CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

Hai người đi đến cuối hành lang, bốn bề vắng lặng, Diệp Hiểu Quân thần sắc nhìn qua hơi có hơi bối rối, mở miệng muốn nói lại thôi, Lục Tĩnh Sanh thoải mái vui vẻ mà mong đợi.

"Không biết lần này tôi nói những thứ này cùng cô, cô sẽ lại nghĩ như thế nào, có lẽ sẽ lại như lần trước nghĩ rằng tôi gây bất lợi cho cô, nhưng có một số việc tôi vẫn phải nói. Lúc trước tôi hy vọng cô có thể đáp ứng tôi một sự kiện." Diệp Hiểu Quân vừa nói như vậy Lục Tĩnh Sanh liền biết mình đa tâm.

"Chuyện gì?" Hơi có chút thất vọng.

"Tôi chỉ nói, cô đừng hỏi tôi vì cái gì, làm sao mà biết được." Diệp Hiểu Quân nhìn thẳng Lục Tĩnh Sanh, vô cùng thành khẩn, "Cô chỉ cần tin tưởng, tôi hoàn toàn không có ý định hại cô."

Lục Tĩnh Sanh: "Chuyện này vô cùng quan trọng? Sau khi nói cho tôi biết, về sau sẽ có ảnh hưởng bất lợi gì sao?"

Diệp Hiểu Quân: "Hiện tại tạm thời còn không biết."

"Lại là 'Tỷ tỷ' lần trước nhắc tới?"

Diệp Hiểu Quân thực không nghĩ tới cảm giác Lục Tĩnh Sanh phương hướng tốt như vậy, nhất thời có chút chưa lâm trận đã bị đánh tan tác: "Có lẽ cùng 'Tỷ tỷ' này có quan hệ, nhưng có thể khẳng định là người một mực luôn âm thầm bài bố Ngu Minh Đình cùng Trần Nhĩ đã từng xuất hiện, ít nhất là đã xuất hiện ở trước mặt tôi."

"Trước mặt Chị?"

"Ừ."

"Cái gì gọi là xuất hiện ở trước mặt chị? Chị..."

"Đã nói là không hỏi mà."

"..."

Diệp Hiểu Quân nói: "Vòng giao tiếp của tôi rất hẹp, trừ đi đồng sự cùng tổ kịch, bên ngoài hầu như không tiếp xúc những người khác, đoạn thời gian gần đây càng không cùng người nào có tiếp xúc, kỳ thật phạm vi điều tra này rất nhỏ. Hơn nữa tôi tin tưởng cô cũng đã gặp người này."

Lục Tĩnh Sanh rất tuân thủ hứa hẹn, chỉ nghe nàng nói không có hỏi, nhưng trên mặt rất khó che giấu thần sắc thăm dò ly kỳ: "Nếu như chị biết tên người kia là ai, chị người lớn trực tiếp nói cho tôi biết, lời hứa của tôi sẽ không thay đổi."

"Nếu như tôi biết rõ tôi khẳng định đã sớm nói cho cô biết rồi, đáng tiếc tôi hiện tại còn không biết."

"Ừm, tốt, tôi hiểu được." Lục Tĩnh Sanh vỗ vỗ cánh tay Diệp Hiểu Quân, "Cảm ơn chị, tôi sẽ kêu tiểu Quý tiếp tục tra chuyện này."

Diệp Hiểu Quân nhẹ gật đầu, tựa hồ còn đang suy tư cái gì.

"Chính chị phải cẩn thận." Lục Tĩnh Sanh bồi thêm một câu.

"..." Diệp Hiểu Quân nghe như thế nào đều giống như lời kịch Lão đại dặn dò nhân viên thân thiết, trời đất chứng giám nàng thật không phải thân thiết mức đó, chỉ có điều đụng phải một con gấu con nói chuyện luôn chỉ nói một nửa.

"Tôi biết rồi." Diệp Hiểu Quân chỉ có cam chịu số phận, "Còn chuyện 'Tỷ tỷ' này, tôi chỉ có cái từ mấu chốt này, nếu như cô có nghĩ đến bất luận khả năng gì, đừng quên nói cùng tôi."

"Được, hôm khác ba mẹ tôi sinh cho tôi một cái tỷ tỷ, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết."

"..." Nói thật, Diệp Hiểu Quân vẫn là rất ưa thích phần cảm xúc bình tĩnh cùng thản nhiên có thể nói giỡn này của Lục Tĩnh Sanh.

