CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Phòng kế bên!
Giang Ý Mạn nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Thẩm Giai Nghị và Giang Vũ Phỉ, xem ra trong nhà này mọi thứ đều tốt, chỉ có hiệu quả cách âm là không tốt, cô nằm yên trên giường lắng nghe.
“Bác sĩ đi rồi à?” Thẩm Giai Nghị hỏi, thái độ rất lạnh nhạt.
"Vừa đi rồi, ông xã, anh đỡ em dậy được không? Nằm lâu rất khó chịu." Giang Vũ Phỉ thút thít nói.
Hai mắt mở to nhìn thẳng Thẩm Giai Nghị, tay nhỏ giơ lên ​​không trung.
Thẩm Giai Nghị vươn tay kéo cô dậy.
"A! Ông xã, đau quá! Chậm lại chút!"
Giọng nói này nghe rất dễ hiểu lầm, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ đang phát sinh quan hệ nam nữ, động tĩnh lớn như vậy.
"Tôi sẽ gọi người hầu tới hầu hạ cho cô." Thẩm Giai Nghị nói.
Thái độ của anh đối với Giang Vũ Phỉ thật sự rất lãnh đạm! Từ đầu đến cuối anh chưa từng yêu cô, hôn nhân là do kinh doanh chứ cũng không phải theo ý mình.
Năm năm trước, anh cũng từng đề nghị ly hôn với Giang Vũ Phỉ, nhưng vì đêm nọ anh đã làm cô ta mang thai, nên mọi chuyện không thể chấm dứt được nữa.

Càng ngày, anh càng thấy Giang Vũ Phỉ không thuận mắt.


“Ông xã.” Giang Vũ Phỉ nắm lấy tay của Thẩm Giai Nghị, không muốn buông.
Thực ra Giang Vũ Phỉ cũng biết Thẩm Giai Nghị chưa từng thích cô.

Ngày thường cũng không thèm chạm vào cô, trừ khi anh có đôi khi uống quá nhiều, hoặc quá lâu không quan hệ, nhưng những lúc như vậy, anh cũng chỉ muốn mượn thân thể của cô mà thôi, hơn nữa, là đùa nghịch thân xác cô, chứ không có tiến vào...
Lúc đấy, Giang Vũ Phỉ cũng chẳng mong chờ gì nhiều.
Nhưng bây giờ, cô thực sự không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa, cô muốn nắm người đàn ông này trong lòng bàn tay.
"Tại sao anh lại đi? Ở lại với em, em cần anh." Giang Vũ Phỉ như cầu xin.
Cô quên mất rằng đã gọi là tình yêu thì không bao giờ cần níu kéo, đối phương không quan tâm đến bạn, dù bạn có tốt đến đâu cũng chẳng có ích lợi gì, nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy cũng sẽ thích mọi khuyết điểm của bạn.
"Tôi có việc khác phải làm rồi."
Thẩm Giai Nghị gạt tay Giang Vũ Phỉ ra, nhìn thấy anh đi rồi, trong lòng cô tan nát, hận ý nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù cô có tốt đến đâu, Thẩm Giai Nghị cũng sẽ không bao giờ để ý.
Giang Ý Mạn bị thương một chút, Thẩm Giai Nghị đã đau lòng muốn chết, anh thật sự thích con đàn bà chết tiệt kia sao?
Thẩm Giai Nghị gọi người hầu đến hầu hạ Giang Vũ Phỉ, còn mình thì đi vào thư phòng, chuyện vừa rồi phát sinh trong phòng Giang Ý Mạn khiến anh rất bối rối, không biết sau này nên giải quyết như thế nào.
Anh đang suy nghĩ về vấn đề của chính mình, anh có vẻ đã thích Giang Ý Mạn, cho dù biết cô là một cô gái nhỏ bình thường không có thân phận hay lai lịch gì to lớn, anh vẫn thích cô.
Nhưng bây giờ anh là người đã có vợ con, anh phải trả cái giá rất đắt khi muốn ở bên người phụ nữ khác.
Giang Ý Mạn nằm trên giường, cầm điện thoại gọi cho Từ Phong.
"Đại boss thân mến, sao đêm khuya rồi mà cô còn gọi điện cho tôi? Tôi nói trước, bây giờ tôi không thể ra ngoài được đâu, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ rồi." Từ Phong nói.
“Ai cần anh phải ra ngoài, chuyện là, ngày mai cố gắng nhét hai người thông minh vào Thẩm gia, tôi cần họ giúp đỡ.” Giang Ý Mạn nói.
"Giúp đỡ? Tình hình này là sao vậy?" Từ Phong hỏi.
Giang đại boss càng ngày càng biết chọn cách chơi, thay vì đến công ty làm sếp lớn thì cô lại đi làm người hầu cho nhà người ta để trải nghiệm cuộc sống.

Bây giờ lại còn cần người giúp đỡ, sắp đi đánh nhau với người ta sao?
"Anh không cần biết cụ thể đâu, nhớ giúp tôi tìm hai người thông minh chút, đừng để Thẩm gia nghi ngờ đấy.” Giang Ý Mạn nói.

Cô không muốn ngày nào cũng phải rửa bát lau sàn, dù sao cô cũng là người có tiền, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề, a ha ha ha!
"Cô muốn nam hay nữ? Có yêu cầu kỹ năng gì không?" Từ Phong hỏi.
Lời nói của Từ Phong khiến Giang Ý Mạn suy nghĩ lại, cảm thấy cô nên tìm một nam vệ sĩ tốt có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
Giang Ý Mạn nói: “Vậy thì, tìm hai người giúp việc, một người vệ sĩ."
“Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay.” Từ Phong nói.
Loại chuyện này đối với Từ Phong không khó, anh đều có thể xử lý được.
"Mà này, người tôi nhờ anh tìm thế nào rồi? Phải tìm bằng được cho tôi, càng sớm càng tốt." Giang Ý Mạn lại nói.
Chỉ cần tìm được người đó, Giang Ý Mạn sẽ rời khỏi Thẩm gia, sẽ không liên quan gì đến nơi này nữa, cô phải nhanh chóng rời đi, không thể ở đây quá lâu, cô không muốn quyết định của mình bị lay chuyển.
"Chuyện này bị chôn giấu rất lâu rồi.

Tôi đã tìm thấy một người từng làm việc với anh ta hồi đó.

Một điều có thể khẳng định vào lúc này là, người đàn ông đó là một nam phục vụ trong khách sạn, nhưng chi tiết không rõ ràng.

Hiện tại, tôi vẫn đang điều tra xem người kia đã đi đâu, bởi vì năm năm trước anh ta rời nước, nên càng khó tìm.” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn nói: “Anh phải cố gắng tìm ra người đó, không cần biết là tiêu hết bao nhiêu tiền, nhưng nhất định phải tìm ra anh ta.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Từ Phong nói.
Cúp điện thoại, Giang Ý Mạn tiếp tục nằm trên giường, ngón tay có chút đau, thỉnh thoảng cô lại nhấc lên xem xét, mỗi lần nhấc lên đều nghĩ đến dáng vẻ quan tâm của Thẩm Giai Nghị, hình ảnh vừa rồi anh ta định hôn cô.

Quái lạ, sao bộ dạng của anh cứ nhảy ra trong đầu cô vậy?
Giang Ý Mạn không muốn nghĩ tới, nhưng cô không tự chủ được suy nghĩ của mình, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Giai Nghị, nghĩ đến từng cử chỉ của anh, ngay cả vẻ mặt lạnh băng của anh cũng thấy rất đáng yêu.
Điên rồi, Giang Ý Mạn, mày nhất định là điên rồi, đừng quên mày đến Thẩm gia vì cái gì, mày ở đây để cướp bọn trẻ về, Thẩm Giai Nghị sớm muộn gì cũng sẽ căm thù mày vì đã cướp con của anh ta, hai người có thể đến với nhau được sao?
Hơn nữa, vợ của anh ta lại là Giang Vũ Phỉ, mày còn muốn nhai lại thứ mà cô ta bỏ đi sao hả Giang Ý Mạn?
Đồ ăn thừa của người khác, mày làm sao có thể ăn được? Mày phải nhớ rõ, nhất định không được có ý nghĩ gì với Thẩm Giai Nghị, mày phải học cách kiềm chế bản thân mình đi chứ?
Giang Ý Mạn không ngừng tự độc thoại, chỉ là để nhắc nhở bản thân nhớ rằng có người nếu thích cũng không thể ở bên nhau, cho dù cô có ấn tượng tốt với Thẩm Giai Nghị cũng không được.
Nửa đêm!
Giang Ý Mạn thỉnh thoảng sẽ đến phòng của Đóa Đóa và Hiên Hiên, kiểm tra xem bọn trẻ có đạp chăn hay không, hiện tại Giang Vũ Phỉ chưa thể xuống giường được, cô phải nhân cơ hội này quan tâm đến bọn trẻ nhiều hơn, làm tốt nghĩa vụ của một người mẹ, Giang Ý Mạn rất muốn có trách nhiệm với bọn trẻ, muốn được chăm sóc chúng, muốn mang đến những điều tốt nhất cho chúng.
Sáng sớm!
“Thẩm tiên sinh nói rằng lưng của vợ vẫn còn đau, không thể xuống giường được, kêu cô đưa thiếu gia đi học.” Người hầu đi tới, nói với Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn cảm thấy kỳ quái.
Bình thường Thẩm Giai Nghị đều đích thân đưa Hiên Hiên đi học mà? Sao hôm nay anh không đưa đi? Hơn nữa, tại sao anh ta không tự mình đến bảo cô, mà lại còn sai người hầu đến? Anh ta đang cố ý tránh mặt cô sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc