CÓ CHÚT NGOÀI Ý MUỐN, TÔI SINH CON CHO TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Giang Ý Mạn sửng sốt trong giây lát, từ trong nét chữ nguệch ngoạc của Đóa Đóa, cô có thể thấy được sự che chở của nó dành cho Giang Vũ Phỉ, nó sợ cô sẽ cướp đi ba của nó, sợ cô sẽ phá tan gia đình nhỏ đang hạnh phúc của nó.1
"Dì có thể hỏi Đóa Đóa một câu được không? Hàng ngày mẹ đối xử với con thế nào? Có tốt không?" Giang Ý Mạn hỏi.
Giang Ý Mạn đã nhìn thấy rất nhiều lần Giang Vũ Phỉ bắt nạt Đóa Đóa, đem Đóa Đóa làm đồ vật cho cô ta trút giận.

Cô luôn tự hỏi, liệu Đóa Đóa có hận Giang Vũ Phỉ không?
“Tốt ạ.” Mặc dù Đóa Đóa có chút do dự, nhưng nó vẫn viết chữ tốt lên trang giấy.
Cho dù Giang Vũ Phỉ có làm gì, có đánh đập hay mắng mỏ nó, thì mẹ vẫn luôn là người tốt nhất trong lòng Đóa Đóa, đây chính là sức mạnh của tình mẫu tử, không thứ gì có thể chia cắt được nó.
“Dì xin hứa với Đóa Đóa, dì sẽ không bao giờ phá hoại hạnh phúc của Đóa Đóa, chỉ cần nhìn thấy Đóa Đóa vui vẻ, là dì cũng sẽ rất vui vẻ.” Giang Ý Mạn thề.

Là một người mẹ, hy vọng duy nhất của cô là con gái mình luôn được vui vẻ, hạnh phúc.

Ngôn Tình Hay
Ngay giây tiếp theo, Đóa Đóa đã nhào vào lòng Giang Ý Mạn, nó muốn được cô bế lên.
"Dì."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đóa Đóa bật ra thành lời, trước đây Đóa Đóa cũng từng gọi cô như vậy, nhưng lần này lại làm Giang Ý Mạn bật khóc, bởi vì Đóa Đóa gọi cô, chịu tha thứ cho cô, là để cô thực hiện lời hứa với nó.

Chỉ cần khiến Đóa Đóa và Hiên Hiên vui vẻ là được, từ nay cô ấy sẽ không hành động hấp tấp nữa, nhưng nếu Giang Vũ Phỉ dám động đến bọn trẻ, thì chắc chắn Giang Ý Mạn sẽ khiến cô ta phải trả cái giá đắt.
“Đóa Đóa, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện rồi.” Giang Ý Mạn ôm lấy Đóa Đóa, khóc bù lu bù loa.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ, Hiên Hiên, ba và mẹ kế đều xông vào, giờ đây phòng ngủ của cô đã chật ních người, vẻ mặt ai cũng đằng đằng sát khí, tựa như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Giang Vũ Phỉ đi thẳng tới giật lấy Đóa Đóa khỏi tay Giang Ý Mạn, cô kinh ngạc khi phát hiện trên tay Đóa Đóa có vết thương.
"Giang Ý Mạn, cô đã làm gì con tôi vậy? Tại sao nó lại bị thương? Thật không ngờ ngay cả một đứa trẻ mà cô cũng hành hạ.

Lương tâm của cô bị chó tha rồi sao?"
Cô ta thậm chí còn quên mất vừa rồi là ai đã đẩy Đóa Đóa ngã.

Còn dám đổ tội cho Giang Ý Mạn.
"Giang Vũ Phỉ, cô bị mù à? Cô không thấy tôi đang băng bó cho Đoá Đoá sao? Hổ không gầm lại tưởng rừng vô chủ? Bản thân cô là mẹ mà lại không chăm sóc tốt cho con cái.

Vừa rồi cô đã đi đâu? Tại sao Đoá Đoá lại bị thương, không phải chính cô là người rõ nhất sao? Vậy mà còn vu oan giá hoạ cho người khác!” Cô không sợ Giang Vũ Phỉ.
"Cho dù cô có giúp Đóa Đóa băng bó vết thương, thì cũng không chứng minh được rằng cô không làm thương tổn nó, giữa hai người không phải đang có mâu thuẫn sao? Cô tránh sang một bên đi! Đóa Đóa, con nói cho mẹ biết, là Giang Ý Mạn đã làm con bị thương, đúng không?” Giang Vũ Phỉ nhìn chằm chằm Đóa Đóa, giống như đang giao tiếp với nó qua ánh mắt, hiện tại con chỉ có thể gật đầu, không cho phép lắc đầu.
Đóa Đóa không nói được nhưng nó rất thông minh, nó đã hiểu ý của mẹ, nếu nó lắc đầu thì sẽ làm mẹ buồn, nhưng nếu nó gật đầu thì dì sẽ bị oan, Đóa Đóa cũng sẽ không vui.