Nghỉ mát toàn công ty, Diệp Hiểu Quân không có tham gia, nàng muốn thật nhanh xây dựng lên tổ kịch quay phim.

Trước giờ khởi hành, Lục Tĩnh Sanh cho phép tiểu Quý tạm thời đem việc trong tay thả xuống, coi như là cho dù bận rộn, năm nay vẫn phải đi qua. Tiểu Quý có chút lo lắng, hỏi việc người phía sau màn làm sao bây giờ? Lục Tĩnh Sanh nói chuyện này hiện tại không vội, quan trọng nhất là nghỉ ngơi dưỡng sức, coi như là tra được cái gì cũng phải án binh bất động, giữ lại sức lực. Đợi đạo diễn Ngô Chi Mặc đánh xong điện ảnh một lần tổng hành động phản kích.

Về phần Diệp Hiểu Quân nhắc nhở lần nữa hai chữ "Tỷ tỷ", Lục Tĩnh Sanh còn không có chủ ý.

Đó là một ám chỉ? Ký hiệu tồn tại? Hay vẫn là một sự thật?

Diệp Hiểu Quân tất nhiên rất kỳ quái, nhưng nàng không nói tự nhiên có lý do. Trải qua những sự tình rối rắm này, nàng cho dù là hoài nghi tất cả mọi người bên cạnh, cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Diệp Hiểu Quân.

Ngô Chi Mặc cùng Diệp Hiểu Quân sau khi thảo luận đầy đủ, dự định đem bối cảnh câu chuyện này mở rộng, có một phân cảnh cần ra nước ngoài lấy cảnh, Diệp Hiểu Quân cũng sẽ cùng đi theo, đi một lần ít nhất phải ba tháng mới có thể trở về.

Lục Tĩnh Sanh thu được đơn công tác của Diệp Hiểu Quân đi ra nước ngoài đánh phân cảnh mất một lúc mới hồi phục tinh thần, ý vị này là các nàng ít nhất phải ba tháng không thấy được mặt.

"Lần này theo tổ là ý tứ đạo diễn?" Lục Tĩnh Sanh nắm lấy tờ đơn, chậm rãi hỏi.

"Đúng vậy."

"Thế thì, mèo con ở nhà chị làm sao bây giờ?"

"Nhắc tới nó, vừa vặn nghĩ thương lượng với cô một chút."

Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Trong ba tháng này có thể hay không phiền phức cô hỗ trợ chiếu cố nó một chút? Nó mới vừa đầy tháng, đưa ra bên ngoài gởi nuôi tôi không quá yên tâm..."

"Giao cho tôi chăm cho chẳng lẽ chị yên tâm?" Lục Tĩnh Sanh cường điệu, "Tôi cho tới bây giờ không có nuôi dưỡng qua mèo, hơn nữa tôi chán ghét mèo!"

Diệp Hiểu Quân một bộ dáng thất vọng.

Lục Tĩnh Sanh trong lòng tựa như bị nhéo một cái, cắn răng nói: "... Cho nên, nếu như chị trở về phát hiện nó xanh xao gầy gò, cũng đừng trách tôi."

Diệp Hiểu Quân lập tức quyết định: "Thật sự rất cảm ơn rồi, tan tầm cô có rãnh không? Tôi mời cô ăn cơm."

Lục Tĩnh Sanh ung dung gật đầu: "Có lẽ có, trước khi tan sở xác định rồi sẽ báo lại cho chị."

"Thuận tiện đi đón nó a."

Lục Tĩnh Sanh thất kinh: "Hôm nay đón luôn?"

"Cô ký xong, ngày mai tôi sẽ xuất phát."

"... Nhanh như vậy?"

Diệp Hiểu Quân liếc tờ đơn mà Lục lão bản vẫn còn nắm chặt trong tay, phía trên tờ đơn ghi rõ ràng ngày bắt đầu cùng ngày kết thúc, nghĩ chắc rằng nàng căn bản không thấy... Đối với nàng mỉm cười:

"Lục tiểu thư làm chuyện gì cũng có thể làm rất khá, đem mèo giao cho cô, tôi an tâm."

Cứ như vậy hướng Lục Tĩnh Sanh mà tâng bốc, căn bản cũng không cho cơ hội tránh né.

