọc máu, cô học y nên biết máy đó dùng để làm cái gì.

"Đây là máy lọc máu, làm bừa là chết người đấy!"

"Quá trình biến đổi không đơn giản như em nghĩ." Cố Hoài Nhu nhìn Biên Biên đang căng thẳng, mỉm cười nói: "Em tưởng là giống trong TV diễn cắn em một cái là em có thể biến thành huyết tộc à?"

Biên Biên thật sự cho là vậy.

"Nếu đơn giản thế thì người huyết tộc ở đầy trên đường rồi."

Cố Hoài Nhu mia mai nói: "Huyết tộc ít nguyên nhân là vì ở quá trình biến đổi phức tạp, yêu cầu em phải đổi một nửa máu của mình thành máu của tôi, đối với huyết tộc việc này hao một lượng máu rất lớn, hao nhiều như vậy cả đời chỉ có thể đổi một lần, cho nên huyết tộc không dễ biến đổi cho con người, ngoại trừ đó là người mình yêu muốn cùng nhau sống một cuộc sống vĩnh cửu."

"Tôi cảm thấy cơ hội quý giá như thế này tốt hơn hết thì nên để dành lại cho cô gái may mắn tiếp theo được không?" Biên

Biên sắp khóc mất rồi: "Tôi không đáng để anh hi sinh lớn thế."

"Có đáng hay không là do tôi quyết định, dù chỉ có 30% xác suất thành công, tôi cũng muốn thử một lần."

"Anh nói là tôi có 70% biến đổi thất bại."

Biên Biên đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe thấy gã nói: "Biến đổi thất bại, hai chúng đều chết."

"..."

"Anh, anh thật sự không cần phải mạo hiểm vì tôi đâu, đều là người từng trọng sinh, sống thật tốt không được à?"

Cố Hoài Nhu nhìn cô mỉm cười: "Suốt cuộc đời tôi đều mong muốn trở thành tên kia, thay thế nó, sau đó hủy diệt nó. Đối với Cố Hoài Bích còn có chuyện gì khốn khổ hơn là chuyện cô gái mình yêu cùng chết với người mình căm hận nhất"

"..."

Biện Biên thật sự không biết nên nói như thế nào, cô đoán là đời trước tâm lý của Cố Hoài Nhu đã vặn vẹo, giờ trọng sinh thậm chí không tiếc biến mình trở thành cái xác không hồn cũng muốn cướp đi mọi thứ của Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Nhu thấy Biện Biên căng thẳng như vậy cũng có chút không đành lòng, nói: "Gen di truyền của huyết tộc là máu của

bọn họ, thông qua máu có thể thay đổi chức năng cơ thể của em, miễn là em sống sót qua giai đoạn phản ứng đặc biệt rồi

sau đó điều dưỡng bằng máu túi trong một thời gian là không sao hết."

Biên Biên tưởng tượng đến cảnh gã uống người vừa nãy cảm thấy dạ dày cồn cào cực kỳ khó chịu.

"Vậy nên chuyện lần trước tộc sói liên tiếp

bị tập kích là do anh đứng sau?"

Cơ thể tôi mạnh hơn tất cả huyết tộc, những kẻ ngu đó cố chấp nghĩ rằng bởi vì tôi và Cố Hoài Bích là sinh đôi cùng một mẹ, máu có gen sói nên mới khác người bình thường, cho nên ngu ngốc lao đầu vào nguy hiểm bắt tộc sói, để đổi máu với bọn họ."

"Có thành công không?"

"Em nói xem." Cổ Hoài Nhu trào phúng nói: "Sao dễ bắt được tộc sói, không bàn tới việc huyết tộc không mạnh bằng tộc sói, cho dù có bắt được, bọn họ cũng không thể chịu được máu sói, chỉ với một giọt cũng đủ để đốt trái tim bọn họ thành tro."

Tuy Cổ Hoài Nhu nói như vậy, nhưng Biên Biên đoán chắc là gã đã ở sau lưng quạt gió thêm củi, gã chẳng quan tâm đến sống chết của huyết tộc hay tộc sói, người gã muốn đối phó chính là Cố Hoài Bích.

"Cố Hoài Bích sẽ tìm được tôi" Biện Biên nhìn Cố Hoài Nhu, nói rất chắc nịch: "Chờ anh ấy tìm tới đây là anh tiêu đời, bây giờ thả tôi ra có lẽ anh ấy sẽ không so đo anh."

Cố Hoài Nhu cười lạnh: "Yên tâm, nó không bao giờ có thể tìm thấy chỗ này đâu."

"Trên thế giới còn có nơi sói không tìm thấy sao?"

"Nếu có, đó chính là nơi này."

...

Mấy ngày Trần Biện Biên mất tích, ở bên ngoài nhốn nháo hết cả lên, Hứa Kỳ nghe đồng nghiệp nói, điện thoại của Biên Biên

được tìm thấy ở phòng bệnh trống nào đó ở khoa nội trú, còn người thì biến đi đâu mất.