“Đóa Đóa, con không cần phải sợ cô ta, chỉ cần con gật đầu nói cho mẹ biết cô ta có làm gì con hay không thôi, mọi người đều sẽ giúp Đóa Đóa lấy lại công bằng, có được không?” Giang Vũ Phỉ ám chỉ.
Đóa Đóa chỉ là một cô gái nhỏ, nó chịu không nổi dưới áp lực của mẹ, nó gật đầu.
Cái gật đầu của Đóa Đóa đã gán ghép hết tội lỗi lên đầu Giang Ý Mạn, cô trở thành một người phụ nữ xấu xa, dã tâm thâm độc ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha.
"Đóa Đóa, con..." Giang Ý Mạn không tin nổi.
Nhưng cô ấy không nói gì nữa, bởi vì cô hiểu Đóa Đóa, biết nó đang suy nghĩ cái gì, Giang Ý Mạn không muốn làm Đóa Đóa buồn, cô mong rằng nó sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
"Ba, mẹ, mọi người đều nghe thấy chưa? Giang Ý Mạn còn dám bắt nạt cả Đóa Đóa cơ đấy.

Còn cả vụ hợp đồng TM kia nữa, con đã nói rồi, tại sao em ấy có thể lấy được hợp đồng một cách dễ dàng như vậy chứ? Chắc chắn là đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó!"
“Mọi người vào hết phòng khách cho tôi.

Tối nay nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này.” Sắc mặt Giang Chí Quốc nặng nề.
Ông là người chính trực, cả cuộc đời đều làm chuyện ngay thẳng, vậy mà con gái của ông lại là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, hừ, làm ông ấy tức chết mất.
Tất cả khách khứa đều đã được mời rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại vài người, ngay cả người hầu cũng đều phải chờ bên ngoài biệt thự.
Giang Chí Quốc và Thẩm Giai Nghị ngồi ở giữa sofa, Giang Vũ Phỉ ôm Đóa Đóa, Hiên Hiên cùng mẹ kế ngồi bên cạnh, một mình Giang Ý Mạn đứng giữa phòng khách, còn Từ Phong, vừa nãy anh không thấy Giang Ý Mạn đâu, tưởng cô ra ngoài nên đã lên xe đi tìm cô rồi.
“Đã biết sai chưa hả?” Giang Chí Quốc hỏi.

Giọng điệu như thể đã quyết định kết tội Giang Ý Mạn làm sai, cô không nên đối xử ác độc như vậy với một đứa trẻ.
"Con có làm gì đâu? Ba, người tin những lời Giang Vũ Phỉ nói sao.

Con đâu phải là loại người như vậy?”Giang Ý Mạn ngay thẳng.

Cô đứng giữa phòng khách, một chân đứng trụ, một chân gõ gõ xuống nền nhà theo nhịp điệu, khoanh tay, vẻ mặt có chút khinh thường, trông chẳng có vẻ gì là cô đang mắc lỗi cả.
"Ngươi còn dám nói mình không làm gì? Vừa rồi Đoá Đoá đã nói ngươi đẩy ngã con bé.

Lại còn chuyện ngươi dùng quan hệ không chính đáng với Từ Phong để có được hợp đồng hợp tác với tập đoàn TM nữa.

Để thắng được Tiểu Phỉ, ngươi lại có thể bất chấp dùng đủ loại thủ đoạn như vậy, quả là trơ trẽn mà, tức chết ta rồi!” Giang Chí Quốc tức giận đập tay xuống đùi.
Ông vẫn luôn đặt hi vọng rất lớn vào Giang Ý Mạn, ông hy vọng con gái có thể nhanh chóng trưởng thành, cho ông bớt lo lắng đi một chút, nhưng đã năm năm trôi qua, ai cũng có tiến bộ, chỉ riêng Giang Ý Mạn là vẫn vậy, vẫn trẻ con càn rỡ, cứ thích làm việc theo ý mình mà không màng hậu quả.
Giang Ý Mạn nghĩ cũng thật nực cười.
"Quan hệ không chính đáng? Vậy tôi xin hỏi mọi người, tại sao quan hệ giữa tôi với Từ Phong lại không chính đáng? Chúng tôi ai cũng đều chưa kết hôn, nam chưa vợ, gái chưa chồng, vậy mà lại là quan hệ không chính đáng?"
Nhất định là Giang Vũ Phỉ đã nói gì đó trước mặt ba, nếu không ba sẽ không dùng những lời lẽ sỉ nhục này để xúc phạm cô.
"Em gái quên rồi sao, lúc chúng ta tới tìm tập đoàn TM để xin hợp tác, tổng giám đốc của bọn họ còn không thèm gặp mặt chị.

Chỉ gặp em, chị đã tận mắt nhìn thấy em và Từ Phong đang dây dưa nhau trong phòng làm việc.


Nếu không phải là chị đột nhiên xông vào, sợ là không biết em và anh ta sẽ làm gì với nhau, chắc chắn là giao dịch thân xác giữa hai người bắt đầu từ lúc đó!"
"Mà theo như chị được biết, cái bình tối nay em tặng cho ba cũng là do Từ Phong mua cho.

Nếu hai người không có mối quan hệ đặc biệt với nhau, anh ta sẽ cho em nhiều thứ như thế sao?"
Mọi lời nói của Giang Vũ Phỉ đều mang tính ám chỉ, rõ ràng đang muốn hủy hoại thanh danh của Giang Ý Mạn, khiến người ta cảm thấy cô là một người phụ nữ bẩn thỉu, thậm chí còn đi dùng thân thể để có được những thứ mình muốn.
"Các người cũng thật nực cười! Cho dù Từ Phong có mua cho tôi cái gì thì đã sao? Chúng tôi là người yêu của nhau mà? Mối quan hệ của chúng tôi rất đứng đắn.

Ai nói tôi lợi dụng anh ấy? Chỉ vì anh ấy làm việc trong tập đoàn TM, vậy nên tình yêu của tôi với anh ấy đã trở thành một vụ thỏa thuận? Trong mắt các người, tình yêu thấp kém đến thế sao? Ba đừng quên, khi ba theo đuổi mẹ, mẹ cũng không chê lúc đó ba nghèo, tất cả những gì ba có bây giờ cũng đều là được mẹ đi theo hỗ trợ, chẳng lẽ ba hi vọng ông ngoại năm đó cũng giống như ba bây giờ, cản trở yêu đương của con cái chỉ vì xuất thân và công việc?” Giang Ý Mạn hùng hổ nói, nghe rất có lí lẽ.
"Ngươi..." Giang Chí Quốc tức giận đến mức mặt tái lại, ngồi trên sofa mà toàn thân đều mềm nhũn.
Giang Ý Mạn nhìn Giang Vũ Phỉ.
“Còn cô nữa, đừng nói chuyện linh tinh trước mặt ba, chuyện của tôi không cần ai xen vào.” Giang Ý Mạn vươn cổ nói nhỏ vào tai Giang Vũ Phỉ: “Đừng quên, cô bây giờ là Thẩm phu nhân, nếu không muốn trắng tay, thì tôi khuyên cô nên kiềm chế bản thân lại chút, đối xử thật tốt với Đóa Đóa và Hiên Hiên, nếu không, thân phận thật sự của bọn trẻ sẽ được phơi bày trực tiếp trên mạng xã hội, để tôi xem cô đấu với cư dân mạng kiểu gì." Giang Ý Mạn không đùa, cô ấy dám nói thì cũng dám làm.
Câu nói vừa rồi đối với Giang Vũ Phỉ rất có tính uy hiếp, toàn thân cô đều suy sụp, cô thật sự bị những lời nói của Giang Ý Mạn làm cho hoảng sợ, Giang Ý Mạn thật sự muốn công khai sao? Hay là cô ta đã tìm ra chứng cứ gì rồi?
"Thôi! Tiệc sinh nhật cũng kết thúc rồi, quà cũng đã tặng xong.

Tạm biệt mọi người nhé, ngủ ngon!" Giang Ý Mạn vươn tay nhỏ lên vẫy vẫy, sau đó xoay người rời đi, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, vô cùng kiêu ngạo.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không ai có thể làm gì cô, cô vẫn luôn tự do ra vào cái nhà này như vậy.1.


Bình luận

Truyện đang đọc