Đã nhanh tan việc, Lục Tĩnh Sanh vẫn còn lề mà lề mề, kêu tiểu Quý hôm nay không cần đợi nàng, nàng có việc. Lúc Diệp Hiểu Quân nhắn tin lên hỏi nàng đã tan việc chưa, nàng một bên nhìn tin tức giải trí, một bên phản hồi: "Vẫn còn bận rộn."

Lại đợi qua mười lăm phút nữa lúc này mới chậm rì rì mà thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, còn cố ý chỉnh trang tu bổ. Khép lại túi xách một khắc này chợt nhớ tới lời Đồng Ấu Ninh nói "Nam nhân hèn mọn bỉ ổi nữ nhân già mồm", nàng hôm nay thật đúng là tự mình chất vấn chính mình còn rất già mồm.

Đã vào mùa đông hơn nữa sắp qua năm mới rồi, lúc Lục Tĩnh Sanh từ trong văn phòng đi ra, trong công ty đã không có mấy người. Đèn hướng dẫn đã tắt hơn phân nửa, chỉ có đèn chỗ Diệp Hiểu Quân vẫn sáng.

Diệp Hiểu Quân ngồi đối diện màn hình laptop xuất thần, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu: "Cô đã xong việc? Đi thôi."

Khuôn mặt chân thành làm cho Lục Tĩnh Sanh không hiểu sao cảm giác tội lỗi, vừa nghĩ tới buổi chiều một chỗ, sách dạy nấu ăn cùng rượu đơn đều từ trong đầu xuất ra, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Sinh sôi ác Triệu!

"Cậu đang ở công ty sao?" Đồng Ấu Ninh lời nói nhanh như gió, nghe ra nàng có chút khó chịu.

"Ưh, Vẫn còn."

"Tớ ở dưới lầu công ty cậu, cậu xuống đi, tỷ tỷ hôm nay tâm tình không tốt, chúng ta hung hăng ăn một bữa đi."

Lục Tĩnh Sanh liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, thật sự là tình thế khó xử.

Thấy Lục Tĩnh Sanh do dự, Đồng Ấu Ninh lập tức đoán được: "Cậu có hẹn rồi?"

"Ừh."

"Cùng với ai a."

"Diệp Hiểu Quân."

Nghe được ba chữ kia Đồng Ấu Ninh lập tức vui vẻ: "Cảm tình tốt, kêu Diệp đại biên kịch nhà cậu cùng nhau ăn, tớ cũng không nhớ rõ nàng là cái dạng gì rồi."

Mặc dù không biết Đồng Ấu Ninh đến cùng bị loại chuyện gì chặn ngực, nhưng có thể khẳng định, nàng hiện tại đã tìm được việc vui.

Xem chừng không đi xuống lầu vị bạn thân này có thể giết đi lên hủy đi văn phòng nàng, Lục Tĩnh Sanh đành phải ăn ngay nói thật cùng Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân cũng không phải quá để ý, nhiều thêm người cùng đi ăn tối mà thôi.

Nhìn nàng không ngại được với lời chân tâm thật ý, Lục Tĩnh Sanh cảm giác năng lực già mồm của mình đẳng cấp thoáng cái max level rồi.

Không ngoài sở liệu, lúc các nàng đi tới nhà xe, Đồng Ấu Ninh cùng phụ tá của nàng ngồi bên trong xe Alphard, cửa sổ xe mở rộng, đối diện Lục Tĩnh Sanh đang đi đến mà cười đến như lão sói xám nhìn thấy bé thỏ con đã mắc câu.

Lục Tĩnh Sanh đến gần, thấy thái độ môi hồng răng trắng cáo già của nàng, con mắt cũng không có rơi vào trên người mình, mà nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Hiểu Quân ở phía sau nàng. Đèn trong nhà xe lại tối, người trong cuộc cũng cảm nhận được chính mình đang bị nhìn chăm chú, đừng mong xoay ngang xoay dọc mà đi tới.

"Biên kịch Diệp chị mạnh khỏe." Trên đỉnh đầu Đồng Ấu Ninh hôm nay đính một cái nơ con bướm hồng nhạt cực kỳ khoa trương, một thân cải trang lolita như là ấu nữ nhỏ tuổi, đừng nói Diệp Hiểu Quân bị dọa đến khẽ run rẩy, với tư cách bạn thân nhiều năm đã quen với phong cách quỷ dị của người này như Lục Tĩnh Sanh cũng có chút đứng hình.

"... cô khỏe." Nhìn đến khiến cho người ta chính trực bị hù dọa, chào hỏi đều chậm nửa nhịp.

"Thường xuyên nghe Tráng Tráng nhắc tới chị, biết rõ chị là đệ nhất đại tài nữ Bác Triển." Hai người vừa lên xe, Đồng Ấu Ninh liền không thể chờ được mà tuôn lời khen chào.

Diệp Hiểu Quân nghi hoặc: "Tráng Tráng?"

Lục Tĩnh Sanh ném một phát túi xách đi qua, không quan tâm đến khuôn mặt khí chất ưu nhã của mình hướng Đồng Ấu Ninh đánh tới. Đồng Ấu Ninh sớm cũng ngờ tới, thân thể phía sau nhẹ nhàng dịch chuyển liền tránh thoát: "Tráng Tráng đừng bướng bỉnh, tớ cùng biên kịch Diệp nói chuyện phiếm thôi."

Tâm Lục Tĩnh Sanh quả thực tràn ra ý tưởng muốn làm trận giết Đồng Ấu Ninh, Diệp Hiểu Quân nhẹ nhàng mà "Phốc" một tiếng, nén cười nghẹn đến mức khó khăn.

"Cho nên Tráng Tráng là nhũ danh Lục tiểu thư?" Thấy Lục Tĩnh Sanh đạp Đồng Ấu Ninh xem chừng đến chảy máu, Diệp Hiểu Quân tranh thủ thời gian đi lên trấn an nàng, "Thật đáng yêu mà, cháu trai bên ngoại tôi, nhũ danh cũng gọi là Tráng Tráng."

Đi a, cho cô làm hết cháu trai lại tới làm cháu ngoại trai.

"Đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy." Đồng Ấu Ninh rất nhiệt tình mà đồng ý.

Lục Tĩnh Sanh kéo cửa xe làm bộ muốn xuống xe, bị Đồng Ấu Ninh một chút ôm trở về: "Bảo bối chớ đi —— người ta thất tình rồi, đừng rời bỏ người ta."

Đêm nay Đồng Ấu Ninh là thật phát bệnh rồi.

Cũng khó trách nàng cảm thấy mới mẻ, Diệp Hiểu Quân xem như đây là lần đầu tiên gặp Lục Tĩnh Sanh chủ động thừa nhận có hảo cảm người, trân quý như linh dương ẩn núp, nên tốt tốt chơi một chút. Bất quá đêm nay tính tình nàng đại biến mà lại thay đổi một thân trang phục và đạo cụ như vậy so với phong cách bình thường của nàng khác xa một trời một vực, thật đúng là muốn trách tội đến trên đầu Kiều Thiệu Luân.

Trên đường đi tới nhà ăn Đồng Ấu Ninh nói để tớ kể chuyện cười cho mọi người vui cười lên.

Mấy ngày trước đây bảo bối bạn gái của nàng mang nàng về nhà, đặc biệt thần bí dẫn nàng vào căn phòng trên lầu. Ánh mặt trời xuyên qua căn cửa chiếu tới trên mặt tường lập tức khiến cho Đồng Ấu Ninh trợn tròn mắt —— đầy tường đều là khung ảnh, trong khung ảnh đều là hình một nữ nhân, có ảnh chụp một mình nàng cũng có ảnh chụp nàng ôm tiểu cô nương. Không cần phải nói, chỉ liếc một cái Đồng Ấu Ninh đã biết người kia là ai.

Kiều Thiệu Luân luyến mẫu, Đồng Ấu Ninh sớm cũng biết, nhưng nàng theo cô khoe khoang không đúng người rồi. Càng làm cho Đồng Ấu Ninh bạo gân xanh chính là Kiều Thiệu Luân cầm lấy khung ảnh mẫu thân đã mất của mình, đặc biệt thâm tình nói với Đồng Ấu Ninh: "Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã cảm thấy chị so với bạn cùng trang lứa thân thuộc hơn rất nhiều, chị nhìn xem, chị cùng Mẹ em có phải hay không rất giống?"

Một chút cũng không giống.

Giữ lại tôn kính với tổ tiên, Đồng Ấu Ninh tại chỗ cũng không có phát tác, thậm chí đè xuống lửa giận, bảo trì mỉm cười, tán thưởng mẫu thân của nàng lớn lên xinh đẹp.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy đi qua, tối hôm qua ngủ lại nhà Kiều Thiệu Luân, cởi ra quần áo một đoàn ôm nhau lăn lộn, Kiều Thiệu Luân bỗng nhiên quát lên "Mẹ", kích được Đồng Ấu Ninh mãnh liệt run rẩy lúc này liền ngừng lại.

"Em mới vừa nói cái gì?" Đồng Ấu Ninh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn người dưới thân.

Kiều Thiệu Luân cắn môi, ánh mắt còn có chút phiêu, giải thích nói: "Kìm lòng không được."

Lúc ban đầu vị này bề ngoài mỹ lệ, thành tích IQ cao, lại có phẩm vị cô nương hoàn toàn chính xác làm cho Đồng Ấu Ninh ưa thích, hai người bên nhau thời gian cũng tương đối nhanh chóng. Vốn tưởng rằng tình cảm lần này có thể tiếp tục được lâu một chút, không nghĩ tới có thể đem Đồng Ấu Ninh lôi thành như vậy.

Hôm nay chính là Đồng Ấu Ninh đi nói chia tay với Kiều Thiệu Luân, cố ý cách ăn mặc thành như vậy chính là muốn nói cho nàng biết: Tuy rằng lão nương so với ngươi lớn hơn 7 tuổi, nhưng lão nương không có lão luyện như mẹ ngươi, cũng không có hứng thú mẫu tử luyến ái.

Nghe xong lời của nàng Lục Tĩnh Sanh cười đến không kìm chế được, hầu như trả lại được phẫn nộ vừa rồi nhũ danh bị Diệp Hiểu Quân biết được. Lần trước theo như lời Phong Quân Hân, Kiều Thiệu Luân bị gia trưởng cưỡng chế mang đến tư vấn tâm lý chuyện kia, chắc hẳn cũng là về vấn đề luyến mẫu của nàng.

Ai? Bận bịu quá căn bản quên nói với Đồng Ấu Ninh rồi.

"Nhìn xem cái người này thật không có lương tâm." Đồng Ấu Ninh hướng Diệp Hiểu Quân cáo trạng, "Chị làm sao lại gặp phải một lão bản như vậy? Khó trách công ty bị làm cho sắp phá sản rồi." Nàng chuyển đến bên người Diệp Hiểu Quân ôm lấy bờ vai nàng, kiêu nhẹ một chút cằm của nàng, "Không bằng chị tới Hoàn Cầu của tôi, đãi ngộ khẳng định so với tại Bác Triển tốt hơn."

Đồng Ấu Ninh thuộc vào cái loại này mở ra vui đùa không quan tâm người, Lục Tĩnh Sanh chỉ sợ Diệp Hiểu Quân tưởng thật, dùng tính cách của nàng thật đúng là rất có thể coi là thật. Đọc truyện hay, truy cập ngay — trumtruy en.co m —

Không nghĩ tới Diệp Hiểu Quân không có nhúc nhích chút nào, cười nói: "Được a, cho tôi gấp đôi tôi nhất định đi ăn máng khác, không nói hai lời quăng Bác Triển, chạy về phía tiền đồ tốt hơn."

Đồng Ấu Ninh liếc nhìn Lục Tĩnh Sanh, nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy là ẩn ý: Cô nương này nhìn qua cũng không có ngươi nói như vậy sững sờ a.

Lục Tĩnh Sanh như trước rất bình tĩnh ngồi ở tại chỗ, nhưng thật ra mắt từng đao từng đao đâm vào trên cái tay không thành thật của Đồng Ấu Ninh kia.

Ba người cùng nhau đi ăn cơm chiều, lại trò chuyện đến sự kiện Ngu Minh Đình kia, chuyện này là chủ đề các nàng gần đây hay đề cập. Đồng Ấu Ninh đồng ý hiện tại trước tiên đem việc này để một bên chuyên tâm hỗ trợ Ngô Chi Mặc đánh điện ảnh, rất rõ ràng người phát ra bài viết chính là người Thực Sang ảnh nghiệp, người này cho dù là hiện tại móc ra cũng chỉ là cái mạng nhỏ gặp ánh sang liền chết.

"Nếu như tớ không có đoán sai, cái này người không chỉ có là người của Thực Sang ảnh nghiệp, vẫn là người của Khương Bác Văn đi. Nếu như cậu làm lớn chuyện này, đem chuyện Khương Hạo không phải con ruột Khương Bác Văn cho ra ánh sáng. Đến lúc đó, cái danh bị cắm sừng 7 năm đeo lên, lấy khẩu khí Khương Bác Văn chắc chẵn nuốt không trôi, xui khiến cấp dưới hãm hại vợ trước dẫn đến người kia tự sát còn đem tội đổ lên đầu CEO Bác Triển, tin tức sẽ bay đầy trời. Về phần quân cờ căn bản không phải là người phát bài viết, mà là Khương Bác Văn, mà lại hợp tình hợp lý, nói thế cậu tin chưa." Ánh mắt Đồng Ấu Ninh sáng rực, "Cho nên cậu bây giờ căn bản không cần lo lắng đối phương còn có thể ra chiêu gì, đối phương đang chờ thời điểm cậu phản kích đem Khương Bác Văn dụ dỗ. Khương Bác Văn tuy rằng không phải người đứng đầu Thực Sang, nhưng dù gì cũng xem như là người đồng sáng lập, cùng Thư Bằng cảm tình cũng tốt. Một khi hai bên đấu, thêm với thực lực Tuấn Thiên, là có thể ăn tươi Thực Sang, nhưng là khẳng định sinh lực đại thương."

Lục Tĩnh Sanh: "Tớ sớm nghĩ tới có người phía sau, vừa nói như vậy, hậu chiêu lâu dài vượt quá dự kiến của tớ. Người này phí sức lực lớn như vậy, trời đất bao la êm đẹp một mực nhắm vào tớ, là vì cái gì?"

Đồng Ấu Ninh ăn một miếng ngỗng xông khói: "Không có lợi sẽ không dậy làm, vô duyên vô cớ đẩy cậu đi ra, tự nhiên là lợi ích để sử dụng."

Diệp Hiểu Quân nghe hai người bọn họ đối thoại, trộm sâu chấp nhận.

Lục Tĩnh Sanh: "Người này sẽ là ngồi đó ngư ông đắc lợi."

Đồng Ấu Ninh: "Thực Sang ảnh nghiệp chuyển hình, Bác Triển đang lớn dần lên, người bị uy hiếp lớn nhất là ai?"

Lục Tĩnh Sanh: "Ông chủ Hoàn Cầu."

"Không sai. Đường Cảnh Lộ cũng đi tìm Ngô Chi Mặc, chuyện này về sau tớ trong lúc vô tình có hỏi thăm một chút, nàng nói nàng không biết chuyện này. Bao nhiêu hành động tìm Ngô Chi Mặc thế mà rõ ràng không biết, cậu không cảm thấy chuyện này thật kỳ quái sao?"

"Chẳng lẽ là..." lông mày Lục Tĩnh Sanh nhíu lại cùng một chỗ, "Đường Cảnh Lộ?" Nói xong liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh xác định vị Đường Cảnh Lộ này cùng hai từ "Tỷ tỷ" không quan hệ.

"Rất có thể." Đồng Ấu Ninh một bên nhớ lại, nói, "Nữ nhân này quanh năm thường xuyên đeo mắt kính, nghe nói năm nay đã hơn ba mươi, thế nhưng là... Tớ có ấn tượng từng có nghe nói chứng minh thư của nàng là giả, từng bị mọi người săm xoi một đoạn thời gian, không biết về sau kết quả như thế nào. Nếu như nàng tận lực bảo dưỡng, cũng không phải là không có khả năng che giấu."

Lục Tĩnh Sanh gật đầu, bỗng nhiên khóe miệng trồi lên mỉm cười, nhìn qua Diệp Hiểu Quân lại nhìn Đồng Ấu Ninh một chút: "Hai người nói, chuyện này chúng ta trực tiếp đến hỏi Khương Bác Văn như thế nào. Đem sự tình người phát bài viết trước kia tới nói hắn, để cho chính hắn nhìn xem xử lý, chỉ dẫn hắn vượt qua cạm bẫy coi như là bán cho hắn cái nhân tình. Mà năm kia người tác hợp hắn cùng với Ngu Minh Đình là ai, tớ tin tưởng hắn cũng biết mà nguyện ý nhìn nhận thời biết thế đem nhân tình này trả lại cho chúng ta."

Bình luận

Truyện đang đọc