Hơn hai ngày qua Cố Hoài Bích chẳng chợp mắt một giây phút nào, tất cả người trong tộc ở trong thành đều giúp đi tìm người, gần như lật hết Bắc thành lên nhưng vẫn không có tin gì về Biên Biên.

Lần cuối Hứa Kỳ nhìn thấy Cố Hoài Bích, cậu cứ lảng vảng ở bệnh viện để tìm kiếm manh mối, hai ngày qua không tìm

thấy Biên Biên, mà Cố Hoài Bích gầy đi không ít, tâm trạng thì cực kỳ tệ, tóc bạc cũng mọc lên nhiều.

Không có con sói nào trên đời này không thể tìm thấy người.

Thế nhưng Cổ Hoài Bích không thể tìm thấy Trần Biên Biên, cậu không có chút manh mối nào.

Cổ Hoài Bích nổi điên, cả huyết tộc bị liên lụy, từng đám người bị đưa đến biệt thự của Cố Hoài Bích, lúc đi ra thì biến thành

một đống tro tàn, bị gió thổi bay tứ tung hoặc là bị rút cạn máu biến thành thấy khô.

Ngay cả Lawrence và Nghiêm Gia Thụ cũng đã cố gắng hết sức khuyên ngăn Cổ Hoài Bích, xin cậu bớt giận nhưng chuyện này dường như đã vượt qua ranh giới cuối cùng của cậu.

Chuyện lớn thế này đã khiến cho vài người trưởng bối huyết tộc đời đầu quyết định đấu tranh lại, trước mắt... Cuộc chiến

phải nổ ra là điều không thể tránh khỏi.

Lục Diễn vẫn dưỡng thương ở căn hộ của Hứa Kỳ, vì xung quanh đây cha Hứa Kỳ có lưu mùi lại nên không ai làm phiền cậu ta, sau do tình hình khẩn cấp mấy vị trưởng bối huyết tộc mạo hiểm xông vào, kể lại chuyện tộc sói đã tàn sát người huyết tộc như thế nào cho Lục Diễn.

Cha Hứa Kỳ cảm nhận được có huyết tộc xông vào nhà con gái mình.

Ông ném công việc khiêng gạch qua một bên, vội chạy đến căn hộ của Hứa Kỳ, trên đường chạy còn liên tục gọi điện thoại cho Hứa Kỳ.

Hứa Kỳ và câu lạc bộ sói đang đi tìm Biên Biên, bởi vậy cô ấy khá bực khi nhận được cuộc gọi từ cha mình.

"Thạch Tuấn, đi hỏi cửa hàng này đi, Biên Biên thích mua kem đây lắm, alo, cha à, hiện giờ con rất bận, nói nhanh đi..."

Nghe thấy Hứa Kỳ không có ở nhà, cha Hứa Kỳ thở phào một hơi: "Con gái à, nếu con không có ở nhà thì đừng về nữa, mùi cha để lại chỗ con bị phá mất rồi, chắc là có huyết tộc ở gần đó, dạo này quan hệ giữa hai tộc rất căng thẳng, không biết có phải bọn họ muốn bắt con tin hay không, cha sẽ đến chỗ

bọn họ, dám có ý đồ với con gái cha đúng là chán sống mà!"

Sau khi cúp điện thoại Hứa Kỳ chạy như điên về nhà chẳng nói chẳng rằng gì với bọn Thạch Tuấn.

Hứa Kỳ vừa mới chạy về đến cửa nhà thì nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa nhà cô bị cha cô dỡ ra gác ở bên tường.

"Cha!!"

Hứa Kỳ chạy vào nhà, thấy cha mình hùng hổ đứng ở phòng khách, cơ bắp trên người bắt đầu phình to ra xé rách quần áo, quanh con người có một vòng màu vàng, ông đã hóa thành dạng nửa thú.

Lục Diễn mặc áo phông ngắn tay, đứng trên tầng hai nhìn cha Hứa Kỳ ở trong phòng khách, răng nanh bén nhọn của cậu đã mọc dài ra, xem ra là đang cảnh giác.

"Cha, cha phá hỏng cửa nhà con mất rồi! Cha làm gì vậy?"

"Con gái ngốc nghếch của tôi ơi, huyết tộc đang theo dõi con kìa!"

Cha Hứa Kỳ nhìn Lục Diễn, gào lên: "Cậu nghĩ con gái của tôi là nửa người nửa sói nên dễ bắt nạt đúng không, nó ngốc nhưng không dễ bắt nạt đậu, cậu không nói rõ ràng, hôm nay ông đây để cậu vào được nhưng không ra được!"

"Cha, cha hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm cái gì hiểu lầm"

"Anh... Anh ấy sống ở nhà con..."

"Cái quái gì đây!"

