Bác Triển khát vọng khuếch trương mở rộng phạm vi nghiệp vụ, chế tạo thương hiệu chính mình, thành tựu từ đế quốc điện ảnh và truyền hình, áp lực rất lớn. Thân là kim bài biên kịch, Diệp Hiểu Quân áp lực càng lớn.
Nàng vẫn một mực muốn tìm kiếm thêm càng nhiều linh cảm, viết ra kịch bản chất lượng cao, nhưng linh cảm không phải nói đến là đến, có đôi khi cần vận khí. Mà vận khí, tuyệt đối là một bộ phận thực lực, có đôi khi cũng cùng cố gắng có chung một nhịp thở. Trong lúc đọc thật nhiều, trừ đi tích lũy kinh nghiệm cần thiết, có đôi khi cũng sẽ đụng ra tia lửa linh cảm.
Hạng mục mới cần biên kịch vương bài Bác Triển trợ giúp, gần đây nàng đã có phương hướng mới. Tại một buổi đêm bình thường không thể bình thường hơn, nàng đang cùng Lục Tĩnh Sanh ngồi ở phòng khách xem TV, bỗng nhiên nàng đứng lên, trực tiếp đi vào trong phòng, hồi lâu không ra ngoài. Lục Tĩnh Sanh tò mò dò xét ngó đầu vào nhìn, thấy nàng ngồi trước máy vi tính ba ba ba đánh chữ.
Bố cục cơ bản kịch bản mới cứ như vậy sinh ra.
Liên tục vài ngày nàng chỉ ngủ bốn năm giờ đồng hồ, bôn ba qua lại giữa Thư viện và về nhà, một tuần sau đặt trước phòng tại khách sạn Xích Phong, chuẩn bị hành lý ý định lái xe đi thảo nguyên một chuyến.
"Chị nói đi là đi, cũng không sớm nói với tôi một tiếng, tôi an bài xong công tác, cắt vài ngày nghỉ phép." Lục Tĩnh Sanh phàn nàn nói.
"Em đây không phải theo như em nói sao? Hơn nữa Tĩnh Sanh bận rộn như vậy, công ty thật nhiều việc chờ em xử lý, em đi như thế nào được?" Diệp Hiểu Quân thân là cấp cao Bác Triển, tự nhiên hiểu rõ hiện tại Bác Triển đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, Lục Tĩnh Sanh mỗi ngày loay hoay đến mông đều ngồi không ấm chỗ, muốn nàng xin phép nghỉ đi cùng thật sự có chút khó khăn. Huống chi lần này nàng đi thảo nguyên cũng không biết phải đi mất bao lâu, xuất ngoại sưu tầm tư liệu tùy thời sẽ thay đổi địa điểm, không phải nghỉ phép, so với công tác càng là sự việc mệt mỏi và gian khổ. Nàng quanh năm sáng tác thu thập tư liệu sống, từng bộ kịch bản trước lúc xuất ra đều phải trải qua ít nhất một lần gian khổ tìm tòi. Không phải nàng đối với nhỏ nhắn xinh xắn tỷ có thành kiến, nàng là thiệt tình cảm thấy Lục Tĩnh Sanh không tham được cái khổ này. Để cho nàng ở thêm mấy lần những chỗ đột nhiên xuất hiện vài sinh vật lạ như dơi, chuột qua lại.. vẫn thật có thể giày vò chết nàng.
Lục Tĩnh Sanh trong lòng cũng hiểu, nếu như Diệp Hiểu Quân mở miệng muốn nàng cùng đi, nàng khả năng còn thật khó khăn, cần cân nhắc cùng buông tha rất nhiều công tác quan trọng. Nhưng Diệp Hiểu Quân "hiểu chuyện", lại làm cho nàng không quá dễ chịu.
"Nhưng một thân một mình chị đi, tôi lo lắng." Lục Tĩnh Sanh nói.
"Tôi cũng không là lần đầu tiên đi ra ngoài sưu tầm tư liệu, không cần lo lắng, tôi sẽ không đi tới địa phương nguy hiểm gì. Mỗi ngày sẽ cùng Tĩnh Sanh giữ liên lạc."
Cho dù là yêu đương, hai người vẫn còn lý trí, Lục Tĩnh Sanh không có bất kỳ lý do gì ngăn cản nàng, cho dù nàng sẽ rất nhung nhớ.
Diệp Hiểu Quân cũng không quá yên tâm Lục Tĩnh Sanh ở nhà một mình, không ai vì nàng nấu cơm, nàng lại phải ăn đồ ăn bên ngoài, dạ dày yếu ớt lại phải chịu đựng khảo nghiệm.
Nhưng vì tương lai tốt hơn, hôm nay chỉ có thể lựa chọn tạm thời xa cách.
Ngày Diệp Hiểu Quân lên đường, Lục Tĩnh Sanh giúp nàng đem hành lý nhét vào sau cốp xe, đưa mắt nhìn nàng rời khỏi.
Nhân tâm rất kỳ quái, rõ ràng trông thấy trong mắt Diệp Hiểu Quân giống nhau đều không muốn, nhưng xe nàng rất nhanh biến mất trong tầm mắt Lục Tĩnh Sanh, lộ ra lạnh lùng cùng vô tình.
"Không có việc gì, nhiều lần yêu đương thì tốt rồi." Đồng Ấu Ninh nói, "Nàng không muốn đi, cậu đều ước gì nàng đi."
Đồng Ấu Ninh năm trước phát hành đĩa nhạc rất tốt, so với việc tiến tổ quay phim, công tác tuyên truyền đĩa nhạc đối với nàng mà nói thật sự là nghỉ phép. Tham gia tiết mục giải trí hàng đầu, thương lượng diễn, quay quảng cáo, tất cả đều có thầy hướng dẫn... Tuy rằng phát đĩa nhạc kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng một loạt thông cáo cùng phát ngôn theo sau mới là nước chảy rào rào tiến vào hầu bao.
Tiếp một bộ phim Aileen còn nói, thời gian gần đây Đồng Ấu Ninh đi đến nhiều nhất chính là lớp học, cái gì mà khóa học hình thể, thanh nhạc, vũ đạo... làm chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp tới của nàng.
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh cùng nàng face time, nàng đưa di động gác ở trên bàn, một bên vừa ôn tập động tác vũ đạo một bên hô hào nói chuyện với nàng, coi như rèn luyện lượng hô hấp.
"Cậu nói cái gì a, ai giống cậu." Lục Tĩnh Sanh khó chịu, "Ai muốn có nhiều lần yêu đương a!"
"Có ý tứ gì a!" Đồng Ấu Ninh cũng khó chịu, "Cái gì gọi là ai giống tớ, tớ thì làm sao! Tớ tuy rằng thay người hơi nhiều, mười hai chòm sao lượt thứ hai cũng nhanh thu thập đủ rồi, nhưng mà đối với từng đối tượng kết giao tớ đều là thiệt tình ưa thích, đưa vào tất cả tình, lại cống hiến thời gian cống hiến tiền bạc, tình nhân tốt giống tớ như vậy đi chỗ nào tìm!"
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn xem phần đồ ăn trước mặt tiểu Quý vừa mua từ bên ngoài về, một điểm muốn ăn đều không có.
"Đúng vậy a." Lục Tĩnh Sanh chống cằm, không có tinh thần, "Toàn bộ tình đưa vào, đến cuối cùng cũng không có kéo dài."
Đồng Ấu Ninh: "Tráng Tráng, cậu sai rồi. Thời gian dài lâu không phải tớ một người có thể quyết định. Tớ cũng muốn có một người đặc biệt hợp ý cùng tớ qua cả đời, cậu cho rằng sau khi chia tay: nhà ở, xe cộ, đồ dùng tư nhân toàn bộ thanh toán loại sự tình này rất đơn giản sao? Coi như là những thứ vật chất này thanh toán tốt, tình cảm cũng là khó tính toán. Nói đến cùng con người chính là ích kỷ, hai người cùng một chỗ không có khả năng không cãi nhau, không có khả năng ngươi là cái nồi gì liền vừa vặn có một vung che được khin khít, cái này đều là hậu kỳ hi sinh tự mình cá tính, tự do mài giũa mà thành. Cậu nhìn Kiều Tiểu khai, hùng tâm tráng chí đều mài giũa tốt, cuối cùng cũng không mệt mỏi. Ai cũng không muốn phải hi sinh, cuối cùng tựu lấy chia tay kết thúc." Đồng Ấu Ninh điều chỉnh một chút hơi thở, lau mồ hôi, hiện tại bóng dãng mỡ thịt tẩm bổ lúc ở bệnh viện đã sớm không thấy, dáng người hoàn mỹ khêu gợi cùng quần áo thể thao dính đầy mồ hôi đầm đìa lộ ra.
Nghe nàng nói lời này, nhân sinh Lục Tĩnh Sanh lần thứ nhất có chút bi quan. Đồng Ấu Ninh cũng không phải ngay từ đầu không nguyện ý tự mình hi sinh trong tình yêu, nàng cùng vị mối tình đầu từ năm mười ba tuổi kết giao, dây dưa qua lại qua bảy năm, từ trong nước đến ngoài nước, bay qua hơn phân nửa Địa cầu, hiện tại lại ngăn tại hai đầu trái đất... Cái chuyện tình của hai người này thể ghi vào sách giáo khoa cẩu huyết đấy. Lúc trước Đồng Ấu Ninh vì mối tình đầu thiếu chút nữa đặt lên nửa cái mạng, hiện tại thành ra cả đời không qua lại với nhau. Có thể tưởng tượng, thời điểm Đồng Ấu Ninh quyết định muốn vứt bỏ đoạn cảm tình cái kia, khẳng định so với lúc nàng đưa mắt nhìn Diệp Hiểu Quân rời đi còn phải tuyệt vọng gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Mà bây giờ như nào, sự nghiệp nàng thành công, thật nhiều tiền nhiệm nhìn đẹp mắt lại dùng tốt, trôi qua còn thoải mái hơn so với trước kia.
"Cho nên tình yêu loại tình cảm này, nói đến cùng chẳng qua là gông xiềng nhân sinh?" Lục Tĩnh Sanh khó được văn nghệ một hồi, làm Đồng Ấu Ninh sợ:
"Cùng nữ văn nhân yêu đương nói chuyện đều chua như vậy... Trong khoảng thời gian này cậu không có hẹn gì, hai chúng ta hẹn nhau đi. Cậu mấy giờ có thể đi ra? Đến Hana chứ?"
"Cậu không phải là vì concert đang giảm cân? Còn muốn ăn?"
"Cái gì mà vì concert mà giảm cân, tớ đây là đang bồi bổ, tăng cường thể lực. Tỷ tỷ ta chưa bao giờ phải giảm cân."
Buổi tối 7 giờ, bên trong Hana có một nhóm khách nhân, Đồng Ấu Ninh dẫn Lục Tĩnh Sanh ngồi vào trong rạp.
Nguyên chủ nhân của Hana, Kiều Thiệu Luân vẫn còn ở Bắc Âu nhàn hạ trải qua, Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Nàng ở chỗ ấy không định đã trở về?"
"Nàng nói lúc nào tớ có tình nhân mới nàng sẽ trở lại, chuyên môn làm rối." Đồng Ấu Ninh cười, đem cá ngừ ca-li nạm shashimi dính xì-dầu, kẹp một ít đống thịt đặt ở phía trên, một cái vào bụng, tươi sống thơm ngon vô cùng.
Nói đến đây Lục Tĩnh Sanh cũng có chút tò mò: "Nàng rời đi cũng có mấy tháng rồi, cậu còn không có động tĩnh... Đều có một chút không giống cậu rồi. Hồi đó chia tay cậu không phải cao hứng bừng bừng còn chúc mừng khôi phục độc thân hận không thể mở đại phái sao, dài nhất duy có một lần cũng chỉ là hai tháng a, liền lại tìm được đối tượng mới. Lần này làm sao vậy, là nàng chờ cậu hay là cậu cũng chờ nàng?"
Công phu nói chuyện Đồng Ấu Ninh lại ăn hai mảnh, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng một hồi lâu, nàng nói:
"Có muốn hay không lại đến phần thiết bản cùng kiêu ngạo?"
Lục Tĩnh Sanh: "..."
Đối diện của sau Hana chính là một dãy nhà nghỉ, ở đây đại đa số là thành phần tri thức cấp cao cùng một ít người tuổi trẻ tài cao B thành. Kiều Thiệu Luân ở chỗ này cũng có một gian phòng, lúc trước Kiều Thiệu Luân đem Hana đưa cho Đồng Ấu Ninh cũng đem chìa khóa căn phòng giao cho nàng.
Hai người ăn đồ biển uống chút rượu, tối nay cũng ở chỗ này nghỉ ngơi.
Hai người ngồi thang máy lên lầu, lúc cửa muốn đóng, một nam nhân hô to: "Thật có lỗi —— chờ một chút!", một cước kẹp vào bên trong cửa, cửa lại mở.
Một bó hoa hồng đỏ au chen lấn tiến vào, Đồng Ấu Ninh cùng Lục Tĩnh Sanh nhíu mày phân tách đến hai bên. Nam nhân ôm bó hoa hồng coi như anh tuấn, bộ dáng hơn ba mươi tuổi mang mắt kính, một bó chồng chất hoa hồng này đoán chừng thật sự có 99 bông, dùng giấy bóng màu tím che phủ cực kỳ chặt chẽ, tiêu tốn còn gắn sợi tơ màu vàng... Hại Đồng Ấu Ninh đánh vài cái hắt xì.
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Nam nhân giống như thật có lỗi hướng các nàng xin lỗi, hai người bọn họ không nói chuyện.
Đến tầng 21, các nàng đi ra ngoài, người nam nhân kia đi theo ra ngoài.
Lục Tĩnh Sanh cảnh giác mà quay đầu lại, thấy nam nhân đứng ở trước cửa bên trái thang máy ngừng lại, đối với cửa thang máy sửa sang lại một chút quần áo cùng tóc tai bị rối, hắng giọng một cái, nhấn chuông cửa.
Tầng này tổng cộng chỉ có hai hộ, trái phải mỗi bên một hộ, cửa chính không phải đối diện, cũng không tính quá lúng túng.
Chuông cửa vang lên vài lần không ai phản ứng, nam nhân lúng túng đối với Lục Tĩnh Sanh các nàng đang mở cửa cười.
"Thực chịu không được." Lục Tĩnh Sanh sau khi vào cửa lầm bầm một câu, lúc đóng cửa Đồng Ấu Ninh nghe thấy cửa đối diện mở, một nữ nhân nói:
"Có thấy phiền hay không, còn như vậy tôi báo cảnh sát!"
Ôi chao? Đồng Ấu Ninh dừng một chút, cái thanh âm bao hàm xao động thời mãn kinh như thế nào quen thuộc thế.
Vị trí nhà trọ này không tệ, khung cảnh cũng tốt, phía dưới là cư xá yên tĩnh, phụ cận là cửa hàng, khách sạn, nhà ăn cái gì cần có đều có, xem như một khu sinh hoạt không tệ.
"Trong khoảng thời gian này tớ dự định ở nơi này. Cũng không xa chỗ tập luyện của tớ." Đồng Ấu Ninh nói, "Một ngày mệt mỏi nghỉ ngơi ăn cơm, ăn xong cũng không mập, còn đặc biệt tinh thần. Bằng không cậu cũng dời qua đến? Ở nhà một mình không ai nấu cơm cho cậu ăn đi, tớ cùng Hana bên kia nói một tiếng, trong khoảng thời gian này cậu liền đi Hana giải quyết là được rồi, đi công ty cậu cũng chỉ 20 phút đường xe."
Đó là một ý kiến hay, nhưng ở trong nhà còn có một con mèo cần nàng chiếu cố, mặc dù có cơ chế tự động cho ăn, nhưng nàng luôn luôn có điểm không yên lòng. Mèo còn là loài động vật không thích thường xuyên cải biến hoàn cảnh, cho nên Lục Tĩnh Sanh vẫn phải về nhà.
"Đây là đĩa nhạc mới của cậu? Tớ còn chưa có nghe đây." Lục Tĩnh Sanh trông thấy album đặt trên bàn, bìa mặt là hình ảnh Đồng Ấu Ninh đón gió nhảy múa, đặc biệt văn nghệ, sắc điệu tối giống như là chuyện ma quái.
"Bật cậu nghe, cũng không tệ lắm rất dễ nghe, năm nay thế nhưng là album Hot nhất đó." Đồng Ấu Ninh đem đĩa nhạc để vào máy CD, không thể tưởng được cái bìa mặt văn nghệ, ca khúc chủ đề lại chẳng có chút văn nghệ nào, cuồn cuộn, có phần náo nhiệt.
"Còn rất êm tai." Lục Tĩnh Sanh nói, "Đĩa CD này đưa cho tớ đi, tớ để trong xe nghe."
Đồng Ấu Ninh cầm cd trong tay bày ra bộ dáng đối với nàng cười: "Cả thế giới yêu nhất của tớ quả nhiên là Tráng Tráng."
Lục Tĩnh Sanh: "Cút."
Hai người đang nghe nhạc cao hứng, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Đồng Ấu Ninh từ mắt mèo nhìn ra đi, ơ, thật đúng là nàng, bác sĩ Hứa đã lâu không gặp.
Hứa Ảnh Thiên thật vất vả mới đuổi đi được nam nhân vẫn luôn quấn theo nàng, đang định ngủ lấy lại sức sau hai trận giải phẫu mệt nhọc. Ai ngờ vừa có chút buồn ngủ, bỗng nhiên một hồi âm nhạc xao động loáng thoáng công chiếm thính giác nàng. Tuy rằng thanh âm rất xa xôi, nhưng thần kinh yếu ớt của nàng vẫn còn có chút gánh không được, từ trên giường đứng dậy, phủ thêm áo ngoài, giết đi ra ngoài.
Từ năm trước khi nàng mua xuống căn hộ này đến nay chưa từng thấy qua hàng xóm đối diện, còn tưởng rằng đó là một phòng trống. Ai ngờ đêm nay rõ ràng quấy nhiễu dân. Hứa Ảnh Thiên nhấn vang chuông cửa.
Ngàn vạn không thể tưởng được, oan gia ngõ hẹp, mở cửa lại là đại minh tinh Đồng Ấu Ninh.
"Chào buổi tối bác sĩ Hứa." Cửa vừa mở ra, tiếng âm nhạc càng lớn, "Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp mặt."
Thời điểm Hứa Ảnh Thiên cùng Đồng Ấu Ninh tại bệnh viện cứ như đối thủ một mất một còn, thật vất vả nàng xuất viện, cứ nghĩ rằng triệt để tiễn đi được vị ôn thần, không nghĩ tới xoay một vòng có thể ở cửa nhà mình lại gặp phải. Đêm hôm khuya khoắt diễn tấu sáo và trống quấy nhiễu người khác còn không có tự giác, loại đại minh tinh này được người nâng lên trời thật là làm cho nhân tâm phiền.
Hứa Ảnh Thiên tức giận nói: "Cô ở nhà mình nghe nhạc tôi không có quyền can thiệp! Nhưng đầu tiên, âm nhạc rất lớn tiếng! Tiếp theo, hát rất khó nghe!"
Một câu đi ra ngoài mới nhìn rõ Đồng Ấu Ninh trên tay cầm lấy cái hộp cd, trên bìa mặt là khuôn mặt Đồng Ấu Ninh đối diện lấy nàng, một búng máu hồng giống vừa mới ăn qua thịt người.
Hứa Ảnh Thiên: "..."
Đồng Ấu Ninh nhìn nàng, nàng cũng nhìn đáp trả, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc.
"Cô nhìn tôi làm gì." Hứa Ảnh Thiên lập lại, "Thật sự rất khó nghe a."
——–Nhìn thấy đại gia đặt tên cho tiểu Quý, thật sự là đáng yêu xddTa sẽ tốt tốt suy nghĩ tên của nàng đấy, hiện tại giống như tạm thời cũng không cần.—