C

ha Hứa Kỳ còn chưa nói hết câu thì đã ngớ người ra, vì khi quay đầu lại nhìn thấy trên ban công có một chiếc quần đùi màu đen bay phấp phới.

Mất một lúc cha Hứa Kỳ mới kịp phản ứng, ông giận sôi máu nhưng lại bình tĩnh lạ thường, gằn từng chữ một hỏi: "Cái - gì

- nữa - đây?"

"Anh ấy là đàn anh của con." Giọng của Hứa Kỳ nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Kiêm, kiêm bạn trai"

Cha Hứa Kỳ lảo đảo vài bước rồi ngã xuống sô pha, ông bị hai chữ "Bạn trai" làm choáng váng!

"Con có thai?" Ông vội hỏi.

"Có thai cái gì chứ!" Mặt Hứa Kỳ đỏ lên, trách cứ: "Cha đừng nói lung tung được không?"

"Không được mang thai! Con dám có thai cha đánh chết con!"

Hứa Kỳ vừa ngượng vừa xấu hổ, mặc dù giờ cô đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn không thể chịu được khi cha cô nói thẳng thừng như thế, cô muốn đuổi cha mình ra ngoài nhưng tiếc là cửa bị ông làm hỏng mất rồi, không đuổi ông ra được.

Cha Hứa Kỳ trở lại bình thường, sau khi xác nhận Hứa Kỳ không có thai mới thở phào một hơi.

Theo ông thấy thì, con gái ông yêu đương với người huyết tộc hẳn là động d.ục, dù sao thì... Đều cùng tộc sói quá hiểu nhau mà.

Sau đó ông trừng mắt với Lục Diễn: "Cậu dám làm nó có thai thử xem!"

Lục Diễn vẫn bình tĩnh đi xuống cầu thang, nói với cha Hứa Kỳ: "Tôi khó mà làm cô ấy mang thai được."

"Tại sao?"

"Huyết tộc không thể sinh con được."

Hứa Kỳ ba lại hận sắt không thành thép chỉ vào cái mũi Hứa Kỳ nói: "Con dám tìm một tên kém cỏi vậy là đang muốn làm tức chết cha với mẹ con à!"

"Bọn con mới bắt đầu qua lại với nhau thôi, cha nói mấy chuyện này làm cái gì?" Hứa Kỳ chưa bao giờ thấy xấu hổ như bây giờ, bực dọc nói: "Mẹ con sẽ không giận đâu, mẹ bảo là muốn con có thể cùng người mình thích ở bên nhau."

"Có khi nào cho không cho con ở bên cạnh người mình thích đâu, chỉ là con không thể thích người này! Cậu ta là huyết tộc, cậu không xứng với con. Con thích con người cha không quan tâm nhưng con lại thích huyết tộc, con muốn người khác nghĩ gì về nhà chúng ta, có phải là con muốn làm ông con tức chết để hưởng tài sản của ông ấy đúng không?"

"Con cứ thích anh ấy đấy! Nếu cha cảm thấy con làm xấu mặt gia tộc thì cha đi nói với đại ca bảo đại ca trục xuất con đi!"

Hứa Kỳ rất nóng tính, nói chuyện không biết lựa lời, Lục Diễn đi tới kéo ống tay áo cô bảo cô bình tĩnh lại.

Hứa Kỳ là con gái bảo bối ông cứng như vàng, làm sao mà nỡ để Cố Hoài Bích trục xuất cô.

"Được rồi, con gái lớn lông cánh đầy đủ rồi cha không nói con được nữa, con yêu ai thì yêu cha mặc kệ con!"

Cha Hứa Kỳ nói xong, thở hổn hển đi mất.

"Cha!"

Hứa Kỳ gọi ông, ông cũng không quay đầu lại, hiển nhiên là tức điên rồi.

Lục Diễn vươn tay nắm lấy bả vai Hứa Kỳ, dịu dàng nói: "Cha em là người hay giảng đạo."

Hứa Kỳ quay lại nhìn cửa nhà bị phá hỏng tả tơi, thở dài: "Anh không cần an ủi em, không biết làm sao mà ông ấy lại biết anh ở đây?"

"Vừa nãy mới có vài trưởng bối huyết tộc tới tìm anh."

"Khó trách cho em xù lông lên! Bọn họ phá mất mùi ông để lại, đó là một sự khiêu khích nghiêm trọng"

"Biên Biên mất tích?"

"Đúng vậy, đại ca bọn tôi sắp phát điên rồi, toàn bộ Bắc thành đều bị lật tung, giờ không chỉ tộc sói mà cả huyết tộc cũng đi tìm người, nếu không tìm thấy nói không chừng hai tộc thật sự sẽ choảng nhau mất."

Khóe mắt của Lục Diễn hơi run, cậu ta trầm giọng nói: "Nếu là do người kia mang đi có lẽ anh biết cô ấy đang ở đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc